Ánh sáng trên bầu trời chiếu xuống bộ linh khải trong tay hạ nhân Cừu phủ, làm cho nó tản mát ra từng đạo ánh sáng màu vàng chói mắt.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên bộ linh khải, trong con ngươi không hẹn mà cùng lóe lên quang mang kinh ngạc.
Có thể đến đây ít nhất đều là võ sĩ thất tầng chân khí trở lên, mà người ở cảnh giới này đều có kiến thức rất rộng. Cho nên, khi bọn hắn nhìn thấy bộ linh khải này, đều cảm nhận thấy được một tia lực lượng cường đại từ trên đó phóng thích ra.
Cừu Quý Dương há to miệng, dường như làm thế nào cũng không ngờ được lại có chuyện tốt từ trên đầu giáng xuống như vậy.
Hắn hít sâu một hơi, hướng về phía Cừu Nhân Nghĩa vái một cái thật sâu, cao giọng nói:
- Mong công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài, tất sẽ giành chiến thắng.
Là một phần tử miễn cưỡng được xem như vào hàng hạch tâm của Cừu phủ, hắn tự nhiên biết được ý nghĩa của bộ linh khải này nặng tới mức nào.
Bộ linh khải này là do Cừu Nhân Nghĩa định năm sau khi tham gia tranh đấu Truyền Thừa Tháp mới dùng tới. Nghe nói vì tạo ra kiện linh khải này, Cừu gia tiêu hao một cái giá rất lớn, mời một vị Linh Đạo đại sư am hiểu về linh giáp ra tay, mới có thể chế tạo ra bảo vật chói mắt mức này.
Cho dù là bản thân Cừu Nhân Nghĩa thì cũng không mặc qua nó bao nhiêu lần, nhưng hôm nay chẳng ngờ lại mang ra cho hắn mượn.
Cừu Nhân Nghĩa chậm rãi gật đầu, xoay người nhìn Doanh Thừa Phong, trong con ngươi lóe lên một tia quang mang trêu tức.
Bất kể đám người Doanh Thừa Phong có thủ đoạn thế nào thì chỉ cần Cừu Quý Dương mặc bộ linh khải này vào thì như vậy kết quả đã xác định rồi.
Thế nhưng, làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là Doanh Thừa Phong lại có biểu hiện không chút nào để ý tới. Dường như căn bản không để kiện linh khải bảo vật hộ mạng này ở trong mắt.
Hai người trước sau đi lên lôi đài, trong tay bọn họ nắm giữ binh khí cũng không giống nhau.
Cừu Quý Dương mặc bộ linh khải, cầm trong tay thanh linh kiếm. Chuôi linh kiếm này cho dù là dưới thời tiết nóng nực như thế này cũng làm cho lòng người xuất hiện một tia hàn khí.
Nếu xét riêng về phẩm chất, trường kiếm trong tay này không hề kém kiện linh khải trên người hắn.
Chẳng qua, chỉ cần người có kinh nghiệm đều biết rằng.
Linh binh chính là hung khí, tự nhiên có một loại lực lường thần bí làm lòng người phải khiếp đảm, mà linh khải chỉ là khí cụ phòng ngự, cho nên hai loại căn bản không thể đánh đồng với nhau.
Mà lúc này, Cừu Quý Dương mặc linh khải trên người tản mát ra lực lượng cường đại không hề kém linh kiếm, bởi vậy có thể thấy được phẩm chất linh khải còn cao hơn linh kiếm.
Ở phía đối diện Cừu Quý Dương, trên người Trương Xuân Hiểu cũng có một bộ linh giáp, trong tay hắn còn cầm một tấm đại thuẫn, một thanh đao.
Mặc dù có ba kiện linh khí, nhưng chỉ cần người có nhãn lực tốt thì có thể dễ dàng nhìn ra, linh binh và linh khải trong tay Trương Xuân Hiểu so với đối phương thì còn kém một chút. Duy nhất làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là tấm đại thuẫn trong tay hắn tuy rằng không lóe lên ánh sáng, nhưng lại lộ ra một cỗ khí tức ngưng trọng, làm cho người ta không dám dễ dàng khinh thường.
Chỉ có điều, chỉ bằng vào tấm đại thuẫn này mà muốn chống lại Cừu Quý Dương được trang bị đầy đủ sao?
Vài tên võ sĩ thánh đường liếc mắt nhìn nhau, bọn họ trong lòng đều có cảm giác kỳ lạ không ngừng.
Chuyện hôm nay thật là kỳ quái, Trương Xuân Hiểu đi lên lôi đài rõ ràng vì báo thù, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì khả năng thắng lợi sẽ cực kỳ nhỏ bé.
Chẳng qua, nếu song phương đã ký kết sinh tử khế ước, sinh tử của hai người bọn họ không liên quan gì tới bọn hắn.
- Khế ước song phương được thành lập, so đấu sinh tử lôi đài bắt đầu.
Theo tiếng hô của một tên võ sĩ Thánh Đường vang lên, không khí trong đình viện lập tức trở nên ngưng trọng.
Cừu Quý Dương gầm lên một tiếng giận dữ, trường kiếm trong tay huy động ở trong hư không tạo ra một đường cong tuyệt vời đâm về phía Trương Xuân Hiểu.
Hai người giao thủ, ban đầu bao giờ cũng là thử lẫn nhau, nhưng Cừu Quý Dương trời sinh tính tình mạnh mẽ, mặc dù đâm thử một đòn, nhưng hắn thi triển ra lại có hương vị liều mạng.
Trương Xuân Hiểu từng thấy qua hắn cùng Doanh Hải Đào đánh một trận, đối với thực lực của đối phương hiểu rất rõ. Vừa thấy hắn giơ kiếm lên đâm tới, lập tức dựng tấm thuẫn trong tay lên, giống như chiếc đại chùy đánh về phía trước.
Cừu Quý Dương cười lạnh một tiếng, thân hình hơi đảo không ngờ giống như một con cá trách tránh được phương hướng tấn công của tấm đại thuẫn. Trường kiếm trong tay hắn nháy mắt thu về rồi phát ra, đâm vào cổ tay Trương Xuân Hiểu.
Nhưng mà, Trương Xuân Hiểu dường như đã sớm có đoán trước, hắn lui về phía sau một bước, tấm đại thuẫn trong tay được thu về, dễ dàng ngăn chặn lộ tuyến tấn công của thanh trường kiếm.
Thân hình Cừu Quý Dương lại một lần nữa lóe lên, lại một lần nữa hắn lợi dung thân pháp nhanh không tưởng thay đổi phương hướng, trường kiếm lần thứ ba từ hướng khác đâm tới.
Chỉ có điều, Trương Xuân Hiểu vẫn như trước không nhanh không chậm lui về phía sau một bước, hơn nữa đem tấm thuẫn dời phía bên người của mình.
Ngay sau đó, Cừu Quý Dương thật vất vả mới tìm được một lối tấn công, thì một lần nữa lại chẳng thể làm gì được.
Tiếp tục đấu thêm một lúc, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, Cừu Quý Dương ỷ vào binh khí, áo giáp cùng với tu vi chân khí của mình chèn ép đối phương. Cho nên hắn từng bước áp sát, căn bản không để cho Trương Xuân Hiểu có cơ hội trả đòn. Nhưng Trương Xuân Hiểu đánh rất ổn định, lợi dụng tấm đại thuẫn kia có thể che được nửa người, hắn đem công kích như thủy triều của đối phương hoàn toàn chặn lại.
Cừu Quý Dương thoáng nhăn mặt lại, hắn đột nhiên phát hiện ra một việc.
Tấm thuẫn trong tay đối phương quá lớn, trường kiếm trong tay hắn bất kể là tấn công từ góc nào thì cũng không thể tránh được va chạm với nó
Tuy nói, trường kiếm trong tay hắn là loại hàng nổi bật trong số thượng phẩm sĩ cấp linh binh, nhưng chính bởi vì thế cho nên hắn đặc biệt quý trọng thanh trường kiếm này. Khi nhìn thấy độ dày và nặng của tấm đại thuẫn kia, không ngờ hắn lại có chút luyến tiếc, không muốn va chạm, hắn lập tức sử dụng thân pháp để đổi góc độ công kích.
Cách làm của hắn như vậy cũng chỉ có một mục đích chính là làm cho tác dụng của tấm đại thuẫn của đối phương bị giảm đi, chỉ cần tiếp tục giằng co thêm một lúc như vậy kẻ đầu tiên không thể kiên trì chính là Trương Xuân Hiểu.
Nhưng mà, làm cho hắn không thể giải thích được chính là thời gian đã trôi qua một khắc đồng hồ, tấm đại thuẫn trong tay Trương Xuân Hiểu vẫn được huy động như bay, phảng phất như không hề có sức nặng.
Nếu Trương Xuân Hiểu là một vị võ sư hoặc thập tầng chân khí đỉnh phong, Cừu Quý Dương sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng đối thương thực lực rõ ràng còn kém hơn hắn một bậc vậy mà có thể thuận lợi huy động tấm đại thuẫn. Chuyện này làm cho hắn vô cùng tin tưởng.
- Hừ.....
Bỗng nhiên, một tiếng hừ quen thuộc truyền vào trong tai hắn.
Trên người hắn lập tức chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, bởi vì hắn hiểu được đây là thanh âm bất mãn của tam công tử.
Hắn khẽ cắn răng, cuối cùng bất chấp thương tổn linh binh trong tay, trường kiếm trong tay không chút tránh né đánh lên tấm thuẫn của đối phương.
Keng......
Tiếng sắt va chạm với nhau vang lên, trong nháy mắt mũi kiếm và tấm thuẫn tiếp xúc với nhau, một ít tia lửa lóe sáng lên.
Lực lượng to lớn từ trên tấm thuẫn phản ngược lại, cỗ lực lượng kia so với Cừu Quý Dương thậm chí còn mạnh mẽ hơi vài lần.
Hắn kinh hô lên một tiếng, thân hình nhanh như điện rút lui lại phía sau.
May mắn, ngay từ đầu hắn từng bước áp sát, đã đem Trương Xuân Hiểu bức tới bên cạnh lôi đài, cho nên khi hắn lui về phía sau thì vẫn còn rất nhiều khoảng trống. Nếu không một khi bị cỗ lực lượng mạnh mẽ này đẩy lùi lại, hắn thậm chí còn có nguy cơ ngã xuống khỏi lôi đài.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong thoáng hiện lên một tia cười lạnh, tấm đại thuẫn này là do ba kiện linh khí tổ hợp thành một bộ đồ, tuy rằng không có nhiều thời gian để hoàn thiện chúng, nhưng một bộ đồ hoàn chỉnh thì sao một kiện linh khí cùng cấp bậc có thể so sánh?
Huống chi, vì để cho Trương Xuân Hiểu giành thắng lợi, Doanh Thừa Phong còn thỉnh Lục Mặc trưởng lão tự mình xuất thủ làm cho tấm thuẫn này đã quán chú sẵn thập tầng chân khí.
Một khi tấm thuẫn này bị công kích, chân khí ẩn chứa trong đó sẽ tự động kích hoạt lực lượng phòng ngự, mà Trương Xuân Hiểu không phải chịu bất cứ tiêu hao chân khí nào.
Ba lần chồng lên nhau tổ hợp thành bộ đồ hoàn chỉnh, lực lượng phòng ngự trong đó vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối không kém hơn sư cấp cường giả.
Một kích toàn lực của Cừu Quý Dương khi va chạm với tấm thuẫn thì sẽ bị lực lượng phòng ngự đó bắn ngược trở lại.
- Sư cấp linh khí? - Cừu Nhân Nghĩa ở phía dưới sắc mặt thoáng thay đổi, nhưng lại lắc đầu, thì thào nói:
- Bộ đồ tổ hợp....
Hắn quay sang nhìn Doanh Thừa Phong tự cho là nghĩ đúng: "Trách không được Doanh Thừa Phong dám để cho Trương Xuân Hiểu khiêu chiến, hóa ra là ỷ vào tổ hợp bộ đồ a."
Sĩ cấp tổ hợp bộ đồ là bảo vật mà sĩ cấp cường giả luôn mong có được, nếu nói về giá trị thì tấm thuẫn này có giá hơn rất nhiều chiếc linh khải mà Cừu Nhân Nghĩa cho mượn.
Chẳng qua, cái tổ hợp bộ đồ này chỉ là một cái tấm thuẫn, chứ không phải là linh binh cường đại.
Đơn thuần lực lượng phòng ngự thì không cách nào có tác dụng quyết định trong sinh tử quyết đấu, hắn tin tưởng Cừu Quý Dương nhất định sẽ giành được chiến thắng cuối cùng.
Quả nhiên, Cừu Quý Dương ở trên lôi đài sau khi lùi lại một đoạn dài mới miễn cưỡng dừng lại, hắn dùng ánh mắt kinh sợ nhìn về phía trước, vẫn như trước hét lớn một tiếng, một lần nữa vọt tới.
Lúc này đây, hắn trở nên vô cùng cẩn thận, xuất kiếm đều lựa chọn góc độ rất tốt và xảo quyệt, khi đem Trương Xuân Hiểu bức bách tới góc của lôi đài, lại đâm tới một kiếm lên tấm thuẫn.
Hắn đã nhìn ra được tấm thuẫn này của đối phương không giống với bình thường, nhưng muốn khống chế nó thì tiêu hao chân khí nhất định sẽ càng lớn.
Trương Xuân Hiểu chỉ là một tiểu tử tu vi thất tầng chân khí thì hắn có năng lực chống đỡ trong bao lâu?
Mà khi hắn tấn công tấm thuẫn sáu lần rồi bị văng ra thì cảm nhận được lực lượng phản chấn đã suy yếu đi rất nhiều. Hắn thậm chí còn có loại cảm giác, chỉ cần thêm vài lần nữa là có thể khiến chân khí của đối phương tiêu hao gần như không còn.
Nhưng mà, ngay khi lần thứ tám hắn đem Trương Xuân Hiểu bức tới góc lôi đài, hơn nữa đánh trúng tấm thuẫn, lúc thân hình bay ngược lại đã thấy Trương Xuân Hiểu ngồi xổm xuống.
Đây là lần đầu tiên ngày hôm nay trong trận quyết đấu đối phương có hành động kỳ quái như thế.
Còn không đợi hắn phản ứng lại, chỉ thấy Trương Xuân Hiểu vung tay lên, một thanh đoản kiếm lao về phía hắn.
Cừu Quý Dương thoáng rùng mình, không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện ý nghĩ sợ hãi, hắn bỏ đi ý nghĩ dùng kiếm của mình để đánh văng đoản kiếm, muốn dùng thân pháp để né tránh.
Nhưng mà, Trương Xuân Hiểu theo sát thân pháp của hắn, một lần nữa vung tay, một thanh đoản kiếm lại bay đuổi theo.
Vì thế....
Ầm.....
Một tiếng nổi như sấm sét vang lên, theo đó, ánh sáng chói lòa bao phủ lấy toàn bộ lôi đài...