Tạo Thần

Chương 233: Nhận lỗi



- Kẻ nào.... A! - Triệu Khuê vừa mới nói hai chữ, thì lập tức đem những lời muốn nói nuốt trở lại.

Bởi vì từ cửa tầng hai đi ra chính là vị lão giả thần bí chủ trì khảo hạch của bọn họ vừa rồi.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, Triệu Khuê lập tức đem những cố kỵ trong lòng hoàn toàn vứt bỏ. Nếu chỉ có một mình hắn thì tự nhiên không dám chống đối với vị lão nhân này, nhưng giờ phút này bên cạnh hắn còn có Đặng Phương Chu a.

Đặng Phương Chu là một vị Ngân cấp Linh Sư cường giả, ngay cả ở trong Thái Hồ HỒ gia cũng là một vị trưởng lão khác họ.

Nhân vật như vậy cho dù là đi tới Linh Đạo Thánh Đường cường đại thì cũng được cung phụng như thượng khách, cho nên hắn lập tức lấy lại tinh thần, nói:

- Lão còn chưa nhìn thấy thì lắm miệng....

- Im miệng. - Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn cắt đứt lời nói của hắn.


Triệu Khuê lặng đi một chút, ánh mắt hơi đảo lại, hắn biết rất rõ vừa rồi là ai lên tiếng cho nên hơi ngẩn người ra.

Đặng Phương Chu - Vị Ngân cấp Linh Sư mà hắn coi là chỗ dựa vững chắc giờ phút này vẻ mặt tươi cười hướng về phía lão nhân đối diện kia khom người, nói:

- Vũ lão! Ngài sao lại ra ngoài này?

Khuôn mặt của lão vốn luôn có vẻ nghiêm túc, hơn nữa tính tình ít nói cười.

Cho nên nên khi lão đột ngột lộ ra biểu tình như nịnh hót thì làm cho người ta có cảm giác vô cùng quái dị.

- Vũ lão!

Cơ hồ trăm miệng một lời, Phong Huống và sáu người trung niên mũ phụ đồng thời khom mình thi lễ.

Triệu Khuê, Hồ Chánh Đức trợn tròn mắt nhìn một màn này, ngoại trừ Doanh Thừa Phong sớm đã có dự đoán, thì những người khác kể cả Trầm Tường Kỳ cũng không nghĩ tới thân phận của Vũ lão lại đạt tới mức đáng sợ như thế.

Trong mắt bọn hắn, Đặng Phương Chu cùng với đám người Phong Huống chính là những nhân vật đứng đầu.

Vài người bọn họ tọa trấn ở phía sau, để cho Vũ lão thấp hơn một cấp bậc ra mặt chủ trì khảo hạch mới đúng. Nhưng hiện giờ xem ra, tình huống đã sớm vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ.

Vị lão nhân chủ trì khảo hạch này không ngờ lại là đại nhân vật khiến cho ngay cả Ngân cấp Linh Sư cũng phải ngước mắt nhìn.

Vũ lão cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khuê, cười nói:

- Tiểu oa nhi! Ngươi vừa rồi muốn nói cái gì? Lão nhân ta tuổi lớn, lỗ tai có chút không tốt, ngươi lặp lại một lần đi.

Cả người Triệu Khuê lập tức chảy ra một đống mồ hôi lạnh, lưng áo ướt đẫm hoàn toàn.

Ánh mắt hắn hơi liếc nhìn về phía Đặng lão, nhưng vị trưởng giả vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, vẻ mặt tươi cười ở một bên, dường như căn bản không để ý tới ánh mắt cầu cứu của hắn.

Mà Hồ Chánh Đức ở bên người cúi đầu đứng, tuy rằng sóng vai đứng cùng với hắn, nhưng lại không có chút ý tứ cùng chung hoạn nạn tí nào.

Cả người Triệu Khuê lạnh toát, hắn liếc mắt nhìn Doanh Thừa Phong và Lâm Phong, đột nhiên có chút hâm mộ hai người.

Hai bờ môi run run, trong lòng hắn có chút khổ cực nói:

- Tiền bối! Vãn bối sai rồi, mong ngài tha thứ cho.

Vũ lão thoáng nao nao, rồi cười nói:

- Tiểu oa nhi thật sự là thẳng thắng, cũng được. Người không biết thì không có tội, lão phu tha lỗi cho ngươi.

- Vâng. Đa tạ tiền bối. - Triệu Khuê trong lòng mừng như điên, vội vàng vái một cái thật sâu. Theo đó hắn mượn cơ hội này lui lại sau mấy bước, cùng với hai người Hồ Chánh Đức và Đặng Phương Chu giữ một khoảng cách nhất định.

Vũ lão khẽ vuốt chòm râu dài, nói:

- Đặng Phương Chu! Chuyện tình giữa bọn chúng lão phu đều tận mắt nhìn thấy, Hồ Chánh Đức ỷ thế muốn ép người ta mua bán. Hừ hừ.... Hắn cũng không nhìn xem đây là chỗ nào? Linh Đạo Thánh Đường cũng không phải là chỗ một tiểu bối như hắn có thể hoành hành không chút sợ hãi.

Nói tới câu cuối cùng, thanh âm của lão dần trở nên nghiêm khắc.

Đặng Phương Chu vẻ mặt cười khổ, nói:

- Vâng! Vãn bối sau khi trở về nhất định sẽ báo cáo với gia chủ để trách phạt hắn thật nặng.

Vũ lão vẻ mặt đang tươi cười thì chuyển sang lạnh lẽo, nói:

- Hừ! Thế nào? Chỉ có Hồ gia các ngươi là có thể trách phạt, Linh Đạo Thánh Đường chúng ta thì không thể sao?

Đặng Phương Chu vội vàng xua tay liên tục, nói:

- Vũ lão! Vãn bối không có ý đó. - Hắn dừng lại một chút, nói:

- Hồ Chánh Đức nếu như ở trong Linh Đạo Thánh Đường phạm phải sai lầm, như vậy Linh Đạo Thánh Đường tự nhiên có quyền trừng phạt. - Hắn xoay người, hướng về phía trung niên mỹ phụ ôm quyền thi lễ, nói:

- Hứa phu nhân! Phu nhân xem nên xử phạt thế nào mới tốt?

Hứa phu nhân thoáng trầm ngâm một chút, nhìn sắc mặt Vũ lão không tốt, đành nói:

- Đặng huynh! Linh Đạo Thánh Đường chúng ta là nơi xây dựng gốc rễ, vì tất cả Linh Sư mà phục vụ, để cho Linh Sư trên thế giới này đoàn kết nhất trí một lòng, không bị người khác khi dễ.

Đặng Phương Chu liên tục gật đầu, nói:

- Hứa phu nhân nói không sai.

Miệng hắn thì khen ngợi, nhưng trong lòng lại buồn bực, đây không phải là vô nghĩa sao.

Hứa phu nhân tiếp tục nói:

- Lần này đây Hồ tiểu chất làm sai, nhưng hắn cũng đã nhận phải trừng phạt tương đương.

Đặng Phương Chu vội vàng nói:

- Không sai. Hắn bản thân cũng đã bị trọng thương, không mất mấy tháng tĩnh dưỡng thì chẳng thể khỏi nổi. Khiển trách cũng không hề nhẹ.

Phong Huống hừ nhẹ một tiếng nói:

- Hứa phu nhân! Vậy ý của phu nhân là dừng ở đây sao?

Hứa phu nhân khẽ lắc đầu nói:

- Tất nhiên là không. Nếu cứ bỏ qua như vậy thì đối với hai người Doanh Thừa Phong và Lâm Phong cũng không khỏi quá bất công.

Trong lòng Đặng Phương Chu thoáng lộp bộp, cẩn thận nói:


- Vậy theo ý Hứa phu nhân thì thế nào?

Hứa phu nhân nhẹ giọng nói:

- Theo ý kiến của thiếp thân, chỉ cần Hồ Chánh Đức có thể được hai vị Doanh Thừa Phong và Lâm Phong tha thứ, như vậy việc này có thể chính thức dừng ở đây.

Trong lòng Đặng Phương Chu thoáng buông lỏng xuống, không phải chỉ là hai tên Linh Sư tu vi võ sĩ sao? Muốn được bọn chúng tha thứ thì chẳng phải là chuyện dễ dàng à?

Nếu Hứa phu nhân muốn bọn họ phải được Vũ lão hoặc Phong Huống tha thứ, Đặng Phương Chu cũng không dám nắm chắc, nhưng nếu đổi lại là hai người Doanh Thừa Phong thì khác.

Hai tiểu tử kia tu vi thấp như vậy, chỉ cần cho bọn hắn chút ưu đãi, hẳn là có thể xong việc.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Vũ lão, cẩn thận nói:

- Vũ lão! Ngài xem xử trí như thế....

Vũ lão chậm rãi gật đầu, nói:

- Hoàn toàn hợp lý.

Đặng Phương Chu cuối cùng cũng yên tâm, quay đầu lại nói:

- Chánh Đức! Ngươi nghe thấy chưa? Nhanh bồi tội với hai người bọn họ.

Sắc mặt Hồ Chánh Đức đỏ bừng lên, hắn làm sao cũng không ngờ được chỗ dựa vốn vững chắc của mình lại quay ra tạo áp lực cho mình. Chẳng qua, giờ phút này tình thế thì hắn biết nếu như mình không chịu thì chỉ sợ mạng nhỏ chưa chắc đã giữ lại được.

Đi lên trước mấy bước, vẻ mặt của hắn nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói:

- Doanh huynh! Lâm huynh! Vừa rồi là tiểu đệ mắt mù, bị tham niệm che mờ mắt, cho nên mới đánh chủ ý tới kiếm và thuẫn của hai vị. Mong hai vị tha lỗi cho tiểu đệ.

Lâm Phong hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt cũng thoáng dịu xuống.

Người này tuy rằng đáng giận, nhưng hắn dù sao cũng chưa bị tổn thất cái gì, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy chịu mất mặt xin lỗi khiến cho chút oán hận trong lòng hắn cũng giảm đi rất nhiều.

Kỳ thật, đây là bởi vì do có nhiều cường giả ở xung quanh, đừng nói là Vũ lão với thực lực quỷ dị khó lường kia. Cho dù là Phong Huống, Đặng Phương Chu cũng khiến cho hắn có áp lực rất lớn. Dưới tình huống như vậy, hắn theo bản năng muốn nhanh chóng kết thúc việc này.

Nhìn thấy sắc mặt của hắn, Đặng Phương Chu cũng mừng thầm trong lòng, hai tiểu tử kia quả nhiên dễ đối phó, chỉ cần nói vài lời hẳn là có thể ứng phó tốt.

Nhưng mà, trên mặt Doanh Thừa Phong tuy rằng cũng hiện ra một nụ cười tươi, chỉ là hắn nói:

- Hồ huynh! Huynh vui đùa có chút hơi lớn, hai người chúng ta bị kinh hãi không nhỏ, ở sâu trong tâm linh chúng ta vì vậy mà bị tổn thương a. Ài! Nếu vết thương này không thể chữa khỏi thì sợ rằng ngày sau nếu muốn tiếp tục tiến giai sẽ vô cùng khó khăn.

Cơ mặt Đặng Phương Chu và Hồ Chánh Đức đồng thời co giật, nhìn nụ cười của Doanh Thừa Phong mà không ngừng mắng thầm trong lòng: "Cười vui vẻ như vậy mà còn nói là trong lòng bị thương, thương cái đầu ngươi..."


Vũ lão và Phong Huống thoáng cười đầy ẩn ý, tiểu tử này quả nhiên là nắm bắt được thời cơ, cũng không biết hắn có thể làm được gì.

Hồ Chánh Đức cúi đầu, miễn cưỡng nói:

- Doanh huynh! Lần này là tiểu đệ sai lầm không nhỏ, huynh đại nhân đại lượng, mong là không so đo với tiểu đệ.

Doanh Thừa Phong thoáng nhún vai, nói:

- Muốn tiểu đệ không tính toán nữa cũng được, nhưng Hồ huynh phải bồi thường phí tổn thất tinh thần a.

- Phí tổn thất tinh thần?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau mà hỏi thầm: "Cái này là cái gì?"

Chẳng qua, chỉ sau một lát, vẻ mặt đại đa số mọi người đều không nhịn được cười.

Phí tổn thất tính thần? - Không ngờ tiểu tử này có thể nghĩ ra được cái loại này nữa.

Vũ lão và Phong Huống đồng thời bật cười, lừa đảo còn có thể lừa tới quang minh chính đại như vậy thì thật là hiếm thấy vô cùng.

Hồ Chánh Đức líu lưỡi nửa ngày, trong lòng thầm hận, đến tột cùng là ai tổn thất tinh thần lớn hơn a?

Chỉ có điều, sau khi hắn chần chờ nửa ngày thì cũng từ trong người lấy ra hai cái bình ngọc đưa tới, nói:

- Doanh huynh nói rất đúng. Tiểu đệ lỗ mãng như vậy thì phải bồi thường. - Hắn dừng lại một chút nói:

- Chỗ này có hai viên trung phẩm Trợ Linh Đan, mong hai vị nhận cho.

- Trợ Linh Đan!

Ánh mắt Lâm Phong sáng ngời lên, Trợ Linh Đan là một thứ rất tốt, tác dụng của nó lớn nhất chính là sau khi phục dụng có thể trong khoảng thời gian ngắn nâng cao tinh thần lực lượng tới mức cao nhất.

Trước khi cao giai Linh Sư chuẩn bị rèn linh khí trân quý thường đều nuốt một viên Trợ Linh Đan, làm cho lực lượng tinh thần của mình trong nháy mắt trở nên dư thừa.

Kể từ đó, trong lúc rèn linh khí sẽ càng thêm thoải mái, thành thạo.

Loại đan dược này, có thể đảm bảo cho Linh Sư có thể vượt cấp phát huy trình độ của mình.

Đương nhiên, sau khi hiệu quả biến mất cũng sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng bởi vì rèn ra linh khí bậc cao, cho nên hy sinh như vậy rất đáng giá.

Chẳng qua, luyện chế loại đan dược này rất khó khăn, ngay cả Sư cấp Đan Sư muốn luyện chế loại đan dược này thì xác xuất thành công cũng không cao lắm.

Hồ Chánh Đức mang theo bên người hai viên đan dược này rõ ràng cho thấy vì chuẩn bị cho khảo hạch Linh Sư.

Hắn lấy ra hai viên đan dược khó khăn lắm mới xin được từ trong tay trưởng bối gia tộc coi như là thành tâm bồi tội. Cho dù là Vũ lão và Phong Huống cũng phải âm thầm gật đầu, hai tiểu tử Doanh Thừa Phong và Lâm Phong này coi như là kiếm được rồi.

Nhưng mà, Doanh Thừa Phong lại quả quyết lắc đầu nói:

- Hồ huynh! Hai viên đan dược này mà muốn chúng ta bỏ qua à? Ha ha.... Ngươi cũng không xem chúng ta là ai? Chẳng lẽ chúng ta còn chưa từng thấy qua Trợ Linh Đan sao?

Lâm Phong hơi giật mình, liếc nhìn Doanh Thừa Phong một cái, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: "Ta quả thực chưa thấy Trợ Linh Đan, chẳng lẽ ngươi thì có?"


Hồ Chánh Đức tức giận tới mức nổ đom đóm mắt, hắn hít sâu một hơi, thật vất vả mới đem oán hận trong lòng đè nén xuống được, nói:

- Doanh huynh! Đây là Trợ Linh Đan a.

Doanh Thừa Phong vung tay lên, nói:

- Chỉ là Trợ Linh Đan thôi, Doanh mỗ cũng không để ý.

Hai bờ môi Hồ Chánh Đức run rẩy một lúc mới nói:

- Doanh huynh! Trên người tiểu đệ trân quý nhất vẻn vẹn chỉ có hai viên Trợ Linh Đan.

- Ha ha.... - Doanh Thừa Phong cười nhẹ nhàng nói:

- Hồ huynh! Đây là ngươi lừa người dối mình, chẳng lẽ Hồ huynh đã quên kiện linh khí hai mặt đồng kia sao....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.