Cái gì mà kêu là đưa ra một vấn đề làm khó được lão thì mới được đọc sách? Chẳng lẽ lão nhân này thật sự hồ đồ sao? Còn tưởng rằng Tàng Thư Các này là do lão mở?
Trong lòng Doanh Thừa Phong mặc dù rất tức giận, nhưng hắn cũng không đánh mất lý trí.
Suy nghĩ trong đầu hắn nhanh chóng thay đổi, lập tức nghĩ tới một việc.
Linh Sư ở trên thế giới này là thế lực cường đại nhất, nhưng đồng thời cũng là những kẻ cô độc, ngạo mạn.
Lấy tính cách của lão giả này, phỏng chừng chỉ cần tất cả những người đặt chân lên lầu ba này đều bị lão bám riết không rời. Nhưng Doanh Thừa Phong thật sự không tin, tất cả các Linh Sư đều có tính cách nhẫn nhịn tốt như vậy, có thể dễ dàng tha thứ cho thái độ của lão.
Nhưng vấn đề là, phóng mắt tới ngày hôm nay, toàn bộ lầu ba ngoại trừ hai người bọn hắn ra thì không ngờ lại chẳng có một bóng người nào khác. Mà một kẻ không dễ dàng tới đây thì khi nhìn thấy lão giả này cũng lập tức biến mất dạng, giống như gặp phải quỷ a.
Điều này cho thấy, lão giả trước mắt này cũng không phải là người bình thường.
Nếu như lão chỉ là một con mọt sách bình thường thì mấy chục năm qua đã sớm bị đám Linh Sư một chưởng đánh thành thịt vụn rồi.
Đương nhiên, nhìn linh lực dao động của lão nhân này, hắn cũng tuyệt đối không thể tin đây là một đại nhân vật.
Chỉ có điều, nếu như nói lão và một vị đại lão nào đó trong Linh Đạo Thánh Đường Thiên Hạo Thành không hề có quan hệ thân thích gì, hắn cũng tuyệt đối không tin.
Nếu như lão đầu này là người như vậy thì chỉ có thể dụ dỗ, trốn tránh, chứ tuyệt đối không thể đánh.
Nếu không cuối cùng kẻ phải chịu cảnh không hay chính là mình.
Trong nháy mắt này, Doanh Thừa Phong đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Ý tứ lão nhân gia ngài là chỉ cần vãn bối đưa ra một vấn đề có thể làm khó ngài, như vậy ngài sẽ không nói nữa?
- Đúng. Chỉ cần có thể làm khó được lão phu, lão phu liền không nói nữa. - Ánh mắt lão nhân sáng lên, thề thốt nói.
- Được rồi. - Doanh Thừa Phong gật đầu, hắn đảo mắt một vòng, đứng dậy tùy tiện cầm hai quyển sách trên mặt bàn nói:
- Xin hỏi tiền bối, dùng sách này đánh vào đầu, hay quyển sách này đánh vào đầu thì đến tột cùng là cái nào đau hơn?
Lão giả thoáng nhíu mày lại, nếu Doanh Thừa Phong lần đầu tiên hỏi lão vấn đề này, lão có lẽ sẽ trực tiếp đem hai quyển sách đó đánh lên đầu tiểu tử này.
Nhưng mà sau khi bị vấn đề thứ nhất làm khó, lão nhân ngược lại có vẻ trở nên ngưng trọng hơn.
Lão cầm hai quyển sách lên, hơi áng chừng một chút, rồi trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng mới nói:
- Quyển sách bên tay phải lão phu nặng hơn một ít, dùng nó đánh lên đầu hẳn là sẽ đau hơn. - Vừa dứt lời, dường như nghĩ ra một cái gì đó, lão lại kêu lên:
- Không đúng. Cái nào đau hơn thì phải xem lực đạo lúc đánh, nếu như một cái dùng sức còn một cái thì không thì tự nhiên là cái dùng sức sẽ đau hơn. - Trên mặt lão hiện lên một nụ cười đắc ý, giống như một đứa trẻ đáp đúng được vấn đề, chờ mong có thể nhận được phần thưởng của mình, lão nói:
- Tiểu tử ngươi thật là xảo quyệt, chút nữa thì bị ngươi lừa rồi.
Doanh Thừa Phong hơi cười một chút, nói:
- Không đúng.
Nụ cười trên mặt lão nhân lập tức cứng lại, lão nghiêng đầu qua, cẩn thận tự hỏi một hồi lâu, cũng không biết là làm chết bao nhiêu tế bào não mới thì thào nói:
- Làm sao có thể không đúng a? Chẳng lẽ trong vấn đề này còn có cách giải khác sao?
Doanh Thừa Phong hơi cười nhẹ một tiếng, nói:
- Tiền bối à! Bất kể là dùng quyển sách nào đánh lên đầu, thì đau nhất chính là đầu mình. Muốn không đau, trừ khi không đánh.
- A? Ồ? Ách...... - Lão nhân há to miệng, vô ý phát ra ba thanh âm bất đồng, ánh mắt thì không ngừng đảo loạn.
Doanh Thừa Phong cười nhẹ nói:
- Ngài đã thua rồi, có thể để cho vãn bối tĩnh tâm đọc sách chưa?
Nói thật, nếu như không phải sách ở trong này không thể mang ra ngoài, hắn làm sao còn có thể ở đây nói chuyện phiếm với một con mọt sách như lão nhân này chứ?
Chỉ có điều, ngay cả Ngân cấp Linh Sư như Phong Huống cũng không có biện pháp mang sách ở đây ra ngoài, càng không nói tới một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn.
Lão nhân trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói:
- Tiểu tử! Vấn đề của ngươi tại sao lại cổ quái như vậy a?
Doanh Thừa Phong thoáng cười thầm trong lòng, hắn đưa ra hai câu hỏi mẹo, cái này ở kiếp trước được lan truyền rộng rãi trên internet.
Người nào lần đầu tiên gặp được những câu hỏi dạng này, đều không thể nào dò ra được huyền bí trong đó.
Vị lão nhân này tuy rằng đọc nhiều sách vở, nhưng lại tạo ra cho lão tính cách của một con mọt sách, đột nhiên gặp vấn đề như vậy ngược lại càng thêm khó có thể đoán được.
- Lão nhân gia! Ngài có biết không? Xem xét một vấn đề không thể quơ đũa cả nắm, phải đứng ở nhiều góc cạnh để xem xét. - Doanh Thừa Phong bắt đầu ăn nói lung tung:
- Vãn bối đưa ra mấy vấn đề tuy rằng cổ quái, nhưng có thể làm trống trải suy nghĩ một người, khiến cho người ta không đi vào khuôn phép, hạn chế, có thể trở nên thiên mã hành không, không tưởng tượng như bình thường. Ha ha.... Truyền thừa của Linh Sư không thể bảo thủ không chịu thay đổi, trải qua vô vàn sự tưởng tượng mới có thể phát triển lớn mạnh, tiền đồ rộng mở. Nếu như tất cả mọi người đều nghiên cứu sách cổ, nghiên cứu học vấn của cổ nhân để lại, đem tương lai hoàn toàn vứt bỏ sang một bên, đó mới chính là tổn thất nhất của Linh Sư chúng ta.
Hắn vừa nói vừa thở dài một hơi, nhìn như sắp tới ngày tận thế vậy, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: "Lão nhân ngài sau khi hài lòng rồi thì đi đi, vãn bối còn rất nhiều việc phải làm a."
Kỳ thật, hắn nói những lời này hoàn toàn là vô căn cứ, Linh Sư tu luyện như thế nào còn lâu mới tới phiên hắn lên tiếng thảo luận.
Thế nhưng, một tràng tự sướng kia của hắn không ngờ lại làm cho vị lão nhân này hoàn toàn ngây dại cả người.
Ánh mắt của lão vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng con ngươi thì không hề có tiêu cự xác định, dường như lão đang muốn nhìn xuyên vách tường ra bên ngoài để thấy được chân trời.
Doanh Thừa Phong vốn đang muốn tiếp tục phát huy tài ăn nói ba hoa vài câu, nhưng khi gặp được ánh mắt sáng ngời như sao, thâm thúy như biển rộng kia thì lập tức ngậm miệng lại.
Hắn âm thầm tự nói thầm: "Vị lão nhân này tuy rằng đọc sách tới mức mụ cả người, nhưng vẫn bảo trì được tâm của mình, nếu không ánh mắt của lão tuyệt đối không có khả năng trong suốt như thế kia."
Chẳng qua, nếu lão nhân nguyện ý ở nơi này ngây người ra hắn đương nhiên sẽ không để ý tới, mà mở sách ra, đọc từng trang một.
Linh Vũ Giả đúng như Phong Huống nói, là võ giả có được lực chiến đấu cường đại, được xưng là vô địch trong cùng giai.
Đương nhiên, ngoại trừ Linh Vũ Giả ra, các vũ giả kiệt xuất cũng có thể lấy được danh hiệu này. Hơn nữa, những người luyện võ này đều từ trong biển máu đi ra, so với những Linh Vũ Giả chỉ biết đứng từ xa phóng thích linh khí công kích thì phổ biến hơn.
Chỉ có điều, thuyết pháp này trong quyển sách chỉ thoáng đề cập qua, dường như tác giả của nó cực kỳ khinh thường vũ giả.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi nhếch lên, tác giả viết quyển sách này nhất định là một vị Linh Sư cường đại, cho nên mới có thành kiến với người luyện võ như vậy.
Thu liễm lại tâm thần một chút, Doanh Thừa Phong đem toàn bộ tinh thần tập trung lên quyển sách.
Trong quyển sách này ghi lại rất nhiều thứ, so với Phong Huống nói thì nhiều hơn rất nhiều. Đặc biệt làm thế nào tìm kiếm nguyên liệu và lực lượng thuộc tính thích hợp với Linh Vũ Giả lại có giới thiệu rất nhiều phương pháp hữu hiệu.
Thời điểm Doanh Thừa Phong xem những bản ghi chép này, ánh mắt dường như có chút tỏa sáng.
Tuy rằng, hắn từ Phong Huống biết được sơ lược cách làm, nhưng Phong Huống gần như chỉ cho hắn một câu trả lời đại khái, chứ không thể đem tình hình cụ thể nói ra.
Doanh Thừa Phong tu luyện Linh Đạo dù sao thời gian còn quá ngắn, nhược điểm khuyết thiếu kinh nghiệm giờ phút này hoàn toàn bộc lộ ra không thể nghi ngờ.
Dưới tính huống không có kế hoạch cụ thể làm việc, hắn không ngờ chỉ có thể thúc thủ vô sách.
Mà giờ khắc này, quyển sách trước mặt lại chỉ điểm cho hắn, tuy rằng không so được với Linh Đạo cường giả tự mình chỉ đạo, nhưng khiến cho hắn không đến mức không có đầu mối để làm việc.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng Doanh Thừa Phong hiện lên rất nhiều cảnh tượng khác nhau.
Sau khi có được cách làm cụ thể, Trí Linh lập tức bắt đầu phát huy năng lực tính toán mà nó tinh thông.
Muốn tìm cho mình tài liệu thích hợp nhất không phải là chuyện dễ dàng, thậm chí so với tìm kim dưới đáy biển còn khó hơn.
Nhưng mà, trải qua vô số cố gắng của các vị tiền bối, cuối cùng cũng dần tổng kết ra được một ít kinh nghiệm.
Trong đó tối trọng yếu nhất chính là phân chia, đem những tài liệu bất đồng chia ra làm những loại khác nhau. Như vậy lúc dùng tinh thần lực lượng để thử nghiệm: Trước tiên tiến hành dung nhập và thử nghiệm. Sau khi tìm được loại tài liệu đặc biệt thích hợp với bản thân mới tiếp tục tiến hành phân tích thử các loại tài liệu đồng loại.
Tuy rằng chuyện này hao phí rất nhiều thời gian, nhưng so với tìm kiếm không có mục đích thì tốt hơn rất nhiều.
Sau một lát, Doanh Thừa Phong chậm rãi cau mày lại.
Bởi vì hắn phát hiện ra, Trí Linh thu thập tư liệu còn thiếu rất nhiều, căn bản không thể mô phỏng ra bao nhiêu loại tài liệu.
Trầm ngâm một chút, Doanh Thừa Phong đứng dậy, ở trên giá sách một lần nữa rút ra quyển thứ hai.
"Chủng loại và cách phân chia các loại khoáng vật", "Bách khoa toàn thư phân tích thuộc tính".
Đây là hai bộ sách giày cộp giống như viên gạch mười, ngay cả ở trong toàn bộ Tàng Thư Các cũng tuyệt đối thuộc vào dạng dày nhất.
Linh Sư bình thường cho dù cần tri thức phương diện này cũng tuyệt đối không thể xem toàn bộ quyển sách, mà sẽ tra cứu hướng dẫn. Dù sao, không phải tất cả mọi người có thể đủ kiên nhẫn và trí nhớ để đọc hết hai quyển sách vĩ đại này.
Nhưng Doanh Thừa Phong thì khác, sau khi lấy hai quyển sách xuống, hắn đã sớm hạ quyết tâm phải để Trí Linh phục chế lại chúng.
Giờ phút này, hắn mở ra quyển sách giới thiệu khoáng vật, cẩn thận xem qua nó một lần.
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa mới mở bìa sách ra, chợt nghe thấy một tràng cười dài ở bên cạnh vang lên.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng run lên, tiếng cười này tuy rằng không to lắm, nhưng chẳng biết tại sao nó dường như ẩn chứa một loại lực lượng thần kỳ, có thể làm cho người ta dễ dàng cảm thụ được trong lòng đối phương đang vô cùng vui vẻ.
Kinh ngạc quay đầu lại nhìn, tiếng cười kia chính là do lão tiên sinh nãy giờ vẫn ngây ngốc phát ra.
Chẳng qua, giờ phút này vị lão tiên sinh đang cười gập cả người, khóe mắt gần như sắp tuôn lệ ra.
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Chỉ sợ hắn nghĩ nát cả óc cũng không hiểu được lão nhân này đến tột cùng là có phải đang phát bệnh thần kinh hay không.
Từ từ, tiếng cười của lão nhân dừng lại, lão đứng lên, hướng về phía Doanh Thừa Phong vái một cái thật sâu, nói:
- Tiểu huynh đệ! Đa tạ chỉ điểm. - Dứt lời, lão xoay người rời khỏi Tàng Thư Các.