- Lý huynh, hóa ra ngươi cũng không nhịn được nữa muốn động thủ rồi.
Doanh Thừa Phong lạnh lùng nhìn hai người đang đứng sóng vai nhau, tay nắm chặt cán thương. Chỉ cần bọn họ có bất cứ động tĩnh gì, đều sẽ hứng chịu những đòn phản công điên cuồng của hắn.
Ánh mắt của Lý Tĩnh Mẫn lạnh lùng như một tảng băng, hắn chậm rãi nói: - Trên cơ thể người này, có thứ mà Thanh Đầu Phong Vương (ong chúa đầu xanh) đang cần. Ta có thể cảm nhận được, nếu như lấy bảo vật đó cho Thanh Đầu Phong Vương ăn, nhất định có thể khiến cho thực lực của Phong Vương tăng lên rất nhiều.
Cừu Nhân Nghĩa cường lạnh lùng nói:
- Đây chỉ là một nguyên nhân mà thôi, hì hì, nếu như có thể trừ khử hắn ngay tại đây, vậy thì chúng ta sẽ ít đi một đối thủ hùng mạnh trong Truyền Thừa Tháp.
Lý Tĩnh Mẫn chậm rãi quay đầu lại, nói:
- Là hắn sao, hắn vẫn chưa xứng đáng trở thành đối thủ của ta. Sự ngạo mạn của người này, tuy đã từng nghe nói về thanh danh của Doanh Thừa Phong, nhưng lại cho rằng Doanh Thừa Phong chỉ có vẻn vẹn tài năng đặc biệt trên phương diện đúc tạo Linh Đạo mà thôi, mà chưa từng coi hắn là đối thủ thực sự.
Cừu Nhân Nghĩa phá lên cười:
- Lý huynh, ngươi không lẽ đã quên rồi sao, tên này trong lúc tiếp thụ sát hạch tại Linh Đạo Thánh Đường, đã được phát hiện ra là một linh giả thiên phú hùng mạnh đấy.
Ánh mắt của Lý Tĩnh Mẫn dừng lại trên người Doanh Thừa Phong đang sẵn sàng tư thế nghênh địch, nói:
- Cừu huynh, Linh võ giả quả thật là vô địch đồng giới, nhưng nếu là Linh võ giả không tìm tìm thấy cho mình một Linh võ thần binh, thì năng lực có đáng là bao.
Cừu Nhân Nghĩa hơi giật mình, đưa mắt nhìn thanh Bá Vương Thương trong tay Doanh Thừa Phong, không nhịn được cười.
Quả thực, nếu như Doanh Thừa Phong đã tìm được Linh võ thần binh phù hợp với mình, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không mang theo cái gã vừa thô vừa nặng này mà chạy loạn khắp nơi.
Trong mắt của Linh võ giả, thứ Linh khí như Bá Vương Thương này căn bản không được đếm xỉa đến.
Bởi vì vật này không thích hợp để trở thành Linh võ thần binh. Chỉ có điều, bất kể hai người này thông minh tới độ nào, cũng tuyệt nhiên không ngờ rằng thanh trường thương trong tay Doanh Thừa Phong lại chính là Linh khí siêu phẩm.
Siêu phẩm, đó chính là Linh khí siêu cấp sở hữu Khí linh, chỉ cần Khí linh có thể nhận biết chủ nhân, vậy thì sẽ có thể vượt qua mọi hạn chế, khiến cho Linh khí này trở thành Linh võ thần binh hùng mạnh nhất trong tay Linh võ giả.
Lý Tĩnh Mẫn chậm rãi nói:
- Doanh Thừa Phong, bổn công tử muốn thương lượng với ngươi một việc.
Nhãn thần của hắn không hề có chút biến đổi, dường như người đang nói chuyện không phải là hắn: - Ta muốn mua lại bảo vật trong tay ngươi, ngươi có thể ra giá được rồi.
Doanh Thừa Phong cười nhạt, nói:
- Lý huynh, đây chính là thái độ muốn giao dịch của huynh với ta ư.
Hắn giơ cao thanh trường thương trong tay, chỉ thẳng vào năm con Thanh Đầu Phong Vương đang bay lượn trên không trung, nói:
- Nếu như ta phản ứng chậm chút nữa, có lẽ lúc này huynh đang lục soát bảo vật trên thân xác của ta rồi. Lý Tĩnh Mấn mặt không chút biểu cảm, nói:
Nếu như ngay cả sự đột kích của chúng mà ngươi cũng không tránh được, vậy thì ngươi không có tư cách giao dịch với ta.
Trong lòng Doanh Thừa Phong nổi lên cơn giận dữ, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ, nói:
- Hì hì, nếu như ta không muốn thì sao?
Lý Tĩnh Mẫn trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi là kẻ thức thời, hãy để lại bảo vật, ta sẽ làm chủ để ngươi rời khỏi đây. Nếu không thì... một khi ngươi cũng muốn trở thành một trong những thành viên tham gia hàng ngũ thí luyện trong Truyền Thừa Tháp, vậy thì cho dù ta có giết chết ngươi cũng là có lý do chính đáng.
Doanh Thừa Phong trong lòng nổi giận, cổ tay khẽ rung động, tia hồng quang lúc ẩn lúc hiện trên Bá Vương Thương. Tuy nhiên, chỉ lát sau hắn bèn dừng lại, bởi vì hắn cũng có lòng hiếu kỳ đối với bảo vật mà Lý Tĩnh Mẫn nói tới.
- Lý huynh, không rõ cái huynh muốn là vật gì?
Doanh Thừa Phong cố giữ vẻ mặt ôn hòa hỏi.
Cừu Nhân Nghĩa trong lòng thầm nhủ tiếc nuối, xem ra, Doanh Thừa Phong tựa hồ dự định giao nộp bảo vật để bảo toàn tính mạng rồi. Nếu như hắn cố chấp không muốn giao nộp, e rằng Lý Tĩnh Mẫn quyết không buông tha. Đến khi đó, hay bên tất sẽ có một trận ác chiến, hắn cũng có thể nhân cơ hội đục nước béo cò, kiếm trác lợi ích lớn nhất về phần mình.
Đã từng có kinh nghiệm giao đấu một lần với Doanh Thừa Phong, Cừu Nhân Nghĩa biết rõ thực lực của tên tiểu tử này, tuy lúc đó hắn chưa dùng sức bình sinh của mình, nhưng có thể nhiều lần chống đỡ thành công một thanh Linh võ thần binh, đã chứng tỏ thân thủ của Doanh Thừa Phong là rất không tầm thường.
Nếu có thể thì Cừu Nhân Nghĩa quyết không e ngại lưu chân hắn tại đây vĩnh viễn.
Chân mày của Lý Tĩnh Mẫn hơi cau lại, nói: - Bổn công tử cũng không biết đó là vật gì.
Hắn ngừng lại một chút, nói tiếp:
- Chỉ cần người lấy bảo vật trên người ra, để cho Phong nhi (những con ong chúa đầu xanh) của ta nhận biết một chút, chỉ cần không phải là thứ mà chúng muốn, ta sẽ tuyệt đối không động tay vào.
Lời nói của hắn vô cùng ngông cuồng, dường như coi Doanh Thừa Phong là tên tù binh để hắn muốn làm gì thì làm.
Doanh Thừa Phong bỗng ngước cao đầu, cất tiếng cười to.
Cùng lúc tiếng cười được cất lên, luồng hung sát khí trên người hắn có thể nói là dâng cao ngùn ngụt.
Năm con Thanh Đầu Phong Vương đang bay lượn trên không trung dường như cảm ứng được luồng khí thế khổ lồ dị thường này, chúng khua múa đôi cánh, phát ra những âm thanh vo ve mỗi lúc một lớn.
Năm con Thanh Đầu Phong Vương hợp thành một thế trận sao năm cánh sắc nhọn, giữa chúng có mối liên hệ tương hỗ lực lượng thần kỳ, hình thành một tấm lưới vô hình lớn, chắn luồng hung sát khí của Doanh Thừa Phong bên ngoài.
Khóe mắt của Cừu Nhân Nghĩa khẽ co giật một cái, trong lòng thầm nhủ.
Tên Doanh Thừa Phong này hầu như còn lợi hại hơn nhiều so với lần gặp trước, nếu chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi đã có thể tiến bộ đến mức này, có lẽ vào cái ngày Truyền Thừa Tháp mở cửa, tên tiểu tử này quả thật có thể trở thành một đối thủ có đủ tư cách để uy hiếp mình.
Đến lúc này, bất kể là Cừu Nhân Nghĩa hay là Lý Tĩnh Mẫn đều chưa từng đặt Doanh Thừa Phong vào vị trí ngang bằng với chúng.
Đây là bởi vì thời gian Doanh Thừa Phong nổi danh quá ngắn ngủi, nếu như danh tiếng của hắn giống như bọn Trương Học Lâm và Đặng Hạ, từng bước từng bước nổi tiếng trong nhiều năm trời, vậy thì hai người họ sẽ tuyệt đối không dám tỏ ý khinh thường như vậy.
Tuy nhiên, điều khiến Cừu Nhân Nghĩa kinh ngạc không chỉ là luồng sát khí trên người Doanh Thừa Phong, hắn đồng thời cũng nể phục biểu hiện của năm con Thanh Đầu Phong Vương. Thực lực bản thân Lý Tĩnh Mẫn như thế nào không ai biết, nhưng sự hùng mạnh của Linh thú mà hắn khống chế, thì đã đủ đạt mức khiến người ta phải kinh hồn rồi.
Đôi mắt khẽ nheo lại, Lý Tĩnh Mẫn cười nhạt nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi không có ý định giao nộp bảo vật sao?
Doanh Thừa Phong trong bùng cười thầm, nói:
- Lý huynh, nếu đổi lại là huynh, thì huynh sẽ có sự lựa chọn như thế nào.
Lý Tĩnh Mẫn chậm rãi nói:
- Trong số những người cùng thế hệ, không có một ai có thể ép ta vào thế cùng đường.
Trong lời nói của hắn, tràn đầy mùi vị tự tin cực điểm của sự kiên cường.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn bỗng nhiên hiểu ra một chuyện. Dưới cái vẻ ngoài điềm tĩnh lãnh đạm như băng của Lý Tĩnh Mẫn, thực ra trong nơi thâm cùng thì lại chẳng khác gì Cừu Nhân Nghĩa, đều là những tên ngông cuồng tự cao không thể miêu tả được.
Khẽ hừ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Một khi huynh muốn có bảo vật, vật thì hãy phô diễn thực lực khiến ta tín phục đã. Nói chưa dứt lời, trên cây Bá Vương Thương liền bắn ra một màn quang ảnh đỏ hồng, cuốn lấy Lý Tĩnh Mẫn với tốc độ cực nhanh.
Đôi bên đã đến nước khó có thể chịu đựng nhau, Doanh Thừa Phong đương nhiên là muốn ra tay trước để kiềm chế đối phương.
Nhát thương được đánh ra bất thình lình, nhanh như gió, mạnh như bão táp trong lúc đối phương không hề đề phòng.
Nhưng mà, đúng lúc nhát thương của hắn đâm ra, trong không trung phát ra vô số tiếng kêu vù vù inh ỏi.
Số lượng đông đảo của Đoạt Mệnh Phong (ong đoạt mệnh) tuy đã tử vong rất nhiều trong trận chiến với bầy sói, hơn nữa đã bị vua sói tiêu diệt hơn nửa, nhưng vẫn còn sống sót hàng nghìn con.
Đàn ong đoạt mệnh này ào ạt xông thẳng vào Doanh Thừa Phong.
Lý Tĩnh Mẫn tuy tính tình ngông cuồng, nhưng tâm tư tinh tế chi tiết đến từng sợi tóc. Trong lúc nói chuyện với Doanh Thừa Phong, hắn đã sớm chỉ huy bầy ong bày bố thiên lôi địa võng.
Ý hắn lúc đầu là muốn đề phòng Doanh Thừa Phong chạy trốn, nhưng không ngờ tên tiểu tử này lại to gan lớn mật đến vậy.
Khi đối diên cùng lúc với hắn và Cừu Nhân Nghĩa, những nhân vật cùng thế hệ có gan chủ động khiêu chiến quả là rất hiếm thấy. Tuy nhiên, bất luận hắn có phải là bỏ chạy hay không, chỉ cần hắn không chịu giao nộp bảo vật, vậy thì bầy ong đoạt mệnh kia sẽ lập tức làm thịt hắn ngay tại chỗ.
Bầy ong cả nghìn con cùng lúc xông tới, chốc lát đã nhấn chìm Doanh Thừa Phong vào giữa, cho dù hồng quang phát ra từ Bá Vương Thương lúc này đã trở nên mờ nhạt dần.
Lý Tĩnh Mẫn cười nhạt một tiếng, quay đầu nói:
- Cừu huynh, loại người nay huynh cũng để mắt tới sao. Hì hì, nhiều năm không gặp, ngạo khí của huynh đều biến đâu mất rồi.
Hắn và Cừu Nhân Nghĩa quen biết đã lâu, nên hiểu rất rõ thực lực và tâm tính của nhau. Từ trong mấy câu giao tiếp của hai người, hắn đã nghe ra Cừu Nhân Nghĩa thực ra tương đối lo ngại Doanh Thừa Phong.
Vốn lúc đầu nhìn thấy tiểu tử này có bản lãnh áp sát hai người họ một cách lặng lẽ không tiếng động, quả thực lúc đó hắn tin là tên tiểu tử này vài phần cổ quái. Tuy nhiên hiện giờ Đoạt Mệnh Phong vừa xuất ra, Doanh Thừa Phong lập tức bị nhấn chìm vào trong, xem ra không bao lâu sau hắn sẽ toi mạng nơi đây, hắn đương nhiên có lý do tỏ ra khinh thường.
Cừu Nhân Nghĩa khẽ chau màu, trong lòng hồ nghi, nhìn có vẻ Doanh Thừa Phong bị đàn ong nuốt chửng vào trong, nhưng lại vẫn có một vầng hồng quang phát sáng ở chính giữa, hắn khẽ giọng nói:
- Lý huynh, không được sơ suất. Lý Tĩnh Mẫn do dự một lúc, tay cầm cây sáo bắt đầu thổi.
Năm con Thanh Đầu Phong Vương đầu đàn đột nhiên vẫy cánh, lao thẳng vào trong đàn ong một cách hưng phấn.
Hễ chúng bay đến đâu, đám ong đoạt mệnh kia lập tức nhường ra một lối, giống như kẻ làm vua đi đến đâu, dân thường tránh né tới đó.
- Keng, keng, keng...
Liên tiếp những tiếng va chạm của kim loại không ngừng vang lên từ trong đàn ong, đây là kết quả xung đột giữa năm con Thanh Đầu Phong Vương với thanh trường thương. Cũng chỉ có duy nhất thân thể mình đồng da sắt của Thanh Đầu Phong Vương, mới có thể đối kháng được với Bá Vương Thương mà không bị lép vế.
Sau khi nghe được những tiếng động này, ngay cả Cừu Nhân Nghĩa trước đây có lòng hoài nghi cũng đã cảm thấy yên lòng.
Nếu đổi lại là hắn, khi bị đàn ong đoạt mệnh vây đánh, biện pháp duy nhất của hắn sẽ là nhân lúc trước khi đàn ong bao vây sẽ sử dụng Linh võ thần binh mở một đường máu tháo chạy ra ngoài.
Hoặc là dũng cảm xông tới, trực tiếp chém giết Lý Tĩnh Mẫn kẻ đang chỉ huy bầy ong, như vậy mới có thể phá bỏ tình thế nguy hiểm.
Nhưng lúc này, tuy Doanh Thừa Phong khua múa thanh Bá Vương Thương như phong ba bão táp, nhưng với số lượng dầy đặc của đàn ong, đặc biệt là dưới sự vây đánh của năm con Thanh Đầu Phong Vương, hắn có thể kiên trì được bao lâu.
Hai vị cường giả trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau, Lý Tĩnh Mẫn đột nhiên nói:
- Cừu huynh, đợi cho tên này sức cùng lực kiệt, sau đó mời huynh ra tay kết liễu tính mạng hắn, huynh thấy thế nào?
Cừu Nhân Nghĩa đưa ánh mắt nhìn hắn, nói:
- Bảo vật trên người hắn, ngoài những thứ Thanh Đầu Phong Vương muốn ra, số còn lại đều thuộc về ta.
Lý Tĩnh Mẫn liền đáp không một chút do dự: - Được, nhất định là vậy.
Trong lúc hai người cười nói, đã hoàn thành bản thỏa hiệp.
Nhưng, điều khiến hai người họ không ngờ đến là, Doanh Thừa Phong tuy không thể đột phá vòng vây, nhưng sức chịu đựng của hắn lại có thể kéo dài lâu đến vậy, đã qua nửa canh giờ rồi, thanh Bá Vương Thương của hắn vẫn múa lên tới tấp liên hồi.
Mà xung quanh chỗ hắn đứng, đã có tới một phần ba số con ong đoạt mệnh bị rơi rụng trên đất...