Tào Tặc

Chương 707: Sao không khóa Đại Kiều tại thâm khuê?



Cơm chiều đơn giản, nhưng cũng rất thịnh soạn.

Tào phủ khó mà đoàn tụ một nhà được, ngoại trừ Đặng Tắc, ai cũng đến hết rồi!

Tuy nói là có chút thiếu sót nhưng cả nhà có thể đoàn tụ, cùng nhau đón năm mới, cũng đủ khiến mọi người vui rồi.

Tào Bằng cũng vậy!

Tự khi đảm nhiệm Thái Thú Nam Dương quận, đến nay đã ba năm.

Ba năm qua, năm mới đến đều đón một mình. Cho dù là năm trước, thời điểm hắn đảm nhiệm đình úy, cũng bởi vì đủ các nguyên nhân, rời khỏi Hứa Đô, không thể đoàn tụ cùng người nhà. Hôm nay chỉnh tề như vậy, chỉ e cũng là sáu bảy năm mới được một lần. Tào Cấp chuẩn bị một nồi lẩu đồng to, từ Tịnh Châu đưa tới, vừa mới giết thịt tiểu sơn dương. Mấy miếng thịt nạc, được thái rất mỏng. Nhúng trong nước sôi một lúc, chấm thêm chút nước hương liệu có thể dùng ăn ngay được, đúng là những hôm trời giá lạnh cũng là lúc thưởng thức các món ăn ngon.

Trương phu nhân còn chuẩn bị rượu vàng Giang Đông để dùng.

Hâm rượu nóng lên, ấm áp cực kỳ thoải mái. Tào Bằng Tào Cấp ngồi ở một bàn, các nữ nhân khắp nơi ngồi ở phía sau. Tuy nhiên nam đinh Tào phủ thực tế rất ít! Nhị đại đệ tử, ngoại trừ Đặng Ngải ra, gần như toàn là trẻ con, căn bản không thể ngồi vào bàn. Thế cho nên bàn ăn to như vậy, nhưng lại chỉ có mấy người thưa thớt.

Ngoại trừ Tào Cấp phụ tử ra, còn có Đặng Ngải, tôn thiệu cùng với Từ Cái.

Thái Địch đóng giữ Hứa Đô, không thể trở về.

Mà giống như Khương Duy Phó Thiêm tuổi vẫn còn trẻ. Khương Duy nay mới có bảy tuổi, từ nhỏ đã ở lại Huỳnh Dương, là người cùng một nhà với Tào gia. Phó Thiêm càng như thế, mới bốn tuổi, thậm chí còn chưa hiểu nhiều việc. Cũng khiến Tào gia cho ngồi chiếu trên, có vẻ có chút lạnh lùng. Tào Bằng thấy lạnh lùng quá, liền chạy đi gọi Bàng Thống Pháp Chính Mã Tắc, cùng với Triệu Vân Sa Ma Kha Vương kêu tới. Về phần nữ quyến của bọn họ, đều dùng cơm ở phía sau...

Bàng Thống đã thành thân, cưới vợ Kinh Châu là con gái của Khoái Thị, cũng sinh một con trai, tên là Bàng Hoành, tròn hai tuổi.

Hắn không có cách nào khác hồi Kinh Châu lễ mừng năm mới, hiển nhiên đành ở lại bên Tào Bằng.

Trước đây, Bàng Thống từ sau khi nhậm chức Hà Tây Thái Thú liền đem thê nhi đưa hướng Huỳnh Dương, dự tính khi đứa nhỏ trưởng thành, nhập học ở diễn sơn thư viện. Tuy nhiên lúc này đây, Bàng Thống thê nhi cũng hộ tống đi Nghiệp Thành, đối với Bàng Thống mà nói, đương nhiên là việc vui rồi. Pháp Chính thành thân mấy tháng trước, cưới được nữ nhân một nhà giàu ở Mi huyện.Không xinh đẹp lắm, nhưng được cái đoan trang, khí chất tốt, tính tình cũng vô cùng dịu dàng, là người đảm nhận rất tốt công việc quản gia trong nhà. Sa ma kha... Phỏng chừng trong thời gian ngắn, rất khó thành thân. Hắn tướng mạo xấu xí, so với Bàng Thống còn thắng ba phần, lại là người Man, cần phải có cơ duyên.

Đám nhân này đều ở tại Tào phủ, được Tào Bằng tiếp đón lại đây, không khí lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Đại gia cùng nhau đưa đấy chén rượu, mãi tới giờ tý, mới xem như tận hứng mà quay về.

Tào Bằng không uống nhiều lắm, chỉ xoàng xoàng mà thôi. Tào Cấp mới là uống say mèm, nên được đưa vào phòng ngủ nghỉ ngơi từ sớm.

Các nữ nhân, những ai chưa muốn ngủ

Đều tụ tập ở một chỗ bàn tán riêng với nhau.

Bọn nhỏ sớm đã mệt mỏi, mấy đứa như Tào Dương Tào Doãn và Tào Duệ mới được vài tuổi, sáng sớm còn phải luyện công, cho nên cũng đã đi ngủ. Tào Bằng khoác áo, bước chậm vào bên trong hầu phủ. Ánh trăng màu bạc chiếu lan tỏa, khiến hầu phủ giống như được bao trùm một màn sương trắng mỏng manh. Nhoáng một cái, mười ba năm đã qua...

Tái sinh ở thời tam quốc, chưa từng nghĩ tới có ngày, có thể có được địa vị cao như thế.

Một trận gió tạt qua, cảm giác men say đang bốc lên.

Tào Bằng lòng phơi phới, dọc theo con đường nhỏ mà đi, trong lúc vô tri vô giác, liền đi tới hậu hoa viên!

Một chiếc hồ nhân tạo, mặt hồ đang kết băng.

hồ nước này là nước thông với Chương Thủy. Khi xuân về hoa nở, lại là một cảnh sắc khác.

Một ngôi thủy tạ trên mặt hồ, diện tích không lớn, nhưng được trang trí cực kì tinh tế.

Hành lang quanh co gấp khúc, tạo thành một bức tranh vẽ động lòng người. Tuy nhiên vào buổi đêm khuya, trong vườn lại thật lạnh lẽo, không một dấu chân người. Trong ngôi thủy tạ kia, lại có ngọn đèn dầu thấp thoáng, có tiếng đàn thanh phát ra, tấu lên khúc hát thê lương lạnh lẽo.

Tào Bằng không khỏi tò mò, hướng tới nhà thuỷ tạ.

Đã thấy sau một tấm màn trúc, có một bóng dáng yểu điệu thướt tha.

- Ai ở bên trong?

Tào Bằng trầm giọng quát hỏi.

Có tiếng loảng xoảng

Từ bên trong thủy tạ có âm thanh tiếng chén rơi xuống đất, kèm theo đó một giọng nữ mang theo khẩu âm nhẹ nhàng của Ngô Nông vang lên,

- Ai ở bên ngoài đó?

- kiều phu nhân?

Tào Bằng ngẩn ra, vén màn trúc, đi vào bên trong thủy tạ.

Đúng là Đại Kiều phu nhân ở bên trong!

Cả Tào phủ, tiếp đãi người Ngô nông có khẩu âm nhẹ nhàng này không nhiều.

Có thể là Hoàng Nguyệt Anh, nhưng nhiều năm qua, nàng đã dùng quá nhiều tiếng Quan thoại phương bắc, thậm chí đã thành thói quen. Tôn Thượng Hương lại thường xuyên nói tiếng Giang Đông, nhưng nàng lúc này đang cùng lão phu nhân ở phòng khách nói chuyện, nên cũng không có khả năng đi đi lại lại. Chỉ có một Đại Kiều phu nhân... tối như vây rồi, nàng một mình ở thủy tạ này làm gì? Tào Bằng cất bước đi vào trong, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Dưới ánh đèn, trang phục của Đại Kiều phu nhân đúng là không hợp với váy màu trắng.

Khoác một chiếc áo khoác da cừu màu trắng, lại lộ ra thân hình nhỏ nhắn yêu kiều thật khiến người khác phải động lòng.

Bên trong thủy ta cũng không quá lạnh, chỉ để hai chiếc chậu than nóng

Kiều phu nhân thần sắc hơi có vẻ luống cuống, đứng ở đó, có chút không biết phải làm thế nào.

Nét mặt như hoa như ngọc, lại có chút hồng hống, chắc chắn là do có uống rượu vào đây.

Nhìn thấy Tào Bằng, nàng dường như thở phào nhẹ nhõm, tiến lên duyên dáng cúi đầu, dịu dàng nói: - Thiếp tham kiến võ xã hầu.

- ôi chị dâu đa lễ thế làm gì?

Tào Bằng vội vàng đỡ tay, nhưng khi hắn chạm đến thân mình Đại Kiều, không cầm được nhíu mày.

- Lạnh như thế, chị dâu sao mặc ít áo vậy?

Để ta đi gọi người mang xiêm y tới, chị khỏi bị cảm lạnh... Tiểu thiệu trên đường có nói, đối đãi tốt với chị dâu, thế sao chị dâu lại ở đây một mình thế?

- không cần, không cần đâu!

Đại Kiều vội vàng giơ tay, kéo lấy ống tay áo của Tào Bằng.

Tiếp xúc da thịt, bàn tay của Kiều phu nhân lạnh cóng. Tuy man mác giống cảm giác chạm vào ngọc Dương Chi nhưng lạnh lùng như thế, lại khiến người ta khó có thể thấy được vẻ đẹp.

- Chị dâu, lạnh như thế mà chị còn bảo không sao

- Võ xã hầu…

- Ôi chao, ta và chị cũng coi như người một nhà, Hương nhi gả cho ta, tiểu Thiệu lại bái ta làm thầy, chị dâu hà cớ gì? mà phải xa lạ như thế?

Kiều phu nhân mặt đỏ lên, dưới ánh đèn bỗng nhiên xinh đẹp lên vài phần.

- Đúng là thiếp nói sai, thúc thúc xin chớ trách.

- cứ ngồi xuống trước đi đã.

Tào Bằng nhìn ra được, Kiều phu nhân đang có tâm sự.

Vì thế hắn mời Kiều phu nhân ngồi xuống, kéo hai chậu than gần lại chút, bỏ vào chút than củi, để lửa bốc thêm lên.

Ngẩng đầu nhìn lên bàn, phía trên bày một chiếc đàn, còn có một bộ ly rượu.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, từ góc của thủy tạ tìm một chiếc giá sắt, đặt lên trên chậu lửa, sau đó có đặt một chậu nước lên, hâm nóng bầu rượu lên.

- Chị dâu thật có nhã hứng, phải chăng vì tối nay trăng tròn, nên muốn tới đánh đàn ngẳm trăng ư?

- àh

Kiều phu nhân hơi sửng sốt, lắc đầu,

- Chỉ là có điều tâm sự trong lòng, chứ làm gì có nhã hứng gì đâu?

Thúc thúc đến, không phải là tới khuyên bảo chuyện của thiếp đấy chứ?

-Khuyên bảo?

Tào Bằng ngẩn ra,

-Khuyên bảo cái gì?

Ta hôm nay vừa mới tới gia môn, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chị dâu nếu trong lòng có chuyện buồn, đừng ngại nói với ta.

Nào biết nói gì, Kiều phu nhân không trả lời.

Nàng ngồi nghiêng người, hiện ra tấm thân trắng nõn nà, ngón tay nhỏ và dài phất qua huyền cầm, phát ra âm thanh du dương dễ nghe. Bên ngoài thủy tạ, gió lạnh gào thét... Không ngờ sự kết hợp giữa âm thanh và gió rít như vậy lại tạo nên cảm giác thê lương.

Tào Bằng cũng không thúc giục, thấy rượu liền lấy rót ra đầy một li.

- ah

Kiều phu nhân nhìn thấy Tào Bằng cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, muốn ngăn trở, nhưng có chút đã muộn. Không khỏi cất lên một tiếng, muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói như thế nào. Mặt hoa da phấn má lúm đồng tiền lộ ra một chút ửng đỏ.

- sao thế?

- Không, không có gì

Kiều phu nhân đỏ mặt, vội quay đi.

Ngọn đèn dầu lay động, Tào Bằng lúc này mới chú ý đến, chén rượt trong tay hắn còn lưu lại chút son hồng. Nhất thời bừng tỉnh ngộ, hắn vội vàng đứng lên, lộ ra vẻ xấu hổ, buông chén xuống, không biết nói thế nào cho vừa.

Chiếc chén này, chính là Kiều phu nhân ban nãy dùng rồi...

Trên bàn có hai chiếc chén, một chiếc bị đổ xuống.

Tào Bằng còn tưởng đó là chiếc chén Kiều phu nhân dùng, hoàn toàn không nghĩ rằng...

Sau một lúc lâu, Kiều phu nhân như tỉnh táo, quay người lại, đột nhiên khẽ mỉm cười,

- Thúc thúc muốn nghe thiếp gảy một khúc đàn?

- Biết tới khả năng chơi đàn của chị đã lâu, nhưng chưa từng được nghe qua.

Kiều phu nhân cười cười, - Nếu nói về kỹ thuật chơi đàn, trên đời này kỹ thuật tốt nhất, phải là người trong nhà thúc thúc, chứ không phải ta đâu.

Đúng vậy, trên đời này kĩ thuật chơi đàn tốt nhất, không thể bỏ qua Thái Diễm.

Điểm này Tào Bằng biết rất rõ, lập tức bật cười.

Kiều phu nhân không nói tiếp nữa mà cầm đàn lên.

Tiếng đàn du dương, tí ta tí tách! Tào Bằng không phải người có nhã cốt, tuy nhiên những năm gần đây được Hoàng Nguyệt Anh Thái Diễm hun đúc, cho dù không có vài phần nhã cốt, cũng có thể theo gió phụ nhã, cũng biết thưởng thức tiếng đàn.

Cầm kỹ của Đại Kiều phu nhân rất xuất sắc, nhưng nếu nói là nổi tiếng, thì còn lâu mới tới mức ấy.

Có Thái Diễm đi trước, sẽ rất khó nói kĩ thuật chơi đàn của nàng cao siêu. Chỉ có thể nói, cầm kĩ của nàng đang tiến bộ từng bước.

Kiều phu nhân đột nhiên cất lên giọng ca dịu dàng, uyển chuyển ngâm xướng.

Lâm chương nước chảy một dòng, ngắm vướn hoa quả gọi là Tư Vinh

Cao cao đứng giữa hai đài, có đôi bức tượng Kim Phượng Ngọc Long

Kéo theo hai Kiều về chốn Đông Nam, hân hoan sớm tối được cùng bên nhau.

Cúi xuống thấy hoàng đô diễm lệ, ngắm mây trôi bống bềnh

Đại Kiều phu nhân xướng đến đây, đột nhiên ngừng hát, quay đầu nhìn Tào Bằng, thần sắc buồn bã nói:

- Thúc thúc, chứ không phải ngươi tới đây khuyên ta về chuyện thành thân sao?

Khoan đã…

Tào Bằng dường như đã hiểu ra

Đại Kiều lo lắng, lão Tào đối với nàng bụng dạ khó lường, cho nên trong lòng có chút sầu lo.

Lão Tào háo sắc, người trong thiên hạ đều biết. Kiều phu nhân lo lắng như này, cũng là có tình có lý.

Chỉ có điều, có gì đó không đúng.

- Chị dâu, bài phú Đồng Tước đài này, nàng nghe truyền lại từ người khác đúng không?

- ừh?

Đại Kiều ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút,

- đúng vào năm ngoái, khi Ngụy vương đánh chiếm Kinh Châu, từ Giang Đông đã truyền đi bài này.

Năm ngoái?

Đúng là năm ngoái thật

Nhưng xét về thời gian mà nói, lúc đó là năm tý, cũng không sai.

Tào Bằng nghi hoặc nói: - Chị dâu vừa rồi xướng bài phú Đồng Tước đài, ta cũng có nghe hiểu

Tử Kiến văn chương hoa mỹ, từ ngữ rất động lòng người, cho nên ta cũng có phần ấn tượng. Chỉ có điều trong ấn tượng của ta, chị dâu vừa rồi hình như xướng nhầm một câu rồi. Chị dâu xướng “Kéo theo Nhị Kiều về Đông Nam”, nhưng ta nhớ rõ lúc ấy sau khi Tử Kiến làm phú, Đại vương còn sai người đi chép lại, phái người đưa đến tay ta. Mặt trên lại viết, “Nối liền hai cầu với Đông Tây”

Là Kiều trong cầu kiều, chứ không phải là Kiều họ của tẩu tẩu.

Nhị Kiều theo như lời Tử Kiến, chính là hai chiếc cầu nối liền Đồng Tước đài với kim hổ đài và ngọc long đài, sao có thể tới Giang Đông, rồi lại biến thành “Kéo theo Nhị Kiều về Đông Nam”? bên trong câu này, dường như có chút gì đó kì lạ.

Lão Tào, người đúng là gây ra sai lầm lớn.

Ngươi xem ngươi kìa, người háo sắc trong thiên hạ đều biết, biến vẻ xinh đẹp của người phụ nữ biến thành bộ dạng này đúng là thật quá đáng.

Thực ra, Tào Bằng mơ hồ có thể đoán ra duyên cớ bên trong.

Kéo theo Nhị Kiều về Đông Nam, hẳn là là xuất từ Gia Cát Lượng chi khẩu. Nhớ rõ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Gia Cát Lượng đã dùng bài phú Đồng Tước đài, để khuyên bảo Chu Du cách điều binh?

Chỉ có điều kiếp trước khi đọc thơ Hán Ngụy Tào, mới phát hiện trong đó có sai lầm.

Tào Thực, chưa bao giờ làm câu “" Kéo theo Nhị Kiều về Đông Nam”, nguyên bản chính là “ Nối liền hai cầu về Đông Tây”. Nhưng bởi vì Tam Quốc Diễn Nghĩa có ảnh hưởng cực kì lớn, thế nên rất nhiều người đời sau, nghĩ đến” Kéo theo Nhị Kiều về Đông Nam “ là do Tào Thực làm, trong đó càng để lộ ra dã tâm của Tào Tháo có Nhị Kiều.

Thật đúng là oan uổng cho Tào Tháo, nhưng Tào Thực lại càng bị oan uổng hơn.

Nếu đọc cả bài phú văn, “Kéo theo Nhị Kiều về Đông Nam ", rõ ràng chủ đề không hợp với phú Đồng Tước đài, hơn nữa nội dung cũng không liên quan tới nhau. Đang miêu tả cảnh sắc Đồng Tước đài, sao đột nhiên biến thành Giang Đông nhị kiều?

Mà nay, Tào Bằng đã xem lại nguyên bản.

Không nói đến Tào Thực từng vì chuyện của Chân Mật mà chọc giận đến Tào Bằng, có vết xe đổ từ trước. là nói vị trí hoàn cảnh lúc ấy, cũng không có khả năng khiến hắn làm ra câu “Kéo theo Nhị Kiều về Đông Nam”. Vì thể, câu này rõ ràng Gia Cát Lượng vì muốn chọc giận Chu Du, mà cải biên, và ở nhanh chóng lưu truyền Giang Đông.

Gia Cát Lượng ơi Gia Cát Lượng, ngươi khuyên bảo Chu Du liền thì cứ khuyên bảo Chu Du, cớ gì? Lại lấy tên người con gái để viết văn chương?

Không biết vì sao, Tào Bằng tự nhiên lại ghét Gia Cát Lượng nhiều hơn.

- đây không phải là nguyên văn?

- Ngươi tẩu tẩu không tin, ngày mai ta sẽ bảo Chiêu Cơ và Nguyệt Anh, đưa tẩu tẩu đi Đồng Tước đài du ngoạn, ngươi có thể tận mắt nhìn thấy hai chiếc cầu kia. Đại vương lúc ấy trên có Kinh Châu Lưu Biểu, Tịnh Châu Cao Can và U Châu Viên Hi chưa diệt, sao có thể có thể cho phép Tử Kiến làm ra những câu như vậy, như vậy chẳng phải là chọc giận Giang Đông sao? Còn nữa, chị dâu cũng là người thông minh sắc sảo, tài văn chương thậm chí còn cao hơn ta. Chẳng lẽ không nhận ra, câu “Kéo theo Nhị Kiều về Đông Nam”, rõ ràng không hợp với cách điệu toàn bộ bài văn? Tử Kiến con người này, ta không ưa lắm... Nhưng nếu nói tài văn chương của hắn, lại cực kỳ tán thưởng. Hắn nếu thật sự muốn có ý “Kéo theo Nhị Kiều về Đông Nam”, cũng quyết không thể biểu hiện trong bài phú Đồng Tước đài.Tất là có tiểu nhân, đang âm thầm quấy phá.

Kiều phu nhân sắc mặt, lập tức thay đổi!

Cũng khó trách, bởi chỉ vì một câu này, khiến nàng thừa nhận rồi có áp lực vô cùng lớn.

Tuy nói” Kéo theo hai nàng Kiều về Đông Nam” còn bao gồm muội muội của nàng, nhưng nếu so sánh, tiểu Kiều còn có Chu Du vì nàng che mưa chắn gió, nhưng Đại Kiều... Lại phải một mình chịu đựng áp lực, thật sự quá vất vả.

- Thật đáng chết, là tên không có đạo đức nào, đã biên ra câu nói dối ấy?

Kiều phu nhân xấu hổ đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Tào Bằng.

- Không phải ta!

Tào Bằng vội vàng lắc đầu.

- Thiếp càng đỡ phải...

Kiều phu nhân vội vàng cúi đầu, nhẹ nhàng trả lời.

Một lát sau, nàng đột nhiên lại ngẩng đầu, nhìn Tào Bằng hỏi:

- nhưng một khi đã như vậy, Ngụy vương cớ gì cứ muốn ta và Hương nhi đến Nghiệp Thành?

Tào Bằng gãi gãi đầu, chợt lại lắc lắc đầu.

- Ta không biết!

Hắn đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Tuy nhiên chị dâu cứ yên tâm, ta một khi đã nhờ vả Tử Nghĩa, quyết sẽ không khiến bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến mọi người. cùng lắm, ta từ quan không làm, trở về Huỳnh Dương hoặc là núi Trung Dương đi làm ruộng. Tiểu thiệu gọi ta một tiếng sư phụ, đời này, ta sẽ bảo vệ chu toàn cho các người.

Đại Kiều đôi mắt đỏ, rưng rưng lệ.

Tự sau khi Tôn Sách qua đời, vẫn là nàng một mình chống trọi gia đình.

Vì tôn thiệu, cũng là vì nàng và hai nữ nhân... Nhưng những vất vả bên trong đó, ai có thể hiểu hết được đây?

khi nghe tới Tào Bằng nói câu này, Đại Kiều đột nhiên gian cảm nhận được sự bình tĩnh chưa bao giờ có được. Thậm chí, khi Tôn Sách còn sống trên đời, cũng không có cảm giác an toàn như vậy. Dưới ngọn đèn, Tào Bằng dáng người cao cao, lộ rõ hào khí. khiến trong lòng Đại Kiều, rồi đột nhiên có một chút rung động, mặt nàng đỏ lên!

- Chị dâu, trong đây lạnh thế này, sao lại thích ngồi ở đây.

Trở về phòng đi thôi, hôm nay là ngày cuối năm, tiểu Thiệu mới vừa rồi uống hơi nhiều, cũng cần có người chăm sóc. Chị nếu bị mệt, chẳng phải là khiến tiểu thiệu lo lắng sao? Mọi sự có ta ở đây, chị dâu không cần quá quan tâm đâu, cứ yên tâm là được rồi.

Đại Kiều phu nhân do dự một chút, đứng dậy nói:

- Đa tạ thúc thúc.

Hai người đi ra khỏi thủy tạ, dọc theo kia hành lang gấp khúc đi chậm rãi.

Vừa rồi còn thấy trăng sáng tỏ, không biết đã mất dạng tự lúc nào.

Trên trời, bông tuyết bay nhè nhẹ, nghĩ đến xem ra đây cũng là trận tuyết cuối cùng ở Nghiệp Thành... Khi đi xuống hành lang dài, Đại Kiều phu nhân bị trợt chân, kêu lên một tiếng sợ hãi, ngã xuống. Tào Bằng nhanh tay lẹ mắt, tiến lên một tay đỡ lấy phu nhân. Chỉ có điều tư thế có vẻ rất mờ ám, Kiều phu nhân vừa lúc ngã xuống khuỷu tay Tào Bằng, theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo Tào Bằng, rúc vào trong lòng Tào Bằng...

Đúng là một cánh tay mạnh mẽ rắn chắc

Kiều phu nhân trong lòng vừa mới thốt lên lời cảm thán, rồi lại lập tức xấu hổ đỏ mặt.

Nàng cuống quít đứng lên, hơi có chút không biết phải làm sao nhẹ nhàng nói câu:

- Đa tạ thúc thúc, thiếp đi về trước.

Nói xong, dọc theo con đường nhỏ vội vàng rời đi.

Cảm giác như một viên ngọc mềm ấm nay đã rời đi theo người đó.

Tào Bằng ngẩn ngơ giật mình đứng ở tại chỗ, sau một lúc lâu lắc lắc đầu, cười than một tiếng, xoay người hướng đến đại sảnh.

Rầm rầm!

Nghiệp Thành trên không, có tiếng trống vọng lên.

Từ trên thành có tiếng hoan hô, hò reo, năm mới đã tới rồi….

Tào Bằng ngủ rất muộn, khi dậy mặt trời đã lên cao bằng cái sào rồi.

Chân Mật hầu hạ hắn rửa mặt xong, Tôn Thượng Hương liền chạy vào, lôi kéo tay áo Tào Bằng, cao hứng phấn chấn nói:

- A Phúc, chị dâu muốn đi Đồng Tước đài chơi, chi bằng chúng ta cũng cùng đi, được không?

Tuy rằng làm mẹ, nhưng tính tình của Tôn Thượng Hương, lại như mang chút bóng dáng của thiếu nữ.

Tào Bằng giơ tay, véo khuôn mặt xinh đẹp của nàng một cái, nhẹ nhàng nói:

- Nàng đi đi, lát nữa Đại Vương có khả năng sẽ triệu kiến ta, ta còn phải ở nhà chờ. Trên đường chăm sóc cho chị dâu, chị ấy dường như đang có chút tâm sự. khuyên bảo chị ấy nhiều một chút, tóm lại mọi sự không cần lo lắng, không có khó khan gì là không qua được.

Tôn Thượng Hương nghi hoặc nhìn Tào Bằng, không rõ Tào Bằng nói như vậy có ý gì.

Tuy nhiên, nàng vẫn gật đầu thuận theo.

Đã hơn hai mươi tuổi rồi, lại vẫn là cái tính tình trẻ con. Trước kia khi ở Giang Đông, nàng còn hay xách bổng con lên, còn muốn thao luyện một đám nữ binh. Rồi sau khiv đến Huỳnh Dương, tật xấu này cũng không thay đổi là bao... Mua rất nhiều người con gái khỏe mạnh cường tráng, trong đó có người Hồ, cùng với Tôn Thượng Hương luyện võ hàng ngày.

Võ nghệ củaTôn Thượng Hương, lúc thì không đạt, lúc thì lơ đãng.

Mà binh pháp thao lược, lại càng không có.

Cũng may, bên cạnh nàng có một nhóm tham mưu. Tào Oản và Tôn Thượng Hương rất thân tính tình hiếu động, vì thế gọi Khương Duy, Tào Dương Triệu tập lại, bày mưu tính kế cho Tôn Thượng Hương. Đừng đừng chê đám Khương Duy tuổi còn nhỏ, nhưng có kĩ thuật võ nghệ không hề tầm thường. Đặc biệt là Khương Duy, sớm đã bộc lộ tố chất với binh pháp, giúp đỡ Tôn Thượng Hương bày mưu tính kế, nhưng thật ra trong đám ô hợp ấy đó là đứa có bộ dạng nhất.

Sau khi đưa đám người Thái Diễm đi ra, Tào Bằng đang muốn đi tìm Bàng Thống

Cũng không ngờ Tào Tuân tiến đến, nói cho Tào Bằng, Tào Tháo triệu kiến hắn...

- Buổi triều vừa mới chấm dứt, Đại vương liền cho ta tới tìm ngươi, nhưng năm nay ngươi là người đầu tiên Đại vương muốn triệu kiến.

trong giọng nói của Tào Tuân, mang theo giọng điều thèm muốn.

Nhưng Tào Bằng, không không thấy cao hứng chút nào, ngược lại rất lo lắng.

Càng như vậy, càng là giải thích sự coi trọng của Tào Tháo. Nhưng hi vọng đó không phải là vấn đề của Kiều phu nhân, nếu không thì thật phiền phức.

Tào Bằng theo Tào Tuân, cứ thẳng vương thành mà đến.

Tào Tháo hiện tại là Ngụy vương, lấy Nghiệp Thành làm vương đô, đương nhiên phải có vương thành.

Tuy nhiên xem vận mệnh vương thành, chỉ e nhỏ hơn hoàng thành của Hứa Đô. Nói như vậy, Tào Tháo đã không coi Hán Vương ra gì, dã tâm của hắn, đã bắt đầu lộ dần. Tào Bằng vẫn chưa gặp chút ngăn trở nào, sau khi tiến vào vương thành, thẳng đến tử thần các. Tử thần các, là nơi Tào Tháo xử lý các sự vụ, triệu kiến đại thần, là nơi nghỉ ngơi. trên đường tới đây, đã thấy thủ vệ trong thành canh rất nghiêm ngặt.

- Điển thúc phụ, đã lâu không gặp

Bên ngoài Tử thần các, Tào Bằng thấy được Điển Vi.

Điển Vi mà nay đã hơn bốn mươi, nhưng vẫn có vẻ hùng tráng uy vũ như trước.

Nhìn thấy Tào Bằng, Điển Vi cũng cao hứng,

- A Phúc, ngươi đã đến rồi... Mau vào đi thôi, Đại vương đang chờ ngươi đó.

- Thúc phụ, Đại vương hôm nay tâm tình như thế nào?

Điển Vi ngẩn ra, cười nói:

- Đương nhiên là tốt rồi, chẳng nhẽ ngươi muốn Đại Vương tức giận sao?

- Không phải không phải...

Tào Bằng vội vàng xua tay, trong lòng lại thầm nói:

- Tâm tình tốt chuyện sẽ thành, chứng tỏ hắn cũng không quá thương tâm. Nếu tâm tính không tốt, đó mới là họa, không thì cùng lắm là bị một trận mắng.

ít nhiều cũng an tâm hơn, Tào Bằng và Điển Vi chắp tay nói lời từ biệt, đi thẳng đến tử thành các.

Tào Tuân đâu?

Thì từ khi trở về Đông Tào... Ngay bên cạnh tử thần các, chờ đợi Tào Tháo sai phái bất cứ lúc nào. Nhưng không có mệnh lệnh của Tào Tháo, hắn cũng không được vào bên trong tử thần các.

Tử thần các chia làm hai tầng, hạ tầng nghị sự, thượng tầng nơi là Tào Tháo đọc sách và nghỉ ngơi.

Tào Tháo ngồi ở trên đại điện, đang cầm một tập thư.

Tào Bằng tiến vào, gã cũng không thèm để ý ra vẻ không có nhìn thấy Tào Bằng, trên mặt cũng không có bất cứ vẻ mặt gì.

- Thúc phụ, năm mới tốt lành!

Tuy nhiên, Tào Tháo phản ứng, lại càng làm khiến người ta phải giật mình.

Chỉ thấy gã cầm thư, đứng lên ném về phía Tào Bằng…

- Ngươi thằng nhãi này, không hiểu phép tắc là thế nào hả?

Tào Bằng vội vàng né tránh, còn nhặt thư trên mặt đất lên, nhìn thoáng qua.

Sách mới của Mạnh Đức, bản in của Phúc Chỉ Lâu.

Ta đã nói, lão Tào chắc chắn là giả vờ giả vịt, có người cầm chính sách của mình, mà lại tỏ vẻ cao hứng đến thế?

Nhưng trên mặt, vẫn toát lên vẻ kinh sợ.

- Thúc phụ, ngày đầu tân niên này, sao người có thể ban cho con được thua?

- ngươi….

Tào Tháo tức giận đến mức bật cười.

Hắn lắc đầu, chỉ vào Tào Bằng nói:

- A Phúc này, đợt đi tây bắc, gây ra tai họa lớn chưa thèm nói tới,thế mà vẫn chưa thấy có gì khá hơn.

Nếu đến đây rồi, đứng ở đó làm gì

Người đâu, đem cho hắn cái gì đó, nếu không ra khỏi cửa, nó lại kêu là đối đãi không ra gì với nó.

Nói đến đây cũng thật là kỳ quái, Tào Tháo nhìn thấy Tào Bằng, trong lòng rất vui mừng, một chút nóng giận cũng không hề thấy.

Vốn sự định sẽ giáo huấn hắn một chút, kết quả bị bộ dáng cợt nhả hắn làm tiêu tan.

Trong lòng đám nội thị, cũng tự thấy hết hồn.

Nhân câu cửa miệng, Đại Vương coi Võ Xã Hầu như người thân

Hôm nay vừa thấy như thế này sao có thể coi là người thân thậm chí còn thân hơn cả người thân ấy chứ

Nếu không biết, còn tưởng rằng Tào Bằng là con ruột của Tào Tháo. Ít nhất khi đối mặt với đám người Tào Chương, cũng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Tào Tháo. Còn ban thưởng? là thưởng cái gì vậy chứ! Trong đám văn võ trong triều, chỉ e những người nhận được kiểu đãi ngộ này, không quá mười người. Không ngờ, võ xã hầu lại được sủng ái như thế

Sau đó quay đầu lại cảnh cáo đám tiểu tử, chớ đắc tội với võ xã hầu, chết cũng không biết chết thế nào đâu đấy.

Đám Nội thị cực kỳ sợ hãi đưa đến một chiếc ghế gấm.

Nào biết nói, Tào Bằng nhìn thoáng qua chiếc ghế gấm, lại vẻ mặt đau khổ nói: - Đại vương, ngươi phải mắng ta trước, ta mới nói sau được. không nhỡ tí nữa ta ngồi xuống, Đại vương mà tức lên, ta lại phải đứng lên lĩnh tội.

Tào Tháo, bị chọc giận đến mức vui vẻ

Đồ khốn khiếp này, đúng là được voi đòi tiên.

Mà nay ai thấy cô vương, không phải nơm nớp lo sợ, thì cũng là cái bộ dạng dựa dẫm, thật là...

Người đang ở chỗ cao thường không chịu thua kém.

Tào Tháo mà nay tự xưng vương, đúng là sẽ cảm thấy cô đơn hơn rất nhiều.

Tuân Úc tuy rằng không có mâu thuẫn với gã giống như trong lịch sử đã viết, nhưng sau khi hắn tự phong vương, trở nên xa cách hơn rất nhiều, thậm chí không muốn đến Nghiệp Thành, vẫn muốn đóng giữ Hứa Đô như trước; còn Quách Gia? Cũng biểu hiện gò bó không ít.

Không còn có lúc phóng khoáng, vui đùa như trước kia...

Tào Bằng càng như thế, Tào Tháo lại càng muốn thân thiết.

Tào Bằng xem như đã bắt đúng mạch của Tào Tháo, mọi người nói Tào Tháo vui giận thất thường, kỳ thật bên trong gã là người rất trung tính.

- Tào a Phúc, Tào Diêm Vương nhà ngươi lợi hại như vậy, sao ta nỡ mắng ngươi

- Đại vương, a Phúc vĩnh viễn là a Phúc, ba chữ Tào Diêm Vương, cũng giống như phù du, cũng chỉ là lời khen mà thôi.

- lời khen?

Tào Tháo dở khóc dở cười,

- Ngươi này lăn lộn giết giặc ở khu Hà Hoàng, nhưng lại bị rất nhiều người chỉ trích... Không ít người ở Hứa Đô báo lên, chửi ngươi giết người như tên khát máu, không ngờ còn nhắc đến từ tán thưởng ư?

- thấy nhiều rồi sẽ thành quen, bọn họ đã mắng, thì thần cũng biết phải làm sao?

Tào Tháo nghe được, cũng không khỏi lắc đầu cười gượng.

Ý thô nhưng lời nói lại không thô thiển, nói ra cũng thấy có lí... Không đúng, ta phải trách mắng hắn chứ sao có thể kêu oan cho hắn được?

Tào Tháo lập tức ngừng tươi cười, hừ lạnh một tiếng.

- A Phúc, ngươi thật to gan!

Đúng vậy đúng vậy, thần vì Đại vương, nên gan phải thật to

- ngươi….

Tào Tháo dở khóc dở cười, chỉ tay về phía Tào Bằng, sau một lúc lâu cả giận nói:

- Thế ngươi nói cho ta, ngươi thu nạp nuôi dưỡng cô nhi quả phụ của Tôn Sách, cưới Tôn Thượng Hương, sao có thể nói là vì ta được? Nói đúng, ta tha cho ngươi một lần nếu nói không đúng, ta cho ngươi trở về Huỳnh Dương, làm khổ dịch cả đời, ngươi nghe rõ gì chưa?

Khổ dịch ư?

Nghe được Tào Tháo nói những lời này, trong lòng Tào Bằng, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chẳng phải có tính chất cũng như nghỉ phép sao?

Hắn gãi gãi đầu, liếc mắt nhìn vụng trộm Tào Tháo một cái, theo đối sách tối qua đã nghĩ kĩ, khom người hồi đáp:

- Đại vương, chuyện này nói ra cũng dài

Cũng không phải thần không chịu bẩm báo Đại vương biết, thật sự là Kiều phu nhân dặn dò, nàng cũng rất đắn đo cho Đại vương.

- Gì?

Tào Bằng nghiêm mặt nói:

- Năm kia Tử Kiến làm bài phú Đồng Tước đài, Đại vương chắc vẫn nhớ?

- ta đương nhiên nhớ rõ

- Có thể Đại vương không hay biết có tiểu nhân âm thầm quấy phá, đem nội dung Đồng Tước đài phú sửa đổi, lộn Giang Đông từ trên xuống dưới, ai ai cũng biết, lòng đại vương đối với hai chị em họ Kiều, không hề có ác ý!

Trận chiến ở Kinh Châu, Đại vương có thể thắng lợi dễ dàng lấy được Kinh Nam.

Cớ gì Giang Đông lại có thái độ khác thường, giao phong với Đại vương? Về mặt này cố nhiên vì lòng tham của Tôn Quyền, nhưng đồng thời trên dưới Giang Đông, không đồng lòng bất mãn với đại vương. Đặc biệt là Thái Sử Từ, cực kỳ phẫn nộ đối với Đại vương. Thần vì Đại vương suy xét, cho nên mới giấu giếm sự tình này đi.

Tào Tháo nghe được, không khỏi ngẩn ra.

- Giang Đông lưu truyền cái gì?

Tào Bằng hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Tử Kiến làm Đồng Tước đài phú, từng có câu “ Nối liền hai cầu với Đông Tây”, Đại vương chắc hẳn vẫn nhớ rõ?

Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, gật đầu tỏ vẻ nhớ rõ.

- Nhưng ở Giang Đông, câu này lại biến tướng thành “ Kéo theo hai nàng kiều về Đông Nam”

- hả?

Sau cái chết của Tôn Bá Phù, bốn mẹ con Kiều phu nhân, bị Tôn Quyền hãm hại, sống cực kỳ gian khổ. Rất nhiều bạn cũ Giang Đông vì chuyện này mà bất mãn, rồi lại sợ bị Tôn Trọng Mưu bạo ngược, không dám khuyên bảo gì.

Có kẻ sĩ sáng suốt, chính là Hội Kê Thái Thú Hạ Tề, thông qua Lục Tốn mà tìm được thần.

Đại vương có còn nhớ rõ, năm đó Tuân Diễn tiên sinh đi sứ Giang Đông, thần vì thư đồng đi tới trước, cũng khi đó, có điều khi tiếp xúc với Giang Đông hoa đình Lục thị, còn giúp một việc nhỏ. Lục Tốn sau đó lại liên hệ đến thần, hy vọng thần có thể chiếu cố bốn mẹ con Kiều phu nhân. Chỉ có điều không ngờ, Tiểu Hương cũng theo tới.

Thần đã nghĩ, Đại vương sớm muộn gì sẽ có một trận chiến đối với Giang Đông.

Nếu Tôn Thiệu có ở đó, tương lai Đại vương cũng có thể có một cái cớ, nói vì Tôn Thiệu muốn đoạt lại gia nghiệp, chinh phạt Giang Đông. Kể từ đó, bên trong Giang Đông tất nhiên sẽ xuất hiện sự tan rã... Như Hạ Tề và đám thuộc hạ cũ của Tôn Sách, nói không chừng sẽ theo Tôn Thiệu. Cứ thế, nếu Đại vương chinh phạt Giang Đông, có thể lập được công to.

Thúc phụ, ngươi nói xem chẳng phải ta cũng đang suy xét vì đại vương sao?

Tào Tháo nghe được, không khỏi lặng im suy nghĩ...

Nếu đúng như thế, đó cũng là một biện pháp. Chỉ có điều vì Tôn thị thảo phạt Tôn thị? trong lòng Tào Tháo, chung quy có chút không được thông suốt.

Nhưng không thể phủ nhận, nếu có tôn thiệu ở đó, đích xác có thể khiến Giang Đông bị chia rẽ..

Chỉ có điều muốn chắc chắn, vừa phải khống chế tốt được Tôn Thiệu, lại không thể nuôi hổ thành họa... Tào Tháo suy xét, hiển nhiên phải chu đáo hơn so với Tào Bằng, cũng càng nghĩ xa hơn. Hắn ngón tay nhẹ nhàng gõ vào án thư, ánh mắt sáng quắc, chăm chú nhìn Tào Bằng.

Mà Tào Bằng, thì cứ thản nhiên đứng.

Tôn thiệu nay lại là học trò của ngươi

- đúng vậy ah

Sư phụ xuất đầu lộ diện được cho trò, thì cũng có thể chấp nhận được quá khứ.

Chỉ có điều quan hệ, này còn có chút xa xôi. A Phúc, ngươi nếu cưới Tôn Thượng Hương, sao không thân thiết với Tôn thị hơn chút nữa? Như sau này khi xuất đầu vì tôn thiệu, cũng có thể dễ được phía nam Trường Giang chấp nhận.

Thân thiết hơn nữa?

Tào Bằng ngạc nhiên khó hiểu.

- Ha ha, ta cũng biết, nhị kiều đúng là dung mạo xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.