Lực lượng tinh thần trong não vực hắn được phát huy tới mức cực hạn, trong lòng Doanh Thừa Phong không còn suy nghĩ nào nữa. Trong nháy mắt này, cuộc sống của hắn dường như chỉ còn một việc, đó là phải đem hết toàn bộ lực lượng tinh thần để nâng chiếc bàn bát tiên kia lên.
Bởi vì cảm nhận được mãnh liệt chấp niệm của hắn giờ khắc này, Trí Linh tự động vận chuyển rút lấy đại lượng chân khí, hơn nữa còn chuyển hóa thành lực lượng tinh thần.
Doanh Thừa Phong và Trí Linh mặc dù là hai người một thể, nhưng bọn hắn sở hữu lực lượng tinh thần có chút bất đồng nho nhỏ.
Chẳng qua, loại bất đồng này cũng không tạo ra cho bọn họ sự xung đột nào, ngược lại còn cực kỳ hòa hợp.
Nước sông là nước ngọt, nước biển là nước mặt, nhưng hai thứ này vẫn có thể dung hợp lại một chỗ, bởi vì chúng đều có bản chất là nước.
Doanh Thừa Phong và Trí Linh cũng tương tự như tình huống này, tuy rằng không thể giống nhau hoàn toàn, nhưng chúng lại xuất phát từ cùng một nơi, cho nên có thể dung hợp lại chỗ, hơn nữa còn hỗ trợ lẫn nhau, do đó mới xuất hiện loại năng lực khó tin này.
Dưới sự trợ giúp lẫn nhau của hai cỗ lực lượng này cuối cùng chiếc bàn bát tiên đã động đậy bay lên.
Chỉ một lực lượng tính thần thì giống như một tráng hán, muốn lấy sức lực một người để nâng chiếc bàn bát tiên này lên thì không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng mà nếu cho người này thêm một gã trở thủ, như vậy dùng lực lượng hai ngươi để nâng chiếc bàn bát tiên thì việc đó không còn khó nữa.
Hai người cùng nâng một đồ vật tuyệt đối dễ dàng hơn so với một người rất nhiều.
Doanh Thừa Phong đánh bậy đánh bạ nhưng lại bị hắn dùng loại phương thức này mưu lợi để nâng chiếc bàn bát tiên lên.
Chẳng qua, cân nặng của chiếc bàn này cũng không phải nhỏ, ngay cả là so với chiếc Phách Vương Thương của hắn cũng không hề kém bao nhiêu. Cho nên chỉ một lát sau, sắc mặt Doanh Thừa Phong đã có chút trắng bệch ra, có chút không duy trì được nữa.
Tinh thần lực lượng của hắn kỳ thật vượt xa tu vi chân khí, nhưng cỗ lực lượng này cũng còn xa mới so sánh được với Phong Huống, có thể làm được tới bước này cũng là cực hạn của hắn rồi.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Doanh Thừa Phong buông lỏng lực lượng tinh thần, chiếc bàn bát tiên lập tức rơi xuống.
- Rầm....
Một tiếng động lớn vang lên, bụi bặm trên mặt đất theo đó bay lên.
Phòng này mặc dù đã được hạ nhân quét tước qua, nhưng chiếc bàn bát tiên đã lâu chưa di chuyển, tích lũy một ít bụi bặm cũng là việc bình thường.
Doanh Thừa Phong há miệng thở phì phò, hắn lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới vừa rồi dường như nghe tới Phong Huống đang nói chuyện, vì thế quay đầu nói:
- Sư tổ! Ngài vừa rồi nói gì vậy?
Phong Huống giật giật khóe mắt vài cái nói:
- Ngươi không nghe được sao?
- Vâng ạ. Đệ tử vừa rồi chăm chú muốn di chuyển chiếc bàn bát tiên, không có lưu ý tới ngài nói chuyện, mong sư tổ tha lỗi.
Trên miệng Doanh Thừa Phong mặc dù nói lời xin lỗi, nhưng vẻ mặt của hắn lại chẳng có chút sợ hãi nào. Hai người một già một trẻ bọn họ ở chung với nhau mấy tháng, tuy rằng thực lực và bối phận hơn kém nhau rất xa, nhưng lại giống như hai ông cháu, Phong Huống tự nhiên không có vì vậy mà trách cứ.
Quả nhiên, Phong Huống chỉ chậm rãi gật đầu, nói:
- Lão phu vừa mới nói.... Thiên phú của ngươi quả thật không tồi, tuy rằng chiếc bàn bát tiên này không phải là bảo vật gì, có thể di động nó cũng có khối người. Nhưng chỉ cần ngươi có thể làm được điểm này đã nói lên, ngươi cũng có thiên phú cơ bản trở thành Linh Vũ Giả.
Lục Mặc hơi nghiên đầu qua, đưa ánh mắt quái dị nhìn vào mặt Phong Huống.
Lão nhân gia ông ấy là trưởng bối duy nhất ngoài ân sư mà Lục Mặc kính trọng nhất cả đời, nhưng giờ phút này Lục Mặc cảm thấy dường như thần tượng trong lòng mình đang bị sụp đổ.
Phong Huống tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, luồng thanh âm chỉ vẻn vẹn như có như không vang lên trong tai Lục Mặc.
- Thừa Phong là kẻ đại tài, nhưng tuổi còn quá trẻ, không thể khen nhiều, nếu như quá mức tán thưởng hắn có thể khiến cho hắn đánh mất bản tính của mình, ngày sau đừng mơ tưởng có thành công gì lớn.
Lục Mặc thoáng rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu, sau lưng hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Quả thật, Doanh Thừa Phong có thể nói là thiên tài tuyệt thế vô song, nhưng có rất nhiều thiên tài cũng bời vì được tán thưởng nhiều mà bị hủy. Nếu như muốn ngày sau có thể trở thành cường giả chân chính thì không thể không có mánh khóe để bồi dưỡng.
Mắt nhìn Phong Huống đang nghiêm trang, trong lòng Lục Mặc thầm nghĩ: "Quả thực gừng càng già càng cay a."
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên nói:
- Sư tổ! Ngài nói là đệ tử cũng có thể trở thành Linh Vũ Giả?
Phong Huống chậm rãi gật đầu nói:
- Không sai. Thiên phú khống chế vật từ xa của ngươi cũng tạm được, miễn cưỡng có thể trở thành Linh Vũ Giả.
Cuống họng Lục Mặc thoáng giật giật vài cái, trong lòng không ngừng chửi thầm, nếu như thiên phú khống chế vật như vậy mà không thể trở thành Linh Vũ Giả thì làm gì còn thiên lý nữa.
Doanh Thừa Phong cười ha hả.... Gãi gãi đầu một lúc, nói:
- So với năng lực khống chế vật của lão nhân gia ngài, đệ tử quả thật là kém rất xa. Sư tổ! Ngài cũng là một vị Linh Vũ Giả sao?
- Lão phu chưa bao giờ tu luyện qua Linh Vũ Chi Đạo.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi:
- Năng lực điều khiển vật từ xa của lão nhân gia ngài cường đại như vậy vì sao không tu luyện Linh Vũ Chi Đạo?
Phong Huống hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Linh Vũ Chi Đạo và Võ Đạo có gì khác nhau? Lão phu nghiên cứu chính là Quán Linh Chi Đạo, mới lười lãng phí thời gian đi tu luyện Linh Vũ Chi Đạo.
Doanh Thừa Phong nhìn ánh mắt khinh thường của Phong Huống, trong lòng hắn không khỏi hoài nghi, lão nhân gia hôm nay biểu hiện có chút khác thường a.
Lục Mặc cúi đầu xuống, gương mặt bởi vì nhịn cười mà trở nên không ngừng co giật, chính vì vậy mà không dám ngước lên nhìn Doanh Thừa Phong và Phong Huống mà thôi.
Linh Vũ Chi Đạo cường đại vô cùng, nếu như có thể mà nói, đám người Linh Sư cho dù không chủ tu nó thì cũng sẽ học lướt qua một chút.
Nhưng chính như lời Phong Huống lão nhân gia từng nói, lực lượng tinh thần huyền ảo khó lường cũng không chỉ có một chủng loại, mà khống chế vật từ xa chính là một trong số loại đó.
Phong Huống tuy rằng có thể sử dụng tinh thần lực lượng nâng chiếc bàn bát tiên lên cao, nhưng cái này cũng không phải là lực lượng tinh thần của lão thích hợp để điều khiển vật phẩm, mà bởi vì lực lượng tinh thần của lão quá mức cường đại.
Nếu đem lực lượng tinh thần của Phong Huống khống chế như của Doanh Thừa Phong, hoặc là tiêu chuẩn như Cừu Nhân Nghĩa thì đừng nói là chiếc bàn bát tiên, ngay cả chiếc bàn bình thường lão cũng chưa chắc có thể nâng được.
Cho nên, Phong Huống sinh ra đã không thích hợp tu luyện Linh Vũ Chi Đạo, cho dù mạnh mẽ tu luyện thì uy lực phát huy ra cũng còn xa mới bằng được võ giả cùng cấp bậc.
Danh hiệu Linh Vũ Giả cùng cấp bậc là vô địch khi ấy ở trên người lão sẽ trở thành truyện cười.
Mà với tính cách và thân phận của Phong Huống cho nên không chịu được loại chuyện này, cho nên lão hiểu rất rõ không nên tu luyện loại này.
Phảng phất như cảm ứng được suy nghĩ trong đầu Lục Mặc, Phong Huống quay đầu sang, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái. Lục Mặc thấy vậy thì trống ngực không khỏi đập liên hồi, vội vàng nói:
- Phong sư thúc! Tiểu chất còn có chuyện cần xử lý, xin cáo lui trước.
Phong Huống lạnh lùng nói:
- Đi đi.
Lục Mặc im lặng xoay người rời đi, khi vừa bước qua cửa thì cơ hồ là chạy trối chết.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn bóng lưng Lục Mặc rời đi mà trong lòng không ngừng nghi ngờ, vị sư thúc này trước nay vốn nổi danh là trầm ổn sao giờ lại chật vật như vậy?
Phong Huống ho nhẹ một tiếng, nói:
- Thừa Phong! Muốn tu luyện Linh Vũ Chi Đạo thì năng lực khống chế vật phẩm cường đại còn chưa đủ.
Doanh Thừa Phong lập tức thu liễm tâm thần, cuối cùng không quan tâm tới cái khác nữa.
- Mời sư tổ chỉ điểm cho.
- Lực lượng tinh thần có thể khống chế vật phẩm ngươi vừa mới thử nghiệm rồi, khống chế vật nặng sẽ gây ra tiêu hao rất lớn, sợ rằng khó có thể duy trì trong một thời gian dài.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, thật lòng nói:
- Sư tổ! Không phải là khó có thể khống chế, mà là căn bản không thể khống chế trong một thời gian quá dài.
Phong Huống mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: "Thiên phú tiểu tử này cho dù là yêu nghiệt tới mức nào thì cũng luôn luôn phải cần có lão phu chỉ điểm a."
- Sử dụng tinh thần lực lượng để khống chế vật phẩm nặng có thể ngẫu nhiên xuất hiện vài lần, nhưng tuyệt đối không thể kéo dài, nếu không rất dễ làm cho tinh thần lực tiêu hao hết, nhẹ thì hôn mê bất tỉnh, nặng thì vĩnh viễn bị liệt. - Phong Huống trầm giọng nói:
- Chẳng qua, nếu ngươi có thể tìm được bổn mạng linh khí, như vậy vấn đề này có thể được giải quyết rồi.
Hai hàng lông mày hơi nhướng lên, đây là lần thứ mấy hắn nghe tới cái tên bổn mạng linh khí.
- Sư tổ! Bổn mạng linh khí chính là thanh phi kiếm mà Cừu Nhân Nghĩa sử dụng sao?
- Ha ha... Không sai. Thanh phi kiếm kia của Cừu Nhân Nghĩa chính là bổn mạng linh khí. Chẳng qua, phi kiếm thích hợp với hắn, nhưng chưa chắc đã thích hợp với ngươi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Đệ tử hiểu. Bổn mạng linh khí mỗi một người đều không giống nhau, Cừu Nhân Nghĩa nhờ vào may mắn mới có thể tìm được bổn mạng linh khí của hắn mà thôi....
- Vũ khí trong thiên hạ nhiều vô kể, muốn từ trong đó tìm được bổn mạng linh khí của mình đúng là xác suất rất nhỏ. - Lão dừng lại một chút, ,nói:
- Chẳng qua, bổn mạng linh khí của Linh Sư chúng ta cơ bản đều là do tài liệu quyết định.
Doanh Thừa Phong nhớ tới chính mình vừa rồi có thử nghiệm, toàn bộ linh khí trên người hắn ngoại trừ Phách Vương Thương ra đều đã được sử dụng tinh thần lực lượng và chân khí dung nhập vào, nhưng kết quả đều là không thích hợp.
Tới Phách Vương Thương thì Doanh Thừa Phong không bao giờ nghĩ tới cây thương này sẽ trở thành bổn mạng linh khí của hắn.
Thanh linh binh này quá dài và nặng, tuyệt đối không thể dùng được như phi kiếm.
Lúc nghe tới Phong Huống giải thích, hắn mới xác định, một bộ phận Linh Vũ Giả sưu tầm linh khí tuyệt đối không phải dựa vào vận may để tìm.
- Muốn rèn một thanh linh khí thích hợp cho mình, trước hết phải tìm hiểu xem cảm ứng của mình mạnh liệt với loại tài liệu nào nhất. - Phong Huống một khi nói tới chuyện chính, vẻ mặt đều vô cùng nghiêm nghị:
- Chỉ có sử dụng loại tài liệu này để chế tạo ra linh khí, như vậy mới có thể trở thành bổn mạng linh khí thích hợp nhất cho ngươi. - Lão dừng lại một chút, nói:
- Đương nhiên, ngoại trừ cái đó ra, ngươi còn phải ở trên phôi linh khí này khắc đồ án linh văn và quán linh linh tính lực lượng tương ứng. Có thêm đủ hai chuyện này mới có thể trở thành linh khí thích hợp nhất, thiếu một cái cũng không được.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia quang mang.
Từ khi có được tinh thần lực lượng tới nay, hắn quán linh và nghiên cứu linh đạo cũng từ sử dụng tinh thần lực lượng để phân tích các loại chất liệu.
Nhưng mà hắn cũng không có phát hiện ra mình cảm thấy đặc biệt thân thiết với loại tài liệu nào, những loại tài liệu này tuy rằng không bài xích hắn, nhưng mà nếu như Phong Huống miêu tả thì còn kém xa trình độ thân thiết.
Ngoại trừ cái đó ra, Doanh Thừa Phong đối với linh tính lực lượng cũng không có quá lớn cảm thụ.
Phong chính là phong, thủy chính là thủy, hỏa chính là hỏa.
Những loại lực lượng này dường như là có sinh mệnh tỏa ra ánh sáng chói lọi, bắt hắn từ trong số đó lựa chọn cho bản thân mình một loại lực lượng thích hợp nhất cũng phải là chuyện dễ dàng.