Hồ Chánh Đức thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu, hắn nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong, quát um lên:
- Đó là linh khí đặc thù. Vô giá. Làm sao có thể cho ngươi?
Doanh Thừa Phong hai tay chập lại làm một ở trước người, nghiêm trang nói:
- Chỉ là một kiện linh khí mà thôi, sao có thể xem là vô giá chứ? Hừ! Nếu thật sự là vật vô giá thì hai người chúng ta đã sớm bị ngươi đánh bại, làm sao có thể đứng thẳng nhìn ngươi ngược lại bị đánh ngã chứ?
Mọi người đều mỉm cười, chẳng qua khi nghe Doanh Thừa Phong nhắc tới đặc thù linh khí, bọn họ mới có chút động tâm.
Đặc thù linh khí là một loại linh khí dị loại, loại linh khí này cũng không có bao nhiêu lực công kích hay phòng ngự, cho nên nó không được xếp vào nhóm linh binh hay phòng cụ.
Thế nhưng, mỗi kiện linh khí đặc thù đều có một công hiệu đặc biệt, loại công hiệu này ở trong trường hợp nào đó nếu dùng đến thì tuyệt đối có thể phát huy ra tác dụng mấu chốt để chiến thắng kẻ địch. Nếu sử dụng thích đáng quả thật nó so với linh khí bình thường còn cường đại hơn.
Đương nhiên, nếu sử dụng không hợp lý, như vậy linh khí đặc thù thậm chí còn không bằng một kiện sĩ cấp linh binh.
Chẳng qua, vô luận nói như thế nào thì chỉ cần là đặc thù linh khí thì vốn đều có những công dụng đặc biệt.
Hồ Chánh Đức đem hai mặt đồng vỗ vào với nhau tạo ra thanh âm quỷ dị chính là một kiện linh khí đặc thù đỉnh phong, giá trị của chúng tuyệt đối thuộc vào hàng xa xỉ phẩm.
Cả giận hừ một tiếng, Hồ Chánh Đức nói:
- Ta chỉ là không kịp đề phòng cho nên bị ngươi đánh lén, không ngờ bị trúng chiếu. Chứ nếu công bình đánh một trận, ta sao có thể thua bởi tay hai ngươi?
Doanh Thừa Phong nhướng mày nói:
- Hồ huynh! Ngươi nói như vậy là nghĩ tới khẳng định có thể thắng hai người chúng ta a.
Hồ Chánh Đức hơi liếc mắt nhìn về phía Vũ lão, hắn cắn chặt hàm răng, nói:
- Nếu là công bình so đấu, ta thua ở dưới tay hai ngươi, như vậy cũng tình nguyện giao vật này ra.
Hắn tuy rằng bị thương bởi Doanh Thừa Phong và Lâm Phong liên thủ, nhưng cũng không phải là tài nghệ không bằng người, mà là Doanh Thừa Phong ra tay tàn nhẫn quyết đoán. Hắn vừa ra tay đã đem toàn bộ uy lực của linh khí kích phát ra ngoài, do đó nên mới khiến đối thủ không kịp trở tay.
Nếu để cho Hồ Chánh Đức có thời gian chuẩn bị, bằng vào thực lực võ sư của hắn cùng với vài món linh khí cường đại bên người thì tuyệt đối không thể bị thua lần nữa.
Đương nhiên, nếu một lần nữa tỷ thí, nhất định phải chọn hoàn cảnh trống trải, không thể để cho Thủy Vụ Thế Giới của đối phương có cơ hội phát huy tác dụng.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, đột nhiên xoay người hướng về phía Vũ lão vái một cái thật sâu nói:
- Tiền bối! Ngài cũng nghe được câu trả lời của hắn, mời ngài chủ trì công đạo.
Vũ lão thản nhiên nói:
- Ngươi muốn giải quyết như thế nào?
Trong lòng mọi người thoáng rùng mình, lời nói của vị Vũ lão này cũng quá thiên vị đi. Không ngờ lại hỏi Doanh Thừa Phong muốn giải quyết như thế nào, chẳng lẽ hắn muốn cái gì thì cho cái đó sao?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, nói:
- Vãn bối nguyện ý cùng với Lâm huynh liên thủ cùng hắn đánh lại một trận. Nếu hai người vãn bối thắng, hai tấm đồng của hắn sẽ giao cho vãn bối, còn không.... - Doanh Thừa Phong cầm thanh trường kiếm trong tay vung qua vung lại nói:
- Vãn bối nguyện ý đem linh binh của mình bồi thường cho hắn.
Doanh Thừa Phong liếc nhìn hắn một cái, trong con ngươi ánh lên vài phần kinh ngạc và thưởng thức.
Hắn vượt mặt Lâm Phong đưa ra quyết định nhưng không nghĩ tới người ta lại không tức giận, thậm chí còn không chút nghĩ ngợi liền đem cả tấm thuẫn của mình ra làm tiền đặt cược.
Gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói:
- Nếu có thêm tấm thuẫn của Lâm huynh, như vậy Trợ Linh Đan trong tay hắn cũng phải đặt lên bàn đánh cược....
Khóe miệng Phong Huống hơi giật giật vài cái, tiểu tử này thật sự là ngay cả nửa điểm cũng không muốn chịu kém a.
Vũ lão chậm rãi gật đầu một cái, nói:
- Được rồi. Nếu song phương các ngươi đều nguyện ý, vậy lão phu cũng cố gắng đứng ra làm trọng tài đi.
Hồ Chánh Đức đột nhiên ho khan hai tiếng, nói:
- Tiền bối! Vãn bối bản thân bị trọng thương, hiện tại không thể cùng hai người bọn họ động thủ.
Hắn quả thật bị nội thương không hề nhẹ, muốn điều dưỡng ít nhất cũng phải mất một ngày thời gian.
Vũ lão liếc mắt nhìn hắn một cái, hàng lông mày thoáng cau lại, nói:
- Thế nào mà lại phiền toái như vậy? - Ánh mắt của lão chuyển sang bên cạnh, nói:
- Ngươi không phải còn có một đồng bạn nguyện ý giúp ngươi ra tay sao? Để cho hắn thay ngươi là được rồi.
Ánh mắt của Vũ lão rất chuẩn xác, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra tu vi của Triệu Khuê so với Hồ Chánh Đức thì kém hơn không ít. Nếu để cho Triệu Khuê ra tay thì hai người Doanh Thừa Phong có thể nắm chắc phần thắng hơn nữa.
Nhưng mà, Triệu Khuê lúc này vốn đã lặng yên lui lại phía sau nghe thấy vậy thì vội vàng lên tiếng:
- Tiền bối! Vãn bối nào có tài đức gì? Sao dám thay Hồ huynh đứng ra so đấu. Hơn nữa.... - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Lần so đấu này tiền đặt cược quá lớn, vãn bối nếu thua cũng bồi không nổi.
Vừa rồi khi Vũ lão xuất hiện, khách khanh trưởng lão của Thái Hồ Hồ gia là Đặng Phương Chu cùng với Hồ Chánh Đức đối với quẫn cảnh của hắn đều làm như không thấy, cho nên trong lòng hắn cực kỳ oán giận, chính vì vậy hiện giờ mới không chịu xuất thủ.
Hồ Chánh Đức trong lòng tức giận, đôi tròng mắt loạn chuyển một lúc nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Vẻ mặt Vũ lão chậm rãi trở nên tức giận, nói:
- Ha ha.... Hóa ra tiểu bối Hồ gia này định lấy lão phu làm đồ tiêu khiển a.
Hồ Chánh Đức hoảng hốt, vội vàng nói:
- Vãn bối không dám.
- Hừ! Ngươi nếu đã đáp ứng so đấu với người ta, rồi lại nói bản thân bị trọng thương, càng không có bằng hữu thay thế. Như thế nào? Hay là nghĩ lão phu không đủ sức làm trọng tài cho các ngươi?
Đặng Phương Chu và Hồ Chánh Đức đồng thời mắt thầm trong lòng: "Chúng ta đồng ý đáp ứng công bình so đấu, nhưng hiện tại giao thủ có thể coi là công bình sao?"
Chỉ có điều, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Vũ lão, bọn họ làm sao cũng không dám phản kháng.
Sau một lát, Đặng Phương Chu than nhẹ một tiếng, từ trong người lấy ra một cái bình ngọc, nói:
- Chánh Đức! Ngươi phục dụng đan dược này vào rồi điều tức một lúc, sau đó ngươi hãy quyết đấu với bọn họ một trận. - Khi hắn đưa ra chiếc bình này, cơ mặt không ngờ lại co giật vài cái, rõ ràng là rất không muốn.
Nếu như không phải có Vũ lão ở đây bức bách, hắn cũng tuyệt đối không lấy đan dược cứu mạng này ra.
Hồ Chánh Đức ứng tiếng, lúc này bất kể hắn có nguyện ý hay không thì cũng chẳng thể thay đổi được quyết định của Vũ lão.
Mở nắp bình ra, ở bên trong có một cỗ hương thơm tràn ra ngoài. Hồ Chánh Đức không dám nhìn nhiều, hắn dốc từ trong bình ngọc ra một viên đan dược rồi phục dụng. Rất nhanh đã có một cỗ nhiệt lưu từ dưới bụng xông lên, dần dần tràn ngập khắp cả người hắn. Hắn thoải mái thở dài một hơi, hưởng thụ loại cảm giác giống như đang ngâm trong hồ nước nóng.
Mà đồng thời, hắn cũng phát hiện ra, lúc phủ ngũ tạng vốn vẫn còn sót lại chút hàn khí thì đã bị cỗ nhiệt lưu này làm cho tiêu tán. Cỗ nhiệt lưu kia sau một lúc ân cần săn sóc thân thể của hắn, đã khiến cho thương thế của hắn nhanh chóng bình phục thậm chí còn đạt tới trạng thái đỉnh phong khi trước.
Vũ lão kinh ngạc nói:
- Đặng Phương Chu! Ngươi cũng thật là hào phóng a.
Đặng Phương Chu cười khổ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: "Nếu không phải lão nhân gia ngài cố ý muốn luận võ, ta làm sao có thể bỏ ra đan dược quý báu như vậy a."
Chỉ có điều, hắn thân là khách khanh trưởng lão của Thái Hồ Hồ gia, vào giờ phút này tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu không việc này truyền về gia tộc, ngay cả Hồ gia không chỉ trích hắn thì hắn cũng không có mặt mũi ở lại đó nữa.
Lúc này, trong lòng hắn đối với Hồ Chánh Đức không có chút hào cảm nào nữa.
Đều là do kẻ này không nén nổi lòng tham, không phân biệt trường hợp ra tay cướp đồ, đã vậy lại còn bị đánh cho bị thương, hiện tại tổn thất không hề nhẹ.
Vẻ mặt Phong Huống thoáng trở nên ngưng trọng, nói:
- Thừa Phong! Lâm Phong! Hai người các ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi. - Hắn giảm thấp thanh âm nói:
- Chờ một lúc nữa tất có một trận hồi ác chiến, các ngươi phải chuẩn bị sắn sàng.
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đồng thời liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng không nói gì chỉ ngồi xuống. Doanh Thừa Phong móc từ trong người ra hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, đưa cho Lâm Phong một viên.
Lâm Phong hơi do dự một chút rồi cũng tiếp nhận đan dược, làm theo bộ dáng của Hồ Chánh Đức bắt đầu điều tức.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại điện tầng một trở nên tĩnh lặng, vô luận là Ngân cấp Linh Sư cường giả hay những người vừa đạt danh hiệu Linh Sư đều đem ánh mắt đặt ở trên ba người này.
Trong đó một ít người có giao tình với nhau thì cũng thông qua truyền âm không ngừng thảo luận.
- Trầm huynh! Huynh xem hai người bọn hắn có thể thắng không?
Trầm Tường Kỳ trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Nếu đổi lại là trong hoàn cảnh rộng rãi, phần thắng của Hồ Chánh Đức cao hơn.
Vài người bọn họ đều là đệ tử thế gia, hiểu biết giữa hai bên đều rất sâu sắc.
Hồ Chánh Đức tuy rằng nhân phẩm không ra gì, nhưng thực lực của hắn cũng đạt được sự công nhận của mọi người.
Chỉ cần không rơi vào trong Thủy Vụ Thế Giới, nếu muốn chiến thắng hai tên Linh Sư cấp bậc võ sĩ thì cũng không phải là việc gì khó.
Cho nên, bọn họ không một ai xem trọng hai người Doanh Thừa Phong.
Mặc dù trong tay hai người này có linh khí uy lực rất cường đại, nhưng cũng không cách nào thay đổi được thực lực bản thân cả hai đều ở bên thế yếu.
Một lúc lâu sau, Hồ Chánh Đức mới thở dài một hơi.
Theo đó, hắn mở hai mắt ra, ngay tại lúc hai mắt hắn mở ra một luồng tinh quang mạnh mẽ lóe lên.
Viên đan dược Đặng Phương Chu đưa cho hắn quả thật rất thần hiệu, thương thế trên người hắn chẳng những khôi phục lại hoàn toàn, hơn nữa tinh khí thần đều đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Hướng về phía Vũ lão ôm quyền, Hồ Chánh Đức tin tưởng nói:
- Tiền bối! Vãn bối đã chuẩn bị xong, nguyện ý cùng hai người bọn họ phân cao thấp.
Vũ lão chậm rãi gật đầu, mặt không chút thay đổi nói:
- Tốt. Chờ chút.
- Hả......
Khí tức của Hồ Chánh Đức không chút trở ngại, hắn tin tưởng mười phần, hùng hổ ứng chiến, nhưng câu nói của lão lại khiến cho hắn cực kỳ buồn bực.
Chẳng qua, nhìn Doanh Thừa Phong và Lâm Phong cũng nhắm mắt điều tức, hắn cũng chỉ thể đem sự tức giận trong lòng đè nén xuống.
Chân khí trong cơ thể Lâm Phong sau khi phục dụng đan dược cũng dần khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, ngay cả tinh khí thần cũng khôi phục không sai biệt lắm.
Nhưng mà đang lúc hắn muốn đứng lên, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng Doanh Thừa Phong truyền tới:
- Yên ổn chờ một chút, chớ có nóng nảy. Để cho tên ngốc kia chậm rãi chờ chút đi.
Lâm Phong hơi giật mình, chỉ thiếu chút nữa là cười thành tiếng.
Thủ đoạn gây sức ép lên địch nhân của tên Doanh Thừa Phong này không phải là ít a. Chẳng qua, có một người bạn như vậy ở bên cạnh, hắn cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Trung niên mỹ phụ nhẹ nhàng vỗ tay vài cái nói:
- Các vị Linh Sư! Các ngươi khảo hạch đã xong, nếu muốn ly khai thì xin cứ tự nhiên.
Nhưng mà, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ lại chẳng có ai muốn bỏ qua tràng tranh đấu này.
Vài vị Ngân cấp Linh Sư cười khổ liếc mắt nhìn nhau, chỉ có điều do ngại Vũ lão đang ở đây, hơn nữa còn tự mình đảm đương chức trọng tài, cho nên bọn họ cũng không dám tùy tiện mở miệng đuổi người.
Ước chừng nửa canh giờ sau, ngay khi Hồ Chánh Đức nóng lòng không chờ nổi, Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ không ngờ lại đồng thời điều tức xong...