Hai người đồng thanh kêu lên, Lý Tĩnh Mẫn và Cừu Nhân Nghĩa vung chân đuổi theo Doanh Thừa Phong.
Trong đôi mắt bọn họ nổi lên cơn giận dữ không thể che dấu, Doanh Thừa Phong ăn hiếp người quá mức, lúc hắn tháo chạy, lại tiện tay cướp luôn cả Lang Vương con mồi mà bọn họ phải trải qua trăm nghìn gian khổ mới đánh cho nó thoi thóp hơi thở.
Hai người họ sở dĩ liên thủ với nhau, chính là vì muốn được phân chia mọi thứ trên người Lang Vương, làm sao có thể chịu nhẫn nhịn ngồi nhìn việc này sảy ra. Nhưng mà, điều khiến chúng u sầu là, Doanh Thừa Phong chạy phía trước mỗi lúc một nhanh hơn, sau khi chạy sau vào trong hang sói đột nhiên chao đảo, liền sau đó biến mất khỏi tầm nhìn.
Hai người vội vã đuổi tới nơi, sắc mặt không khỏi sầm xuống.
Trong chốn sâu thẳm của hang sói, lại có một cái hồ nước lớn, nước hồ xanh biếc nhìn thấu đáy, hơi nước bốc lên miên mơ hồ, hiện lên một khung cảnh tự nhiên tuyệt đẹp.
Nhưng lúc này đây, hai người họ không có một chút hứng thú nào để thưởng ngoạn. Cừu Nhân Nghĩa khua tay một cái, một luồng hàn quang đột nhập vào trong làn nước. Một lát sau, một làn sóng dần lan tỏa ra khắp mặt hồ trong veo. Linh võ thần binh của hắn dù ở dưới nước cũng di chuyển với tốc độ không thể khinh thường.
Sau chốc lát, luồng hàn quang từ dưới đáy nước chui lên, quay về tay áo của hắn.
Doanh Thừa Phong đã từng đến đây, và cũng đã từng lặn xuống đáy hồ. Cừu Nhân Nghĩa nói với giọng lạnh băng.
Lý Tĩnh Mẫn hừ lên một tiếng, hắn khẽ huýt một tiếng sáo, luồng hắc ảnh quấn quanh người hắn đột nhiên phóng xuống nước.
Ánh mắt của Cừu Nhân Nghĩa hiện lên vẻ lo âu, tuy Hắc Tuyến Xà đã lặn xuống đáy hồ, nhưng liệu có thể tìm thấy tung tích của Doanh Thừa Phong hay không, lại là điều không thể đoán biết. Dường như đã thấu hiển tâm tư của hắn, Lý Tĩnh Mẫn nói một lời an ủi hiếm gặp:
- Huynh hãy yên tâm, tiểu tứ đó đã trúng phải vô hình châm, không thể tự giải độc được. Nếu như ngay lúc đó dừng lại vận công điều khí thì còn có vài phần cơ hội để ép độc châm ra ngoài. Nhưng, hắn lại vận động chân khí để tháo chạy với tốc độ nhanh nhất có thể. Hi hi, lúc này chắc chắn đã bị độc châm tấn công vào tim, cho dù là Đại La Kim Tiên hiện thân cũng khó mà cứu vãn tính mạng của hắn.
Trong mắt Cừu Nhân Nghĩa toát lên một tia mong đợi, nếu như Doanh Thừa Phong đúng như lời nói của Lý Tĩnh Mẫn đã táng mệnh, vậy thì hắn có thể yên tâm rồi.
Chỉ có điều, trong lòng hắn trước sau đều hiện lên một bóng đen không xua tan được.
Tên tiểu tử khó dây kia thật sự chết một cách dễ dàng như vậy sao.
Ho nhẹ một tiếng, Cừu Nhân Nghĩa nói:
- Lý huynh, vô hình châm của huynh đúng là lợi hại như vậy sao?
Lý Tĩnh Mẫn hừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, cổ tay hắn khẽ xoay chuyển, lòng bàn tay hắn xuất hiện năm con Đoạt Hồn Phong (ong đoạt mệnh), chính là năm con Thanh Đầu Phong Vương lúc trước đã phóng ra năm mũi kim châm ở đuôi.
Chỉ có điều, hiện giờ thần tình của năm con Thanh Đầu Phong Vương này đều trở nên ủ rũ cực độ, nằm nhoài trong long bàn tay hắn một cách lười nhác, đến cả cánh cũng không thèm động đậy.
Bất cứ người nào khi nhìn thấy chúng cũng đều nhận thấy chúng đã bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, cũng không biết phải cần bao lâu mới hồi phục nguyên trạng.
Cừu huynh, vô hình châm là vũ khí uy lực nhất của Thanh Đầu Phong Vương, một khi được kích phát, sẽ có năng lực xé rách không gian, xuyên thẳng vào kẻ địch. Hừ, mỗi một cây vô hình châm đều là bảo vật của Thanh Đầu Phong Vương, sau một lần phóng châm như thế, không chỉ bị hôn mê ba tháng mới có thể bù đắp tiêu hao, mà còn tổn hại đến tuổi thọ đáng kể. Huynh nói xem, cái giá phải trả quá lớn như vậy liệu có được uy năng như vậy không.
Cừu Nhân Nghĩa nhìn năm con Thanh Đầu Phong Vương dường như đã chết, khẽ gật đầu, một khi đã phải trả một cái giá đắt như vậy, có được uy năng như vậy cũng xứng đáng.
Lý Tĩnh Mẫn nói với giọng rất tự tin rằng:
- Tiểu hắc rất giỏi thủy chiến, nhất định có thể tìm thấy xác của tên tiểu tử kia. Hừ, đợi khi tìm được xác hắn, ta muốn xe xác hắn thành trăm nghìn mảnh, ném vào sâu trong hang sói để lấp đầy bụng chúng, mới có thể rửa hết nỗi hận trong lòng ta.
Hắn nhìn năm con Thanh Đầu Phong Vương trong tay, nói với vẻ vô cùng hung ác.
Chỉ có điều, tuy ngoài miệng nói có vẻ hung dữ, nhưng nội tâm lại nổi lên một tia nghi hoặc. Cái thằng Doanh Thừa Phong đó, sau khi trúng vô hình châm, vì sao vẫn có thể nhảy nhót được?
Không lẽ trên người hắn có bảo vật gì có thể tạm thời khống chế uy năng của vô hình châm.
Trong lòng Cừu Nhân Nghĩa bỗng toát lạnh, giữ im lặng chậm rãi gật đầu.
Hai người đứng trên bờ hồ lặng lẽ chờ đợi, và chờ đợi...
Lại nói, Doanh Thừa Phong sau khi một thương đâm thủng cổ họng Lang Vương (vua sói) đang chờ chết, hắn túm lấy Lang Vương tháo chạy về phía xa. Nhưng, đúng lúc đó, tim hắn đột nhiên đập thình thịch. Một dự cảm nguy hiểm khó nói thành lời giống như một trận kình sóng nuốt trọn lấy hắn.
Loại cảm giác này ập đến khá nhanh và quỷ dị, Doanh Thừa Phong vẫn chưa kịp phản ứng, cơ thể hắn đã liên tiếp bị vật gì đó đâm trúng.
Một cơn tê liệt cực mạnh nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, cùng với cảm giác đó là cảm giác mục rữa chết chóc.
Trong lòng Doanh Thừa Phong toát lạnh, hắn hoảng hốt phát hiện ra bản thân hắn đã gặp phải một nguy cơ lớn nhất trong đời.
Trong huyết mạch hắn, hầu như xuất hiện thêm thứ gì đó, đang đâm nhanh vào tim hắn. Để mặc hắn vận chuyển chân khí, cũng đều không có cách nào ngăn cản được sự xâm nhập của luồng sức mạnh này.
Không chút suy tính, Doanh Thừa Phong khẽ quát một tiếng, tâm niệm thoáng chuyển, tuy rất luyến tiếc nhưng hắn đã lập tức đưa ra quyết định chính xác nhất.
Hình nộm thế mạng trong não vực hắn đột nhiên phát sáng, thân thể nó phát ra một luồng hào quang chói lòa, và trong chớp mắt đã lan tỏa ra toàn thân của Doanh Thừa Phong.
Trên người hắn, mỗi một sợi kinh mạch, mỗi một huyết quản, mỗi một đốt xương, sợi cơ, đều được bao phủ bởi luồng hào quang này.
Hơn nữa, nhưng tia hào quang này đều nằm trong cơ thể hắn, không hề lộ ra ngoài một chút nào. Luồng sáng này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Dường như chỉ trong nháy mắt luồng hào quang này đã tiêu biến hoàn toàn. Đồng thời, vật thể lạ thâm nhập vào trong huyết quản và kinh mạch kia cũng theo đó mà tiêu biến hết sạch.
Mùi vị chết chóc đã rời xa Doanh Thừa Phong, cơ thể hắn dường như lại tràn đầy sức mạnh.
Mọi thứ đều xảy ra trong tích tắc, từ lúc cảm thấy sự uy hiếp tử vong, thậm chí bị vật thể lạ thâm nhập cơ thể, đến lúc lập tức xuất ra hình nộm thế mạng trong não vực, tất cả đều được hoàn thành trong chớp nhoáng.
Lúc hắn chạm chân xuống đất một lần nữa, toàn bộ thương thế trên người đều chuyển dịch vào hình nộm thế mạng, trong khi bản thân hắn trở nên nguyên vẹn không chút tổn hại nào.
Tuy nhiên, đến thời khắc này, Doanh Thừa Phong lại không dám chậm trễ một chút nào nữa, hắn vận chân khí đến cực điểm, thi triển Quỷ Ảnh Thân Pháp đến cực hạn, phi thẳng vào trong hang sói.
Đồng thời, tâm niệm của hắn giành hơn phân nửa để không ngừng quan tâm hình nộm thế mạng trong não vực.
Hắn cảm thấy đau lòng đến chảy máu, hình nộm thế mạng chính là một con át chủ bài lớn nhất trên người hắn, dựa theo lời dặn của Võ Lão thì, vật này nên để giành đến khi vào trong Truyền Thừa Tháp mới được sử dụng. Nhưng lúc này hắn buộc phải kích phát uy lực của hình nộm thế mạng, chuyển hóa toàn bộ thương thế của bản thân sang hình nộm này.
Đó là bởi vì Doanh Thừa Phong biết rằng, bênh cạnh hắn, luôn luôn có hai kẻ địch lăm le theo dõi hắn như hai con mãnh hổ, bọn họ nhất quyết không cho hắn cơ hội trị thương.
Nếu như có bất cứ chút chần chừ nào, có lẽ hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại nơi đây.
Trong não vực, hình nộm thế mạng đã xuất hiện những vết rạn nứt, hơn nữa những vết rạn đó không ngừng mở rộng hơn. Doanh Thừa Phong biết rằng, nếu như để cho những vết rạn này mở rộng đến mức độ nhất định, thì toàn bộ cơ thể hình nộm sẽ bị sụp đổ. Tới lúc đó, bảo bối hộ mệnh phải trải qua trăm nghìn gian khổ này sẽ đi toi thật sự. Trong lúc tâm niệm biến chuyển nhanh, hắn thò tay vào người tìm thấy một cái bình ngọc nhỏ.
Bên trong chiếc bình ngọc này, chứa đầy những giọt nước sinh mệnh.
Võ Lão đã từng nói, bảo vật này không chỉ có tác dụng trị thương kéo dài tính mạng của bản thân, thậm chí có thể bổ sung sinh lực cho hình nộm thế mạng.
Tuy Doanh Thừa Phong không dám chăc rằng mấy cái dị vật hình kim kia có sức mạnh hủy diệt hình nộm thế mạng hay không, nhưng hắn lại không dám đánh cược.
Nhưng mà, đúng lúc hắn dịnh mở nắp chiếc bình, và uống nước sinh mệnh. Dòng nhiệt lưu ( dòng chảy nhiệt lượng) tích tụ trong cơ thể từ trước lại đột nhiên gợn sóng động đậy. Những dòng nhiệt lưu này chính là nguồn sinh lực thông qua cây Bá Vương Thương hấp thu được trong lúc giao tranh với Đoạt Mệnh Phong (ong đoạt mệnh).
Trong lúc hắn tạm ngừng chiến đấu, những sinh lực này vốn dần dần tiêu tán vào trong hư không. Nhưng, đúng vào lúc này, chúng lại giống như cơn đại hồng thủy đã tìm được mảnh đất khô hạn thỏa sức lấp đầy những kẽ nứt, ào ạt chảy vào trong hình nộm thế mạng.
Doanh Thừa Phong nhe răng trợn mắt chạy thục mạng, hắn chịu đựng những cơn đau tức do năng lượng khổng lồ xung kích vào não vực, nhưng trong lòng hắn lại không kìm nén nổi sự vui mừng quá đỗi.
Hóa ra sinh lực không chỉ có thể giúp hắn hồi phục thương thế, kéo dài sinh mệnh, ngay cả hình nộm thế mạng trong não vực cũng được hồi phục. Sau khi cảm nhận được thương thế của hình nộm thế mạng, những sinh lực này chủ động tụ tập vào trong não vực.
Đây không phải là sinh lực sản sinh từ sự nghiền ép chân khí, mà là nguyên thủy nhất, thuần khiết nhất, có một sức sống vô cùng mãnh liệt.
Một lát sau, những sinh lực này đã xông vào não vực, và tiếp xúc với hình nộm thế mạng.
Lập tức, những vết nứt trên cơ thể của hình nộm dừng lại, những sinh lực này giống như một dạng vật chất kết dính như keo, lấp đầy lên những khe nứt một cách nhanh chóng.
Nếu như không phải tự mình cảm nhận cảnh tượng này, Doanh Thừa Phong rất khó tin vào mọi thứ đã phát sinh trong não vực của hắn.
Những dị vật trong sinh lực và hình nộm đang đối kháng trực tiếp với nhau thông qua cơ thể của hình nộm, cơ thể của hình nộm lúc thì nứt ra, lúc thì hợp lại, giống như con rối bằng đất trong tay người thợ nặn có tay nghề tồi tệ, liên tục biến hóa không thành hình.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi tái đi, cũng may là hắn đã kịp hoán chuyển thương thế sang cho hình nộm. Nếu như lúc này chịu sự đối đãi này là bản thể của hắn, chỉ e rằng tim hắn đã chết rồi.
Trong khi hai nguồn lực lượng này giằng co nhau không dứt, từ trên cây Bá Vương Thượng lại truyền đến một nguồn sinh lực khổng lồ nữa. Khi nguồn sinh lực này đột ngột ập vào trong não vực, lập tức xông nhập vào trong cơ thể hình nộm, trong nháy mắt đã nghiền nát mấy cái dị vật thành bột.
Liền sau đó, nguồn sinh sực liên miêm không dứt bị hình nộm hút cạn kiệt đến giọt cuối cùng.
Doanh Thừa Phong có một phát hiện kinh ngạc, sau khi hình nộm trong não vực hắn trải qua biến cố lần này, sinh lực vốn có của nó hầu như tăng lên rất nhiều so với trước đây.
Nếu như nói trước đây năm cái dị vật kia có thể khiến cho hình nộm thế mạng rạn nứt mà vỡ, thì lúc này nếu như bị trấn thương một lần nữa có lẽ nó sẽ có thể kháng cự mãnh liệt mà không đến nỗi bị rạn vỡ nữa. Trong lòng hắn vô cùng vui mừng, trong khi cảnh tượng trước mắt rộng mở tươi sáng, một mảnh hồ trong xanh hiện hữu trước mắt hắn.
Thân hình Doanh Thừa Phong loáng một cái, giống như một con cá nhảy nhanh xuống hồ bơi lượn tung tăng...