Trương Minh Vân thở ra một hơi dài. Ông từ từ đứng thẳng người rồi rút mũi kiếm ra khỏi hòn đá đen kia.
Trong quá trình quán linh, màu sắc của hòn đá này đã trở nên mờ đi rất nhiều. Giờ đây, quả thực nó đã thoái hóa thành một hòn đá xám đen.
Chẳng qua, trên mặt Trương Minh Vân cũng lộ ra một nụ cười thỏa mãn rồi nói: “Doanh huynh, không phụ kì vọng!”
Sắc mặt Doanh Lợi Đức toát lên một nỗi vui mừng. Ông ta khom người bái Trương Minh Vân thật sâu rồi dùng lời châm tâm thật ý mà nói: “Trương đại sư, đa tạ ngài đã khẳng khái giúp đỡ!”
Trương Minh Vân khẽ xua tay rồi đáp: “Trương mỗ cũng xem như là láng giềng của Tam Hạp thôn các người thôi. Đã là đồng hương thì bất tất khách khí như vậy!” Sau đó ông ta dừng lại rồi nói với giọng đắn đo: “Ngày sau nếu ngươi còn luyện được binh khí bậc này mà khắc thành linh văn, thì cũng có thể mang đến phủ của Trương mỗ.”
Đôi mắt Doanh Lợi Đức tức thời sáng lên. Lần này, ông ta thật sự là vui mừng quá đỗi bèn vội vàng nói: “Vâng, đa tạ Trương đại sư!”
Trương Minh Vân khác xa những Linh sư khác. Ông ta không muốn có người đến cửa quấy rầy.
Ngay cả những người muốn mời ông ta quán linh cho vũ khí hay vật phòng hộ thì cũng phải khéo léo chuyển lời qua bằng hữu tốt của ông ta. Nếu cao hứng thì vị đại sư này sẽ xuất môn kiểm định một phen, còn nếu mất hứng thì tuyệt sẽ không để ý tới.
Còn những người xa lạ dù có cầm binh khí hay vật phòng hộ đến cửa van xin chỉ có một kết cuộc duy nhất là: lập tức bị ông ta đuổi khỏi đại môn.
Nhưng mà, những người đã nhận được sự đồng ý của ông ta thì đều có quyền cầm những vật phẩm trên đến thẳng Trương gia, chẳng qua những nhân vật như thế lại rất ít. Doanh Lợi Đức trước nay căn bản không thể ngờ rằng mình có được vinh hạnh như thế này.
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu thay lời chào rồi nói: “Ngọc Kỳ, chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, ông ta phất tay áo rồi cất bước rời khỏi. Trầm Ngọc Kỳ cũng len len liếc Doanh Thừa Phong một lần, cũng không chào hỏi mà cứ vậy theo cữu cữu rời đi.
Lúc hai người bọn họ vừa khuất dạng thì trong phòng đã vang lên tiếng hò reo loạn xạ. Ngoại trừ Trương Minh Vân thì cũng không ai chú ý đến việc đôi nam nữ thiếu nên này xuất hiện cùng lúc. Lúc này đây, Trầm Ngọc Kỳ cũng không chào đã đi khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả Doanh Lợi Đức, vậy mà cũng không ai biết được hai người đã sớm quen nhau.
Nhanh chóng rời khỏi Tam Hạp thôn, Trương Minh Vân đột nhiên hỏi: “Ngọc Kỳ, thiếu niên đến cùng con là môn hạ của Doanh Lợi Đức à?”
Đôi má Trầm Ngọc Kỳ thoáng ửng lên rồi nói: “Hắn là Doanh Thừa Phong, cũng là người Tam Hạp thôn.”
“Ừm, mặt mũi thiếu niên kia cũng không tệ, hẳn là một người trung hậu đàng hoàng nhưng tu vi chân khí lại quá kém!”
Trầm Ngọc Kỳ khẽ hừ một tiếng rồi đáp nhanh: “Tu vi của hắn tệ hay không thì có liên quan gì đến con!”
Trương Minh Vân lặng lẽ nở nụ cười vì ông biết đứa cháu này da mặt quá mỏng, nên không nói gì thêm. Chẳng qua là trong lòng ông thầm tính toán: đứa cháu gái này tính tình cao ngạo, căn bản không bao giờ có bạn đồng trang lứa nào được nó để vào mắt.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Mà không hiểu thiếu niên kia có gì đặt biệt để con bé xem trọng đây? Có lẽ chính là duyên phận chăng?
Nhãn quang của Trương Minh Vân rất độc đáo. Khi thấy được hai người bọn họ cùng sánh vai vào phòng, mặc dù cả hai không nói gì với nhau nhưng quan sát qua ánh mắt, thần thái lẫn những động tác trao đổi ngầm của hai đứa trẻ này đã tiết lộ ít nhiều rồi.
Mà chính vì có liên quan đến Doanh Thừa Phong nên ông ta mới phá lệ cho phép Doanh Lợi Đức được vào Trương gia.
Chẳng qua là phần tâm tư này ông không hề muốn nói ra cho mọi người.
Đương nhiên, ông làm như vậy cũng chỉ hi vọng Trầm Ngọc Kỳ có thể kết giao thêm vài người bạn mà cũng không có tâm tư khác. Nhưng duyên phận này lại vô cùng kì diệu, khiến sau này mỗi khi nghĩ lại thì Trương Minh Vân luôn cảm thấy thổn thức không thôi vì chính cái quyết định nhất thời bộc phát này.
--o0o--
“Phụ thân, thanh kiếm này được quán linh thành công rồi?” Một thanh niên mày kiếm mắt sao hỏi với giọng mừng rỡ.
Mặc dù mọi người đã đáp biết trước án nhưng Doanh Hải Đào vẫn không nén được mà phải hỏi thêm một lần nữa. Bao gồm cả Doanh Thừa Phong, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về Doanh Lợi Đức mà trong lòng dấy lên một sự kích động lẫn mong chờ rõ rệt.
Donh Lợi Đức chậm rãi gật đầu cười dài xong mới đáp: “Ha ha… Trương đại sư chính là Trương đại sư! Ông ta tự mình xuất thủ, không thành công thì mới là không có đạo lý!” Sau đó, Doanh Lợi Đức cầm lấy thanh kiếm rồi khe khẽ rung lên. Ngay tức khắc, trên thân kiếm đã bắn ra một luồng hào quang màu trắng. “Kiếm này đã trở thành linh khí!”
“Linh khí..!!”
Tất cả mọi người đều kinh hô lên, trong mắt mỗi người đều không giấu được sự hâm mộ cực điểm.
Linh khí. Đối với những người luyện võ bình thường như bọn họ mà nói thì chính là một tồn tại cao không thể với. Bởi mỗi thanh linh khí đều sắc bén vô song, một kiếm trong tay cũng đủ phát huy ra mấy lần uy lực.
Hơn nữa, những linh khí càng cường đại thì càng ẩn chứa càng nhiều năng lực cực kì đặc thù, lại càng là bảo vật mọi người ước đều ước mơ tha thiết.
Doanh Lợi Dức vẫn cười dài: “Tu vi chân khi của vi sư mặc dù đã đến tầng chín nhưng thiên phú khắc linh văn cũng không quá cao. Dù mấy chục năm nay đã rèn nên không ít binh khí nhưng có rất ít vật ta đích thân khắc linh văn thành công. Mà hôm nay, lại được quán linh một thanh binh khí nên cũng là chuyện trước nay chưa từng có!”
Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe. Đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe Doanh Lợi Đức biểu lộ tiếng lòng như vậy.
“Hắc hắc… Bất quá kể từ hôm nay lại không giống trước nữa!” Trên mặt Doanh Lợi Đức hiện lên một vẻ cao ngạo lẫn thản nhiên rồi nói: “Tháng sau, vi sư sẽ trở về tông môn dùng thanh kiếm này làm bằng chứng, gia nhập Chú Tạo Đường!”
Vẻ mặt đám Doanh Hải Đào vô cùng hưng phấn. Môn hạ đệ tử Khí Đạo Tông rất đông, nhưng cấp bậc cũng được phân chia rất lớn. Mà so ra, đệ tử của Chú Tạo Đường mới đủ điều kiện để được hưởng lợi ích cao vời và quyền lực thực sự, làm cho ai nấy đều phải theo đuổi không ngừng.
“Thúc thúc, thanh linh khí này có năng lực gì thần kì ạ?” Doanh Thừa Phong tần ngần một lúc rồi mở miệng dò hỏi.
Có mấy người đã hơi nhăn mày. Trong tận đáy lòng, đối với tên tiểu sư đệ dù đã tu luyện 5 năm vẫn dậm chân ở tầng một thì họ chẳng mấy hảo cảm.
Trừ hai vị anh họ là Doanh Hải Đào, Doanh Hải Khang cùng với Trương Xuân Hiểu là ba người, thì căn bản hắn không có đồng môn bằng hữu nào nữa.
Chẳng qua vì Doanh Lợi Đức rất yêu thương đứa con độc nhất của huynh trưởng cho nên trong môn cũng không ai dám khi dễ hắn ra mặt mà thôi.
Doanh Lợi Đức cười khẽ rồi rót chân khí vào trong thanh trường kiếm. Tức thì, một luồng hào quang màu trắng từ mũi kiếm bắn thẳng ra. Luồng bạch quang này cũng không chỉ ngắn một tấc như trên Minh linh châm mà đầu đuôi lại dài đến cả thước.
Bấc giác, tâm thần mọi người đều run rẩy, không hẹn mà cùng lui về một bước. Bọn họ nhìn luồng bạch quang này một cách sùng kính, trên người ai ai cũng nổi đầy gai ốc.
Cổ tay Doanh Lợi Đức rung nhẹ, trường kiếm tức khắc đã chém tới một khung sắt phía trước.
Khung sắt này chính là một cái đe mà ông ta đúc nên lúc mới mở lò rèn. Mặc dù cũng không phải là vật gì trân quý nhưng dù sao cũng được tạo thành từ thép ròng, độ cứng tuyệt đối phải được gọi là “cường hãn”.
Nhưng, khi trường kiếm vẽ nên một luồng bạch quang rực rỡ ngang qua thì lại giống như cắt vào đậu hủ, ngập hẳn vào cái đe gần đến tận chuôi.
“Choang…”
Âm thanh trong trẻo do sắt thép giao kích tạo thành vang lên. Mọi người đều trợn mắt líu lưỡi nhìn tràng cảnh này, tựa như bị sự sắc bén của thanh trường kiếm dọa cho rúng động thật sâu.
Thần binh như vậy không hổ danh “Linh khí”!
Nếu cầm trong tay một thanh trường kiếm như vậy giao chiến với kẻ địch…
Vào thời khắc này, trong mắt mọi người đều bừng lên những tia kích động cuồng nhiệt.
Doanh Lợi Đức rút kiếm ra, nhìn hào quang sáng trắng đang bay múa mà lòng không khỏi vui mừng sung sướng. Ông nói: “Nếu vi sư đoán không sai thì Trương đại sư hẳn đã dùng Công Kích Chi Thạch, vì vậy đã khiến thanh kiếm này vô kiên bất tồi – duệ bất khả kháng!*” * Vô kiên bất tồi – duệ bất khả kháng: Không gì chống nổi – Sắc bén vô bì.
“Công Kích Chi Thạch.” Doanh Thừa Phong lập tức cẩn thận ghi tạc bốn chữ này vào đầu.
Doanh Lợi Đức quét mắt một vòng nhìn mọi người rồi nói: “Cơ hội hôm nay thật hiếm thấy! Tất cả các ngươi cũng thử một vòng đi!” Ông ta thuận tay đưa trường kiếm cho con trưởng là Doanh Hải Đào.
Doanh Hải Đào sung sướng, gã cũng học bộ dạng phụ thân đưa chân khí vào thân kiếm thì cũng kích phát ra luồng hào quang một thước tương tự ông ta. Nhưng chẳng qua, màu sắc của luồng bạch quang này lại nhạt hơn khá nhiều.
Gã thi triển thân thủ mà chém xuống, cũng lưu lại trên cái đe một vết kiếm thật sâu.
Một lúc sau, gã mới lưu luyến đưa thanh kiếm cho đệ đệ Doanh Hải Khang.
Từng người từng người một, khi nắm lấy thanh kiếm này thì không kẻ nào nhịn được mà phải đưa chân khí vào kích phát nó một lần. Linh kiếm kia cũng không khiến ai phải thất vọng, sự sắc bén của nó làm người nào cũng động tâm.
Cuối cùng, trường kiếm cũng đã đến tay Doanh Thừa Phong.
Trong số mọi người ở đây, hắn không chỉ có tuổi tác nhỏ nhất mà ngay cả tu vi chân khí cũng là kém cỏi nhất. Mặc dù được Doanh Lợi Đức chiếu cố nên không ai khi dễ nhưng trong môn hộ, khi bàn luận về cấp bậc cũng như thực lực của hắn thì kết quả là có thể đoán được.
Muôn phần cẩn trọng nhận lấy trường kiếm, Doanh Thừa Phong khẽ hít vào một hơi rồi rót chân khí vào bên trong.
Chẳng qua cũng không giống các vị sư huynh, hắn vẫn không rót toàn bộ chân khí vào để nếm thử uy lực của kiếm quang mà chỉ sử dụng chân khí để thăm dò biến hóa thần kì của linh văn mà thôi.
Theo chân khí đưa vào, linh văn tức thời chuyển động. Hơn nữa còn dẫn dắt chân khí của hắn về những điểm linh văn mấu chốt trên mũi kiếm.
Chỉ trong nháy mắt, chân khí của hắn đã xuyên qua toàn bộ thanh kiếm và cũng khiến mũi kiếm bắn ra kiếm quang dài cả thước.
Doanh Thừa Phong khẽ biến sắc. Có lẽ bởi vì nguyên nhân trong não mình có Trí Linh tồn tại, cho nên hắn chợt có một cảm giác hơi bất thường.
Chính là hắn cảm thấy những linh văn này đã sinh ra biến dị nào đó.
Lúc chúng được khắc xong thì chẳng qua là những vật chết, nhưng sau khi quán linh thì dường như được ban cho sự sống, nên giờ đây trong tay hắn không phải là một khối sắt lạnh lẽo mà lại là một sinh vật sống.
Cảm giác đột ngột lại mãnh liệt như thế khiến cho hắn phải giật nảy người rồi rùng mình một chặp.
Bạch quang trên mũi kiếm đột ngột tiêu tán. Doanh Thừa Phong ngớ người một lúc rồi mới phát hiện: chân khí trong đan điền của mình đã đến mức gần khô kiệt.
Hắn thầm kinh hoảng. Muốn kích phát toàn bộ uy năng của thanh kiếm này phải mất bao nhiêu chân khí đây?
May mắn là giờ này hắn đã đạt đến chân khí tầng hai. Nếu vẫn còn ở tầng một thì chỉ e rằng một tia bạch quang hắn cũng không kích phát ra nổi.
Bất quá, trong lúc mọi người không nghi ngờ gì thì chuyện hắn đạt chân khí tầng hai cũng rơi vào im lặng. Trên mặt nhiều người cũng vô tình hữu ý mà lộ ra vẻ khinh bỉ.
Doanh Lợi Đức thầm thở dài, trong lòng nghĩ ngợi: “Đại ca, đứa cháu này của đệ quả thật không nên tập võ mà...!!”