Tào Tặc

Chương 647: Mưu kế sau cùng vì hoàng thúc



Cầu Đương Dương, sớm đã không còn thấy dấu tích.

Trời đã tối rồi, mây đen che kín vầng trăng, báo hiệu một cơn mưa bão sắp đến. Cam phu nhân và Quân phu nhân ngồi ở trong xe, tinh thần sa sút.

A Đẩu thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc nỉ non, ồn ào không ngừng.

- Tiểu muội, xem sắc trời này, sợ là sắp có mưa bão, chúng ta có nên tìm chỗ nào ở phía trước để trú mưa hay không?

Âm thanh của Quân Trúc, truyền vào trong xe.

- Đại ca, trước hết tìm chỗ nào trú mưa đi.

Quân phu nhân ngẫm nghĩ một chút, nhẹ giọng trả lời:

- Thế nào đêm nay cũng lạnh, A Đẩu bị kinh hãi, thật sự không thể chịu nổi gió lạnh, hay là nghỉ tạm một chút.

Cam phu nhân và Quân phu nhân, một người thì tính tình dịu dàng, người còn lại thì quả quyết.

Ở thời điểm xảy ra chuyện, bình thường tiểu phu nhân sẽ không mở miệng, phần lớn là do Quân phu nhân quyết định. Quân Trúc đuổi theo xe, đáp ứng một tiếng, lôi kéo dây cương, đẩy xe ngựa tiếp tục tiến lên. Xe ngựa là do Tào Bằng tặng cho bọn họ, vốn có hai chiếc xe chiến, còn có một vài quân lính.

Cũng không ngờ, sau khi rời khỏi cầu Đương Dương, cha con Hướng Lãng mang theo mẹ con của Hướng phu nhân rời đi, căn bản không thèm nhìn bốn người của Quân Trúc. Kể từ đó, Quân Trúc và mẹ con của Cam phu nhân cùng với Quân phu nhân, không thể không đơn độc mà đi. Mà những binh lính kia, phần lớn cũng theo cha con của Hướng Lãng rời đi. Còn lại một ít người thì không muốn lại tiếp tục dốc sức cho Lưu Bị, liền giã từ Quân Trúc, đều trở về quê hương. Quân Trúc cũng rất bất đắc dĩ, cũng không thể ngăn cản hành động của bọn họ. Lòng người thay đổi, đội ngũ không được tôn kính, mọi người ai cũng có ý tưởng của riêng mình, cũng rất bình thường.

Chẳng qua, đối với việc làm của cha con Hướng Lãng, Quân Trúc cảm thấy vô cùng bất mãn.

Tiếp tục đi thêm được một đoạn đường, Quân phu nhân đột nhiên ở trong xe nói:

- Đại ca, dừng lại.

Quân Trúc ngẩn ra, vội vàng dừng xe ngựa lại, xốc màn xe lên, nghi hoặc nhìn Quân phu nhân, thấp giọng nói:

- Tiểu muội, vì sao phải dừng lại?

- Trở về đi.

- Trở về?

- Vâng, không cần đi đường lớn, chúng ta đi đường nhỏ.

- Vì sao?

- Đúng vậy muội muội, vì sao phải đi đường nhỏ?

Cam phu nhân cũng nghi hoặc khó hiểu, nhìn Quân phu nhân thấp giọng hỏi.

- Chúng ta định đi chỗ nào?

- Vân Đỗ!

Quân Trúc nghi hoặc nói:

- Lúc trước không phải nói, chủ công rút lui về Giang Hạ. Vân Đỗ này thuộc Giang Hạ, Trường Liêu Hóa ở Vân Đỗ, cũng là bộ khúc của chủ công, chỉ cần chúng ta tới Vân Đỗ, coi như là an toàn. Đến lúc đó nhờ Nguyên Kiệm liên lạc với chủ công, chẳng phải là dễ dàng sao?

Quân phu nhân lại nói:

- Ca ca, Liêu Hóa là người Trung Lư.

- À, đúng vậy.

Quân phu nhân cười khổ nhìn Quân Trúc, trong lòng âm thầm thở dài.

Huynh trưởng này của mình, nhân phẩm không tồi, hơn nữa học thức và tu dưỡng cũng rất tốt, năng lực cũng rất mạnh. Chỉ có điều, có đôi khi y lại quá mức cổ hủ, thậm chí thấy không rõ lắm cục diện này hiện giờ. Cha con của Hướng Lãng mang theo mẹ con Hướng phu nhân vội vàng rời đi, thậm chí không thèm để ý tới bốn người của mình. Nguyên nhân gì? Về mặt này vòng vo rối rắm, chỉ sợ huynh trưởng đến giờ cũng chưa thể hiểu...

- Hướng tam muội xuất thân ở Nghi Thành.

- Thì sao?

- Huynh trưởng, ngươi cho là cha con Hướng Lãng sẽ để cho chúng ta gặp lại chủ công sao?

Một câu, khiến Quân Trúc giật mình lạnh toát. Y ngạc nhiên nhìn Quân phu nhân... Tuy ánh sáng mờ mờ thấy không rõ lắm vẻ mặt của Quân phu nhân. Nhưng từ giữa đôi con ngươi sáng ngời kia, y thấy được một vẻ ngưng trọng. Một lúc lâu sau, Quân Trúc ra vẻ thoải mái mỉm cười.

- Tiểu muội nghĩ nhiều rồi!

- Huynh trưởng, không phải là ta suy nghĩ nhiều mà là ngươi nghĩ rất đơn giản!

Nàng nhẹ thở dài một hơi:

- Từ khi Hướng tam muội đến đây, hoàng thúc rất mê luyến nàng, không cần phải nói nhiều. Mà sau lưng của Hướng tam muội là nhân sĩ Kinh Tương, cũng đang không ngừng thu tóm quyền lực của chúng ta. Huynh trưởng có còn nhớ, từ khi chủ công tới Kinh Châu, ngươi quản lý tất cả mọi việc. Nhưng khi Hướng tam muội đến đây, quyền lực của ngươi, dần dần đã bị thay thế hết.

Nếu không có bọn nhị thúc và tam thúc kiên trì, không biết ngươi đã bị phái tới địa phương nào từ lâu rồi. Ta không phủ nhận, Gia Cát tiên sinh có mưu lược kiệt xuất. Nhưng so với Hữu Nhược tiên sinh, lại thiếu phần rộng lượng. Hữu Nhược tiên sinh cho tới bây giờ đều là kỳ tài toàn diện, mà Khổng Minh tiên sinh, lại nhất định thích thân cung, thế cho nên khi y phân công người, đều là nhân sĩ Kinh Tương, ngay cả Giản Ung tiên sinh cũng không được coi trọng giống như trước.

Về chuyện lập đích, Khổng Minh tiên sinh không có ý kiến gì.

Nhưng ta biết, trong nội tâm của y có khuynh hướng là mẹ con của Hướng tam muội... Chỉ có điều đại tỷ theo chủ công một thời gian dài, tình cảm sâu đậm, hơn nữa A Đẩu nhiều tuổi hơn, cho nên hắn cũng khó nói. Lại thêm thái độ kiên quyết của nhị thúc và tam thúc, lúc này mới có cục diện cũ mới giằng co.

Hiện giờ, hoàng thúc chiến bại, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Trong tay người có thể sử dụng, phần lớn là nhân sĩ Kinh Tương. Nhị thúc và tam thúc mặc dù dũng, lại không phải là người túc trí đa mưu.... Nếu như tỷ tỷ và A Đẩu không ở đó, thì mẹ con của Hướng tam muội sẽ không có người phản đối. Nghĩ đến, ý tưởng này không chỉ có ở Hướng tam muội các nàng, cũng là ý tưởng của tất cả nhân sĩ Kinh Tương.

Sở dĩ Hướng Lãng vội vàng bỏ rơi chúng ta, cũng là vì vậy.

Sắc mặt của Cam phu nhân tái nhợt, mà Quân Trúc thì trầm mặc không nói gì.

Thật lâu sau, y khe khẽ thở dài:

- Hướng Lãng dám lớn mật như thế sao?

Quân phu nhân không trả lời, chỉ có điều dùng sức gật gật đầu. Một lát sau, nàng thấp giọng nói:

- Nếu như huynh trưởng không tin, có thể tìm một chỗ ẩn thân kín đáo.

Nếu như tiểu muội đoán không sai, không bao lâu nữa, sẽ có người từ Vân Đỗ đến.

Tuy nhiên ta tin tưởng, bọn họ không phải vì nghênh đón chúng ta, mà là vì.... Chỉ cần chúng ta chết, bọn họ có thể đổ tội lên người của Tào công tử. Chẳng sợ trong lòng của hoàng thúc hiểu được, tại thời điểm này, cũng không thể trách tội bọn họ, ngược lại sẽ thuận nước đẩy thuyền, tiếp tục thừa nhận.

Mà nhị thúc và tam thúc bọn họ, cũng sẽ không tiếp tục truy cứu.

Ta và ngươi chết, bọn họ cũng chỉ có thể ủng hộ mẹ con của Hướng tam muội, từ nay về sau dưới trướng của hoàng thúc hoà thuận vui vẻ, sẽ không có bất kì xung đột nào.

- Ta không tin!

- Tử Trọng nếu không tin, vậy hãy nghe ý kiến của Nhị muội.

Ta nhớ vừa rồi chúng ta quẹo vào chỗ kia, nhìn thấy một mảnh rừng rậm. Vả lại trốn vào trong rừng, thứ nhất có thể tránh né mưa gió, thứ hai cũng có thể chứng minh một phen. Nếu như ở Vân Đỗ không có ai đến, thì là Nhị muội đoán sai; còn nếu như có người từ Vân Đỗ tới, cầm lợi khí trong tay, tốt nhất chúng ta... tính cách khác.

Cam phu nhân tính tình nhu nhược, chỉ khi nào cần ra quyết định, Quân phu nhân cũng sẽ không ngăn cản.

Nếu nàng đã nói như vậy Quân Trúc cũng không thể phản bác. Trong nội tâm, y đã thừa nhận cách nói của Quân phu nhân rồi. Nhưng lại không muốn tin tưởng, chỉ phải nghe theo đề nghị của Cam phu nhân. Vì thế, Quân Trúc quay đầu ngựa lại, đuổi xe ngựa trở về, trốn vào một mảnh rừng rậm.

Không lâu sau, mưa bắt đầu rơi xuống.

Quân Trúc lấy một nhánh cây kháp hàm ngựa, đứng dưới tàng cây, nhìn xung quanh phía bên ngoài cánh rừng.

Trên người khoác một cái áo tơi. Mưa lạnh như băng đánh vào trên mặt lại giống như không hề có chút cảm giác nào...

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Một đội kỵ quân từ hướng Vân Đỗ chạy đến như bay, dừng lại ở bên ngoài rừng rậm.

- Người đi nơi nào?

- Không biết... Dựa theo cước trình, hẳn là chúng ta sẽ gặp ở trên đường mới đúng.

- Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ quái, tại sao lại không thấy bóng dáng... Ngươi nói, có phải các nàng cảm thấy được cái gì hay không, cho nên...

- Không có khả năng!

Một gã kỵ sĩ lớn tiếng nói:

- Tử Trọng không phải là người có tâm kế, hai vị phu nhân cũng chỉ là hạng nữ lưu thiếu hiểu biết.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Chúng ta tiếp tục đi về phía trước một chút, nếu đến bên Hán Thủy, vẫn không thấy tung tích, sẽ trở về báo cho Liêu Huyện trưởng.

- Như vậy đi, vậy thì tiếp tục truy đuổi.

Kỵ đội tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Rất xa, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng vó ngựa vang lên, dần dần không còn tiếng động.

Quân Trúc tay chân lạnh ngắt, đứng ở dưới mưa bất động một lúc lâu... Hơn nữa ngày y đột nhiên vuốt nước mưa trên mặt, chạy đến bên cạnh xe ngựa.

- Chúng ta đi.

- Đi chỗ nào?

- Hướng bắc, hướng tây, hướng nam... đều có thể chỉ cần không phải hướng đông là tốt rồi.

- Huynh trưởng, ngươi...

Quân Trúc không rời Quân phu nhân, đẩy xe ngựa dầm mưa tiến về phía trước. Đi một mạch hơn hai mươi dặm, y mới dừng xe lại...

- Tiểu muội chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Quân phu nhân nói:

- Huynh trưởng đã có chủ trương, cần gì phải hỏi ta?

- Ta...

Miệng Quân Trúc giương lên, lại không biết nên nói như thế nào mới phải. Y đi theo Lưu Bị suốt mười bốn năm, có thể nói là tận tâm tận lực, hao hết tâm tư. Ngay cả sản nghiệp của nhà mình cũng đều cấp cho, nhưng mà nay sự việc không thành. Huynh đệ thành tù nhân, mà chính mình, chỉ sợ cũng là có nhà mà khó có thể về. Loại cảm giác này, thật sự khiến y không thoải mái. Nói y cần phải phản bội Lưu Bị, tâm lại không đành lòng.

Cam phu nhân nghe không hiểu lời nói của huynh muội này, tò mò hỏi:

- Muội muội, rốt cuộc là ngươi có ý tứ gì?

- Tỷ tỷ, ngươi cho là hoàng thúc như thế nào?

- Hoàng thúc... cũng thực anh hùng.

- Ta cũng biết hoàng thúc anh hùng, nhưng tỷ tỷ nghĩ đến sau này hoàng thúc còn có thể phục khởi?

- Việc này…... Muội muội, ngươi thấy thế nào?

Quân phu nhân chua xót cười nói:

- Tỷ tỷ chẳng lẽ không cảm thấy, người thật sư hiểu hoàng thúc, cũng không phải là Tào Tháo, mà là Tào Bằng? Từ khi hoàng thúc gặp Tào Bằng, bó tay bó chân, chưa bao giờ chiếm được tiện nghi. Mà nay, giành Giang Lăng không thành, hắn lại quá xem trọng nhân sĩ Kinh Tương. Chỉ có điều chỉ nhờ vào Giang Hạ, lại khó có thể ngăn cản. Ta nghĩ, hoàng thúc cũng khó sống yên ở Kinh Sở, đến cuối cùng tất sẽ khó có kết quả.

- Chúng ta đây...

- Tỷ tỷ, không nói đến chúng ta có thể hay không gặp lại hoàng thúc.

Cho dù là gặp được hoàng thúc, bởi vì sự tồn tại của A Đẩu, cũng sẽ khiến cho dưới tay của hoàng thúc chia năm xẻ bảy. Vì suy nghĩ cho hoàng thúc, cũng là vì suy xét cho A Đẩu, chúng ta tốt nhất vẫn là đừng trở về nữa. Chúng ta không quay về, nhị thúc, tam thúc bọn họ, tất nhiên sẽ không mâu thuẫn với Khổng Minh tiên sinh nữa, toàn tâm toàn ý phụ tá hoàng thúc. Nói khó nghe một chút, tương lai nếu như hoàng thúc thất bại, chỉ sợ là khó lưu lại huyết mạch, chi bằng nhân cơ hội này rời khỏi. Thứ nhất có thể để cho hoàng thúc không bị khó xử, thứ hai cũng có thể khiến hoàng thúc có huyết mạch kéo dài..., ta nhớ rõ Tào Bằng kia đã từng nói, hiện giờ nhị ca làm việc ở Võ Uy. Chúng ta có thể vụng trộm đi tìm nơi nương tựa nhị ca, tìm kiếm che chở... Bất kể là hoàng thúc phát đạt, cũng hoặc là... A Đẩu đều có thể có hoàn cảnh an toàn ổn định, vì hoàng thúc kéo dài một huyết mạch... Ý tứ của ta là, chúng ta đi quận Võ Uy.

Cam phu nhân lập tức hít phải một hơi khí lành.

Chủ ý này của Quân phu nhân thật sự là quá lớn, khiến cho nàng có chút giật mình, có chút sợ hãi.

Từ khi theo Lưu Bị, bất luận đường làm quan của Lưu Bị rộng mở, hoặc là lưu lạc khắp nơi, tiểu phu nhân chưa bao giờ nghĩ tới, bỏ Lưu Bị mà đi.

Nhưng hiện tại, chủ ý của Quân phu nhân, rõ ràng chính là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lưu Bị.

Việc này nếu như đổi lại là một người khác, tiểu phu nhân tất nhiên sẽ nổi giận mà trách mắng.

Nhưng Quân phu nhân lại không giống như vậy, nàng cũng đã từng chịu rất nhiều khổ cực, thậm chí đã từng là tù nhân. Nàng đối với Lưu Bị rất kính yêu, tiểu phu nhân biết rất rõ. Mà nay Quân phu nhân nói ra lời này, rõ ràng là nói, có thể nghĩ lại tưởng tượng tiểu phu nhân lại cảm thấy, lời nói của Quân phu nhân không phải không có đạo lý. Những người dưới tay của Lưu Bị càng tranh đấu lợi hại hơn! Nói trăm ngàn lần, chính là bởi vì sự tồn tại của A Đẩu mà ra.

Nếu A Đẩu mất, đương nhiên cũng sẽ không còn sự chia rẽ nữa.

Nhưng, để cho Cam phu nhân hại chết thân sinh cốt nhục của chính mình? Nàng tuyệt đối không làm được.

... Dù sao, Cam phu nhân cũng không phải là Võ Chiếu Võ Tắc Thiên không từ thủ đoạn ở hậu thế. Nhưng, cứ như vậy mà đi? Cam phu nhân lại thấy không muốn. Nàng nhìn nhìn Quân phu nhân, lại nhìn nhìn Quân trúc.

- Muội muội, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác?

Quân phu nhân lắc lắc đầu.

- Nhưng Lương Châu cách quận Nam, đâu chỉ ngàn dặm.

Bốn người chúng ta, làm thế nào đi tới?

Trên mặt của Quân phu nhân, cũng lộ ra vẻ lúng túng.

Đúng vậy, lộ trình từ nơi này đến Lương Châu xa như vậy...

Quân phu nhân hay là tiểu phu nhân cũng thế, bao gồm cả Quân Trúc, tuy nói là kiến thức rộng rãi, lại chưa từng đi đến Lương Châu. Huống chi, bọn họ không có một đồng, ngoại trừ cỗ xe ngựa ở bên ngoài, không còn có tiền bạc nào khác.

Bán xe ngựa?

Vậy phải đi bộ mà đi!

Nếu là thịnh thế, còn có thể tạm được.

Nhưng hiện giờ đây là loạn thế, dù cho Tào Tháo cai trị rất tốt, chỉ sợ suốt quãng đường này, cũng sẽ có rất nhiều nguy hiểm. Cam phu nhân nói một hồi, khiến cho Quân phu nhân cũng khó xử. Nàng nhanh trí, đồng thời cũng thật tinh mắt... Nhưng đối mặt với tình trạng như hiện giờ, cũng không biết phải làm thế nào.

- Ta có một biện pháp.

Quân Trúc hít sâu một hơi:

- Chỉ là có chút mạo hiểm.

- Ồ?

Quân Trúc hạ giọng nói:

- Phu nhân có còn nhớ, lúc trước khi Tử Long quy hàng, điều quy ước thứ ba với Tào Hữu Học, không đối địch với chủ công. Tào Hữu Học cũng nói, sẽ cho hắn đi Lương Châu... Nếu theo lời nói đó, chúng ta có thể liên lạc với Tử Long, nhờ hắn hộ tống chúng ta đi Võ Uy.

Tử Longlà một quân tử!

Nếu như y đồng ý tương trợ, tất sẽ không có vấn đề.

Xem y có nguyện ý hay không, ly trợ hoàng thúc một hồi.

Quân phu nhân và Cam phu nhân nhìn nhau, nhưng không khỏi cười khổ.

Việc này nghe ra như có vẻ có chút hoang đường, nhưng với tình thế hiện nay mà nói, lại dường như là biện pháp tốt nhất. Triệu Vân, đã vì các nàng làm rất nhiều, vì Lưu Bị làm rất nhiều. Mà nay, y sẽ giúp một lần nữa hay không? Dù là lí do gì cũng khó mà chấp nhận được. Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì đây cũng là biện pháp duy nhất trước mắt... Chỉ cần Triệu Vân nguyện ý hỗ trợ, như vậy hết thảy sự việc, cũng sẽ trở nên không hề phức tạp.

- Như vậy thì y như lời của Tử Trọng.

Tháng mười một năm thứ mười hai Kiến An, Lưu Bị rút lui khỏi Lam Thành, giành Giang Lăng.

Tào Bằng dẫn một ngàn kỵ sỹ xuất sắc của đội Hổ kỵ truy kích suốt đêm, tại Trường Bản Pha đánh cho Lưu Bị thất bại thảm hại, sau đó, Ngụy Diên ngàn dặm đến tập kích, từ Chương Ngưu qua sông, tập kích bất ngờ Lưu Bị, hóa giải nguy hiểm cho Giang Lăng, đánh bại Lưu Bị. Sau khi Lưu Bị ở Giang Lăng bị đại bại, may mắn được Quan Vũ dẫn binh đến nghênh đón, mới xem như được an toàn. Lưu Kỳ vội phái binh tới cứu viện, giúp cho Lưu Bị ở An Lục ổn định được vị thế... Tháng mười hai, Lưu Bàn phái người tiến đến Giang Hạ, cùng Lưu Kỳ kết minh. Lưu Bàn tỏ vẻ nguyện ý đưa Trường Sa cho Lưu Bị, hiệp trợ Lưu Bị đánh chiếm Vũ Lăng. Sau khi cùng Gia Cát Lượng thảo luận một lúc, Lưu Bị đồng ý. Lão dẫn Trương Phi, Trần Đáo, Lã Cát, Liêu Hóa, cùng với đám người Mã Lương đi tới Trường Sa, Gia Cát Lượng ở lại Giang Hạ, cùng với Quan Vũ hiệp trợ Lưu Kỳ, chống đỡ quân Tào. Cùng lúc đó, Tào Tháo suất lĩnh đại quân, để được Tương Dương, Kinh Châu quy thuận...

Trong lòng của Tào Bằng, lại bởi vì Tào Tháo đã đến, mà có chút bất ổn không yên.

Cầu Đương Dương, hắn để cho gia quyến của Lưu Bị chạy mất, chuyện này khẳng định không thể giấu diếm.

Trời mới biết Tào Tháo sẽ có nhận xét gì?

Ngoài miệng Tào Bằng nói không sợ, nhưng trong lòng đúng là vẫn có chút sợ hãi. Ngày Tào Tháo tiến vào chiếm giữ Tương Dương, Tào Bằng nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng ra một quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.