- Thừa Phong! Ngươi phải xuất môn sao? - Trong một tiểu viện, Lâm Tự Nhiên kinh ngạc dò hỏi.
- Vâng. Sư bá! Chú! Tiểu chất tới từ biệt mọi người. - Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Phong sư tổ muốn đi tới Thiên Hạo Thành bái phỏng mấy vị bằng hữu, hơn nữa còn lệnh cho tiểu chất đồng hành.
- Nếu là ý tứ của Phong sư thúc lão nhân gia, ngươi hãy đi theo đi. - Doanh Lợi Đức lập tức gật đầu, nói:
- Nhớ rõ, ngàn vạn lần không được trái ý Phong sư thúc, dọc đường đi con phải hầu hạ lão nhân gia ông ấy, nếu không lão phu sẽ không tha cho ngươi.
Tuy rằng hắn ở trong tông môn thuộc về Lâm gia nhất mạch, nhưng Phong Huống đối với Doanh Thừa Phong thực sự là rất tốt. Hơn nữa, với địa vị và thân phận của Phong Huống trong tông môn, tuyệt đối có thể một tay che trời, nên Doanh Lợi Đức phải dặn dò như thế.
- Vâng. Chú! Người yên tâm, tiểu chất chiếu cố thật tốt cho Phong sư tổ. - Doanh Thừa Phong thản nhiên nói.
- Ha ha.... - Lâm Tự Nhiên đột nhiên cười nói:
- Tiểu tử ngươi lông còn chưa đủ dài thì có thể chiếu cố ai?
Vẻ mặt Doanh Thừa Phong hơi chút xâu hổ, nói:
- Lâm sư bá! Tiểu chất cùng từng một mình tiến vào trong Long Đầu Nham thí luyện, chứ không phải một tiểu tử mới ra ngoài a.
Lâm Tự Nhiên khẽ lắc đầu, nói:
- Không ổn. Không ổn. Ngươi một mình một người đi ra ngoài thí luyện và chiếu cố Phong sư thúc căn bản là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, chẳng qua nghĩ lại thì cũng đúng, một mình ra ngoài thì có thể tự do tự tại, muốn làm gì thì làm. Nhưng nếu có trưởng bối đi theo như vậy ước thúc sẽ rất nhiều, hơn nữa còn phải hầu hạ trưởng bối thật tốt, cái này cũng phải cần kinh nghiệm tương đương mới được a.
Doanh Lợi Đức chậm rãi gật đầu, nói:
- Sư huynh nói đúng. Doanh Thừa Phong cũng không có kinh nghiệm hầu hạ người khác, sợ rằng sẽ khó khiến cho Phong sư thúc hài lòng.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, lần này đi Thiên Hạo Thành kỳ thật chính là vì tham gia khai đàn khảo hạch của Linh Đạo Thánh Đường. Dọc đường đi vì để cho mình có trạng thái tốt nhất, phỏng chừng Phong sư tổ sẽ tiêu phí không ít tâm tư an bài thỏa đáng, làm sao có thể để cho hắn phải tự tay hầu hạ?
Chẳng qua, nhưng lời này của hắn lại không thể nói ra ngoài.
Lâm Tự Nhiên hơi híp mắt lại, nói:
- Thừa Phong! Ngươi hãy bẩm báo với Phong sư thúc, để vài người chúng ta cùng đi, cam đoan dọc được sẽ an bài thỏa đáng, không làm cho người phải phân tâm mệt nhọc.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn cuối cùng cũng hiểu được dụng tâm của Lâm Tự Nhiên.
Vòng đi vòng lại, hóa ra lão ngay từ đầu đã muốn đồng hành cùng hắn.
Trong đầu nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, hắn lập tức nghĩ tới lời đồn trước kia.
Lâm Sâm Diệu từng phân phó, Doanh Thừa Phong là người của Lâm gia, xuất hành tự nhiên phải có người Lâm gia bảo hộ, mà Chấp Pháp Đường hiển nhiên bị Lâm Sâm Diệu đẩy sang một bên.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong cũng không phải chính tai nghe được những lời này, nhưng thông qua một ít dấu vết để phán đoán, như vậy thì đây cũng không hẳn chỉ là lời đồn đâu.
Trầm ngâm một chút, Doanh Thừa Phong nói:
- Sư bá! Đệ tử chẳng qua là đồng hành cùng sư tổ, về phần lão nhân gia người quyết định thế nào, tiểu chất không có quyền quyết định.
Lâm Tự Nhiên vội vàng nói:
- Đó là đương nhiên, chẳng qua hiền chất à.... Ngươi ở trước mặt Phong sư thúc có trọng lượng không hề nhỏ, nếu có thể nói tốt một hai câu, như vậy sư bá vô cùng cảm kích a.
Nói xong, hắn hướng về phía Doanh Lợi Đức nháy mắt một cái.
Tuy nói hiện giờ chuyện Doanh Thừa Phong có thể rèn ra sư cấp linh khí còn chưa ai biết, nhưng chỉ bằng vào quan hệ mật thiết giữa hắn vào Phong Huống đã đủ khiến người ta động tâm.
Doanh Lợi Đức hơi do dự một chút, cũng nhẹ giọng nói:
- Thừa Phong! Vi thúc và Hải Đào bọn họ cũng có một đoạn thời gian không gặp ngươi, muốn cùng ngươi tâm sự một chút.
Nếu như là Lâm Tự Nhiên thỉnh cầu, Doanh Thừa Phong có thể đáp có lệ một chút, nhưng khi chú mình lên tiếng, hắn chỉ có thể gật đầu cười khổ.
Tuy rằng lần này đi tới Thiên Hạo Thành có nhiều người hơn một chút, nhưng Phong sư tổ hẳn là cũng không để tâm tới.
Rời khỏi chỗ ở của Lâm Tự Nhiên, Doanh Thừa Phong về thẳng Phong phủ.
Lúc này hắn đã nghiễm nhiên trở thành một nửa chủ nhân của Phong phủ, quản sự trong phủ và toàn bộ tôi tớ đều cung kính với hắn, thái độ không hề kém so với Phong Huống.
Hắn vừa tiến vào Phong phủ thì trong lòng đã cảm thấy nao nao.
Trước cửa nội viện không ngờ lại đỗ ba cỗ xe ngựa, mà càng làm cho hắn giật mình chính là trên thùng xe có tiêu ký đặc thù của Chấp Pháp Đường.
Xe ngựa Chấp Pháp Đường không ngờ lại ở nơi này, hơn nữa còn công khai tiến vào trong đại môn Phong phủ, đây đúng là chuyện làm cho người ta giật mình.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong làm thế nào cũng không thể tin được, Chấp Pháp Được không một ai dám tới chấp pháp với Phong Huống, nhưng ba chiếc xe ngựa hàng thật giá thật lại xuất hiện trước mặt.
Hắn vẫy tay một cái, một tên võ sĩ vội vàng chạy tới nói:
- Doanh thiếu gia! Ngài có gì phân phó?
Doanh Thừa Phong hất hàm về phía trước, nhỏ giọng nói:
- Những xe ngựa này là có chuyện gì?
Tên võ sĩ này vội vàng nói:
- Hồi bẩm thiếu gia! Đây là Lục mặc trưởng lão mang tới.
- Lục Mặc trưởng lão nghe nói lão nhân gia người phải đi xa, cho nên xung phong đảm nhận việc mang môn hạ Chấp Pháp Đường hộ tống.
- Hộ tống..... - Doanh Thừa Phong lắp bắp hai tiếng, hắn hơi cảm thấy, lần xuất phát này hình như không được yên bình a.
- Ha ha.... Hiền chất đến đây. - Thanh âm quen thuộc của Lục Mặc đúng lúc này truyền tới:
- Phong sư thúc đang ở trong sảnh chờ, hiền chất mau vào đi.
Trước kia, thời điểm Lục Mặc nhìn thấy hắn tuy rằng nể mặt Phong Huống mà tỏ vẻ có chút thân thiết, nhưng loại thân thiết đó giống như trưởng bối chiếu cố vãn bối.
Nhưng hiện giờ, Lục Mặc không ngờ lại tự mình đi tới, hơn nữa còn cười ha hả kéo cánh tay của hắn, hoàn toàn có bộ dạng như bằng hữu gặp nhau, biểu hiện vô cùng vui vẻ.
Nơi này là đại viện của Phong phủ, ngoại trừ người trong Phong phủ ra, xung quanh ba cỗ xe ngựa kia có rất nhiều đệ tử Chấp Pháp Đường.
Lúc này, bọn họ ngoại trừ trợn tròn mắt ra nhìn một màn trước mặt thì không còn biết làm gì nữa.
Ở trong Chấp Pháp Đường, từ trước tới nay đều biết Lục Mặc trưởng lão không câu nệ tiểu tiết, không ngờ hiện giờ lại tỏ ra thân thiết như thế. Hơn nữa, bất kể bọn họ thấy thế nào thì dường như Lục Mặc trưởng lão gây cho người ta cảm giác như một người tốt a.
Nhưng, Lục Mặc trưởng lão có thân phận thế nào chứ? Sao lại vô duyên vô cớ đổi xử tốt với một thiếu niên ít tuổi. Cho dù thiếu niên trẻ tuổi này là môn hạ của Phong Huống thái thượng trưởng lão thì cũng không thể khiến cho Lục Mặc nể mặt như thế chứ.
Doanh Thừa Phong hơi khom người nói:
- Đệ tử bái kiến Lục.....
- Còn bái kiến cái gì? - Lục Mặc vung tay, cắt đứt lời, đồng thời ngăn động tác của hắn lại, nói:
- Ngươi nếu như là truyền nhân y bát của Phong sư thúc, thì hai người chúng ta có đồng bối phận, ngươi nếu bái kiến ta như vậy chẳng phải là không nể mặt sao?
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt đối với nguyên nhân mà Phong Huống chuyển biến thái độ, hắn đương nhiên hiểu rõ trong lòng tất cả.
Loại đại nhân vật nắm giữ đại quyền ở trong Chấp Pháp Đường thế này ngay cả khi gặp mặt mấy nha nội, hoàn khố thì cũng không có biểu hiện nhiệt tình như thế a. Thế nhưng, hiện nay Doanh Thừa Phong biểu hiện ra thiên phú mạnh mẽ trên Linh Đạo khiến cho Lục Mặc bị chinh phục, cho nên thái độ của hắn mới phát sinh biến hóa rất lớn.
Bất đắc dĩ gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói:
- Vậy đa tạ Lục trưởng lão thông cảm.
Nếu như Lục Mặc đã tỏ ý kết giao với hắn, thì tuyệt đối không chịu nhận nghi thức xã giao này, hắn cũng chỉ có thể không kiên trì nữa, nhưng đối với xưng hô vẫn không hề thay đổi.
Nhìn hai người bọn họ kết bạn sóng vai đi vào trong Phong phủ, tất cả đệ tử Chấp Pháp Đường đều đưa mặt nhìn nhau.
Lục Mặc bề ngoài tuy tỏ ra nhiệt tình như thế tất nhiên là bọn họ có chút không hiểu, nhưng Doanh Thừa Phong không ngờ lại thản nhiên chấp nhận, hành xử như vậy vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.
Tiểu tử này dù là ỷ vào danh tiếng của Phong Huống thái thượng trưởng lão cũng không nên khinh suất đáp ứng như thế chứ?
Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng mình có tư cách cùng với Lục Mặc trưởng lão ngồi cùng một bàn sao?
Tiến vào trong đại sảnh, Phong Huống ngồi yên lặng trên ghế của mình, nhìn Doanh Thừa Phong tiến vào, vẻ mặt của lão mới hiện ra nụ cười nói:
- Sư thúc! Chú tiểu chất vì nhớ tiểu chất cho nên mới đưa ra một thỉnh cầu.
- Thỉnh cầu gì? Ngươi nói đi.
- Chú tiểu chất muốn dẫn theo vài người cùng đồng hành với chúng ta, dọc đường đi có thể vì ngài mà lo toan những việc vặt hàng ngày.
Sắc mặt Lục Mặc hơi thay đổi, còn Phong Huống là hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Đây là chú ngươi nói, hay là Lâm Tự Nhiên kia nói?
Nghe khẩu khí của lão thì tựa hồ đối với Lâm Tự Nhiên cũng không có bao nhiêu hào cảm.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Đây là ý tứ của chú vãn bối.
Phong Huống trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Ngươi lần này đi Thiên Hạo Thành là chuyện tình tối trọng yếu, cần phải bảo trì tinh thần ở mức cao nhất. Cũng được, nếu như thân nhân ngươi muốn đi thì hãy để cho bọn họ đi cùng.
Doanh Thừa Phong mừng rỡ, vội vàng nói:
- Đa tạ sư tổ.
Lục Mặc hơi nhướng mày, nói:
- Phong sư thúc! Doanh tiểu đệ chính là môn hạ của Chấp Pháp Đường chúng ta, hắn ra ngoài du lịch Chấp Pháp Đường có nghĩa vụ ở bên cạnh làm bạn hắn. Cho nên tiểu chất vì ngài mà chuẩn bị hai cỗ xưa ngựa, có thể trực tiếp đưa ngài tới Linh Đạo Thánh Đường Thiên Hạo thành.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, Lục Mặc không ngờ lại biết mục đích chuyến đi này của hắn.
Chẳng qua, nghĩ lại thì hắn lập tức biết được lần này tới Linh Đạo Thánh Đường tham gia khảo hạch cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần chú ý một chút là có thể biết được.
Mà khi Lục Mặc biết được hắn có thể rèn ra sư cấp linh khí, tự nhiên có thể đoán ra được rất nhiều việc.
Vừa nghĩ tới ba cỗ xe ngựa chờ ở bên ngoài thì biết bọn họ đã sớm có chuẩn bị, cũng không phải là đột nhiên tâm huyết dâng trào a.
Phong Huống vung tay ngăn lại, nói:
- Được rồi. Không phải là đưa Doanh Thừa Phong đi Thiên Hạo Thành sao? Hai nhà các ngươi cùng đi đi.
Trong lòng Lục Mặc mặc dù có chút bất mãn, nhưng nếu Phong Huống đã lên tiếng, vả lại đây là đề nghị của Doanh Thừa Phong, hắn tự nhiên sẽ không phản bác.
Phong Huống hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Lục Mặc! Ngươi nhớ kỹ, Thừa Phong không chỉ là đệ tử Chấp Pháp Đường, hắn còn là đệ tử của bổn tông. Lần này đi đường, ta không muốn gặp phải bất cứ chuyện gì phiền lòng, ngươi phải xử lý tốt mọi chuyện cho ta.
Lục Mặc thoáng rùng mình một cái, vội vàng nói:
- Sư thúc yên tâm. Tiểu chất và Doanh Lợi Đức sư đệ đã từng gặp qua vài lần, hơn nữa còn trò chuyện rất vui vẻ, tuyệt đối không có bất cứ xung đột nào.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Lục trưởng lão! Ngài gặp qua chú ta khi nào?
Lục Mặc và Doanh Lợi Đức có thân phận hơn kém nhau rất xa, hai người cơ bản không có khả năng gặp mặt. Nếu quả thật phát sinh ra trường hợp này thì hơn phân nửa chính là Chấp Pháp Đường muốn tìm chú hắn gây phiền toái, đây cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Lục Mặc mỉm cười, nói:
- Lão phu ở trong tửu quán tông môn uống rượu may mắn gặp được Doanh Lợi Đức sư đệ, hơn nữa bởi vậy mà có chút giao tình. Chẳng qua, đây cũng là chuyện hơn một tháng trước, Doanh tiểu đệ không biết cũng là bình thường.
Doanh Thừa Phong nhìn vào mắt hắn một lúc lâu, mới nói:
- Thì ra là như thế....
Khóe miệng Phong Huống thoáng nổi lên một tia mỉm cười như có như không, Lâm Sâm Diệu hạ đạo mệnh lệnh kia, Lục Mặc đại biểu Chấp Pháp Đường và Doanh Lợi Đức lại có chút giao tình, như vậy thật sự không biết chuyện này ngày sau sẽ diễn tiến ra sao.
Doanh Thừa Phong xuất hiện nhất định sẽ khiến cho tông môn nổi một trận phong ba, mà việc này cũng chỉ là một chút gợn sóng nhỏ mà thôi.