Sắc mặt hơi hiện lên vẻ thống khổ, cơ thịt khẽ rung lên vài cái, sau đó liền khôi phục hoàn toàn như thường.
Một tiếng sói tru bất chợt kia, tuy làm cho ông ta chấn động không nhỏ, nhưng cuối cùng cũng không khiến cho ông ta bị bất kỳ thương tổn nào.
Bởi vì lúc này tinh thần lực của ông ta có sức chịu đựng đã vượt xa linh sư cấp võ sư bình thường của Hắc Thiết Cảnh. Vào lúc này tinh thần lực liên tiếp đột phá thành công, đã có thể cùng những linh sư đồng cấp ganh đua ưu khuyết điểm rồi.
Cho nên, tiếng sói tru này mặc dù mạnh mẽ. nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được.
Soạtsoạt
Trên tấm thuẫn, bỗng nhiên phát ra một âm thanh náo động, theo sau đó tất cả đều phát sáng lên.
Nét mặt Liêu Mẫn Cao vô cùng nghiêm trọng, chân khí không ngừng lưu động trên người ông ta, tinh thần lực lại càng giống như nước sôi gợn sóng, mà ngay cả khuôn mặt cũng hơi đỏ lên.
Doanh Thừa Phong cũng tự nhiên khẩn trương lên, bởi vì hắn biết rõ, lúc này là thời điểm quan trọng, lỡ như có chỗ buông lỏng sao nhãng, như thế mọi công sức đều đem đổ sông đổ biển. Hào quang trên tấm thuẫn, trong lúc được Liêu Mẫn Cao không ngừng dùng sức mạnh thúc giục càng phát sáng, mà phong linh thạch ở giữa cũng phát ra từng tia sáng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Tuy rằng những hào quang này dường như vô cùng mỏng manh bị ánh sáng của tấm thuẫn che lấp, nhưng ba người ở đây đều có một cảm giác mơ hồ rằng chính ánh sáng ở trung tâm mới thật sự thu hút.
Tia hào quang kia tiến nhập vào trong tấm thuẫn, hóa thành dòng lưu quang giống như sóng nước bay lượn, linh văn trên tấm thuẫn một đường nối tiếp một đường phát sáng lên.
Doanh Thừa Phong hai mắt sáng rực, hắn thấy rõ ràng là lúc hào quang những linh văn này ngưng tụ đến một độ sáng nhất định, không ngờ mơ hồ sinh ra hình dạng Lang Vương ban đầu. Hình ảnh Lang Vương này không còn xa lạ gì với hắn, ở trong phong linh thạch hắn đã nhìn thấy vô số lần. Chỉ có điều, hồn phách Lang Vương khi đó cho hắn ấn tượng như là một lão nhân bình thường lúc tuổi già xế bóng, sinh mệnh dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bỏ lão mà đi. Nhưng giờ phút này, hình ảnh này lại dần dần rõ rệt, hơn nữa theo trên người nó còn phóng ra một lực lượng sinh mệnh khác.
Bỗng nhiên, Liêu Mẫn Cao trợn tròn hai mắt, phẫn nộ quát: - Thừa Phong, dùng máu của ngươi quán thông sói phách.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn lập tức mở miệng dứt khoát cắn vào đầu ngón tay.
Ngay sau đó, máu lập tức chảy ra, mà hắn thì cong ngón tay búng ra, đem chân khí và lực lượng tinh thần ẩn chứa trong máu huyết bắn đi. Vòi máu tươi kia trong nháy mắt đánh trúng trên thân ảnh Lang Vương đang được ngưng tụ
Dường như bởi vì bị máu tươi kích thích, Lang Vương ngẩng đầu lại lần nữa phát ra một tiếng gào thét vô hình vô sắc nhưng làm chấn động tâm linh.
Nếu là người bình thường sẽ không cảm nhận được sự đáng sợ của tiếng gào thét này. Nhưng với linh sư thì khác, âm thanh này và lực lượng tinh thần hình thành một loại liên kết và kìm hãm không rõ ràng trong nháy mắt cùng xuất hiện ở hai người, bạo phát ra va chạm mãnh liệt
Chân khí và tinh thần lực ẩn chứa ở trong máu kia, vào lúc này không ngờ có nguy cơ sắp vỡ vụn. Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, hắn biết rằng lúc này hai vị đại lão căn bản không thể giúp được gì cho mình.
Nếu hắn không nhân cơ hội tốt này thu phục hồn phách Lang Vương, như vậy còn muốn được khí linh công nhận sẽ còn phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức.
Mà hắn hiện giờ thiếu thốn nhất là thời gian.
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, trên người phát ra sát khí hung thần không gì sánh nổi
Vào lúc hơi thở này lan truyền ra, ngay cả Liêu Mẫn Cao cũng không nhịn được thân hình khẽ rung lên, ánh mắt khác thường nhìn hắn. Sát khí tuy không làm cho lão nhân gia ông ta cảm thấy sợ hãi, nhưng mơ hồ có chút cảm giác sởn tóc gáy.
Doanh Thừa Phong tiểu tử này tuổi còn trẻ mà đã có sát khí kinh khủng như vậy, thực là có chút khó tin. Chẳng trách Phong Huống coi hắn như là của quý, cái gì cũng muốn vì hắn suy xét chu toàn.
Oanh.oanh
Sát khí hung ác đột nhiên tấn công tới, hung hăng va chạm cùng hồn phách Lang Vương
Ngaoooooo Lang Vương phát ra tiếng gào thét bi thương, thân hình sắp hinh thành kia thậm chí còn bắt đầu hơi lay động, có nguy cơ tiêu tan
Doanh Thừa Phong lần này ra tay tấn công vừa phải, chỉ để khiến Lang Vương cảm nhận được nguy cơ, vừa rồi không đem toàn lực nghiền nát. Trong đó nắm chắc có chừng mực, ngay cả hai vị lão nhân bên cạnh cũng có cảm giác như vậy là đủ rồi.
Thời gian dần qua, thu lại vẻ cao ngạo trong đôi mắt Lang Vương hướng về phía Doanh Thừa Phong hạ đầu cúi xuống, tỏ ra thấp kém biểu đạt thanh âm thuần phục.
Phong Huống và Liêu Mẫn Cao ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ tới, Doanh Thừa Phong lại có thể dễ dàng thu phục hồn phách Lang Vương hung tàn. Thực ra Doanh Thừa Phong có thể làm được như vậy cũng do có quan hệ rất lớn đến thân thủ bắt linh của hắn
Hồn phách Lang Vương này tại lúc hắn bắt linh, đã từng nảy ra ý nghĩ muốn hủy diệt thế giới tinh thần của hắn. Thế nhưng, dưới sát khí áp bức của Doanh Thừa Phong, Lang Vương lập tức thần phục, hơn nữa linh hồn ở trong hồn phách Lang Vương đã khắc sâu dấu ấn tinh thần của Doanh Thừa Phong.
Cổ lực lượng tinh thần này đối với hồn phách Lang Vương mà nói, cũng không có cách nào thật sự mạnh mẽ chống lại.
Cho nên, sau lúc Doanh Thừa Phong phát ra sát khí, hồn phách Lang Vương liền không thể tự chủ mà tỏ ý thần phục. Thở một hơi thật dài, Doanh Thừa Phong lần thứ hai bắn ra vài giọt máu tươi
Lúc này, máu tươi không có bất cứ cái gì cản trở liền rơi xuống trên thân hình Lang Vương, đồng thời nhanh chóng lan tràn ra ở giữa linh văn của tấm thuẫn.
Liêu Mẫn Cao hai hàng lông mày đột nhiên giương lên nói: - Không đủ, còn cần nhiều hơn nữa.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, xem xét miệng vết thương trên ngón tay đã có chút khép lại, khóe miệng khẽ giật giật. Tuy rằng hắn tự cho là đã hàng phục được hồn phách Lang Vương nhưng Liêu Mẫn Cao sư tổ vẫn là không dễ dàng chịu từ bỏ ý đồ
Ánh mắt của lão nhân kia linh hoạt, sắc bén gần như muốn giết người, thúc ép. Doanh Thừa Phong chỉ có thể lại lần nữa nén đau cắn đầu ngón tay, đem từng giọt máu tươi quý báu dâng hiến ra ngoài.
Cũng không biết chảy bao nhiêu máu, cho đến khi toàn bộ linh văn trên tấm thuẫn đều bị huyết sắc tràn ngập, Liêu Mẫn Cao mới cho dừng lại.
Tuy nhiên đến lúc này sắc mặt Doanh Thừa Phong có chút trắng bệch
Đây cũng không phải là bị dọa, mà nguyên nhân là do mất máu quá nhiều. Mà ngay cả bản thân Doanh Thừa Phong cũng đang hoài nghi, nếu như còn tiếp tục nữa chỉ sợ tấm thuẫn này còn chưa nhận chủ, chính mình đã một bước đến thế giới phương tây cực lạc rồi.
- Phong Từ trong miệng Liêu Mẫn Cao bất chợt phát ra một âm thanh vang dội như sấn sét, giống như tiếng thét phẫn nộ.
Theo sau đó, khối phong linh thạch nho nhỏ kia vỡ ra, mà lúc này hình ảnh Lang Vương trên tấm thuẫn đã ngưng thực hoàn toàn rồi.
Lang Vương mở miệng lớn dính máu, nhìn hướng về Doanh Thừa Phong gật đầu 3 lần, sau đó oạch một tiếng biến mất vào trong tấm thuẫn.
Nhìn Lang Vương biểu hiện thông linh như vậy, Doanh Thừa Phong lộ ra sự vui mừng trên mặt
Những giọt máu này, không uổng phí mà. Chỉ có điều sau khi trải qua quá trình quán linh này, Doanh Thừa Phong đối với cách làm lấy hồn phách linh thú để kích thích linh khí dụng cụ tuyệt đối đứng xa mà trông rồi.
Loại phương pháp này chẳng những yêu cầu hà khắc, hơn nữa trong quá trình quán linh còn cần nhiều máu tươi như vậy, so với việc phân tách trí linh của hắn tuyệt đối là một trời một vực, không thể so sánh nổi.
Đương nhiên nếu đổ máu không phải hắn mà là người khác, Doanh Thừa Phong cũng sẽ không có quá nhiều cảm khái
- Hahaha, hahaha.
Liêu Mẫn Cao cầm trong tay tấm thuẫn , ngẩng cao đầu phát ra tiếng cười lớn như kẻ điên dại
Những âm thanh này lan truyền ra rất xa, ở trong căn phòng này làm cho màng nhĩ của Doanh Thừa Phong mơ hồ cảm thấy đau.
Gian phòng này dùng để chứa rất nhiều binh khí, lúc xây dựng có thể nói là dùng hết tâm tư, bất kỳ âm thanh nào cũng không thể truyền ra ngoài. Chính bởi vì vậy cho nên khi Liêu Mẫn Cao vô ý cười dài, hồi âm to lớn kia có thể nói là khó bề tưởng tượng.
Phong Huống khẽ vuốt râu dài cũng không có ý ngăn cản, mà vẻ mặt nở nụ cười nhìn ông ta
Rèn ra một linh khí siêu phẩm, đó là mơ ước của tất cả linh sư. Nhưng tuyệt đại đa số linh sư đều không thể làm được điều này.
Tuổi của Liêu Mẫn Cao đã lớn, hiện giờ bỗng nhiên hoàn thành nguyện vọng cả đời của mình, tự nhiên là vo cùng vui sướng.
Một lúc lâu sau, Liêu Mẫn Cao cuối cùng cũng thu hồi nụ cười của mình, mắt dừng ở thần binh trong tay, đưa vào trong một luồng chân khí
Song ông ta lập tức cảm nhận được một sức mạnh kháng cự âm ỷ
Tuy rằng tấm thuẫn này là do ông ta quán linh, nhưng trong quá trình kia, hồn phách Lang Vương trong tấm thuẫn đã nhận Doanh Thừa Phong làm chủ, cho nên giờ phút này chủ nhân của nó cũng không phải là Liêu Mẫn Cao Chẳng qua bởi vì Liêu Mẫn Cao chủ trì toàn bộ quá trình quán linh, cái linh khí siêu phẩm này từ một góc độ nào đó mà nói cũng có thể xem như là người tạo ra nó
Cho nên, lực lượng kháng cự này cũng không phải là quá mãnh liệt, nhưng cho dù như thế cũng làm cho Liêu Mẫn Cao xúc động thật lâu
Thở dài một hơi ông ta nói: - Thừa Phong, may mắn không làm nhục mệnh, tấm thuẫn này đã trở thành linh khí siêu phẩm rồi. Nói xong ông ta đưa tấm thuẫn tới
Doanh Thừa Phong đưa tay nhận lấy, nói: - Đa tạ Liêu sư tổ Liêu Mẫn Cao cất tay nhẹ nhàng nói: - Bản chất tấm thuẫn này là cực phẩm hắc thiết cảnh, mà chân khí tu vi của ngươi bây giờ còn ở tầng thứ mười. Theo lý mà nói, ngươi không có cách nào phát huy hết uy lực của linh khí này. Tuy nhiên, linh khí này đã nâng lên cấp siêu phẩm, hơn nữa nhận ngươi làm chủ nhân, đã không như lý thuyết nữa rồi. Trong ánh mắt của lão nhân gia ông ta ẩn chứa thần sắc mong chờ nói: - Bây giờ ngươi hãy thử xem, rốt cuộc có khả năng phát huy hết uy năng của vật này không.
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, trong lòng hắn thực ra cũng tràn đầy chờ mong.
Hao phí nhiều máu tươi như vậy mới thu phục thành công cái này, nếu tấm thuẫn này không mang tác dụng hùng mạnh vậy chẳng phải hắn đã quá thiệt thòi sao. Nếu người khác biết suy nghĩ này của hắn, sợ là liền mang hắn đánh chết ngay tại đây.
Bao nhiêu muốn cầu một món linh khí siêu phẩm đều là không hề có biện pháp đạt được, mà hắn vẫn còn ở đây kén cá chọn canh, đúng là làm người ta tức chết.
Lấy ra tấm thuẫn, thoáng phóng ra một ít chân khí, trên mặt Doanh Thừa Phong lập tức toát ra một chút vẻ kinh ngạc