Tạo Thần

Chương 239: Người chế tạo



Hai đôi chân chậm rãi di động, Doanh Thừa Phong và Lâm Phong ở sau tấm thuẫn, lợi dụng lực lượng phòng ngự của nó mà di chuyển về phía sau.

Lực lượng xung kích khổng lồ giống như dời non lấp biển kia ập đến, gần như muốn đem toàn bộ mọi thứ cản đường nó hủy diệt đi.

Lâm Phong lúc đầu còn có chút lưỡng lự, tuy rằng hắn và Doanh Thừa Phong cùng trốn ở sau một tấm thuẫn, nhưng vẫn tận lực giữ một đoạn khoảng cách.

Nhưng mà, khi tiếng nổ kia vang lên một khắc, hắn lập tức cảm ứng được một cỗ lực lượng cường đại tới mức đáng sợ. Vì thế sắc mặt Lâm Phong lập tức biến đổi, bất chấp tất cả đem thân hình co gọn lại một chỗ, phảng phất như một con chuột nhỏ chen chúc vào bên trong, thậm chí chỉ thiếu chút nữa là đuổi Doanh Thừa Phong ra khỏi khu vực an toàn.

Cũng may Doanh Thừa Phong đã sớm có chuẩn bị, hắn chẳng những kích phát lực lượng phòng ngự của bộ giáp da trên người, hơn nữa còn đem một tấm thuẫn nhỏ khác dựng ở trước người, lúc này mới tránh khỏi cảnh thân hình bị lộ ra ngoài tấm thuẫn.

- Ầm....

Phảng phất như trời mưa, hơn mười đạo tiếng nổ to nhỏ bất đồng vang lên ở trên mặt tấm thuẫn. Mỗi một đạo tiếng kêu đều đại biểu cho một kích toàn lực của thập tầng chân khí võ sĩ.

Khi có hơn mười mảnh nhỏ công kích mạnh mẽ như vậy, Doanh Thừa Phong và Lâm Phong dù có đồng tâm hiệp lực cũng vô pháp kiên trì nổi.

Cũng may, công kích mạnh mẽ như này chỉ có một lớp mà thôi, khi bọn họ lui lại sau mấy bước cũng đã miễn cưỡng trụ lại được, công kích giống như giông bão kia cuối cùng cũng trôi qua.

Trận xung kích này tới cũng nhanh mà trôi qua cũng nhanh.

Lâm Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng vẫn như trước không dám nhúc nhích chút nào, bởi vì hắn không biết sau đợt xung kích vừa rồi liệu còn có đợt nào nữa không.

Doanh Thừa Phong chậm rãi đứng lên, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn sang Lâm Phong đang cùng mình chen chúc ở phía sau tấm thuẫn.

Sắc mặt Lâm Phong đỏ lên, lập tức lắc mình lui ra. Chẳng qua, ánh mắt hắn vừa nhìn về phía trước, thì vẻ xấu hổ nhanh chóng bị sự kinh hãi thay thế.

Chỗ ban đầu Hồ Chánh Đức đứng đã hóa thành một vũng máu đỏ lòm cùng với đống thịt bầy nhầy. Tên đệ tử Hồ gia trời sinh kiêu ngạo kia dường như không để mắt tới người trong thiên hạ, chẳng những chết tới mức không thể chết hơi, hơn nữa ngay cả thây xác cũng không còn nguyên vẹn.

Trong lòng hắn ẩn hiện một tia sợ hãi, tạo thành lực phá hoại khổng lồ như vậy không nghi ngờ gì chính là ba thanh đoản binh kia.

Đến tận đây, hắn cuối cùng cũng hiểu được Doanh Thừa Phong tại sao lại chủ động công kích Hồ Chánh Đức, hơn nữa còn nói sinh tử do trời định.

Nếu ở trong tay hắn cũng có loại hung khí cường đại như này, hắn cũng sẽ làm ra hành động đồng dạng.

Ngoài lồng phòng hộ đồng dạng cũng yên tĩnh không có tiếng động.

Đừng nói là những kẻ vừa mới đạt được danh hiệu Linh Sư, cho dù là Ngân cấp Linh Sư như Đặng Phương Chu cũng bị cảnh tượng bên trong làm cho rung động mạnh.

Ba thanh đoản binh kia bạo phát ra uy lực quá lớn, loại lực lượng này cuồng bạo vô cùng, không thể nào khống chế nổi. Nhưng chính bởi vì thế cho nên uy lực của nó mới bá đạo như vậy.

- Quyết đấu chấm dứt. Doanh Thừa Phong và Lâm Phong thắng lợi. - Thanh âm của Vũ lão đột ngột vang lên, nói:

- Các ngươi có thể đi lấy chiến lợi phẩm của mình.

Ở trong mọi người, cũng chỉ có Vũ lão thủy chung vẫn không biến đổi sắc mặt, dường như loại uy lực làm rung động cả Ngân cấp Linh Sư cũng không thể làm cho lão động dung.

Sắc mặt Hứa phu nhân nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nàng vung tay lên một cái, chiếc lồng phòng hộ ánh sáng kia bắt đầu thu liễm lại, hơn nữa còn nhanh chóng biến thành bức tường như lúc ban đầu.

Muốn mở ra lồng phòng hộ như này cần tiêu hao năng lượng rất lớn, hiện giờ quyết đấu đã chấm dứt, nàng tự nhiên không muốn tiếp tục lãng phí nữa.

Mọi người chậm rãi trao đổi với nhau, trong lòng đối với chiếc lồng phòng hộ kia vô cùng hâm mộ.

Doanh Thừa Phong sau khi phóng thích ba thanh đoản binh, uy lực cường đại của nó mọi người đã tận mắt chứng kiến. Trên người Hồ Chánh Đức không chỉ có một kiện phòng cụ linh khí, nhưng dưới sự công kích mãnh liệt như vậy cũng bị miễu sát trong nháy mắt.

Nhưng, những mảnh nhỏ kia khi tấn công lên lồng phòng hộ lập tức bị nó trung hòa lực công kích, phảng phất như một hòn đá ném xuống biển. Ngay cả chút gợn sóng cũng không hề xuất hiện đã biến mất.

Uy lực của phòng hộ mới chân chính không thể lường được.

Sắc mặt Đặng Phương Chu xanh mét lại, bờ môi của hắn thoáng run rẩy, cuối cùng xoay người hướng về phía mọi người, nói:

- Hứa phu nhân! Lão phu còn có chuyện quan trọng trong người, không thể ở lâu. Cáo từ.

Dứt lời, thân hình của hắn nhoáng lên một cái, thân hình giống như bay đi.

Là khách khanh trưởng lão của Hồ gia, tận mắt nhìn thấy đệ tử Hồ gia chết thảm ở đây, ngay cả linh khí trên người cũng không thể bảo tồn, hắn làm sao có mặt mũi tiếp tục ở lại nơi này?

Đàm Tinh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu cười nói:

- Phong huynh! Doanh Thừa Phong sử dụng ám khí linh binh loại nào vậy? Có thể để cho ta xem một chút không?

Phong Huống cười ha hả, nói:

- Nếu Đàm huynh cũng có hứng thú, lão phu sao dám từ chối.

Hắn đưa tay vào trong ngực, móc ra một thanh đoản kiếm đưa cho đối phương.

Đàm Tinh tiện tay tiếp lấy, ánh mắt và lực lượng tinh thần của vài vị Ngân cấp Linh Sư đồng thời quét qua nó.

Kiến thức của bọn họ rất cao, chỉ cần thoáng qua một cái đã nhìn thấu vật này.

Sát khí! Ở trong thanh đoản kiếm này ẩn chứa sát khí cường đại, mà bố cục đồ án linh văn trên đoản kiếm lại càng nổi bật. Tuy rằng không tính là một tuyệt tác, nhưng loại suy nghĩ này thập phần mới mẻ.

Sau một lát, Đàm Tinh than nhẹ một tiếng, nói:

- Có thể đem sát khí vận dụng tới trình độ này quả nhiên là hao tổn tâm tư, khéo léo tuyệt vời. Ài! Đáng tiếc a....


Tất cả mọi người chậm rãi gật đầu, bọn hộ cũng hiểu được ý tứ của hai chữ "đáng tiếc" này.

Loại đồ án linh văn và phương pháp sử dụng này chuyên môn thiết kế cho người có sát khí ẩn chứa trong tinh thần lực lượng. Bọn họ ngay cả nhìn ra thì cũng không cách nào sử dụng, nhiều nhất chỉ có thể tham khảo một chút, nhưng uy lực còn xa mới có thể so sánh bằng.

Phong Huống đắc ý cười, tuy rằng vật này không phải do hắn rèn và quán linh, mà do Doanh Thừa Phong trong lúc vui đùa làm ra. Nhưng chính bởi vì nguyên nhân đó, hắn mới vui vẻ và đắc ý như vậy.


- Phong huynh! Ngươi đối với tiểu tử này thật sự là tốt, không ngờ ám khí cường đại như vậy cũng đưa cho hắn để phòng thân. Ha ha.... Cẩn thận hắn vì vậy mà không kiêng nể gì đi sử dụng lung tung a. - Đàm Tinh trả lại đoản kiếm cho Phong Huống rồi nhẹ giọng nói.

Những lời này của hắn tuy rằng trào phúng, nhưng kỳ thực cũng có vài phần nhắc nhở.

Nếu như hung khí này ở trong tay một đứa trẻ bị vận dung lung tung, sợ rằng sẽ mang tới cho Khí Đạo Tông phiền toái rất lớn.

Phong Huống cười khổ một tiếng, nói:

- Đàm huynh nói đùa. Nếu lão phu có thể luyện chế ra ám khí loại này, các ngươi chẳng lẽ còn không biết sao?

Vài vị Ngân cấp Linh Sư cường giả thoáng nao nao trong lòng, tuổi của bọn họ tuy rằng không giống nhau. Nhưng có thể trở thành Ngân cấp Linh Sư cường giả thì tự nhiên cũng quen biết nhau nhiều năm.

Hiện giờ nghĩ lại, quả thật không có ai nghe thấy Phong Huống rèn ra được loại ám khí đáng sợ thế này. Nhưng mà, thứ này nếu không do Phong Huống rèn ra thì là kẻ nào?

Ở trong Khí Đạo Tông, Phong Huống vang danh là Linh Sư quán linh linh binh hàng đầu a.

Đàm Tinh thoáng nhăn mặt, nói:

- Phong huynh! Có thể cho biết là vị nào có thể làm ra loại hung binh này không?

Nói thật, uy lực khi ba thanh đoản binh kia tuy rằng cường đại, nhưng bọn họ thân là Ngân cấp Linh Sư cường giả, trên người tự nhiên có không ít loại thủ đoạn đối kháng, không đến mức lâm vào hoảng sợ.

Nhưng mà, bọn họ đều thấy được, phẩm chất của những đoản binh này cũng không khá lắm. Kiếm phôi nhiều nhất có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn để chế tạo sư cấp linh khí mà thôi. Vậy mà, lực lượng bộc phát của thanh đoản kiếm này lại đáng sợ như vậy.


Nếu sử dụng tài liệu cấp cao để chế tạo, không biết có thể làm ra được ám khí cường đại hơn nữa hay không.

Nghĩ tới đây, ngay cả bọn họ cũng có chút kinh hồn táng đảm.

Phong Huống cười ha hả, thần bí nói:

- Người này vừa xa tận chân trời, lại gần ngay trước mắt. Các ngươi nói đi.

Mọi người đưa mắt dò xét nhìn nhau, đồng thời nghĩ tới một người. Chỉ có điều, đáp án này thật sự làm cho người ta khó có thể tin được.

Sắc mặt Hứa phu nhân thoáng thay đổi, nói:

- Phong huynh! Ám khí này là do Doanh Thừa Phong tự mình rèn và quán linh?

Phong Huống đắc ý cười to nói:

- Hứa phu nhân nói không sai. Đúng là do tiểu tử này tự làm ra.

- Không có khả năng. - Đàm Tinh vẻ mặt không tin nói:

- Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu tử tu vi bát tầng chân khí, tại sao lại có thực lực như vậy?

Hứa phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái rồi chậm rãi nói:

- Đàm huynh! Ngươi chẳng lẽ quên ở trong Khí Đạo Tông cũng chỉ có hắn và Phong Huống mới có sát khí ẩn chứa trong tinh thần lực lượng, hơn nữa hắn còn có thể quán linh linh binh tổ hợp tứ thuộc tính, hai loại lực lượng bí văn sao?

Vẻ mặt Đàm Tinh lập tức trở nên buồn cười vô cùng, còn có vài vị Ngân cấp Linh Sư khác sắc mặt cũng thay đổi vài lân. Mặc kệ bọn họ có nguyện ý thừa nhận hay không, nhưng sâu trong lòng bọn họ cũng thừa nhận Doanh Thừa Phong có đủ tư cách này.

Vài người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút cảm khái.

Tiểu tử này còn trẻ tuổi như thế nhưng biểu hiện trên Linh Đạo lại đáng sợ vô cùng, nếu ngày sau có thể phát triển hơn nữa thì tuyệt đối có khả năng sẽ trở thành tồn tại mà bọn họ phải kính trọng.


******************

Doanh Thừa Phong và Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên không, lồng phòng hộ nhanh chóng biến mất, cuối cùng biến thành những bức tường vây, đem vật thể ngoài tầm mắt bọn họ che lấp đi hoàn toàn.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lâm Phong đem kiện linh khí hình chiếc phễu trả lại, nói:

- Doanh huynh! Vật này rất quý báu, mong ngươi hãy cẩn thận.

Doanh Thừa Phong nhận lại chiếc linh khí của mình, nhìn hai chiếc Nạo Bạt ở bên trong, hắn mỉm cười lấy chúng ra nói:

- Lâm huynh! Đây là chiến lợi phẩm của ngươi, ngươi hãy nhận lấy đi.

Hai tấm Nạo Bạt cũng không hề lớn, chỉ nhỏ bằng một bàn tay, thế nhưng uy lực của nó lại không hề kém, ở trong những trường hợp nhất định thì sẽ có công dụng nghịch thiên a.

Lâm Phong chậm rãi lắc đầu, nói:

- Cuộc chiến này công lao lớn nhất là của ngươi, vật này là của ngươi.

Doanh Thừa Phong bật cười, nói:

- Nếu như không có tấm thuẫn của Lâm huynh, tiểu đệ hiện giờ đã phải đồng quy vu tận với hắn, làm sao còn có thể vui vẻ đứng ở chỗ này? Cho nên, luận về công lao thì thứ này nên là của người.

Lời nói của hắn mặc dù có vài phần khoa trương, nhưng ba thanh đoản đao khi cùng lúc nổ tung, uy lực của nó không hề nhỏ. Nếu không có tấm thuẫn của Lâm Phong ngăn cản giúp hắn lực xung kích, Doanh Thừa Phong ngay cả có tránh né được một kiếp nạn này cũng sẽ vô cùng chật vật.

Lâm Phong hơi lắc đầu, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng ánh mắt quật cường lại đem quyết tâm của hắn thể hiện ra ngoài.

Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ thu lại, ở chung với kẻ này thời gian tuy không hề dài, nhưng tính tình của hắn Doanh Thừa Phong lại có ấn tượng khá sâu đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.