Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tháng sau cuối cùng Doanh Thừa Phong cũng rời khỏi binh khố.
Trong một tháng này, hắn thu hoạch được rất nhiều thứ. Phong Huống vì để cho Doanh Thừa Phong thích ứng được với nhiều loại sư cấp linh khí mà tận lực chỉ đạo, hơn nữa còn hai lần tự mình tiến vào khố phòng tông môn đổi lấy một đống lớn phôi sư cấp linh khí.
Nếu đổi lại là một người khác làm như vậy, cho dù là cường đại như Đoạn Thụy Tín cũng khiến cho nhiều đại lão trong tôn môn bất mãn, thậm chí còn liên thủ chèn ép.
Nhưng mà, khi Phong Huống tự mình tới đổi phôi, người phụ trách khố phòng Triệu Phong mặt mày càng hơn hở, hấp tấp đi theo sau lão, ước gì Phong Huống đem toàn bộ những tài liệu thích hợp lấy đi.
Đây là đặc quyền của Linh Sư, bất luận là kẻ nào cũng đều biết Phong Huống lựa chọn nhiều như vậy là vì quán linh.
Mà lão nhân gia ông ấy ra tay quán linh linh khí thì mười phần đều là trân phẩm, đặc biệt là linh binh, càng trở thành những bảo vật cho vô số người thèm rỏ rãi.
Phải biết rằng, tác dụng của sát khí đã sớm qua miệng vô số người tạo nên danh tiếng tốt. Mà trên thực tế, linh binh trong tay các đại lão của Khí Đạo Tông cơ hồ đều xuất phát từ tay Phong Huống.
Cho nên, khi biết được hành động của lão, tất cả mọi người đều vỗ tay ăn mừng.
Chỉ có điều, trong lòng mọi người thầm buồn bực, Phong Huống đến tột cùng là bị cái gì kích thích, không ngờ lại đổi nghề chế tạo ra những sư cấp linh khí bình thường nhất. Hay là hắn ở trên con đường tu luyện Linh Đạo gặp phải nút thắt nào, cho nên cần phải một lần nữa rèn luyện cơ sở mới có thể đột phá?
Mà trong toàn bộ tông môn, cũng chỉ có hai sư đồ trong Chấp Pháp Đường mới biết được, cử động lần này của Phong Huống cũng không phải là muốn rèn linh binh, mà là sưu tầm tài liệu thích hợp cho Doanh Thừa Phong.
Chỉ có điều, bọn họ sau một thời gian thống kê cũng âm thầm líu lưỡi không ngừng.
Phong Huống trong thời gian ngắn ngủi một tháng, không ngờ lại dùng linh khí thành phẩm trao đổi lấy một trăm hai mươi kiện phôi sư cấp linh khí và Phong Linh Thạch tương ứng.
Một trăm hai mươi kiện a. Nếu như vận chuyển tất cả vào kho của Phong phủ, như vậy chẳng phải Doanh Thừa Phong mỗi ngày phải rèn bốn kiện sư cấp linh khí trở lên sao?
Tiểu tử này chân chính chỉ là một võ sĩ bát tầng chân khí, hắn có thể thừa nhận được áp lực lớn tới đâu chứ?
Nhưng mà, bọn họ không biết rằng, tuy rằng Phong Huống thái thượng trưởng lão quyết định như vậy, tuy nhiên nếu thấy biểu hiện khác người của Doanh Thừa Phong thì cũng không còn kinh ngạc nữa.
Tuy vẫn biết trước thiên phú yêu nghiệt của Doanh Thừa Phong, nhưng sau một tháng này, Phong Huống vẫn bị rung động một lần nữa.
Một tháng qua, Doanh Thừa Phong quán linh hơn một trăm lần, tốc độ như vậy cho dù là bản thân Phong Huống cũng không dám vỗ ngực nói có thể chịu nổi.
Tuy nói quán linh sư cấp linh khí tiêu hoa tinh thần lực lượng và chân khí thập phần khổng lồ, nhưng Doanh Thừa Phong có thể liên tục phục dụng đan dược cũng có thể chịu đựng được, điều này thì Phong Huống không để ý đến.
Nhưng mà, Linh Sư trong quá trình quán linh tiêu hao lớn nhất không chỉ là tinh thần lực lượng và chân khí thôi. Quán linh đó là một chuyện tương đối gian nan, tiêu hao lớn nhất trong quá trình này chính là tinh lực.
Thời điểm Linh Sư điều tiết các loại lực lượng thuộc tính bất đồng, nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần để quán linh, không dám có một chút phân tâm nào.
Dưới tình huống như vậy, tốc độ tiêu hao tinh lực của một Linh Sư không nghi ngờ gì chính là nhanh nhất. Cho dù bản thân có được thực lực mạnh mẽ, thì sau khi tự mình động thủ quán linh một kiện linh khí cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Nếu liên tiếp quán linh hai kiện linh khí, cho dù là sư cấp linh khí cơ bản nhất cũng có thể khiến cho người ta có cảm giác không đủ tinh lực.
Một khi xuất hiện cảm giác này, Linh Sư sẽ không thể tiếp tục quán linh nữa.
Bởi vì bất luận kẻ nào đều biết, trong quá trình quán linh cho dù là xuất hiện một sai lầm nhỏ xíu cũng có thể làm cho quá trình này thất bại.
Linh khí hạ cấp bậc là chuyện nhỏ, nếu khống chế không cẩn thận còn có thể khiến cho linh khí bị nổ tung, đây mới chính là địa sự.
Dựa theo đánh giá của Phong Huống, chỉ sợ lão dù có nuốt đan dược tốt nhất, dùng phương thức kết hợp tối ưu nhất để quán linh thì trong vòng một tháng có thể hoàn thành sáu mươi kiện linh khí đã là thành tích cực hạn rồi.
Một ngày hai kiện nhìn thì thoải mái, nhưng nếu kiên trì một tháng, như vậy sẽ không còn đơn giản nữa.
Nhưng mà, biểu hiện của Doanh Thừa Phong lại vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Tiểu tử này đối với quá trình rèn linh khí dường như có bản năng khao khát.
Chỉ cần là phôi linh khí thích hợp rơi vào trong tay hắn, sẽ đánh giá một lượt, hơn nữa còn thành công quán linh. Phôi thô ở trong mắt hắn dường như là bảo vật trân quý nhất trên thế gian này.
Mà một khi quán linh thành công, như vậy ở trong ánh mắt người ngoài sẽ trở thành bảo vật đụng vào có thể phỏng tay, thế mà lại không được Doanh Thừa Phong chú ý. Hắn thậm chí còn biểu hiện như vứt đi một món đồ chơi cũ, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc lấy một cái.
Bởi vậy có thể thấy được, Doanh Thừa Phong chỉ có hứng thú với quá trình quán linh, mà sau khi quán linh, giá trị quý báu của linh khí lập tức bị mất đi, không còn được hắn coi trọng nữa.
Phong Huống ngay từ đầu thì còn cổ vũ, nhưng sau đó vài ngày thì giật mình, vì thế lời cổ vũ lập tức biến thành khuyên bảo.
Tuy nhiên, lời nói của lão rất nhanh đã mất đi tác dụng, Doanh Thừa Phong sau khi nhìn thấy phôi linh khí thô, vẫn như trước toàn tâm toàn ý nghiên cứu và quán linh. Mỗi ngày hắn đều duy trì sản lượng bốn kiện linh khí, tốc độ như vậy không khỏi làm cho Phong Huống thấy mặc cảm.
Có thể làm được điều này chứng minh trong lòng Doanh Thừa Phong đối với quá trình rèn linh khí gần như có khát vọng điên cuồng.
Hắn có được phẩm chất đáng quý nhất của Linh Sư, đó chính là đối với quá trình rèn linh khí vĩnh viễn không bao giờ chán ghét.
Một người bất kể hắn có tố chất ra sao, bất kể hắn yêu thích tới mức nào nhưng sau khi bắt đầu làm trong một thời gian dài khó tránh khỏi sẽ nảy sinh ra sự chán ghét.
Khi loại cảm giác này xuất hiện, thanh tựu của hắn trên phương diện đó cơ bản phải đứng im một chỗ, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.
Mà giờ khắc này, Doanh Thừa Phong biểu hiện ra sự nhiệt tình có phần điên cuồng, khiến cho lão nhân thập phần tán thưởng và vui mừng. Đồng thời, lão cũng bị lực lượng ý chí cường đại của Doanh Thừa Phong làm cho cảm động thật sâu.
Một ngày rèn bốn kiện linh khí cũng không phải là chuyện quá khó khăn, ở trong nội đường Chú Tạo Đường cũng có người ngẫu nhiên làm được thành quả như vậy.
Nhưng nếu kiên trì thành tích này trong một tháng, hơn nữa tinh thần của Doanh Thừa Phong còn không có dấu hiệu bị hỏng mất, vậy thì thật có thể khiến cho người ta giật mình. Giải thích duy nhất chính là ý chí của Doanh Thừa Phong rất mạnh, đã đạt tới mức siêu phàm thoát tục cho nên mới làm được điều này.
Mà bất luận kẻ nào, chỉ cần hắn nắm giữ phẩm chất ý chí như vậy thì khoảng cách tới thành công đã không còn xa nữa.
Chẳng qua, chân chính khiến cho Phong Huống cảm thấy khiếp sợ vẫn còn ở phía sau.
Doanh Thừa Phong trong quá trình rèn sư cấp linh khí, ngay từ đầu thành quả chỉ có thể nói ở mức bình thường mà thôi.
Trong năm mươi kiện linh khí đầu tiên chỉ có thể xuất hiện năm kiện bí văn linh khí, cái tỉ lệ này không cao cũng không thấp, nhưng ở trong tay một người mới vào nghề thì tuyệt đối là đứng đầu.
Nhưng tới năm mươi kiện linh khí tiếp theo, Doanh Thừa Phong phảng phất như hiểu được gì đó, tỉ lệ chế tạo ra linh khí của hắn đã gia tăng trên diện rộng.
Từ vừa mới bắt đầu tỉ lệ một phần mười, thì nay đột nhiên gia tăng lên gấp đôi. Cứ mười kiện linh khí, bên trong đó lại xuất hiện hai kiện bí văn linh khí.
Nhưng mà, đến cuối cùng, khi Doanh Thừa Phong rèn ra hơn một trăm kiện linh khí, tỉ lệ chế tạo bí văn linh khí của hắn lại một lần nữa đột phá.
Từ kiện thứ một trăm lẻ một tới một trăm hai mươi, trong hai mươi kiện linh khí không ngờ lại xuất hiện sáu kiện bí văn linh khí.
Cái này chứng tỏ tỉ lệ Doanh Thừa Phong rèn ra bí văn linh khí đã đạt tới ba thành.
Phát hiện này khiến cho trái tim của Phong Huống ở trong lồng ngực thiếu chút nữa thì đình chỉ.
Thiên phú, ý chí như vậy đồng thời xuất hiện trên thân một người, đây chính là may mắn của Khí Đạo Tông.
Phong Huống dù sao cũng có kiến thức rộng rãi, lão biết Doanh Thừa Phong giờ phút này đang lâm vào trạng phái phấn khích cực độ.
Ở trong trạng thái này, tuy rằng biểu hiện ra ngoài có chút điên cuồng, nhưng đối với sự trưởng thành của tay nghề có chỗ tốt rất lớn. Nếu như mạo muội cắt ngang loại trạng thái này, chỉ sợ được sẽ không bù nổi mất.
Cho nên, Phong Huống ở trong binh khố làm bạn với Doanh Thừa Phong suốt một tháng thời gian, cho đến sát ngày Linh Đạo Thánh Đường khai đàn khảo hạch mới tịch thu lại những phôi linh khí kia.
Mà khi không còn nhìn thấy phôi linh khí nữa, Doanh Thừa Phong cuối cùng mới thả lỏng toàn thân, trạng thái khẩn trương và hưng phấn trong lòng hắn nhanh chóng biến mất.
Nhìn thì tuy rằng có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần của Doanh Thừa Phong lại vẫn dư thừa, Phong Huống thấy thế thỉ không khỏi cảm thán trong lòng: "Tuổi trẻ thật là tốt a."
Nếu ở trong trường hợp tương tự, để cho lão nhân gia ông ấy trải qua một tháng này, chỉ sợ lão sẽ phải than một tiếng rồi ngã xuống, tinh lực cạn kiệt, chỉ còn có thể nằm mà thở dốc thôi.
Nhưng, lão nhân gia ông ấy làm thế nào cũng không thể biết được, trong một tháng qua, phục trách rèn linh khí và tổng kết kinh nghiệm chân chính lại là một loại sinh mệnh kỳ dị - Trí Linh.
Con người khi rơi vào trạng thái mệt mỏi sẽ khiến cho lực chú ý không thể tập trung được, kéo dài thời gian như vậy sẽ dễ dàng phát sinh ra những sai lầm dù là đơn giản nhất.
Tuy nhiên là một cỗ máy móc, chuyện này sẽ không bao giờ có thể xảy ra.
Chỉ cần Doanh Thừa Phong có thể cung cấp cho Trí Linh lực lượng cần thiết, như vậy nó nhất định sẽ liên tục hoàn thành công việc một cách liên tục mà không tạo ra sai lầm nào.
Trong lúc này, bất kể nó làm việc trong bao lâu, chỉ cần bản thân máy móc không xảy ra trục trặc gì như vậy tuyệt đối không thể xuất hiện hàng thứ phẩm. - Đây chính là điểm khác nhau lớn nhất giữa con người và máy móc.
Trong một tháng vừa qua, Doanh Thừa Phong có một việc làm duy nhất chính là đảm bảo năng lượng sung túc cho Trí Linh hoạt động.
Đối với tu vi chân khí đạt tới bát tầng, hơn nữa trên người hắn còn mang theo lượng lớn đan dược thì đối với Doanh Thừa Phong mà nói nhiệm vụ này cũng không quá khó khăn.
Nếu như không phải mỗi một người trong một ngày đều có mức cực hạn phục dụng đan dược thì hắn thậm chí còn muốn chế tạo nhiều linh khí hơn nữa.
Mà theo quá trình không ngừng chế tạo linh khí, số liệu thu thập của hắn càng lúc càng hoàn thiện.
Doanh Thừa Phong đối với những núm lồi này cũng có chút hiểu biết nhất định.
Những núm lồi này không hề chỉ sinh ra trong quá trình Thủy hệ lực lượng và Công Kích Chi Lực tiến hành giao phong với nhau, mà chỉ cần là hai loại thuộc tính bất đồng thì sẽ có hiện tượng đó.
Những núm lồi này nhìn thì thấy phân bố không hề theo quy tắc, nhưng lại ẩn chứa một loại trật tự rất rõ ràng.
Trí Linh thông qua quá trình không ngừng thử nghiệm đã lần mò ra một ít kết quả, trong quá trình đó lại tiếp tục vận nó vào thực tiễn.
Hắn rèn bí văn linh khí được đề cao xuất xuất như thế không thể bỏ qua công lao nghiên cứu những núm lồi kia.
Chẳng qua, hết thảy những cái này đều là hắn âm thầm tiến hành, cho dù là Phong Huống cũng không biết nội tình trong đó.
Một tháng thời gian trôi qua đối với hắn thì có chút ngắn ngủi, nhưng trên con đương Linh Sư lại tạo dựng được cơ sở vô cùng vững chắc.