Tào Tặc

Chương 667: Trận chiến Ích Dương



Lúc trời gần sáng, đã xuất phát rời khỏi huyện La, người hành quân với tốc độ của ốc sên là Thái sử Từ, được tin thủy quân chiến bại.

Lúc vừa nghe qua, Thái sử Từ giật mình một cái.

Sau đó gặn hỏi cặn kẽ, mới biết thủy quân Giang Đông không chỉ là bại trận, ngay cả Chu Thái, cũng bị Đỗ Kỳ đuổi bắt, trở thành tù binh dưới trướng của y.

Từ Thịnh liều chết phá vòng vây, mới xem như chạy thoát nạn.

Cũng may Đỗ Kỳ giữ sự kiềm chế, sau khi Từ Thịnh thống lĩnh đội tàu lui khỏi ranh giới, liền ngừng tấn công.

Hai mươi chiếc thuyền lầu, tổn hại hết năm chiếc.

Năm mươi chiếc thuyền chiến còn lại, lúc hoàn toàn không chút tổn hại nào quay trở về thủy trại, chỉ còn lại ba mươi chiếc mà thôi. Thái sử Từ lập tức hạ lệnh, lệnh cho binh mã ngừng hành quân.

-Trọng Tường, nay phải làm sao thì tốt?

Ngu Phiên gượng cười nói:

-Hôm qua ta đã phản đối tướng quân xuất binh, càng không đồng ý Ấu Bình mạo muội khiêu chiến.

-Ta đã gặp qua Tào Hữu Học đó, người này ngoài mềm trong cứng, không thể chọc giận được. Phải dùng cách mềm dẻo, nói lý với hắn ta, tự nhiên sẽ hòa hảo với nhau. Nhưng giờ thì….

Ngu Phiên im miệng!

Thái sử Từ cũng vô cùng đau đầu, nhìn Ngu Phiên,sau một lúc đột nhiên nói:

-Có thể xin Trọng Tường, vất vả một phen nữa được không?

Chu Thái là ái tướng của Tôn Quyền, càng là tâm phúc.

Thái sử Từ cũng không dám tự tiện quyết định, chỉ đành để Ngu Phiên đi đến Hán Thọ lần nữa.

Ít nhất, phải đảm bảo tính mạng cho Chu Thái…về phần tiếp viện cho Ích Dương, vẫn phải đi. Nhưng tiếp viện thế nào, thì cần nghĩ cách khác.

Môi hở răng lạnh, nếu Ích Dương gặp nguy, huyện La cũng sẽ bị cuốn vào trong đó.

Nếu Lưu Bị bị loại trừ, thế thì binh mã Giang Đông, sẽ thành một đoàn quân bơ vơ, đến lúc đó không thể không lui về Giang Đông…Ngu Phiên cũng không từ chối hay đùng đẩy, sau khi ngẫm nghĩ một lúc sau, bèn đồng ý đi.

-Giờ ta sẽ đến Hán Thọ, tranh thủ đòi lại Ấu Bình với Tào Bằng.

-Tuy nhiên, Tử Nghĩa đến huyện La, phải thật là cẩn thận. Tốt nhất, đừng can dự vào trong, có thể bị uy hiếp, thì vẫn là uy hiếp tốt hơn.

Thái sử Từ ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.

Tiếp sau đó, y lại lần nữa phái người đến Lâm Tương, báo cáo tình hình cho Lưu Bị.

Còn bản thân mình thì đốc soái binh mã, chậm rãi tiến gần đến Ích Dương.

-Giang Đông, thủy quân chiến bại?

Hai mày Lưu Bị nhíu chặt lại, khoanh tay đi qua đi lại trong đại sảnh.

-Quý Thường, ngươi cảm thấy, đây phải chăng là lời viện cớ của Giang Đông?

Gia Cát Lượng không ở bên cạnh Lưu Bị, Mã Lương liền đảm nhận trách nhiệm của mưu chủ. Nghe Lưu Bị hỏi, Mã Lương lắc lắc đầu.

Lưu Bị nghĩ như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân. Tào Tháo nay đã thân thiết với Tôn Quyền, vừa phong tước, lại đám hỏi, khiến cho áp lực trong lòng Lưu Bị trĩu nặng vô cùng.

-Chủ công, Tôn Sách không phải là người không biết nặng nhẹ.

Hành động này của Tào Tháo, y cũng không phải không rõ ẩn ý bên trong, chẳng qua là chưa tỏ rõ quyết đoán. Cho nên, Thái sử Từ cũng không phải muốn viện cớ, tám chín phần, họ thật sự có chỗ khó xử. Thái sử Tử Nghĩa có thể xuất binh liên tục, đã tỏ rõ thái độ rồi, tuy nhiên chủ công cũng không thể gửi gắm quá nhiều kỳ vọng.

-Lương có một kế, hoặc giả có thể giải nguy cho Ích Dương.

-Chủ công chẳng lẽ người quên mất, đám người Ngũ Khê Man trong núi Hồ Đầu kia ư? Chủ công dùng lượng lớn vàng bạc mua chuộc chúng, nay đã đến lúc cần dùng đến chúng rồi.

Lưu Bị nghe xong, bừng tỉnh ngộ ra sự việc.

Ngũ Kê Man, sao ta lại quên mất bọn họ nhỉ?

Ngũ Khê Man cũng được gọi là Võ Lang Man.

Từ lúc Quang Võ phục hưng tới nay vẫn sinh hoạt tại ba địa giới Tương Tây, Kiềm Xuyên, Ngạc Tam Thanh, địa khu thượng du nguyên thủy. Võ Lăng Man là một bộ tộc man di gần như bao hàm toàn bộ Kinh Nam. Mà Ngũ Khê Man là một bộ tộc trong đó, nguyên nhân vì sinh hoạt tại trong Hùng Khê, Thần Khê, Dậu Khê và Điều Khê nên được gọi như vậy. Còn Võ Lăng Man là đại diện cho toàn bộ Ngũ Khê Man, nguyên nhân chủ yếu này là Ngũ Khê Man chịu ảnh hưởng tập tục sâu sắc của nhà Hán, từ khi Võ Quang dùng nông canh và nghề dệt là việc chính, thường xuyên liên hệ với bên ngoài, nên việc tiếp xúc với những sự vật mới tăng lên nhiều, cho nên tốc độ phát triển cũng nhanh hơn so với các bộ lạc khác.

Cuối thời Đông Hán, bộ lạc bản bộ Ngũ Khê Man đã đạt tới hơn mười vạn nhân khẩu.

Mà toàn bộ Võ Lăng Man chỉ có hơn trăm ngàn. Trong đó có bộ lạc man tộc khá cường thịnh, ví dụ như Phi Đầu Man tại giao giới giữa quận Võ Lăng và quận Linh Lăng cũng có gần trăm ngàn người. Từ thời Đông Hán tới nay, Ngũ Khê Man không ngừng hưng binh tạo phản để giành được cuộc sống lớn mạnh hơn nữa. Trong đó, thanh thế lớn nhất là cuộc nổi dậy năm Kiến Vũ thứ hai mươi ba, Võ Lăng Man tộc tận khởi tinh binh, chiếm cứ trạm kiểm soát, cửa ải hiểm yếu, cướp các quận huyện. Lúc ấy đã tạo ảnh hưởng vô cùng lớn đối với triều đình Đông Hán, tuy rằng sau đó đã có thể hoàn toàn phá hủy toàn bộ lực lượng Võ Lăng Man tộc. Nhưng ngược lại bởi vì lần tạo phản đó đã khiến cho Võ Lăng Man tộc càng thêm kiêu căng ngạo mạn.

Lúc ban đầu Lưu Biểu cũng là người cứng rắn và máu lạnh!

Nhưng theo tuổi tác tăng dần, đặc biệt là sau khi chiếm lĩnh Kinh Châu đã khởi xướng dùng văn trị đối với Kinh Sở, cũng khiến cho thực lực Võ Lăng Man tộc không được áp chế, ngược lại ở mức độ nào đó thì càng lúc càng lớn mạnh. Ví dụ như, Lưu Biểu dùng văn trị đã mở ra năm Kiến Vũ thứ hai mươi ba, triều đình đã tiến hành phong tỏa vật tư đối với Võ Lăng Man tộc. Kinh Châu vốn là một nơi giàu có và đông đúc, cấu kết Giang Đông Tây Xuyên, lại liên hệ Nam Bắc, rất nhiều vật tư, bao gồm cả vũ khí đồ quân nhu thông qua phương thức khác nhau mà chảy vào trong tay Võ Lăng Man tộc, khiến cho lực lượng bọn họ càng lúc càng hùng mạnh hơn. Đồng thời với việc mở ra cấm vận, Lưu Biểu còn phái không ít học trò giỏi tiến vào Kinh Nam, ý đồ thông qua phương thức giáo hóa để thu phục Võ Lăng man tộc. Nhưng đáng tiếc là lý tưởng của Lưu Biểu đầy ắp nhưng lại không chút cảm hóa được.

Không đợi lúc ông ta tận mắt chứng kiến kết quả của mình thì đã đi đời nhà ma.

Ngược lại chính sách mà nhiều năm ông ta đã thi hành thì Lưu Bị lại được lợi, để cho Lưu Bị và Võ Lăng Man tộc cấu kết cùng nhau...

Ích Dương nguy cấp!

Mà Giang Đông lại không thể cứu viện...

Sau khi Lưu Bị ngẫm nghĩ cuối cùng là có chủ ý mời Ngũ Khê Man ra tay tương trợ.

Cái gọi là nuôi quân ngàn ngày, dụng binh một giờ.

Ngày thường có thể nói là Lưu Bị hết lòng giúp đỡ quan tâm với Võ Lăng Man tộc, mà nay chính là thời điểm tốt nhất để họ báo đáp.

Một phong thư như hoa tuyết bay về Hồ Đầu Sơn.

Trong Man vương trại tại Hùng Khê, Tiểu Vương Sa Ma Kha Ngũ Khê Man đang thề thốt xin Lão Man Vương Ngũ Khê Man cho đi khiêu chiến.

-Phụ thân, Lưu Hoàng thúc đối xử với chúng ta rất tốt, mà nay hắn đang gặp nguy khốn, chúng ta nên xuất binh tương trợ mới đúng. Nếu không, chẳng phải sẽ bị người khác nhạo báng sao?

Sa Ma Kha năm nay hai mươi sáu tuổi, thiếu niên chính trực khí khái, ai cũng kính phục.

Hắn cao chừng 2,16m, vai rộng lưng eo, mặt đen râu đỏ, vẻ bề ngoài đáng sợ dữ tợn. Trời sinh thần lực, sử dụng cây chông sắt cái vồ (vũ khí thời xưa) nặng hơn một trăm cân, ở Kinh Nam không ai có thể địch được. Tuổi như hắn luyện được chút võ nghệ, lại được người ta thổi phồng vài câu khó tránh khỏi sẽ kiêu ngạo, ít nhất Sa Ma Kha thấy, ông trời là lớn nhất, đất lớn thứ hai và hắn chính là thứ ba.

Chỉ có điều Lão Man vương lại không thấy như vậy.

Sống đến ngần này, có chuyện gì mà Lão Man vương chưa từng gặp qua?

Ông biết rõ, thế cục Kinh Nam hiện nay là trận chiến của hai nước, Ngũ Khê Man không thể tham dự trong đó.

Lưu Bị đối xử với chúng ta tốt, ta thừa nhận.

Nhưng nếu giúp thì quá vội vàng, ví dụ như trước đây chúng ta xuất binh ở Hổ Nha Sơn, cũng không được coi là chuyện lớn, đó chỉ là giúp đỡ. Nhưng nếu đã lâm vào giữa trò chơi tranh giành thiên hạ, muốn thoát ra, phiền toái rất nhiều. Người Hán giả dối, nghĩ một chút ân huệ là muốn chúng ta bán mạng cho họ sao? Trong lòng Lão Man vương rất không bằng lòng tham gia vào loại chuyện này, nhưng Sa Ma Kha lại hứng trí bừng bừng.

-Sa Sa con cần phải hiểu rõ.

Lúc trước chúng ta giúp đỡ Lưu Bị, là bởi vì hắn đối xử với chúng ta tốt.

Một vài chuyện nhỏ, giúp một tay cũng không trở ngại. Nhưng hiện tại triều đình phái ra binh mã chinh phạt Kinh Nam, Lưu Bị kia rõ ràng là cùng đường. Một khi chúng ta bị cuốn vào trong đó thì muốn nhảy ra cũng khó...Hơn mười vạn tính mạng của Ngũ Khê Man đều nằm trong suy nghĩ của con.

Nếu vị Tào Thừa tướng kia thật sự dễ dàng đối phó thì Lưu Bị làm gì đến mức hiện nay không có chỗ dung thân?

Vừa rồi con nói cái gì mà đục nước béo cò, ta sợ là con ngay cả cá cũng không đụng đến được, ngược lại còn gặp phải rất nhiều phiền toái. Ta cảm thấy chuyện này....chúng ta nên từ chối thì tốt hơn.

Sa ma kha vừa nghe liền nóng nảy!

-Phụ thân, sao cha lại đề cao chí khí người khác hạ uy phong của mình?

Tào Thừa tướng kia chỉ là ỷ vào người đông thế mạnh thôi, không được coi là anh hùng. Hơn nữa, Lưu hoàng thúc đối xử với chúng ta rất tốt, hai năm trước mẹ bị bệnh, không tìm được thầy thuốc đến chữa, may mà có Lưu hoàng thúc hỗ trợ nên mẹ mới giữ được tính mạng. Cha vẫn thường nói với con, nhận được ơn một giọt nước của người ta thì phải báo đáp cả con suối đó sao? Hiện giờ dù mẹ đã đi rồi, nhưng ân tình thì vẫn còn...Hiện tại Lưu hoàng thúc gặp nguy hiểm, nếu chúng ta ngồi yên không quan tâm, Phi Đầu Man nghe được sẽ nhạo báng cha con chúng ta, sau này cha con ta làm sao mà ngẩng đầu làm người ở Kinh Nam này được?

Xin cha hãy cấp cho một con một đội nhân mã, sau khi con rời khỏi thì hãy tuyên bố trục xuất con ra khỏi bộ lạc, như vậy, chẳng phải sẽ không liên can gì đến cha sao?

Nếu tương lai Lưu Hoàng thúc đắc thế, con coi như là thần.

Nếu như vậy, nói không chừng con và các huynh đệ có thể có nơi dung thân?

Sa Ma Kha nói liên hồi khiến Lão man vương cũng có phần dao động.

Sau một lúc lâu, ông hạ giọng nói:

-Sa Sa, con thật sự muốn xuất binh?

-Vâng, con thật sự muốn!

-Vậy thì, con hãy cầm phượng đầu trượng của ta đi trưng dụng binh đi.

Ta sẽ phái người báo với bên phía Lưu hoàng thúc, bảo hắn kiên trì chờ đợi, con có ba ngày...không mà có năm ngày để điều động người, điều động được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.

Cha tuổi đã lớn, không thể đi chém giết được nữa, chỉ có thể ở trên Hồ Đầu Sơn này làm bảo vệ cơ nghiệp tổ tiên đã truyền lại.

Nhưng Sa Sa, có một việc mà con phải đồng ý với ta.

-Xin phụ thân chỉ bảo.

-Nếu như sự việc có thể, thì hãy tham dự.

Nếu sự việc không thể, thì đừng miễn cưỡng...việc nhà Hán, hãy để nhà Hán bọn họ tự giải quyết, bất kể thế nào, với bọn họ mà nói thì chúng ta cũng là người ngoài, không nên dấn quá sâu vào đó. Tóm lại, tới Trường Sa rồi, hết thảy đều phải cẩn thận, không được quá kích động.

Đây là lời dạy bảo ân cần của một người cha, một Lão man vương với trí tuệ kết tinh sáu mươi năm.

Chỉ là giờ phút này Sa Ma Kha một lòng muốn kiến lập sự nghiệp nên lời Lão man vương nói, hắn có nghe lọt bao nhiêu? Chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

Nhìn theo Sa Ma Kha kích động đi ra, trong lòng Lão man vương chợt có một sự bất an mãnh liệt.

Ông trầm ngâm giây lát, trầm giọng quát:

-Đằng Ma!

-Có tiểu nhân.

-Ngươi lập tức tới huyện Sung, cầu kiến Trần Đáo tướng quân.

Nói ta đã phái người tới Ích Dương gấp rút tiếp viện, xin hắn hãy ở lại huyện Sung, ngăn chặn binh mã quân Tào bám trụ tại Linh Dương cho ta, tuyệt đối không được lơ là.

Dưới thành Ích Dương, quân Tào đang chờ đợi phân phó.

Ba nghìn người tạo thành áo giáp trận tiễn, theo tiếng trống trận ù ù vang lên, vạn tiễn cùng phát. Ba nghìn cười nỏ dây cung chấn động, ba nghìn mũi tên sắc bén phóng lên cao hướng thẳng lên không trung, bao phủ trời đất như châu chấu gào thét mà đến, che trời lấp đất khiến người ta kinh hãi.

Lưu Bàn kêu to:

- Ổn định, ổn định!

Quân tốt trên đầu thành giơ cao tấm chắn, liều mạng ngăn cản mưa tên bắn tới.

Nhưng dù vậy, mưa tên dày đặc vẫn tạo thành thương vong cực lớn, tiễn trận của quân Tào khiến người ta như không hít thở được, ít nhất có một trăm ngàn mũi tên Điêu Linh bay vào trong thành, tạo thành một áp lực cực lớn cho quân coi giữ trong thành. Đáng sợ nhất chính là, tiễn của quân Tào như vô cùng vô tận, chỉ trong vài giây mà đã bắn ra mấy chục vạn nhánh tiễn kéo dài trong thành, đối mặt với thế tấn công của tiễn trận hung mãnh như thế, tuy rằng Lưu Bàn có thể dựa vào thành tường Ích Dương để thủ vững, nhưng mỗi ngày tính con số thương vong cũng khiến y hết hồn.

Tên đáng giận, sao lại mang tới nhiều tiễn như vậy?

Chẳng lẽ bọn họ đã mang hết cả vũ khí trong kho tại Giang Lăng tới đây?

Lưu Biểu ở Kinh Châu mười mấy năm, ngoại trừ vài năm đầu ra, còn trên cơ bản rất ít vận dụng binh mã. Nhưng ông ta cũng không lơi lỏng đối với võ bị, vẫn bảo tồn số lượng tiễn kinh người. Chỉ có điều hầu hết số tên ấy đều dùng cho trận chiến Giang Hạ và Giang Đông. Sau khi Hoàng Tổ chết, Song Phản dần dần ngừng công kích, đương nhiên số lượng tên cũng tiêu hao đi ít nhiều. Quân Tào điên cuồng dùng trận tiễn tập kích khiến Lưu Bàn nghĩ quân Tào đã đem toàn bộ tên ở trong kho vũ khí Giang Lăng mang tới Ích Dương.

Tuy nhiên, Lưu Bàn có cảm giác kỳ lạ.

Quân Tào ngoại từ lấy trận tiễn công thành ra thì cũng không có phái nhân lực đầu nhập để tiến hành cường công.

Theo lý mà nói, trận tiễn qua đi thì phải là cường công, nhưng quân Tào lại không dùng phương thức đó mà chỉ liên tục dùng trận tiễn để công kích khiến Lưu Bàn đau đầu không ngừng.

- Tướng quân, mau nhìn!

Một gã thân quân đột nhiên lớn tiếng quát to.

Lưu Bàn nhìn theo ngón tay gã quân tốt chỉ, thấy trong đại doanh quân Tào đẩy ra gần trăm cung nỏ hình thù kỳ lạ.

Cung nỏ kia gần như xe nỏ, nhưng thể tích lớn hơn, để sử dụng tên nỏ này phải là thương mâu đạt tiêu chuẩn nhất thương tam kiếm tiễn nhanh chóng trải mở ra trước trận. Đột nhiên trận tiễn ngừng lại, nhưng Lưu Bàn lai cảm thấy áp lực không hề giảm đi.

Bàng Đức giục ngựa xoay quanh trước trận, lớn tiếng quát:

- Lưu Bàn, ta hỏi lại lần nữa, có đầu hàng hay không?

Sắc mặt Lưu Bàn xanh mét, căm giận nhìn Bàng Đức, hận không thể lao ra quyết trận tử chiến với đối phương. Nhưng y không dám. Ngay trong ngày đầu tiên Bàng Đức vây thành, trong một ngày đã chém giết mấy đại tướng. Khi Lưu Bàn phẫn nộ dẫn bộ ra xuất kích, suýt chút nữa bị Bàng Đức giết chết. Lúc ấy nếu không có người hầu cận liều chết bảo vệ, chắc y đã chết ở ngoài thành rồi. Người này là một viên mãnh tướng, có cái dũng mà vạn người không bằng, các tướng dưới tay Lưu Bị cũng chỉ có thể có hai người Quan Trương là có thể thắng, còn lại không có ai là đối thủ của người này.

Cũng không biết Tào Bằng kia làm thế nào mà mời chào được nhiều người tài giỏi như vậy!

Nếu như Hoàng Hán Thăng ở đây, ta nào sợ người này?

Lúc này Lưu Bàn lại nhớ tới Hoàng Trung, trong lòng cảm thấy hối hận.

Lúc trước, khi Hoàng Trung quy hàng Tào Bằng, Lưu Bàn vô cùng tức giận Hoàng Trung. Nhưng sau khi hỏi thăm tình hình, mới biết là Lưu Hổ vẫn luôn áp chế Hoàng Trung, suýt nữa khiến Hoàng Trung chết, bất đắc dĩ mà Hoàng Trung mới quy hàng Tào Bằng. Sớm biết như thế, lão tử sẽ không nghe theo Lý Khuê Lý Văn Đức cho Lưu Cự Nham mượn Hán Thăng. Thằng nhãi này rõ ràng là tên khốn khiếp, làm ta đã tổn thất mất một võ tướng.

- Cẩu tặc dám ăn nói bừa bãi, phải biết rằng ở Kinh Châu ta chỉ có tướng quân chặt đầu, chứ không có tướng quân đầu hàng đâu.

Lưu Bàn cũng là người cuồng ngạo, chửi ầm lên.

Bàng Đức cười lạnh một tiếng:

- Một khi đã như vậy, hôm nay sẽ phá thành, toàn bộ chó gà Ích Dương cũng không tha.

Dứt lời, gã giơ Hổ Bào Đao lên cao, hung hăng bổ về phía trước:

- Bắn tên!

Tám mươi cơ quát bát ngưu nỏ truyền đến, tám mươi cây mâu gào thét bắn ra. Thương mâu mang theo lực lớn phát ra những tiếng nổ gầm hung hãn bắn lên tường thành Ích Dương bằng đất. Đứng ở trên đầu thành, thậm chí Lưu Bàn còn cảm nhận được rõ ràng chân tường thành rung lên. Mỗi một cây mâu hung hãn cắm ngập vào tường thành hơn nửa, trong chớp mắt, tường thành Ích Dương đã bị bắn giống như con nhím, rung lên không ngừng.

Quân tốt trên thành thất kinh, sắc mặt Lưu bàn càng thêm tái nhợt.

- Ổn định, đừng vội kích động, đừng vội kích động... Cung tiễn thủ, cung tiễn thủ đánh trả!

Trên một gò đất phía đông thành Ích Dương, Thái Sử Từ mặt trầm như nước, cầm thương đang xem cuộc chiến.

Bởi vì thuỷ chiến hồ Động Đình thất bại, khiến cho Thái Sử Từ bị vây hạ phong. Y dẫn bộ gấp rút tiếp viện Ích Dương, nhưng khi còn cách phía đông thành Ích Dương chừng ba mươi dặm thì dừng lại không đi nữa. Dùng lời y giải thích với Lưu Bị: Ta sẽ tạo áp lực cho quân Tào, nhưng ta thật sự không thể xuất binh. Về phần có thể làm chệch hướng quân Tào hay không, ta cũng không đảm bảo. Ta chỉ có thể làm được như thế, còn lại mong ngươi bỏ qua cho.

Không còn cách nào khác, mất đi sự bảo vệ của thủy quân, quân Tào bất cứ lúc nào cũng có thể khóa hồ mà đánh, rồi bức La huyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.