Tạo Thần

Chương 236: Linh cụ đặc thù (Thượng)



Vũ lão khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Trận chiến hôm nay là song phương quyết đấu sinh tử, mạng mình do trời định. - Lão nhân ông ấy thoáng dừng lại một chút, nói:

- Chẳng qua, lão phu lặp lại một lần nữa, nếu có người mở miệng nhận thua, như vậy các ngươi không thể tiếp tục đuổi giết. Nếu không chính là hướng tới lão phu mà khiêu chiến, hiểu chưa?

- Vâng.

Ba người cung kính lên tiếng, theo đó trên người tăng lên một cỗ khí tức kiên quyết.

Bởi vì bọn họ đều biết rằng, tuy rằng lão nhân nói như thế nhưng trừ phi thật sự cùng đường sắp bị mất mạng tới nơi, nếu không bọn họ tuyệt đối không nhận thua.

Ở trong quyết đấu thế này nếu chết thì chết, nhưng nếu bởi vì nhận thua mà còn sống như vậy người này sẽ bị người ta khinh miệt vô cùng. Từ nay về sau vô luận là ở trong gia tộc hay là môn phái thì địa vị xuống dốc không phanh.

Khi đó, rất có khả năng sống cũng không bằng chết.

Vũ lão vung tay lên, rồi đột nhiên quát lên:

- Các ngươi đều đi ra ngoài cho lão phu.

Theo tiếng hét của lão nhân này, tất cả mọi người ở phía sau bị kinh hồn táng đảm lui bước lại.

Tuy rằng bọn họ ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy trận quyết đấu này, nhưng càng không có một ai dám can đảm làm trái lời của vị lão nhân này.

Hứa phu nhân nhẹ nhàng cười nói:

- Các vị đồng đạo! Xin mời mọi người rời khỏi nơi đây. - Hứa phu nhân nhu hòa nói:

- Thiếp thân xin cam đoan với các vị, ngay cả đứng ở bên ngoài tường vây cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống ở nơi này.

Khi những người này chưa thuận lợi tấn chức Linh Sư, Hứa phu nhân đối với bọn họ không hề có chút khách khí.

Nhưng mà lúc này bọn họ đã được công nhận trở thành Linh Sư chính thức, thái độ của Hứa phu nhân đã hoàn toàn khác hẳn.

Mặc dù thực lực những người này hiện tại kém rất xa Hứa phu nhân, nhưng bọn họ dù sao cũng có thân phận Linh Sư.

Cho dù là vì gìn giữ tôn nghiêm của Linh Sư, Hứa phu nhân cũng biểu hiện ra bộ dạng tôn kính nhất định. Đương nhiên, về phần trong lòng Hứa phu nhân có để mắt tới những tiểu tử mới kia không thì đó lại là chuyện khác.

Sau lời nói của Hứa phu nhân, đoàn người có chút không cam lòng như đàn ong vỡ tổ rời đi.

Hứa phu nhân đi tới trước đại môn, nhẹ nhàng đụng một cỗ, theo đó một tầng ánh sang từ trên cửa lớn lan tràn ra. Luồng ánh sáng này cũng không hề mãnh liệt, không có ẩn chứa bao nhiêu uy áp, chỉ có điều tốc độ khuếch tán cực nhanh, dường như vừa mới xuất hiện đã lan ra toàn bộ tường vây.

Theo đó ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn một màn đang xảy ra trước mắt, tường vây càng lúc càng mỏng, càng ngày càng trong suốt, cuối cùng gần như biết mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Chẳng qua, ở trong tinh thần cảm ứng của bọn họ, chiếc tường vây trước mặt chưa bao giờ biến mất, mà hóa thành một cái lồng phòng hộ bao phủ trọn vẹn lấy cái sân.

Nhìn lồng ánh sáng phòng hộ trong suốt trước mặt, trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Trầm Tường Kỳ thở dài một hơi, nói:

- Linh Đạo Thánh Đường quả nhiên ra tay là đại thủ bút.

Bọn họ xuất thân từ Linh Đạo Thế Gia tự nhiên nhận ra lai lịch của thứ này, đây không ngờ lại là hệ thống đại lôi đài chiến đấu siêu cấp.

Chẳng qua, có thể tiến vào lôi đài so đấu bình thường đều là Linh Sư cường giả, hoặc người luyện võ. Bình thường ít nhất phải đạt tới Ngân cấp Linh Sư như Phong Huống mới thích hợp tranh đấu trong võ đài như thế này.

Mà giờ phút này, Vũ lão không ngờ lại vì ba người bọn họ mở ra lôi đài này, thật sự là để mắt tới bọn họ.

Triệu Khuê thì thào nói:

- Lãng phí a. Thật sự là lãng phí.

Mở ra hệ thống lôi đài như thế này phải tiêu hao năng lượng cực kỳ khổng lồ, tuy rằng không phải một con số trên trời, nhưng ít nhất cũng phải một tiểu tử mới đạt được danh hiệu Linh Sư như hắn có thể trả.

Vũ lão làm như vậy thật sự có chút dùng dao mổ trâu giết gà.

Nhưng mà, hắn đưa mắt nhìn quanh, vô luận là Hứa phu nhân hay Phong Huống đều có vẻ mặt như điều này là đương nhiên, dường như Vũ lão làm như vậy mới là hành động thích hợp.

Trong lúc nhất thời, tâm tư mọi người không ngừng suy đoán, không biết trong đó có lý do gì.

Tường vây biến hóa to lớn như thế, ba người bên trong liếc mắt có thể thấy rõ ràng, bất quá sau đó bọn họ lại đem lực chu ý thu trở lại.

Ở trước khi diễn ra sinh tử quyết đấu, bất kể trước mắt xuất hiện cảnh tượng đẹp đẽ tới mức nào cũng không thể làm cho bọn họ phân tâm.

Vũ lão chắp tay sau lưng, đi tới chỗ cửa lớn, trầm giọng nói:

- Hiện tại lão phu tuyên bố: Quyết đấu bắt đầu.

Dứt lời, thân hình của lão lóe lên đi ra bên ngoài cửa.

Hồ Chánh Đức đưa ánh mắt nhìn, toàn bộ chung quanh sân và trên không đều có một lớp vách tường vô hình ngăn cách nơi này với bên ngoài. Nhìn xuyên qua vách tường vô hình đó bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng người lắc lư ở bên ngoài, chỉ có điều không cách nào nhận ra được gương mặt thân quen nào.

- Ha ha.... - Hồ Chánh Đức đột nhiên cười lớn, hắn mở miệng ra muốn nói gì đó.

Nhưng mà, còn chưa đợi hắn mở miệng, chợt nghe Doanh Thừa Phong quát lên:

- Đánh.

Theo đó, một đạo quang cầu màu trắng xuất giữa không trung lao về phía Hồ Chánh Đức.

Hồ Chánh Đức tức giận hét lên:


- Xú tiểu tử! Lại là chiêu này, chỉ biết đánh lén thì tính là anh hùng hảo hán sao?

Ở trong Linh Tháp tầng năm, chính bởi vì bị Doanh Thừa Phong đột nhiên xuất hiện làm khó dễ, khiến cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng mà bị thương. Mà lúc này, hắn đã sớm có chuẩn bị, quả nhiên Doanh Thừa Phong không nói hai lời trực tiếp động võ.

Thân hình hơi nhoáng lên một cái, hai chân hắn dậm mạnh xuống đất, cả người nhẹ nhàng lui lại phía sau.

Quang cầu màu trắng kia tuy rằng phóng thích ra hàn khí cực mạnh, nhưng loại hàn khí này đối với Hồ Chánh Đức có thể chất võ sư mà nói thì chỉ cần không bị trực tiếp đánh trúng là không có nguy hiểm trí mạng nào.

Tránh được quả cầu tấn công, Hồ Chánh Đức khẽ quát lên một tiếng, từ sau lưng lấy ra hai cái nạo bạt bằng đồng, hắn cười dữ tợn nói:

- Tiểu tử! Linh binh trên người ngươi chính là một bảo bối a, nếu như không biết tới nó thì bản công tử có lẽ còn bị ngươi gây thương tích. Nhưng nếu đã biết qua hiệu quả của lực lượng bí văn thì.... Ha ha..... Vật này đối với ta không còn tính uy hiếp nữa.

Doanh Thừa Phong khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi trốn ở xa khua chiêng gióng trống, có bản lĩnh thì thử lại đây, xem thân thể của ngươi cứng rắn hay linh binh trong tay ta cứng rắn.

Hồ Chánh Đức tức giận hừ một tiếng, hai tay dùng sức đập mạnh với nhau, một đạo thanh âm rất lớn lập tức vang lên.

Trong hư không, một đạo lực lượng mà mắt thường khó có thể nhìn thấy lao về phía trước.

Đây là lực lượng quả âm thanh, quỷ dị vô cùng.

Doanh Thừa Phong và Lâm Phong trong đầu đều vang lên những tiếng ông ông liên tục, dường như có vô số ong bay qua bay lại trong đầu bọn họ, làm cho bọn họ không hiểu sao lại sinh ra một tia hàn ý.

Đôi Nạo Bạt này quả nhiên là có được lực lượng thần kỳ, ngay cả với lực lượng tinh thần của hai người cũng vô pháp chống lại.

Thoáng nhăn mặt lại, Doanh Thừa Phong xé ra một góc áo, đem nhét vào hai tai.

Hồ Chánh Đức cười lớn nói:

- Ngu ngốc. Chỉ bằng vào như thế mà có thể cản trở tấn công của âm ba lực lượng, như vậy thì bản công tử đã vứt cặp linh cụ đặc thù này đi rồi.

Hắn trong khi nói chuyện lại một lần nữa hung hăng đập mạnh một cái nữa.

Một cỗ lực lượng đồng dạng phóng thích ra, lại một lần nữa phóng thẳng tới chỗ Doanh Thừa Phong.

Loại lực lượng âm ba này chỗ nào cũng có, Doanh Thừa Phong tuy rằng đã dùng vải bịt lỗ tai, nhưng loại thanh âm này vẫn giống như giòi ở trong xương. Từng đợt mạnh mẽ tiến vào trong đầu, làm cho đầu hắn đau như muốn nứt ra.

- Hừ....

Ở bên cạnh Doanh Thừa Phong, Lâm Phong đem tấm thuẫn để trước mặt, hắn nửa quỳ nửa ngồi chắn ở phía trước, vẻ mặt trở nên trắng bệch.

Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, hắn quát lớn một tiếng, trường kiếm trong tay lập tức xuất hiện một tầng sương mù. Tầng sương mù này nhanh chóng lan ra, bao phủ lấy hai người bọn họ.

Sắc mặt Hồ Chánh Đức thoáng thay đổi, hai chân hắn nhanh chóng di động, dùng tốc độ nhanh nhất lui lại phía sau.

Sau khi nếm một lần đau khổ, hắn vừa nhìn thấy Thủy Vụ Thế Giới thì lập tức giống như chim sợ cảnh cong.

Chẳng qua, khiến cho hắn yên tâm chính là, phạm vi khuếch tán của màn sương này cũng không phải là rất lớn, xa xa mới đạt tới dự liệu của hắn.

Dùng Doanh Thừa Phong làm trung tâm, tầng sương này bao phủ phạm vi năm trượng, sau đó không tiếp tục khuếch tán ra ngoài nữa.

Hồ Chánh Đức thở phào một hơi nhẹ nhóm, cười to nói:

- Doanh Thừa Phong! Các ngươi ngoại trừ linh binh đang dùng ra thì còn có năng lực nào khác nữa không?

Trong tầng sương mù, thanh âm Doanh Thừa Phong lười biếng vang lên:

- Hồ Chánh Đức! Trong tay ngươi đang sử dụng không phải là linh binh sao?

Sắc mặt Hồ Chánh Đức hơi trầm xuống, không khỏi á khẩu không trả lời được.

Hắn tức giận hừ một tiếng, biết mình ở trên phương diện nói năng không thể chiếm tiện nghi được đối phương, vì thế hai mắt trợn tròn một lần nữa bắt đầu huy động đôi Nạo Bạt để kích phát ra lực lượng âm ba kỳ dị.

Nhưng mà, hắn lập tức phát hiện, lực lượng âm ba của mình khi va chạm với tầng sương mù kia lập tức bị chúng làm cho suy yếu dần. Giống như một viên đá ném xuống biển, căn bản không tạo ra được chút tác dụng nào.

Lẳng lặng nhìn một lúc, không thể tưởng tượng được Thủy Vụ Thế Giới lại có tác dụng như thế này.

Hừ lạnh một tiếng, Hồ Chánh Đức đình chỉ sử dụng Nạo Bạt, nói:

- Tiểu tử! Để cho ta xem, Thủy Vụ Thế Giới của ngươi có thể kiên trì trong bao lâu.

Muốn duy trì Thủy Vụ Thế Giới cũng không phải là chuyện đơn giản, nó cần một lượng lớn chân khí.

Mà hai người Doanh Thừa Phong cùng Lâm Phong tu vi chân khí chưa đạt tới võ sư, cho dù dùng đan dược chống đỡ cũng không có khả năng phóng thích nó trong một thời gian dài.

Huống tri, thời gian dài duy trì lực lượng bí văn như vậy đối với linh khí sẽ tạo thành thương tổn rất lớn, nếu tùy ý làm bậy thì trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong sẽ bị tổn hại cũng chưa biết chừng.

Cho nên, hắn có lòng kiên nhẫn, đợi tới khi tầng hơi nước kia tiêu tán đi.

- Lâm Phong! Ngươi cảm thấy thế nào? - Doanh Thừa Phong thấp giọng hỏi.

- Không sao. - Lâm Phong thoáng lui lại phía sau một chút, dường như không có thói quen thân cận cùng Doanh Thừa Phong. Chẳng qua, có Thủy Vụ Thế Giới phòng ngự giúp khiến cho tinh thần của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.

- Nạo Bạt trong tay tên kia quả thật lợi hại, không thể để cho hắn tiếp tục vận dụng mới được.

- Ngươi có biện pháp tốt nào sao?

- Tu vi chân khí của ngươi đã là thập tầng chân khí, có thể miễn cưỡng sử dụng sư cấp linh khí chứ?

Lâm Phong hơi chút do dự nói:

- Nếu chỉ trong một thời gian ngắn thì hẳn là có thể thử một chút.

- Tốt. Trên người ta cũng có một kiện linh cụ đặc thù, bây giờ sẽ giao cho ngươi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.