- Tiền bối hiểu lầm. Kỳ thật vãn bối chỉ muốn xem phương pháp chế tạo đạo cụ không gian, chứ cũng không tìm tài liệu cụ thể nào.
Lão giả vung tay lên nói:
- Ngươi tìm phương pháp chế tạo loại tài liệu nào không có quan hệ tới lão phu. - Nói tới đây, ánh mắt của lão thoáng có vẻ trêu tức nhìn nam thanh niên này, nói:
- Ngươi yên tâm. Lão nhân ta tuổi lớn như vậy sẽ không ham chút của cải của ngươi đâu.
Cơ mặt Doanh Thừa Phong thoáng giật giật, lão nhân này không ngờ lại nhận định trong tay hắn có thứ tốt. Chẳng qua, làm cho hắn cảm thấy may mắn là lão cũng không thật sự có mong muốn sở hữu nó.
Đúng dậy, thi lễ với lão nhân một cái thật sâu, Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:
- Tiền bối! Hôm nay sắc trời đã tối, vãn bối phải trở về, nếu không trưởng bối trong nhà sẽ trách cứ vãn bối.
Ánh mắt lão nhân thoáng hiện lên vẻ xem thường nói:
- Thấy tiểu tử ngươi khá thông minh hoạt bát, đưa ra vấn đề cũng cổ quái, như thế nào mà bỗng trở nên cổ hủ như vậy? Hừ! Ngươi trở về muộn một chút thì sao? Nếu ai trách cứ ngươi, lão phu sẽ thay ngươi làm chủ là được.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Chuyện này sao có thể để lão nhân gia ngài phải động tay động chân a.
Lão nhân này mặc dù thân phận có phần quỷ dị, nhưng nhìn chút tu vi của lão mà muốn uy hiếp Phong Huống thì Doanh Thừa Phong hoàn toàn không hề tin tưởng.
Lão nhân trừng mắt với hắn một cái, nói:
- Ngươi là xem thường lão phu sao?
Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm nghĩ: "Ta thật có chút xem thường lão nhân ngài quá mạnh miệng", nhưng câu nói này hắn cung không nói ra khỏi miệng, ngược lại vẻ mặt còn hiện lên sự nghiêm túc nói:
- Tiền bối! Đây là việc sư môn vãn bối, không thể để người ngoài nhúng tay vào.
Lão nhân lặng đi một chút, đột nhiên cười nói:
- Tiểu tử! Ngươi tới Linh Đạo Thánh Đường là có chuyện gì?
Doanh Thừa Phong cũng không giấu diếm, nói:
- Vãn bối là theo trưởng bối sư môn tới tham gia khảo hạch Linh Sư.
- Ồ! Khảo hạch Linh Sư à? Hóa ra đã đến ngày khảo hạch.... A? Không đúng. Ngươi tham gia khảo hạch Linh Sư? - Lão nhân thoáng kinh ngạc hỏi.
- Vâng. - Doanh Thừa Phong thầm nghĩ trong lòng: "Lão nhân gia ngài hô lên một tiếng to như vậy chẳng có phong phạm của tiền bối cao nhân gì, khiến cho ta làm sao có thể tin tưởng người a."
Lão nhân đứng lên, tỉ mỉ đánh giá Doanh Thừa Phong từ trên xuống dưới, dường như cho tới lúc này mới nhìn ra đây kỳ thật cũng không phải là người mà là một con cáo đội lốt người.
Doanh Thừa Phong bị lão nhìn như vậy khiến cho trong lòng có chút sợ hãi, không khỏi tức giận nói:
- Tiền bối! Ngài làm cái gì vậy?
Lão nhân thoáng sờ cái đầu đầy tóc bạc của mình, dường như cũng không nghe thấy câu hỏi của hắn, tự mình lẩm bẩm:
- Chân khí bát trọng, tuy rằng lực lượng tinh thần mạnh một chút, miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất của Linh Sư, nhưng muốn thành công quá quan chỉ sợ là rất khó đi.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nói:
- Tiền bối! Linh Sư chúng tai quan trọng nhất là cường độ tinh thần lực lượng, quan hệ không quá lớn tới tu vi chân khí a.
Nhưng mà, lão nhân khi nghe thấy lời này thì lắc đầu liên tục, sắc mặt khó coi nói:
- Tiểu tử! Đạo lý này là tên ngu ngốc nào dạy cho ngươi?
Doanh Thừa Phong hơi ngẩn người ra, nói:
- Không ai dạy cả. Là vãn bối tự mình tổng kết ra.
Sắc mặt lão nhân hơi tốt hơn một chút nói:
- Tiểu tử! Linh Sư tuy rằng lấy lực lượng tinh thần làm chính, nhưng muốn có được lực lượng tinh thần cường đại thì cần phải có khí lực cường đại. - Lão dừng lại một chút, nói:
- Nếu không có thân thể đủ mạnh lẽ, như vậy lực lượng tinh thần cường đại tiềm ẩn trong cơ thể cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, nói:
- Tiền bối! Sẽ xuất hiện hậu quả gì?
- Kẻ nào nhẹ thì tinh thần phân liệt, nặng thì nổ tan xác mà chết. - Lời nói của lão nhân có phần ngưng trọng.
Doanh Thừa Phong thoáng lạnh cả lòng, kỳ thật có được thân thể cường đại mới có thể làm cho tinh thần lực lượng tấn thăng tới một cảnh giới rất cao cũng không phải là vấn đề gì cơ mật. Vô luận là Trương Minh Vân hay Phong Huống đều từng nói qua với hắn nhiều lần, chỉ có điều hai người bọn họ cũng không nói vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Chẳng qua, tuy rằng trong lòng hắn có chút bán tín bán nghi, nhưng nhìn bộ dạng dọa người của lão giả thì vẫn phải hướng về phía lão cảm tạ một tiếng.
Lão nhân này vung tay lên, trên bàn lập tức xuất hiện một tấm trúc lệnh, mặc dù sử dụng trúc để chế tạo thành, nhưng chiếc trúc lệnh này có trông vẫn còn rất tươi mới giống như một cây trúc vẫn đang sinh trưởng, từ trên đó lộ ra cỗ hoạt tính khó có thể hình dung.
Hàng lông mày Doanh Thừa Phong thoáng cau lại, hắn đoán được trúc lệnh này cùng với vật mà Phong Huống sư tổ ban cho cùng một loại, nhưng nếu luận về quyển hạn thì hai cái có chênh lệch rất lớn.
Quả nhiên, lão giả thản nhiên nói:
- Tiểu tử! Ngươi về sau tới tầng ba Tàng Thư Các đọc sách thì dùng cái lệnh bài này đi.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, ánh mắt hắn dừng lại ở trên hai quyển sách nói:
- Tiền bối! Trúc lệnh này của ngài có thể khiến cho vãn bối đọc được sách có cùng cấp bậc với hai quyển này sao?
Lão nhân cười lớn nói:
- Đừng nói là hai quyển này, cầm tín vật của lão phu thì ngoại trừ Ẩn Thư Các là không thể tiến vào ra, những quyển sách còn lại ngươi đều có thể xem.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, hướng về phía lão nhân lại vái một cái, thành tâm thành ý nói:
- Đa tạ trưởng bối ban thưởng.
Vật này tuy rằng không phải là linh khí, không có cách nào làm cho thực lực của hắn trong thời gian ngắn tăng trưởng lên cao. Nhưng đúng như Doanh Thừa Phong nói, tầm quan trọng của vật này thậm chí còn cao hơn cả một kiện linh khí.
Bất kể là ở thế giới nào, tri thức chính là lực lượng mạnh nhất.
Muốn có được lực lượng cường đại thì phải nắm giữ một lượng lớn tri thức, cho dù là mãng phu chỉ tu luyện võ đạo cũng phải nghiên cứu võ đạo mới có thể khiến cho thực lực của mình được nâng cao.
Mà Doanh Thừa Phong có Trí Linh trong đầu, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn cũng có thể đem toàn bộ sách ghi nhớ hết. Có lẽ vô số năm sau, hắn có thể trở thành một cái thư viện hình người đang di động, đã như vậy Doanh Thừa Phong có lòng tin bằng vào tri thức vô cùng thì thực lực của hắn sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Chính vì vậy bất kể ban cho hắn vật gì thì cũng không vui sướng bằng cái trúc lệnh này.
Lão nhân chậm rãi gật đầu, lão tự nhiên có thể cảm nhận được vui mừng phát ra từ sâu trong nội tâm Doanh Thừa Phong.
Kỳ thật, lão sở dĩ đem trúc lệnh đại biểu thân phận của mình đưa cho Doanh Thừa Phong là muốn trả lại nhân tình cho tiểu tử này. Nhưng trọng yếu hơn, lão cũng nhìn ra được, Doanh Thừa Phong đối với những quyển sách này có thái độ si mê không hề kém lão, biểu hiện như vậy thì duy nhất là do thích đọc sách tạo ra chứ không sao làm giả được.
Đối với một con mọt sách mà nói, không cái gì cao hứng hơn là cũng nhìn thấy một con mọt sách khác.
Bất kể là tính tình hợp nhau cũng tốt, ngưu tầm ngữu, mã tầm mã cũng thế, lão vẫn sẽ đem trúc lệnh này đưa cho Doanh Thừa Phong.
Chậm rãi đứng lên, ánh mắt lão nhân dừng lại ở chiếc hộp dài sau lưng Doanh Thừa Phong, lão chậm rãi nói:
- Tiểu tử! Ngươi muốn trở thành Linh Vũ Giả vậy nhất định phải tìm được tài liệu thích hợp nhất với mình. Chẳng qua, trước đó lão phu cũng cho ngươi một cái đề nghị.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, nói:
- Mời tiền bối chỉ điểm.
Tuy rằng vị lão nhân đọc sách tới si mê này làm phiến hắn hai lần, nhưng với kiến thức uyên bác, rộng rãi của lão và suy nghĩ nhạy bén cũng đủ khiến cho Doanh Thừa Phong phải bội phục. Cho nên khi nghe được những lời này, hắn lập tức tập trung tinh thần, không dám có chút phân tâm.
Lão nhân khẽ vuốt chòm râu dài, nói:
- Ở sau lưng ngươi hẳn là binh khí của ngươi đi.
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu nói:
- Đúng vậy.
- Kiện binh khí này hẳn là một kiện linh khí, hơn nữa còn là một kiện linh binh không hề tầm thường.
Doanh Thừa Phong không chút do dự mà gật đầu, ,nói:
- Không sai.
- Kiện linh khí này và khí tức trên người ngươi phối hợp rất hoàn mỹ, nếu lão phu đoán không sai thì đây hẳn là do ngươi chế tạo và quán linh. - Lão nhân mỉm cười nói.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thoáng quá một tia thần sắc giật mình.
Chiếc hộp dài này luôn ở sau lưng hắn, theo hắn đi khắp nơi, bị người đoán ra bên trong đó là binh khí thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà có thể đoán vật bên trong hộp là linh khí do hắn tự mình quán linh thành thì không có người nào.
Cho dù là Phong Huống sư tổ thì cũng chưa có loại năng lực này a.
Lão nhân mỉm cười nhìn Doanh Thừa Phong, khi phát hiện ra trong ánh mắt thanh niên này thoáng hiện chút kinh hãi thì không khỏi càng vui sướng.
Khi bị Doanh Thừa Phong đưa ra hai vấn đề làm khó, lão vẫn luôn muốn có thể ở trước mặt thiếu niên này có thể thắng một ván. Hiện giờ khi nói tới chính sự, lực lượng những câu nói của lão mới đạt được mục đích chính.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, hắn thu liễm tâm thần nói:
- Tiền bối! Kiện linh binh này đúng là do vãn bối tự mình chế tạo và quán linh.
Kỳ thật, hắn trước khi có được Phách Vương Thương cũng đã chế tạo ra phôi thô.
Nhưng sau khi trải qua dung hợp của Hỏa Vân Thạch, linh binh và cánh tay của hắn cũng không khác gì nhau mấy.
Thời điểm cầm trường thương trong tay, Doanh Thừa Phong thậm chí còn có cảm giác huyết nhục tương liên trong đầu.
Lão nhân vui cười hớn hở nói:
- Có thế chứ, kiện linh binh này là ngươi tự tay quán linh, hơn nữa còn xảy ra một chút biến dị nào đó, có lẽ có thể trở thành bản mạng linh binh của ngươi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động nói:
- Biến dị?
Lão nhân khẽ gật đầu nói:
- Trong quá trình Linh Sư quán linh có một chút xác xuất có thể làm cho linh khí biến dị. Đây là loại thay đổi về khí tức, nó có thể làm cho linh khí và linh sư xuất hiện ra sự cộng hưởng. Chẳng qua, loại tỷ lệ này rất nhỏ, có thể gặp gỡ được chúng thật sự là vô cùng may mắn.
Trái tim Doanh Thừa Phong lập tức đập mạnh liên hồi, hắn đương nhiên hiểu được loại biến dị này cũng không có cái gì là may mắn cả, mà là bởi vì liên quan tới Trí Linh.
Trí Linh trong lúc quán linh thì đã rút ra một tia chân khí của hắn để chuyển đổi thành lực lượng thuộc tính, sau đó dung nhập vào trường thương.
Nếu truy tìm căn nguyên của loại lực lượng này chính là do chân khí của hắn tạo thành, mà khi hắn nhiều lần sử dụng trường thương để giết chóc và phối hợp với nó ăn ý tới cực điểm.
Có lẽ, chính bởi vì loại quan hệ này cho nên mới khiến Phách Vương Thương xảy ra loại biến dị thần kỳ như thế.
- Ha ha.... Tiểu tử! Ngươi khôn ngại thì thử một chút. - Lão nhân phất ống tay áo, cầm hai quyển sách kia xoay người đi ra ngoài nói:
- Ta rất xem trọng ngươi a, ngàn vạn lần đừng để cho lão nhân ta thất vọng.
Doanh Thừa Phong há to miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại. Chỉ có điều, nhìn phương hướng lão nhân rời đi mà ánh mắt dần trở nên ngưng trọng.
Có lẽ, lão nhân này cũng không phải đơn giản như hắn tưởng tượng.
Có thể nhìn xuyên qua chiếc hộp nhìn thấy binh khí, hơn nữa còn cảm thấy nó và bản thân hắn có quan hệ không dứt thì người bình thường không thể làm được.
Hắn cau mày lại, lão nhân này đến tột cùng là có lai lịch rao sao a?