Trong một căn phòng im lặng của tiểu viện, Phong Huống đột ngột đứng lên, lão không để ý tới hình tượng kinh hô:
- Ngươi nói toàn bộ tầng ba không có một bóng người, ngươi chỉ thấy được một lão nhân?
Lời nói của Phong Huống lão nhân gia giờ phút này không ngờ lại có chút rung động.
Một ít thay đổi như vậy người bình thường có lẽ không phát hiện ra, nhưng Doanh Thừa Phong lại có thể phân biệt được rõ ràng. Trong lòng hắn không khỏi cả kinh, dường như cảm thấy lão nhân mà mình gặp phải chỉ sợ không là thân thích đơn giản của một vị đại lão trong Linh Đạo Thánh Đường.
Dưới ánh mắt linh hoạt, sắc bén của Phong Huống, Doanh Thừa Phong gật đầu nói:
- Vâng ạ. Vị lão nhân đầu bạc, học thức sâu xa, nghe một suy ba, một vị trưởng giả không khỏi khiến cho người ta khâm phục.
Miệng hắn vừa nói, đồng thời ánh mắt cũng cẩn thận nhìn biểu hiện của Phong Huống.
Nhưng mà, làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, vẻ mặt Phong Huống không ngờ lại dần dần tràn ngập vẻ lo lắng. Mà loại biểu hiện lo lắng này rõ ràng là giành cho bản thân Doanh Thừa Phong.
Tim hắn không khỏi đập loạn lên, hơn nữa lại nghĩ tới lúc một vị Linh Sư vừa đặt chân lên tầng ba đã xoay người bỏ chạy trối chết. Hay là vị lão nhân kia có tiếng xấu, hơn nữa còn ở trên người hắn đã làm ra một loại thủ đoạn ám toán nào đó? Nhưng dựa theo cảm giác của hắn, vị lão nhân kia thế nào cũng không giống người như thế a.
Phong Huống chần chờ một lúc lâu, cuối cùng nói:
- Vị lão nhân kia có hay không hỏi ngươi mấy vấn đề?
- Có hỏi. - Doanh Thừa Phong thành thực nói.
Vẻ mặt Phong Huống lập tức hiện lên sự chua xót, nói:
- Không nghĩ tới a. Lão phu cho ngươi tiến vào Tàng Thư Các không ngờ lại gặp ông ấy. Đây chẳng phải là thiên ý sao? Ông trời chẳng nhẽ lại khiến cho ngươi lần này không thể thông qua khảo hạch?
Doanh Thừa Phong hơi lắp bắp kinh hãi, hắn rõ ràng có thể cảm ứng được, trong ánh mắt Phong Huống không ngờ lại hiện lên một tia bất đắc dĩ và nản lòng thoái chí.
- Sư tổ! Đệ tử vì sao lại không thể thông qua khảo hạch? - Hắn không hiểu chút nào hỏi.
Phong Huống than nhẹ một tiếng, nói:
- Vị lão nhân kia.... Ài! Lão là một quái nhân, trong lúc lão đọc sách mà gặp phải một Linh Sư khác, mặc kệ đối phương tu vi cao thấp ra sao sẽ đều sẽ đưa ra vấn đề để thao khảm giữa hai bên. Mà với sự bác học và năng lực của lão nhân thì căn bản không có ai vượt qua được. Ài! Tất cả những người nói chuyện qua với lão đều mất hết lòng tin, lấy trạng thái như vậy mà tham gia khảo hạch Linh Sư thì chỉ có thể hối hận mà thôi.....
Phong Huống lắc đầu, vẻ mặt chua xót.
Lục Mặc và Lâm Tự Nhiên đã sớm nghe được những lời này mà líu cả lưỡi, bọn họ mặc dù không biết Doanh Thừa Phong đến tột cùng là người nào, nhưng có thể làm cho Phong Huống có phản ứng kịch liệt như vậy thì nhân vật đó không phải là kẻ bình thường.
- Ài! - Phong Huống miễn cưỡng cười, nói:
- Thừa Phong! Ngươi cũng không nên nản chí, có thể gặp được lão nhân gia ông ấy cũng xem như một đoạn cơ duyên. Lần này có bị đào thải cũng không liên quan, chỉ cần ngươi có thể không ngừng vươn lên, mấy năm sau có thể từ trong tâm ma đi ra, như vậy ý chí và thực lực của ngươi có thể tiến thêm một bước. Hơn nữa ngày sau cho dù gặp phải tình cảnh khiến người suy sụp cũng có thể dễ dàng vượt qua.
Trong miệng lão nói thì không có việc gì, nhưng lòng lại không ngừng lo lắng.
Đúng như lão nói, Doanh Thừa Phong tuổi còn trẻ, cho dù lần này khảo hạch thất bại cũng không hề gì.
Nhưng cái đáng lo nhất chính là Doanh Thừa Phong có thể ở trong thất bại đứng lên được hay không? Nếu thời gian để hắn đứng lên được quá dài, như vậy thành tựu cả đời không thể lớn được.
Lục Mặc và Lâm Tự Nhiên sắc mặt hơi thay đổi, Lâm Tự Nhiên nhẹ giọng dò hỏi:
- Người nọ đến tột cùng là ai? Hành vi ác ma tới mức này không ngờ cường giả trong Linh Đạo Thánh Đường lại không ngăn cản hắn?
Phong Huống lạnh lùng nhìn hắn một cái nói"
- Hừ! Ngươi thì hiểu được cái gì? Đây là một trường kiếp nạn, cũng là một cái kỳ ngộ. Có rất nhiều người lâm vào bế tắc đều chủ động tìm lão nhân gia ông ấy nói chuyện, tuy rằng lòng tin mất hết, nhưng chỉ cần có thể một lần nữa đứng lên như vậy trình độ bản thân sẽ tiến vào một cảnh giới mới.
Ba người Doanh Thừa Phong đưa ánh mắt nhìn nhau bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới được, Phong Huống lại đánh giá lão nhân kia cao như vậy. Mà càng làm cho bọn họ cảm thấy hoảng sợ chính là Phong Huống từ đầu vẫn luôn mồm gọi lão nhân gia.
Có thể được Phong Huống gọi như vậy thì phải là cường giả mạnh tới mức nào a?
Lục Mặc và Lâm Tự Nhiên liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Doanh Thừa Phong tham gia khảo hạch sắp tới không ngờ lại gặp chuyện ngoài ý muốn, thật sự là tai họa bất ngờ. Nếu như sau khi tham gia khảo hạch mới gặp vị lão nhân gia này thì tốt biết bao.
Chẳng qua, là đương sự, Doanh Thừa Phong không khỏi gãi đầu nói:
- Sư tổ! Đệ tử không cảm thấy lòng tin mình bị mất hết a. - Hắn vỗ ngực nói:
- Đệ tử đối với chế tạo sư cấp linh khí vẫn tin tưởng mười phần, ngài nếu không tin chúng ta có thể ngay ở đây thử lại một lần.
Hai mắt Phong Huống sáng ngời lên, ánh mắt nhìn Doanh Thừa Phong nửa ngày, cuối cùng cũng tin tiểu tửu này cũng không to còi, đặc biệt là cặp mắt hiện lên vẻ tự tin mãnh liệt.
Lão há miệng thở dốc nói:
- Thừa Phong! Ngươi và lão nhân gia đã nói chuyện qua?
- Nói qua. - Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói.
Tuy rằng bọn họ nói chuyện với nhau cũng không nhiều, nhưng chính trong lúc nói chuyện đó lão nhân kia đã khiến cho Doanh Thừa Phong hiểu được lão có học thức uyên bác cỡ nào, ý nghĩ nhạy bén ra sao.
Nếu như không gặp phải những câu hỏi ra ngoài lẽ thường kia, như vậy có lẽ Doanh Thừa Phong thật sự có thể bị lão làm cho mất hết lòng tin.
Phong Huống khó có thể tin nói:
- Ngươi cùng lão nhân gia nói qua chuyện gì? Tại sao lại không bị lão nhân gia làm cho ảnh hưởng?
Doanh Thừa Phong vung tay nói:
- Đệ tử làm sao biết được.
Từ trước tới nay phàm là người nói chuyện với lão nhân ấy, bất kể bọn họ đưa ra vấn đề khó tới mức nào đều bị phản kích cho thương tích đầy mình. Thậm chí còn đối với những thứ mình học tập và nghiên cứu nhiều năm như vậy sinh ra sự hoài nghi mãnh liệt, do đó mới bị mất hết lòng tin. Đây là bởi vì lão nhân gia kia nói chuyện từ trước tới nay không chừa cho đối phương một lối thoát, không đem đối phương đuổi tận giết tuyệt sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Những kẻ có thiên phú Linh Sư vừa tiếp xúc với Linh Đạo thì còn tốt một chút, nhưng mà càng là Linh Đạo cường giả, thiên phú mạnh mẽ thì càng thê thảm.
Lòng tin của bọn họ một khi bị phá hủy mà muốn tạo dựng lại thì không phải là gặp phải bao nhiêu khó khăn nữa.
Cho nên mấy chục năm qua, số người bởi vì mất niềm tin mà tìm tới cái chết nhiều vô số kể.
Nhưng mà, bất cứ chuyện gì cũng có ngoại lệ, nếu như có thể lấy lại lòng tin của bản thân, như vậy con đường Linh Đạo từ nay về sau rộng mở, hơn nữa còn hoàn toàn bằng phẳng, tu luyện dễ hơn Linh Sư bình thường rất nhiều.
Bởi vì lòng tin và ý chí của bọn họ so với Linh Sư bình thường cường đại hơn mấy lần, hơn nữa có thể dễ dàng đột phá được những nút thắt.
Chính bởi vì loại ưu đãi này cho nên địa vị của vị lão nhân kia ở trong Linh Đạo Thánh Đường Thiên Hạo Thành mới đặc thù như thế.
Chẳng qua, loại tình huống lần này có chút khác thường, xem bộ dạng của Doanh Thừa Phong thì cái chuyện mất hết lòng tin dường như đối với hắn không hề quan hệ.
Trầm ngâm hồi lâu, Phong Huống thì thào nói:
- Kỳ quái. Chẳng lẽ lão nhân gia ông ấy đổi tính?
Doanh Thừa Phong thầm nghĩ trong lòng: "Lão nhân gia kia sau khi bị mình đưa ra hai câu hỏi mẹo có lẽ thật sự đối tính cũng không biết chừng."
- Thừa Phong! Đem những chuyện ngươi trải qua với lão nhân gia nói lại một lần cho mọi người nghe. - Lục Mặc đột nhiên nói.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, bắt đầu kể lại.
Ở trong lúc kể lại, hắn cũng không cố ý giấu diếm cái gì, ngoại trừ sử dụng Trí Linh để ghi chép lại nội dung sách và vấn đề liên quan tới Không Gian lực lượng không nói ra, còn đâu kể lại rất tỉ mỉ.
Cuối cùng, hắn đem trúc lệnh lão nhân kia đưa lấy ra, chiếc trúc lệnh tản mát ra ánh sáng màu xanh biếc xinh đẹp làm cho mọi người không khỏi sinh ra ý niệm thương tiếc trong đầu.
Phong Huống cầm trúc lệnh lên, cẩn thận quan sát một hồi lâu, cuối cùng nói:
- Không sai. Đúng là tín vật của lão nhân gia. Ài! Thừa Phong! Cũng không biết ngươi gặp phải vận may gì mà lại được lão nhân gia coi trọng như thế.
Lâm Tự Nhiên thoáng nhăn mặt lại, nói:
- Ở giữa Thiên Hạo Thành chính là chữ Hạo, dùng vấn đề khác để suy luận thì đúng là đau đầu. Tuy rằng cách nói này có chút.... Kỳ lạ, nhưng cũng không có sai a, chỉ là vị lão tiên sinh kia phản ứng có hơi quá đi.
Khi lần đầu nghe được hai cái vấn đề này, bao gồm cả Phong Huống ở bên trong, bọn họ đều theo bản năng lựa chọn đáp án sai lầm, nhưng quay đầu nghĩ lại thì cũng cảm thấy có đạo lý. Chỉ có điều, bất kể bọn họ đoán thế nào cũng không được vì sao vị lão tiên sinh kia lại kích động như thế, hơn nữa còn đưa cả tín vật của mình cho Doanh Thừa Phong.
Phong Huống khoát tay áo, nói:
- Các ngươi không cần đoán nữa, Linh Sư lúc tu luyện gặp phải nút thắt nhiều vô cùng, mà phương pháp đột phá chúng lại càng thiên kỳ bách quái. Ha ha..... Có lẽ câu trả lời này của Thừa Phong đối với chúng ta là càn quấy, nhưng đối với lão nhân gia ông ấy lại là một sự dẫn dắt, khiến cho ông ấy thấy được ánh sáng nơi cuối con đường, cho nên mới đối đãi như vậy với Thừa Phong.
Tất cả mọi người đều giật mình, chẳng qua cũng chỉ có Phong Huống một vị Linh Đạo đại sư mới có thể mơ hồ mò trúng nguyên do. Mặt khác nếu không phải là Linh Sư thì cũng vô pháp cảm nhận được chỗ đặc biệt của nút thắt trên phương diện tu luyện Linh Đạo, tự nhiên khó có thể hiểu được đạo lý trong đó.
Nhẹ nhàng vỗ bải vai Doanh Thừa Phong, Phong Huống nghiêm mặt nói:
- Thừa Phong! Nếu ở trước mặt lão nhân gia ông ấy ngươi có thể toàn thân rút lui, đã nói lên vận may của ngươi lúc này rất lớn. Lần khảo hạch Linh Sư này ngươi tuyệt đối có thể thuận lợi giành được chiến thắng.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, cho dù là vận may kém thế nào thì rèn sư cấp linh khí bình thường cũng không có khó khăn gì a.
Bỗng nhiên, lúc này từ bên ngoài cửa truyền tới một trận tiếng ồn ào.
Lâm Tự Nhiên nhăn mặt nói:
- Này này là chỗ tĩnh tu của Phong sư thúc, làm sao lại có người tới gây ồn ào thế? Tiểu chất đi đuổi bọn chúng.
Phong Huống chậm rãi gật đầu nói:
- Đi đi...
Lâm Tự Nhiên đi ra ngoài, nhưng chỉ vẻn vẹn một lúc lâu sau, thanh âm của hắn liền vang lên:
- Sư thúc! Doanh Hải Đào bị đả thương, thương thế khá nghiêm trọng.
Thân hình Doanh Thừa Phong thoáng run lên, Doanh Hải Đào là đường huynh của hắn, mà Lâm Tự Nhiên làm người khá chu đáo, nếu như chuyện chưa tới mức không thể vãn hồi, hắn tuyệt đối không lớn tiếng thông báo như vậy.
Thân hình thoáng lên một cái, Doanh Thừa Phong đã xông ra ngoài cửa như bay.
Trong sân, hơn mười người vây quanh một chỗ, ở giữa có một cái cáng, giờ phút này trên chiếc cáng trắng như tuyết kia máu tươi chảy rất nhiều. Mà đám người Doanh Lợi Đức, Trương Xuân Hiểu vẻ mặt giận giữ vây quanh chiếc cáng.
Doanh Thừa Phong bước lại gần, Doanh Hải Đào lúc này nằm lặng im trên cáng, ở trước ngực, bụng có rất nhiều lỗ đang có máu chảy ra. Cho dù là đã có người dùng dược vật rịt vết thương cũng vô pháp hoàn toàn ngăn lại.