- Công tử, Triệu Vân tướng quân đã tới ngoài thành ba mươi dặm đợi mệnh!
Cả ngày ánh nắng tươi sáng chứ không âm u như mấy ngày trước. Một trận mưa to đã mang đến Hà Hoàng từng đợt mát mẻ.Mặc dù vẫn giữa tháng sáu nhưng đã ngửi thấy được hơi thở của mùa thu. Thảo nguyên Hà Hoàng cây cối xanh tươi, dê bò từng đàn. Loạn Khương Đê dường như cũng không ảnh hưởng quá lớn đến thành Long Kỳ. Một trận giết thảm hôm qua cũng không khiến người ta cảm thấy hoảng sợ, ngược lại còn nảy sinh sự yên lặng khó hiểu.
Lúc trước Tào Diêm Vương quét ngang Lương Châu, dao mổ rung lên trong tay hắn.
Trong vòng mười ngày mà không thấy đầu Đậu Mậu thì sẽ đem hai trăm ngàn người Đê ở Hà Hoàng máu chảy thành sông!
Một đạo mệnh lệnh này phát ra đã mang đến ảnh hưởng gì cho phản quân Khương Đê? Cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy. Nhưng đối với dân trong thành Long Kỳ mà nói, lúc dao mổ của Tào Diêm Vương vung lên cũng chính là ngày thành Long Kỳ chuyển nguy thành an. Ít nhất bọn họ không phải lo lắng loạn Khương Đê nữa.
Tào Bằng ngồi nghiêm trang trên thính đường, khẽ nhắm mắt lại.
Tin báo của Bàng Thống không khiến hắn dao động mà vẫn ngủ say như trước.
Trong phòng, nhóm bốn tiểu tướng Thái Địch, Đặng Ngải, Đỗ Thứ, Tôn Thiệu đứng phía sau Tào Bằng.
Mà dưới đường, ngoại trừ Bàng Thống và Giả Tinh ra còn có một thanh niên đứng đó.
Chuẩn xác nói đó là một thiếu niên, ước chừng mười bảy mười tám, vóc người dài cao, tướng mạo thanh tú.
Trong non nớt có trầm ổn giỏi giang.
Đó chính là Mã Tắc. <!--Ambient video inpage desktop-->
Trận chiến tại Hạ Tuyển, Mã Tắc bị bắt.
Sau khi được Pháp Chính khuyên bảo, lúc này Mã Tắc mới đầu hàng Tào Bằng.
Đừng nói cái gì mà Mã thị Ngũ Thường, năm huynh đệ nhưng không cùng một thể. Mỗi người đều có ý tưởng, suy nghĩ khác nhau. Lúc trước Mã Thị Ngũ Thường quy hàng Lưu Bị bởi vì Mã Lương làm chủ. “Mã thị Ngũ Thường, bạch mi nhất lương”, Tuy rằng Mã Lương không phải là huynh trưởng trong Ngũ Thường nhưng lại chiếm được địa vị cao trong Ngũ Thường.
Mà sau khi huynh đệ Ngũ Thường quy hàng, vận mệnh lại không giống nhau.
Mã Lương được tín nhiệm nhất, có thể chiếm được địa vị cao, các huynh đệ còn lại hoặc là làm mưu sĩ, hoặc bị bỏ mặc bên ngoài, mà thảm nhất lại là Mã Tắc, đi theo Quan Vũ làm chủ bộ trong quân, tuổi của gã nhỏ, còn Quan Vũ lại ngạo khí nên đương nhiên không được coi trọng. Nếu nói không có oán hận thì không đúng. Hơn nữa đi theo Lưu Bị luôn thất bại khiến Mã Tắc cảm thấy tiền đồ quá xa vời. Lúc này Tào Bằng đồng ý thu nhận gã, cũng là một lựa chọn.
Đương nhiên lúc ban đầu không được đảm đương trọng trách!
Trước một đêm trước khi chiến đấu, Mã Tắc ở trong quân đảm đương là một Đô Bá, dẫn bộ ngăn chặn phá đường lui Khương binh, chém giết hơn mười giám sĩ, được ghi vào bản dan sách trình lên trước mặt Bàng Thống. Hơn nữa, Bàng Thống cũng biết Mã Tắc, biết người này thông minh, chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi, vì thế đã chủ động đề xuất muốn Mã Tắc đến hiệp trợ cho mình. Đương nhiên Tào Bằng không từ chối với đề nghị đó của Bàng Thống, hơn nữa tốt xấu gì đó cũng là một người có tên tuổi trong lịch sử, chỉ là chưa thành danh mà thôi, cũng không thiệt thòi gì.
Vì vậy, Mã Tắc trở thành trợ thủ của Bàng Thống, đảm nhiệm chức vụ Phủ trung tướng quân.
Mà Đường Phương và đám quan lại trong thành Long Kỳ cũng thầm run sợ, cẩn trọng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Gây ra náo loạn lớn như thế, bọn họ tuyệt đối khó tránh khỏi liên quan.
Càng nghiêm trọng chính là Tào Bằng được Đường Phương mời đến thành Long Kỳ thì xảy ra chuyện như vậy. Tuy rằng sau đó Tào Bằng không trách cứ y nhưng khi y nhìn thấy tận mắt cảnh tưởng một ngàn đầu người rơi xuống đất ở ngoài thành Long Kỳ, gần Hoàng Thủy thì sợ tới mức cả đêm không ngủ.Hoàng Thủy kia suýt nữa đã bị nhuộm thành màu đỏ.Từng đầu người rơi vào Hoàng Thủy dập dềnh theo dòng nước trôi, đủ để khiến tất cả mọi người đến xem hết cả hồn vía. Đường Phương cả đêm không ngủ ngon, luôn mơ thấy đầu của mình cũng nằm trong đống đầu người kia dập dềnh trôi theo dòng nước...Đến quá trưa hai mắt vẫn trong trong.
Đây là bởi vì Mã Tắc và Triệu Vân quen biết nhau, hai người từng hiệu lực dưới trướng Lưu Bị, cũng có chút tình cảm thân thiết với Triệu Vân. Đương nhiên, Tào Bằng sai Mã Tắc đi đón Triệu Vân là muốn gã lộ ít tin tức cho Triệu Vân. Vị Tiền tướng quân này đúng là rất coi trọng Tư Đãi Giáo úy - Triệu Vân!
Mã Tắc lập tức lĩnh mệnh đi, mà Tào Bằng lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Hắn tin tưởng, Triệu Vân không phản bội hắn.
Nhưng có một số việc, nếu không thử thì không biết đau. Hắn không rộng rãi được như Lưu Bị, cũng không nhiều tâm cơ, ta tin ngươi hay dùng ngươi, ta không tin ngươi, sẽ không dùng ngươi...
Đây là nguyên tắc chuẩn mực của Tào Bằng!
Vấn đề ở chỗ, trong nội tâm Tào Bằng vẫn tin tưởng Triệu Vân.
Nhưng phát sinh ra một chuyện như vậy, nếu nói trong lòng hắn không có gì thì chắc chắn là không đúng.
Cho nên càng nghĩ, vẫn nên quyết định khảo nghiệm một lần. Nếu Triệu Vân dám một mình tiến vào, chứng minh lòng hắn ta không thẹn, mà nếu hắn ta không tới, mặc dù Tào Bằng rất yêu mến Triệu Vân cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Muốn xem cuối cùng Tử Long lựa chọn như nào.
Trong phòng lặng ngắt như tờ đến mức cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được.
Thời gian lúc này lại trôi quá chậm, tạo nên một cảm giác dày vò. Không chỉ có Tào Bằng, mà còn cả đám người Đường Phương nữa. Bọn họ cũng không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Nháy mắt, thê tử Triệu Vân bất ngờ tạo phản ám sát Tào Bằng. Đây là một chuyện lớn, làm không tốt sẽ liên lụy mọi người.
Mọi người đang nóng lòng chờ đợi, chợt nghe có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng tới.
- Tội tướng Triệu Vân bái kiến Công tử.
Một giọng nói vang lên, Tào Bằng đột nhiên mở mắt.
Triệu Vân bị trói chặt đi vào thượng đường, rồi sau đó quỳ gối trước mặt Tào Bằng.
Tào Bằng sửng sốt!
- Là tướng quân tự trói mình, không phải Tắc làm.
Mã Tắc vội vàng giải thích, cười khổ.
Khi gã đem sự việc trải qua nói cho Triệu Vân, Triệu Vân cũng chấn động.
Triệu Vân trung trực nhưng cũng không phải thằng ngốc nên lập tức hiểu vì sao lần này xuất binh lại thấy ven đường có chút quái dị.
Lương thảo đồ quân nhu không phải duy nhất được áp giải đến mà là được cấp phát, nếu lúc ấy Triệu Vân có chút hành động khác thường, lương thảo sẽ lập tức bị cắt đứt. Mà trong tay Triệu Vân có mấy ngàn binh mã, cũng sẽ lập tức tán loạn...mà vừa đến nơi thì lại được thông báo triệu về thành Long Kỳ, Triệu Vân còn đang kỳ lạ, bóng dáng kerthuf còn chưa thấy đâu, sao mà đã thu binh rồi? Hơn nữa vì sao trên đường đi luôn luôn có dấu vết quân Tào?
Nay đã hiểu đó là binh mã giám thị y!
Trong lòng Triệu Vân mờ mịt không hiểu gì cả.
Thê tử lập tức biến thành thích khách, y nên lựa chọn như nào? Lúc trước sau khi y cứu Mã Vân Lộc thì cũng không để tâm đến nữa. Nhưng sau khi tiếp xúc, Triệu Vân đã yêu Mã Vân Lộc, sau đó thành thân.
Y là người chất phác!
Hoặc là nói trong tình cảm là một người vô cùng chất phác.
Không dễ dàng yêu, nhưng nếu đã yêu thì yêu hết lòng.
Nhưng hiện tại, nữ nhân yêu thật lòng lại có mục đích riêng...Nàng là giả bộ hay là yêu mình thật lòng? Triệu Vân không biết! Nhưng y biết, mình thật sự yêu Mã Vân Lộc.
Triệu Vân quỳ gối trước thượng đường, tâm tư đầy phức tạp.
Còn Tào Bằng lúc này lại đang giải khúc mắc.
Hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên đứng dậy, đi đến sau Triệu Vân, nhận Kinh Hồng Kiếm từ trong tay Mã Tắc, một tiếng “soẹt” vang lên, Tào Bằng đã rút kiếm ra, luồng sáng lạnh sắc bén kinh người.
- Công tử!
Mã Tắc chấn động, theo bản năng lập tức quỳ xuống.
- Tử Long tướng quân không phải là loại người tâm địa khó lường, trong chuyện này hắn không biết gì hết, nếu không cũng sẽ không đơn độc vào thành. Xin Công tử khai ân, tha mạng Cho Tử Long tướng quân! Tắc nguyện lấy tính mạng bảo đảm hắn không hề liên quan đến chuyện này.
- Tướng quân, hãy suy nghĩ kỹ!
Giả Tinh cũng tiến lên khuyên bảo.
Chỉ có Bàng Thống vẫn đứng bên xoa cằm lạnh lùng quan sát.
Mũi kiếm Tào Bằng đâm tới Triệu Vân. Còn Triệu Vân thì nhắm mắt lại, chờ đợi...Tuy nhiên đợi sau một lúc lâu, cũng không gặp động tĩnh. Y mở mắt ra cúi đầu nhìn thấy dây thừng đã được Tào Bằng cắt đứt.
- Tử Long, ngươi theo ta đến đây.
Tào Bằng thu kiếm, xoay người đi đến hậu đường.
Triệu Vân ngạc nhiên sửng sốt trong chốc lát, đứng dậy theo sát Tào Bằng rời khỏi đại sảnh.
Mã Tắc định đuổi theo lại bị Bàng Thống ngăn lại:
- Ấu Thường không cần lo lắng, Công tử không có ý lấy tính mạng của Tử Long tướng quân, nhưng còn một số việc cần phải để Tử Long lựa chọn. Về chuyện này, chúng ta không thể giúp được.
Nói xong y ngồi xuống nhìn đám người Đường Phương.
- Đường Huyện tôn.
- Có hạ quan.
Đường Phương vội vàng đứng dậy, cung kính trả lời.
- Thành Long Kỳ trải qua trận này khó tránh khỏi có chút rung chuyển.
Vẫn còn xin Huyện tôn và các vị đại nhân lo lắng nhiều hơn để nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng thành Long Kỳ. Công tử cũng không muốn nhằm vào Khương Đê, chẳng qua có những người không biết tốt xấu chọc vào Công tử, nên mới phát ra huyết lệnh kia.
Chỉ cần là người có bổn phận vì dân, làm người thành thật, phục tùng pháp luật thì Công tử sẽ hết sức thân thiện.
Ý tứ này, làm phiền Huyện tôn truyền đạt ra ngoài.
Ta biết Huyện tôn ở thành Long Kỳ đã lâu, cũng được coi là có công lao vất vả lớn nhất, rất được dân chúng và người Khương Đê ở Hà Hoàng tin cậy. Khi ở Lâm Thao, Vương Đô úy từng khen ngợi Huyện tôn, cho nên xin Huyện tôn không cần quá lo lắng, chỉ để tâm làm việc là được. Công tử là người hiểu biết sẽ không đánh chó giận mèo, xin Huyện tôn yên tâm.
Tào Bằng tin cậy Bàng Thống bao nhiêu?
Dù không nói ra nhưng cũng cực kỳ coi trọng.
Lời nói này của Bàng Thống cũng là đại diện cho ý của Tào Bằng.
Trong lòng Đường Phương đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, ngầm thở phào một cái.
Tuy nhiên, Giả Tinh đứng bên lại cười lạnh nói:
- Đường huyện tôn, thành Long Kỳ là vô can với ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi không có sai lầm. Không nói đến loạn Đậu Mậu, ngươi không có chút tin tức gì, đó là tội không xem xét chu đáo. Đơn giản chỉ nói việc nhiều gian tế lẩn vào thành Long Kỳ như vậy, chẳng lẽ thành Long Kỳ lại không có chút phòng bị nào?
- Việc này...
Mặt Đường Phương lập tức trắng bệch.
Giả Tinh có lai lịch gì?
Đó là con nuôi của Tân Lương Châu Mục Giả Hủ, nói cách khác, một nha nội (con ông cháu cha). Càng không cần nói Giả Tinh địa vị rất cao, nhiều năm ở Lương Châu, trấn thủ huyện Võ Uy, theo dõi Tây Khương, có thể nói là rất có danh vọng.
Lời của hắn ta cũng đại diện cho ý của Tào Bằng.
Điều này khiến cho tâm trạng Đường Phương vừa được thả lỏng lại lập tức căng lên.
Giả Tinh trấn thủ Tây Khương, nhậm chức Trung Lang Tướng Hộ Khương, đương nhiên Đường Phương hiểu rõ.
- Hạ quan đã không làm tròn bổn phận...
- Hay lắm, Tào tướng quân là người lương thiện, nhưng không có nghĩa là các ngươi có thể lơi là nhiệm vụ.
Việc tướng quân phát ra huyết lệnh cần phải để toàn bộ Khương Để Hà Hoàng biết.
Phải để bọn họ biết Thiên Triều ta oai nghiêm, không thể xâm phạm. Muốn kiếm ăn ở thành Long Kỳ thì phải tuân theo quy củ của ta, nếu không, đại quân ta sẽ triển khai, đến lúc đó ngươi muốn trốn trách nhiệm cũng không được.
- Hạ quan hiểu, hạ quan hiểu.
Đường Phương túa mồ hôi, sau lưng ướt đẫm.
Trong gian phòng củi hậu viện, Tào Bằng dừng bước.
Hắn nhìn Triệu Vân, sau một lúc lâu trầm giọng nói:
- Tôn phu nhân ở trong, ta vẫn không làm khó nàng.
Việc này là việc nhà ngươi, ta nhúng tay vào không hay.
Trong lúc nói chuyện, Tào Bằng đưa Kinh Hồng Kiếm cho Triệu Vân:
- Tự ngươi đi giải quyết đi.
Sau đó hắn xoay người, khoanh tay mà đứng.
Triệu Vân cầm Kinh Hồng Kiếm trong tay, cảm thấy thanh bảo kiếm yêu quý này nặng ngàn cân. Hai gò má Triệu Vân giật giật, bất chợt sải bước đi vào phòng củi. Vương Song đã sớm được thông báo rút hết ám sĩ canh giữ. Triệu Vân đẩy cửa phòng củi đi vào.
Mã Vân Lộc lặng lẽ ngồi trên đống cỏ khô trong phòng củi.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người nàng, vô cùng xinh đẹp.
Dường như trong giây phút ấy Triệu Vân lại như nhìn thấy Khương nữ nhỏ bé ốm yếu bất lực được y cứu trước đó.
- Cha mẹ muội đều đã mất, trong nhà chỉ còn lại mình muội...
Sau này muội đi theo họ Triệu được không?
Tử Long, sau này muội chỉ có huynh là người thân...
Những lời nói ngày trước vẫn còn vọng ở bên tai.
Bàn tay Triệu Vân đang nắm chặt Kinh Hồng Kiếm trong tay chậm rãi buông lỏng ra.
Khóe mắt ướt ướt, y đứng ở cửa nhìn Mã Vân Lộc, không nói một lời.
Mã Vân Lộc ngẩng đầu, thấy Triệu Vân.
Dung nhan nàng vẫn thanh lệ dịu dàng, yêu kiều như trước đây.
- Phu quân, huynh đã trở lại!
- Vì sao?
- Thiếp thân vẫn luôn chờ huynh trở về...
Trong mắt Mã Vân Lộc loáng nước mắt, lúm đồng tiền trên mặt vẫn động lòng người:
- Có một số chuyện cuối cùng vẫn phải nói cho phu quân biết. Để người khác nói, không bằng để chính thiếp thân nói ra.
Thiếp thân nửa là người Khương!
Phụ thân muội là Mã Đằng, vốn là Tiền tướng quân, Thái Thú Võ Uy.
Vài năm trước, ông đã chết trong tay Tào Bằng. Huynh trưởng thiếp thân là Mã Siêu tiến đến Võ Đô...tiếp đó thiếp thân đến hội hợp cùng huynh trưởng, một lòng muốn báo thù cho phụ thân, vì thế đã giả danh Mã Như Phong mang theo người làm mã tặc ở Hà Hoàng, châm ngòi gây ly gián quan hệ giữa triều đình và Khương Đê Hà Hoàng, đồng thời tạo nên phiền toái cho quân Tào ở thành Long Kỳ.
Khi phu quân cứu thiếp thân, đó là thiếp thân gặp phải phục kích của Vương Đô úy.
Rơi vào đường cùng, thiếp thân phải khôi phục lại thân phận nữ nhân, mượn danh nghĩa tướng quân để tránh né sự đuổi bắt của Vương Đô úy. Thiếp thân vốn không có ý định ở lại thành Long Kỳ, không ngờ sau khi về nhà biết tin tức Đậu Mậu đã xin huynh trưởng cầu thân muội, vì thế muội trốn đi quay lại Hà Hoàng. Nhưng Hà Hoàng ngàn dặm, thiếp thân lại không có chỗ dung thân.
Lúc đó, thiếp thân nghĩ tới phu quân, vì thế mới đến thành Long Kỳ.
Việc Vương Đô úy bị phục kích, là do thiếp thân gây nên.
Đáng tiếc, kế hoạch vốn viên mãn, nhưng lại bởi sự xuất hiện của phu quân khiến thiếp thân thất bại trong gang tấc.
- Muội...
Đối với những lời giải thích kia của Mã Vân Lộc, Triệu Vân không nghe câu nào.
Y cắn răng, sau một lúc lâu mới hỏi:
- Muội...từ đầu tới cuối đều là lợi dụng ta, đúng không?
Trong thanh âm run run, đã chứng tỏ giờ phút này nội tâm Triệu Vân không bình tĩnh.
Mã Vân Lộc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Vân.
Đột nhiên nàng mỉm cười!
- Đúng vậy, thiếp thân vẫn luôn lợi dụng tướng quân.
- Vậy muội gả cho ta cũng là vì lợi dụng ta?
- Đương nhiên...tướng quân là chó săn của tiểu tặc,mà tiểu tặc kia lại là kẻ thù giết cha muội, sao muội có thể thật lòng với huynh.
- Muội!
Tim Triệu Vân co giật.
Bảo kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, y giậm chân tại chỗ, giơ cao bảo kiếm lên, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
Mã Vân Lộc vẫn bình thản như trước, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Xin lỗi phu quân!
Thực ra thiếp thân thật lòng với huynh. Nhưng thiếp thân không thể liên lụy huynh! Trên đời này, khiến thiếp thân áy náy nhất, đó là huynh. Nhưng có thể chết trong tay huynh, là tâm nguyện của thiếp thân. Chỉ mong từ nay về sau huynh có thể thăng tiến, không còn dính dáng đến thiếp thân nữa. Như thế, thiếp thân dù chết cũng cảm thấy mãn nguyện.
Nhưng Triệu Vân lại không thể nào ra tay được.
Kinh Hồng Kiếm đã giơ lên cao nhưng lại không thể hạ xuống được.
Đột nhiên, Triệu Vân hét lên một tiếng, cầm theo bảo kiếm chạy ra khỏi phòng củi.
Y đến trước mặt Tào Bằng quỳ xuống, hai tay nâng kiếm cao quá đỉnh đầu.
- Công tử, Vân đã phụ kỳ vọng của Công tử.
Hiện nay nàng là thê tử kết tóc se tơ với Vân, Vân thật sự không ra tay được. Vân biết rõ, tội nàng không thể tha thứ, nhưng...
Vân nguyện chết thay nàng, xin Công tử tha cho nàng.
Nàng chỉ là một nữ nhân, sao có thể hại được tính mạng Công tử. Xin Công tử khoan thứ, kiếp sau Vân nguyện làm trâu ngựa cho Công tử.
Trong lúc nói chuyện, Triệu Vân đã chảy nước mắt giàn giụa.
Còn ánh mắt Tào Bằng thì phức tạp nhìn Triệu Vân, rất lâu sau nhận lấy Kinh Hồng Kiếm trong tay Triệu Vân.
- Tử Long, ngươi khiến ta rất thất vọng.
Hắn đột nhiên quát lớn:
- Đại trượng phu sợ gì không có vợ. Ngươi vốn có tiền đồ tốt, vì sao phải chịu bị nữ nhân này lừa gạt mà chết? Ngươi cũng biết, lúc ngươi xuất chinh ta đã viết tấu chương chuẩn bị trình báo Đại vương bổ nhiệm ngươi làm Đô Úy Tây bộ. Nhưng không ngờ ngươi...ngươi lại kém cỏi như vậy.
Trong lúc nói chuyện, Tào Bằng nhấc chân đá Triệu Vân ngã trên đất.
Cú đá này rất độc khiến trán Triệu Vân chảy máu.
Triệu Vân đứng lên, lại quỳ gối trước mặt Tào Bằng.
Y cũng không nói gì, chỉ liên tiếp dập đầu, liên tiếp cầu xin cho Mã Vân Lộc.
Đứng ở cửa phòng củi, Mã Vân Lộc cũng lệ rơi đầy mặt. Sống bên Triệu Vân gần một năm, nàng sao không biết phu quân là nam tử cao ngạo? Lúc trước vì bất đắc dĩ mà hàng Tào Bằng, nhưng lúc đi vào thành Long Kỳ, cũng là lúc lòng mang đầy hy vọng. Mày nay Triệu Vân vi một nữ nhân mà khổ sở cầu xin Tào Bằng. Mã Vân Lộc cắn nát môi nhưng không hề có cảm giác.
Trên mặt Tào Bằng đầy vẻ tàn nhẫn, chậm rãi giơ Kinh Hồng Kiếm lên.
- Tử Long, ngươi cũng biết ta đã ký thác bao kỳ vọng ở ngươi không?
Ta biết, ngươi là tráng chí không thù, cho nên lúc phái ngươi tới thành Long Kỳ, ta đã đặc biệt viết thư cho Hổ Đầu, bảo hắn chiếu cố ngươi thật tốt,nhưng ngươi lại khiến ta quá thất vọng, khiến ta quá thất vọng!
Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi xem, ta sao có thể giao thành Long Kỳ, giao phó Hà Hoàng cho ngươi được nữa.
Triệu Vân ngẩng đầu:
- Vân cũng biết được công tử ưu ái.
Nhưng cha mẹ Vân mất sớm, anh trai và chị dâu chết vào tay giặc đen, cả đời Vân phiêu linh. Ba mươi sáu năm cuối cùng đã gặp và yêu một nữ nhân, khiến Vân cảm nhận được sự ấm áp gia đình. Nay Vân cũng biết nàng là tử tội, nhưng Vân vẫn bằng lòng đổi mạng cho nàng. Bởi vì...bởi vì...
Triệu Vân nức nở:
- Nàng là thê tử của ta.
- Phu quân!
Mã Vân Lôc nghe đến đó không kìm nổi lòng hét lên đau đớn, xông đến.
- Việc này là do một mình Mã Vân Lộc ta gây nên, không liên quan đến phu quân.
Tào Bằng, ngươi muốn giết ta thì hãy ra tay, không dính líu đến phu quân ta.Huynh ấy là người tốt, hơn nữa lại trung thành và tận tâm với ngươi, chưa bao giờ có ý phản bội. Ngươi không thể giết huynh ấy, nếu muốn giết thì hãy giết ta, sẽ do Mã Vân Lộc ta gánh chịu hết!
Ánh mắt Tào Bằng lạnh lùng chăm chú nhìn hai người.
- Chỉ sợ ngươi gánh cũng không được!
Hắn đột nhiên sẵng giọng:
- Tử Long, nếu ngươi bằng lòng vì người phụ nữ này mà buông bỏ tiền đồ của mình, buông bỏ tính mạng của mình...
Ta chỉ có một câu: Ngươi thật sự không hối tiếc!
- Vâng, tuyệt đối không hối tiếc!
Sự giận giữ trên mặt Tào Bằng càng tăng, đột nhiên giơ cao Kinh Hồng Kiếm lên.
- Dừng tay, dừng tay!
Vương Song mang theo vài tên ám sĩ tiến lên kéo Mã Vân Lộc ra, Mã Vân Lộc giãy dụa, lớn tiếng la lên.
- Thiếp thân biết ai là nội ứng Quan Trung!
- Hử?
- Vi Tòng, là Vi Tòng...còn có Hoằng Nông Dương Phạm.
Mã Vân Lộc thật sự sốt ruột:
- Vi Tòng và Dương Phạm bí mật câu kết với đại huynh ta, mưu đồ bí mật Quan Trung...Tào Bằng, ngươi không được giết phu quân, ta không báo thù, ta không bao giờ báo thù nữa...không bao giờ hận ngươi nữa....Ngươi không được giết huynh ấy.
Tào Bằng chậm rãi buông bảo kiếm trong tay xuống.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Triệu Vân và Mã Vân Lộc, một lát sau khe khẽ thở dài, xua tay ra hiệu, Vương Song buông Mã Vân Lộc ra.
- Phu quân, muội xin lỗi, xin lỗi!
Mã Vân Lộc nhào vào ngực Triệu Vân, khóc lớn.
- Vừa rồi thiếp thân gạt huynh...huynh là phu quân của thiếp, cả đời cũng vậy, thiếp thân chỉ không muốn liên lụy đến huynh.
- Vân Lộc!
Triệu Vân ôm chặt Mã Vân Lộc.
Tào Bằng nhìn hai người, nở nụ cười thản nhiên.
- Ta dù không phải là người tốt nhưng cũng không phải là người phá duyên người khác.
Quê Trung Dương ta có một câu, gọi là dù phá mười thành cũng không phá nhân duyên. Tử Long, hãy quý trọng nàng. Mã cô nương, hy vọng ngươi từ nay về sau đừng lừa gạt Tử Long nữa. Hắn không phải là người dễ kích động tình cảm, nhưng một khi tình cảm bị kích động thì lại như người điên...Các ngươi, đi thôi!
Tào Bằng nói xong, đặt lại Kinh Hồng Kiếm trên mặt đất, xoay người rời đi.
Hai người Triệu Vân và Mã Vân Lộc ngơ ngác ngồi đó, một lát sau, Triệu Vân nói:
- Vân Lộc, ta sẽ không rời khỏi Công tử.
Tại Trường bản pha, ta đã từng thề nguyện trung thành với Công tử.
Mà nay...
Mã Vân Lộc nhẹ nhàng lau vết máu trên trán y, dịu dàng nói:
- Lựa chọn của phu quân cũng là lựa chọn của thiếp thân.
- Vậy còn huynh trưởng của muội...
Trong mắt Mã Vân Lộc ánh lên tia tức giận:
- Huynh ấy vì nghiệp lớn muốn gả thiếp thân cho Đậu Mậu. Đây là lần cuối muội giúp huynh ấy. Mà nay Mã Vân Lộc đã chết, chỉ còn lại Triệu nương tử thôi!
Triệu Vân ngẩn ra, chợt mừng rỡ.
Y nhặt Kinh Hồng Kiếm lên, cầm tay Mã Vân Lộc đuổi theo Tào Bằng.
- Công tử, Triệu Vân vẫn muốn hiệu lực cho Công tử.
Tào Bằng khựng người lại, cười:
- Tử Long muốn ở lại cũng được, nhưng tiền đồ kia...
- Vân không vì tiền đồ, mà nguyện dẫn ngựa khêu đèn vì Công tử.
Tào Bằng không nói gì, trầm ngâm thật lâu rồi xoay người đi.
- Công tử!
- Ngày mai đến Phi đà báo danh đi....Về phần tương lai ngươi có tiền đồ gì, còn phải xem ngươi ra sức!
Tào Bằng không hề dừng bước, chỉ vẫy vẫy tay.
Triệu Vân quỳ xuống, Mã Vân Lộc cũng phủ phục trên mặt đất theo Triệu Vân.
- Vân dù thịt nát xương tan cũng không phụ ân sâu của Công tử!