Phong Huống đứng dậy, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm phong linh thạch trong tay.
Sau khi cảm ứng được bóng dáng ở bên trong phong linh thạch kia giống ny như Lang Vương, cùng với hơi thở đặc biệt cao ngạo khiến người có nhiều kinh nghiệm như Phong Huống lập tức nhận ra lai lịch của vật đó.
Doanh Thừa Phong mỉm cười gật đầu nói: - Hai người Lý Tĩnh Mẫn và Cừu Nhân Nghĩa liên kết, hao tổn tâm cơ săn giết Lang Vương nhưng cuối cùng lại là đệ tử chiếm được tiện nghi. Ha ha, nếu như để cho hai người bọn họ biết được việc này chắc hẳn rất là thú vị. Phong Huống cười dài một tiếng, trong tiếng cười kia không hề giấu được niềm vui sướng hả hê.
- Hảo tiểu tử, con khá lắm. Ông xoay người vỗ thật một cái thật mạnh trên đầu vai Doanh Thừa Phong, nói: - Vận may của con Ông lắc đầu, trong miệng chậc chậc vài tiếng nhưng cũng không hề nói ra lời.
Vận khí của tiểu tử này vô cùng tốt khiến Phong Huống không biết nói gì nữa.
Trong tay hắn đã có được hai thanh thần binh khí linh, hiện tại lại có được linh hồn của một linh thú. Chỉ cần vận hành thích đáng thì sẽ có được ba linh khí siêu phẩm. Nghĩ đến tu vi chân khí của tiểu tử này chỉ mới ở cấp võ sĩ mà đã sắp có được ba linh khí siêu phẩm khiến trong lòng hắn không ngừng thở dài.
Số phận như vậy, ngay cả dùng từ vận may để hình dung sợ là cũng không thể dùng được.
- Sư tổ Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong vẫn không thay đổi, cung kính nói: - Đây là lễ vật đệ tử dâng cho ngài.
- Tặng cho ta sao? Phong Huống hơi hơi sửng sốt, nếu như nói là không động tâm thì tuyệt đối chính là gạt người. Nước mật Lý gia tuy rằng có thể làm tăng lên sức mạnh tinh thần của Linh Sư nhưng trong mắt cường nhân cấp bậc như Phong Huống thì cũng không phải là kỳ trân có một không hai gì cả. Nếu như hắn mặt dày xin xỏ cũng có thể lấy được một vài hũ trong tay Lý gia để nếm thử.
Nhưng phong linh thạch trong tay Doanh Thừa Phong này lại vô cùng qúy giá.
Lão nhân gia ông cả đồng cũng chém giết vô số sinh linh, cũng bắt được vô số linh hồn nhưng cũng chưa từng bắt được linh hồn của linh thú.
Thứ này xét đến cùng chính là có liên quan đến vận khí.
Vận khí tốt thì có lẽ ngay từ lần đầu tinh bắt linh hồn đã có thể gặp được linh hồn của linh thú. Nhưng nếu vận khí không tốt thì cả đời cũng đừng mơ tưởng có được đồ vật này.
Nếu như vật này ở trong tay người khác thì Phong Huống sẽ dùng trăm phương nghìn kế lấy cho bằng được. Nhưng đây lại là do Doanh Thừa Phong bắt được, trong lòng hắn tính toán kỹ càng, thở dài một tiếng nói: - Thừa Phong, mấy ngày nữa chính là lúc con tiến vào tháp Truyền Thừa tiến hành thí luyện, linh hồn của Lang Vương này là thứ khó mà có được, con vẫn là nên cất nó vào trong chiến giáp đi. Về phần lão phu. Hắn cười ngạo nghễ nói: - Mặc dù lão phu chưa từng tự tay bắt được linh hồn của linh thú nhưng dựa vào sức mạnh tông môn cũng từng mua được hơn hai, ha ha, thứ này lão phu cũng không thèm.
Doanh Thừa Phong không nhìn cười được, hắn nghe ra được tuy trong miệng Phong Huống cố tình đánh giá thấp linh hồn của linh thú nhưng trong lòng lại tuyệt đối không bỏ qua.
- Sư tổ, đệ tử muốn hỏi mốt chút, linh hồn của Lang Vương có bản tính như thế nào?
Phong Huống ơi giật mình, nói: - Lang Vương cao ngạo, bản tính tàn bạo hung ác.
- Đúng vậy. Doanh Thừa Phong vỗ tay nói: - Nếu đệ tử nhớ không lầm thì linh hồn của linh thú chính là lựa chọn tốt nhất cho việc rèn ra Linh Binh siêu phẩm, lão nhân gia ngài để đệ tự nhốt vào trong linh giáp chẳng phải là gây thiệt hại cho đệ tử sao. Phong Huống tức giận lắc đầu nói: - Tiểu tử thối này, linh hồn Lang Vương đương nhiên là linh hồn rèn thành Linh Binh tốt nhất. Nhưng trong tay con đã có hai Linh Binh siêu phẩm, cho dù có nhiều thêm một vật nữa cũng không trợ giúp gì lớn lắm, Nhưng nếu trên người con có một linh giáp siêu phẩm thì lão phu mới yên tâm về việc tiến vào tháp Truyền Thừa. Về phần gây thiệt hại cho con, ha ha, con tưởng linh hồn của linh thú là vật gì hả, sác xuất xuất hiện vật này cực kỳ thấp, thật vất vả mới có được thì đương nhiên phải chuyển hóa nó giúp ích cho sức chiến đấu chứ, con ngàn vạn lần không thể bỏ qua.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại thầm nhủ.
Lão nhân gia ngài nói có lý, nếu như ta không có trí linh. Khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhưng hiện tại ta mà thật sự đem nhốt Hồn phách của Lang Vương vào trong linh giáp thì đúng là thần kinh.
Phong Huống cầm linh thạch nói: - Lấy bộ giáp bao ngoài thân thể con ra, lão phu đi mời Liêu sư đệ đến tự mình làm quán linh cho con.
Ở trong Khí Đạo tông có ba vị cường nhân rất mạnh.
Bọn họ tu luyện theo con đường linh đạo đều được công nhận là cường nhân đứng hàng thứ nhất trong tông môn.
Vị thứ nhất chính là tông chủ Phương Phù, trong đó sử dụng phù chú, búa chú đạt trình độ đáng kinh sợ. Ngày xưa Doanh Thừa Phong dựa vào sự phối hợp của bùa chú và Bạo Liệt kiếm, không ngờ lại sinh ra một hắc thiết cấp Võ sư. Bởi vậy có thể thấy được uy năng bùa chú của hắn đáng sợ đến mức nào.
Vị thứ hai dĩ nhiên chính là Phong Huống, hắn được công nhận là đệ nhất cường nhân rèn luyện Linh Binh.
Hễ là Linh Binh được sản xuất từ trong tay hắn, bất kể là phẩm chất như thế nào đều có giá trị gấp trăm lần. Đương nhiên Phong Huống cũng không bao giờ làm nhục thanh danh của mình, chất lượng của Linh Binh do hắn rèn nên đều hơn xa mặt hàng bình thường.
Mà vị thứ ba chính là Liêu sư đệ trong miệng Phong Huống kia.
Liêu Mẫn Cao, người được Khí Đạo tông công nhận là cường giả rèn luyện đồ phòng ngự đệ nhất, và được đặt song song với Phong Huống, xưng là một giáo một lá chắn của Khí Đạo tông.
Trong lòng Doanh Thừa Phong cảm kích nhưng ngoài miệng lại nói: - Sư tổ, đệ tử vừa mới trở về nên hơi mệt một chút muốn nghĩ ngơi một chút..
- Mệt cái rắm. Phong Huống không lưu tình vạch trần lời nói dối của hắn: - Nhìn bộ dáng con vui vẻ, mặt mày hồng hào, cho dù là đứng ba ngày ba đêm cũng không ảnh hưởng gì cả. Đứng đây cho ta
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng nói: - Sư tổ, lúc đệ tử trở về còn chưa đi bái kiến thúc thúc, cái này thật là bất kính. Phong Huống trừng mắt nói: - Có lão phu ở đây ai dám nói ngươi bất kính, tìm đến đây nói chuyện với lão phu.
Doanh Thừa Phong suy nghĩ một chút, trong đầu nhanh chóng xuất hiện vô số ý nghĩ.
Hắn cũng không muốn lãng phí linh hồn của linh thú khó có được một cách vô ích.
Nhưng hắn chưa kịp nghĩ ra diệu kế hay thủ đoạn gì thì Phong Huống liền bắt được hắn, nổi giận nói: - Tiểu tử này, tròng mắt ngươi xoay tròn có phải lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì phải không? Ông dùng lực lôi kéo Doanh Thừa Phong ra ngoài cửa, miệng nói: - Lão phu mặc kệ ngươi muốn làm gì, hôm này đều phải theo ta đem linh hồn của linh thú chuẩn bị cho tốt.
Doanh Thừa Phong liên tục cười khổ, hắn thật không ngờ Phong Huống lại nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán như vậy, bàn tay cầm cánh tay hắn giống như là gọng kiềm khiến hắn không thể giãy ra được.
Không tự chủ được đi theo Phong Huống ra cửa chính, một đường hướng về tòa nhà lớn nào đó.
Phong Huống biết rõ tiểu tử Doanh Thừa Phong này thông minh cổ quái, chỉ cần sơ sẩy một chút là hắn sẽ chạy trốn cho nên dọc theo đường đi vẫn cầm chặt tay hắn không buông. Mà vô số người nhìn thấy một màn như vậy đều kinh ngác ngơ ngác nhìn nhau, đặc biệt là những người nhận biết Doanh Thừa Phong đều thầm nhủ trong lòng.
Chắc là tiểu thiên tài này lại chọc giận thái thượng trưởng lão Phong Huống cho nên đã bắt hắn đến Chấp Pháp đường xét xử.
Không lâu sau hai người tới một tòa nhà lớn, Phong Huống không chút khách khí đá một phát trên cửa lớn.
- Đông
Một tiếng vang lớn truyền ra xa, cửa chính nhanh chóng bị mở ra.
Trên cửa lớn tòa nhà xa hoa trộng lẫy lại được bao bọc bởi một tầng kim loại màu vòng rất có phong thái.
Dựa theo kinh nghiệm của Doanh Thừa Phong thì phủ đệ càng như vậy thì tôi tế sẽ càng cuồng ngạo, Phong Huống có hành động vô lễ như vậy chỉ sợ sẽ bị người khác quát mắng.
Nhưng mà điều khiến hắn cảm thấy không ngờ chính là từ cửa lớn lộ ra một cái đầu.
Người này là một nam tử trung niên, trên mặt hắn mang theo ý cười nịnh nọt.
- Ai ôi, quả nhiên là Phong đại gia! Hắn đẩy cửa chính ra, cung kính nói: - Vừa nghe đến thanh âm này thì tiểu nhân liền biết chắc là lão gia ngài đến đây. Doanh Thừa Phong âm thầm liếc mắt, thì ra trong này có nguyên nhân, xem ra tất cả mọi người đều biết về tác phong thô bạo của Phong Huống.
Phong Huống gật đầu một cái, tùy tiện nói: - Liêu sư đệ có bên trong không.
- Lúc này lão gia đang ở trong phòng kho chọn lựa đồ phòng ngự do các nơi cống nạp. Người kia cười nói: - Đại gia ngài có cần tiểu nhân đi thông báo một tiếng hay không?
Phong Huống khoát tay chặn lại nói: - Không cần, lão phu tự đi. Ông lôi kéo Doanh Thừa Phong đi thẳng vào trong tòa nhà, quen thuộc đi về phía sau.
Sau một lát ông đã đi tới bên ngoài một phòng lớn. Ở bên ngoài căn phòng này có bốn người luyện võ đang canh giữ, ánh mắt của bọn họ sáng ngời, trên người đều có sát khí sắc bén, rõ ràng cho thấy đều là võ giả cường đại. Nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy Phong Huống đều không hẹn mà cùng khom người xuống, trên mặt lại mang theo nụ cười lấy lòng.
- Bái kiến Phong đại gia.
Phong Huống vung tay nói: - Mở cửa ra. Những người kia liếc mắt nhìn nhau, không hề dám cãi, ngoan ngoãn mở cửa phòng ra.
Doanh Thừa Phong đi theo tiến vào bên trong, ánh mắt hắn xoay chuyển, lập tức dừng ở trên người một vị lão nhân trong phòng.
Vị lão nhân này hắn đã từng thấy qua một lần, mấy tháng trước lúc Võ lão đến hắn cũng ra ngoài cung nghênh vị đại lão này.
Tuy nhiên khi đó vị lão nhân này ẩn thân phía sau Phương Phù, dường như cũng không hề làm người khác chú ý. Nhưng giờ phút này hắn lẻ loi đứng một mình ở phía trước đồ phòng ngực, trên người lại toát ra khí thế không xem ai ra gì trong thiên hạ.
Loại khí thế này không phải cố ý phóng ra mà là sau khi hắn nhìn thấy số lượng lớn đồ phòng ngự tự nhiên lại toát ra hơi thở như vậy.
Dường như là nghe được thanh âm cửa lớn mở ra, lão nhân kinh ngạc quay đầu nhìn một cái, sau đó cười nói: - Phong sư huynh, huynh không ở nhà chọn lựa binh khí bại hoại mà đến chỗ tiểu đệ làm gì vậy.
Thế lực của Khí Đạo tông không phải nhỏ, phạm vi trải rộng trên trăm dặm. Phân đà các nơi đều sẽ thu gom lại hết các binh khí phòng ngự thích hợp thô để đưa đến tổng đường cho các vị đại lão chọn lựa.
Trong phòng kho của Liêu Mẫn Cao chất đầy đồ phòng ngự mới thì binh khí nơi Phong Huống cũng sẽ không hề thiếu. Khẽ hừ một tiếng, thần sắc Phong Huống không tốt nói: - Liêu sư đệ, tiện lợi cho đệ rồi.
Liêu Mẫn Cao hơi giật mình, không hiểu gì nói: - Cái gì?
Phong Huống trầm giọng nói: - Ta muốn đệ giúp ngu huynh một chuyện, làm một linh giáo linh hoạt cho người đệ tử này của ta.
Liêu Mẫn Cao xem xét Doanh Thừa Phong một chút, thản nhiên nói: - Sư huynh chỉ bảo thì tiểu đệ tất nhiên sẽ làm. Ừ, Thừa Phong cũng sắp đi tới tháp Truyền Thừa nên lão phu cũng chỉ có thể cố gắng hết sức. Phong Huống chớp mắt, hơi có chút tiếc nuối ném phong linh thạch trong tay tới, nói: - Chính là vật này, ngươi nhìn rõ đi.
Liêu Mẫn Cao nhận lấy, nghi ngờ liếc nhidn, dùng sức mạnh tinh thần đảo qua lập tức kinh ngạc hô lên: - Linh hồn của linh thú