Ánh mắt của Doanh Thừa Phong dừng lại nhìn trên tay của Lâm Phong.
Tay này so với người bình thường nhỏ hơn một chút, và giống với con người y, đều hơi nhỏ nhắn.
Tuy nhiên trên lòng bàn tay lại đang có thứ mà khiến Doanh Thừa Phong sao cũng không nghĩ ra được.
Đây là một chiếc nhẫn màu trắng. Tuy nhìn bề ngoài đồ vật này không hề xa hoa, duờng như chỉ là một đồ vật bằng đồng xanh mà thôi nhưng trong lòng của Doanh Thừa Phong lại có trận trận ý nghĩ lạnh lùng khó hiểu dâng lên.
Chiếc nhẫn. Ở trên đời, đồ vật này chính là biểu thị một hàm ý nào đó rồi Nhưng một người đàn ông tặng cho nhẫn cho một người đàn ông khác, đây khó tránh khiến người ta cảm thấy có chút nghi hoặc sợ hãi rồi
Doanh Thừa Phong đang định nói chuyện nên nhếch mép miễn cưỡng cười một cái nhưng trong lòng lại đột nhiên chuyển qua ý nghĩ khác. Hắn đưa tay vỗ mạnh lên đầu mình một cái
- Bốp
Lần này, phát ra âm thanh chấn động không hề nhẹ
Lâm Phong trố mắt, líu lưỡi nhìn hắn - Doanh huynh, ngươi làm sao vậy? Doanh Thừa Phong cười nhạt một tiếng, nói - Không có gì. Trong này có một con muỗi.
Trên thực tế, Doanh Thừa Phong đã nghĩ ra một việc rồi. Nơi này chính là thế giới Linh đạo, chiếc nhẫn bình thường ở đây cũng chỉ có hai loại hàm ý là đẹp và quý mà thôi.
Đương nhiên nếu như linh sư lấy ra chiếc nhẫn, vậy ý nghĩa là hoàn toàn không giống rồi
Loại này không giống tín vật đính ước, mà là chiếc nhẫn chỉ vẫn là một loại linh binh đặc thù. Trong tất cả linh binh, linh binh trang sức không còn nghi ngờ gì là hiếm thấy nhất rồi.
Bởi vì thể tích của trang sức cực kỳ nhỏ, hơn nữa rất khó chế tạo, dễ bị thiếu sót và dễ vỡ. Cho nên muốn luyện chế trang sức thành linh binh kỳ thực độ khó vượt xa so với linh khí phổ thông và linh khí phòng ngự phải khó khăn gấp trăm lần
Nếu không như vậy, muốn làm được điểm này còn phải có kỹ xảo đặc thù cực kỳ cao. Doanh Thừa Phong trước nay chưa bao giờ nhìn qua người khác rèn tạo trang sức, cho nên hắn quả nhiên là muốn học, cũng không có có chỗ bắt chước được.
Lực lượng tinh thần giải phóng ra lượn quanh một vòng trên chiếc nhẫn. Doanh Thừa Phong quả nhiên cảm nhận được dao dộng của một khối lực lượng kỳ dị Loại dao động này vẫn là đặc trưng cố hữu của Linh khí. Tuy nhiên hắn còn không biết chiếc nhẫn này ẩn chứa thuộc tính gì, nhưng hắn đã xác định được một điểm là: đồ vật này tuyệt đối là một linh khí.
Khụ, khụ. Ho nhẹ hai tiếng, Doanh Thừa Phong nói - Lâm huynh, phần lễ vật này của ngươi thật sự là rất nặng rồi. Tiểu đệ có thể không giám nhận đâu.
Lâm Phong nhướn mày, nói. - Doanh huynh nói lời ấy sai rồi. Vật này tuy có chút công dụng nhưng nếu so sánh với linh khí nón đồng ngươi đưa ra, đó là phải kém xa rồi. Hắn dừng một chút rồi nghiêm túc nói tiếp. - Tiểu đệ nghiên cứu ra cái nón đồng kia quả thật là lợi ích không nhỏ. Lấy đồ chơi đem tặng như vậy chỉ là đáp lại chút nhỏ nhoi thôi Doanh Thừa Phong ha hả cười, nói. - Lâm huynh có điều không biết. Tiểu đệ đã luyện hóa Hàn băng trường kiếm, hơn nữa đoạt được một linh binh khá mới. Trong ánh mắt của hắn ẩn chứa một sắc thái kiêu ngạo, nói. - Tiểu đệ tin rằng, đoạt được lợi ích lần đó tuyệt đối không kém Lâm huynh, cho nên Lâm huynh không cần khách khí vậy đâu.
Bất luận Lâm Phong từ trong cái nón đồng kia đạt đoạt được bao nhiêu chỗ tốt, đều không có cách nào so sánh được với một linh khí siêu phẩm. Cho nên Doanh Thừa Phong mới biết cuồng ngôn như vậy.
Lâm Phong nhíu mày, nói - Doanh huynh, bất kể ngươi nói sao, tiểu đệ rút cuộc nợ ngươi một chút ân tình rồi. Nếu ngươi không muốn thu nhận vật này, tiểu đệ đành đem nón đồng hoàn trả thôi.
Ngữ khí của hắn cực kỳ kiên định, không một chút đắn đo, thương lượng.
Lần này, đến lượt mặt Doanh Thừa Phong nhăn nhó. Hắn một đời duyệt qua vô số người, đương nhiên có thể nhìn ra lòng kiên định như sắt của đối phương. Nếu hắn không thu nhận đồ vật này, Lâm Phong chắc chắn sẽ vứt nón đồng xuống mà đi
Còn việc hắn giữ lại cái nón đồng đối hay tặng cho người khác thì Lâm Phong nhất định là mặc kệ đấy.
Than nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói - Thôi được. Nếu Lâm huynh kiên định như vậy, tiểu đệ mạo muội nhận vậy Trên mặt của Lâm Phong lúc này mới lộ ra vẻ mỉm cười, thần sắc nhẹ nhàng trở lại.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ rung động. Nhìn biểu hiện này của Lâm Phong, dường như chiếc nón đồng kia đối với hắn cực kỳ quan trọng cho nên mới kiên quyết không thôi như vậy.
Chẳng lẽ trong chiếc linh khí đặc thù kia, thật có chỗ tuyệt diệu gì khó thay thế
Nhưng ý niệm này chỉ là thoáng qua trong đầu hắn rồi liền biến mất rồi. Cho dù chiếc nón đồng có công dụng đặc thù gì đi nữa, Doanh Thừa Phong cũng tuyệt đối không muốn tranh giành nữa.
Giơ tay nhận lấy chiếc nhẫn rồi, thoáng điều chỉnh một chút, Doanh Thừa Phong liền đem đeo lên đầu ngón tay của hắn.
Chân khí luân chuyển, nhập vào trong chiếc nhẫn. Trên mặt chiếc nhẫn đó lập tức sáng lên
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến đổi. Hắn mơ hồ cảm nhận được rồi. Luồng ánh sáng này tuy nhìn không mãnh liệt nhưng trong đó lại ẩn chứa uy năng dũng mãnh khiến người ta khó tin. Loại lực lượng này thậm chí khiến hắn cảm giác sởn da gà, dựng tóc gáy lên
- Lâm huynh, đây là Doanh Thừa Phong cẩn thận hỏi. Lâm Phong tự hào nói - Đây là đệ nhất linh khí trang sức do tiểu đệ luyện chế ra, bên trong ẩn chứa ba luồng ánh sáng lôi điện. Hắn có chút đắc ý nói - Chỉ cần kích phát sử dụng chân khí thì có thể trong nháy mắt phát ra. Doanh huynh không ngại thử một lần xem sao.
- Được Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu. Tay hắn lại vung lên một cái, chân khí cuồn cuộn bắn ra.
Ngay sau đó, ánh sáng trên mặt chiếc nhẫn đó lập tức dồn lại làm một điểm, và phát ra một tiếng "Băng" Tia chớp
Đây chắc chắn là tốc độ tia chớp, cho dù ánh mắt của Doanh Thừa Phong đều không thấy rõ ràng ánh chớp này phát khi nào nhưng nó đã đánh tan một bình hoa trong đại sảnh rồi
- Băng
Trong âm thanh tiếng nổ cực lớn, chiếc bình hoa đặt trên lan can tức nổ vụn ra rơi xuống đất.
Hai mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, trong lòng đầy kinh ngạc
Kỳ thật, uy năng của luồng quang điện này không phải đặt biệt hùng mạnh, nhưng Doanh Thừa Phong vốn xem trọng lại là tốc độ của nó
Tốc độ khuếch trương của nó đạt tới cực điểm, ngay cả là so sánh với linh võ thần binh dường như cũng không thua kém được. Đem so sánh cũng chỉ duy có Vô hình châm của Lý Tĩnh Mẫn và lực lượng tinh thần xung kích ngưng tụ của bản thân trong trang sức giải phóng ra mới có thể ngang nhau thôi.
Chỉ là bí mật của đồ trang sức này chỉ có một mình hắn nắm được nên Doanh Thừa Phong không thể dễ dàng để lộ được.
Như vậy quang điện trên chiếc nhẫn này sao trở thành một trong những đòn sát thủ trong tay mà hắn quang minh chính đại có thể lấy ra dùng được.
Hít một hơi thật sâu, Doanh Thừa Phong nói. - Lâm huynh, đa tạ. Hắn nhẹ nhàng phẩy tay, nói - Có vật này trên người, tiểu đệ vào thi luyện Tháp Truyền Thừa lại có nhiều thêm một phần bảo đảm rồi.
Lâm Phong cười khẽ nói. - Lâm huynh quá khen rồi. Chiếc nhẫn này, tiểu đệ mệnh danh là Kinh điện chi quang (ánh sáng kinh hồn). Bên trong có sức mạnh của ba luồng quang điện, một khi sau khi sử dụng, sẽ tự động tiến hành hấp thụ bổ sung lực lượng cùng loại của bên ngoài. Hắn thoáng trầm ngâm một chút nói tiếp. - Trong hoàn cảnh bình thường chỉ cần trong một ngày là có thể bổ sung đủ một luồng ánh sáng quang điện Đôi mắt Doanh Thừa Phông ánh lên tia vui mừng
Lấy thể tích mà nói, có thể trong một ngày bù lại một phần ba lực lượng tiêu hao xem là sự việc không gì bằng rồi
Lâm Phong tiếp tục nói. - Nếu Doanh huynh tính tiếp nhận thi luyện vào Tháp Truyền Thừa, thì tiểu đệ chúc Doanh huynh thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công
Khi hắn nói những lời này, trong ánh mắt vẫn còn đang chớp động một chút sắc thái không tự nhiên.
Linh sư chính là đám người đặc biệt nhất trong thiên hạ này, bọn họ đang nắm trong tay nguồn vật liệu nhiều nhất trong thiên hạ. Bọn họ có thể chuyển đổi thần kỳ, rèn tạo ra thần binh lợi khí mạnh nhất trên thế giới này, có thể chế luyện ra tiên đơn khiến người ta một bước lên trời, cũng có thể bày ra Phù Lục trận pháp phá hủy trời đất.
Đây hết thảy đều thể hiện thân phận linh sư là địa vị cao đến mức nào.
Mà thi luyện Tháp Truyền Thừa tuy các môn các phái đều tương đối ngang nhau nhưng dẫu sao chỉ là nơi tập hợp người luyện võ, đối với linh sư chính thống như Lâm Phong này mà nói dường như không có bất kỳ chút hấp dẫn nào.
Doanh Thừa Phong cười hồn hậu. Hắn tự nhiên có thể đoán được tâm ý đăm chiêu của đối phương.
Nhưng hiện giờ hắn lại biết những thứ Lâm Phong không biết, nếu như dễ dàng để Lâm Phong biết mối quan hệ giữa Vực và Chung cực truyền thừa, chỉ sợ hắn cũng không có cách nào duy trì được thần thái bình tĩnh như vậy thôi.
Thời gian Lâm Phong ở lại không dài, sau khi giao nhẫn cho Doanh Thừa Phong, thì y cáo từ rời đi
Y tiến đến lần này như thể chính là vì trả lại ân tình của linh khí nón đồng, mà một khi giải được ân tình này thì y cũng không hề lo lắng nữa.
Doanh Thừa Phong lắc đầu cười. Bất kể Lâm Phong nghĩ như thế nào nhưng y đến lần này lại vì mình mà mang đến một trang sức đặt thù, khiến sức chiến đấu của bản thân tăng thêm một bậc. Dựa vào điểm này, hắn cũng sẵn sàng tiếp nhận tình cảm này đấy. Những ngày kế tiếp sau đó, Doanh Thừa Phong thấy Doanh Lợi Đức thúc thúc và Lâm Tự Nhiên ở Phong Phủ bế quan tu luyện chân khí.
Chân khí của hắn tuy đạt tới trên dưới tầng 10 nhưng thời gian lên cấp dù sao cũng quá ngắn không có cách nào so được với tột đỉnh tầng 10 lâu nay của Trương Học Lâm
Những người đó sở dĩ còn là chân khí tầng 10, đó là vì kết quả của bọn họ cố ý kiềm chế.
Chỉ cần bọn họ muốn, bất cứ lúc nào đều có thể thăng lên tới cảnh giới võ sư
Nhưng Doanh Thừa Phong không thể, cho dù hắn vứt bỏ tư cách thi luyện Tháp Truyền Thừa cũng đừng mơ tưởng trong thời gian ngắn tiếp tục thăng lên được. Cho nên coi như lúc này, hắn cần nắm chắc thời gian, tranh thủ từng giây phút tiến hành củng cố và tu luyện chân khí
Mấy ngày sau, Phong Huống tới trước phòng ngủ của hắn, nhẹ nhàng gõ mấy cái
Doanh Thừa Phong dường như là phát hiện ra, vươn người đứng dậy, trong nháy mắt thu lại chân khí vốn có trên người lại.
Sau đó, hắn đẩy cửa phòng ra.
Ngoài cửa, Phong Huống nhìn vẻ mặt bình thản của Doanh Thừa Phong mà lão cảm nhận được hơi thở trên người Thừa Phong vẫn yên tĩnh như nước giếng không chút gợn sóng liền hài lòng gật đầu một cái. Vào Tháp Truyền Thừa đều là việc cực kỳ mong muốn của mỗi thiên tài nhưng trước khi tiến vào đó một khắc còn có thể giữ được loại tâm thái của tuổi trẻ này, đó chính là rất ít rồi.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói - Sư tổ, phải chăng muốn bắt đầu rồi.
Phong Huống chậm rãi gật đầu, nói - Đúng vậy. Mấy vị đệ tử nội định trong môn đã bắt đầu tập trung ở bên trong đợi ngươi tụ họp. Chúng ta sẽ cùng nhau tới Tháp Truyền Thừa.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu một cái, nói - Vâng Phong Huống xoay người rời đi, Doanh Thừa Phong cũng im lặng đi theo
Đang lúc rời đi khỏi Phong phủ, Phong Huống lại đột ngột dừng bước, hắn xoay người nghiêm túc nói. - Thừa Phong, sau khi vào Tháp Truyền Thừa, lão phu ban thưởng cho ngươi 4 chữ.
- Nghe sư tổ dạy bảo
Phong Huống nói rõ ràng từng chữ - Lão phu cần ngươilượng sức mà làm