Một thương đã phá tan phòng ngự mạnh nhất của con bọ cạp sắt. Rốt cuộc, lớp vỏ cứng tựa như sắt thép kia cũng không thể chống đỡ được đòn tấn công của Bá Vương thương. Một thương đâm ra, xuyên thủng đầu con bọ cạp sắt.
Tuy lực sinh mạng của loài vật này vô cùng ương ngạnh, vẫn lăn lộn thỏa thích trên mặt đất. Nhưng Doanh Thừa Phong có thể cảm giác được hơi thở của bọn chúng đang giảm xuống cực nhanh.
Chỉ một lát sau, rốt cuộc hai con bọ cạp sắt này cũng ngừng lăn lộn, nằm yên trên mặt đất.
Doanh Thừa Phong thở một hơi thật dài. Hắn khá hài lòng gật đầu một cái. Ở trong khu vực này, nhất định hai con bọ cạp sắt này là bá chủ của những sinh vật khác. Cho nên, trên người chúng tràn đầy một loại khí phách mạnh mẽ. Mà lúc này, luồng hơi thở mạnh mẽ đó đã bị DoanhThừa Phong thu nạp. Tuy đại bộ phận trong đó đều tiêu tan không thấy, nhưng những bộ phận còn dư lại kia cũng chống đỡ được với Doanh Thừa Phong.
Tuy nhiên, điều khiến cho hắn vui mừng chính là nguồn lực lượng sinh mạng đã hấp thu được từ trên người hai sinh vật này.
Võ lão nói không sai, mọi sinh vật ở bên trong tháp Truyền Thừa đều có một đặc thù chung, chính là nguồn lực sinh mạng của chúng rất khác thường, vô cùng thịnh vượng.
Đối với những người khác mà nói thì điều này cũng không phải là tin tức tốt gì. Bởi vì những sinh vật này đều là đối thủ của bọn họ ở trong tháp Truyền Thừa.
Sinh vật càng mạnh mẽ thì lại càng khó đối phó, bọn họ càng khó đạt được truyền thừa.
Nhưng đối với Doanh Thừa Phong thì đây chính là một cơ hội tốt.
Giờ phút này, nguồn lực lượng sinh mạng cuồn cuộn kia đang không ngừng xuyên qua Bá Vương thương, truyền vào trong thân thể. Sau khi bị chân khí nghiền ép, từng điểm từng điểm rót vào trong cơ thể con người rối.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, khí tức sinh mạng của con người rối đã trở nên mạng mẽ hơn rất nhiều. Mới chỉ là chém giết hai con bọ cạp sắt mà đã có thể cảm giác được nguồn lực lượng sinh mạng tăng lên. Nếu như ở thế giới bên ngoài thì đây là chuyện không thể tưởng tượng được.
Nắm chặt nắm đấm, Doanh Thừa Phong tự nhủ thầm rằng, đã đến nơi này, tuyệt đối không thể vào Bảo Sơn mà vô ích trở về.
Doanh Thừa Phong lấy ra một thanh đoản kiếm cực kỳ sắc bén từ trong túi không gian, cắt đứt đuôi của hai con bọ cạp sắt.
Tuy hai con bọ cạp sắt này có mình đồng da sắt, nhưng lại không thể chịu được nhiệt độ cao, không phải là vật liệu gì quý giá. Nhưng đuôi của chúng lại là đồ tốt khó gặp được. Hắn nhẹ nhàng cắt một chút, lập tức, tiếng kim loại truyền ra vang dội.
Ngay cả khi đã bị ngọn lửa thiêu đốt, lớp vỏ cứng trên người bọ cạp hóa mềm, thì cái đuôi này vẫn cứng rắn như sắt.
Hơn nữa, phần phát sáng bên trên cái đuôi đen kịt kia lại càng nhắc nhở hắn rằng thứ này vô cùng kịch độc. Nếu như dùng để đánh lén thì đây tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất.
Sau khi xử lý qua loa cái đuôi, Doanh Thừa Phong tiếp tục đi tới nơi xa kia.
Đã một ngày một đêm trôi qua. Thông qua lực lượng đặc thù của đồ trang sức, Doanh Thừa Phong đã phát hiện thêm mấy sinh mạng mạnh mẽ. Sau khi trải qua thí nghiệm bức huyệt, Doanh Thừa Phong đã tìm ra được một số công năng đặc thù của đồ trang sức.
Dưới sự trợ giúp của nó, quả thật hắn có thể theo dõi mọi vật trong phạm vi hai trăm trượng xung quanh.
Nhưng việc theo dõi này cũng có hạn chế nhất định. Nếu đối phương ẩn thân ở dưới mặt đất hoặc là những góc rất âm u, như vậy Doanh Thừa Phong cũng chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của kẻ thù chứ không thể nào nhìn thấy được diện mạo của bọn họ.
Tuy nhiên, chỉ cần đối phương có thực lực mạnh mẽ thì ở trong não của bọn họ sẽ xuất hiện một điểm màu đỏ. Thực lực càng mạnh thì điểm đỏ này lại càng sáng. Còn với những thứ không thể hiện điểm đỏ thì gần như không cần phải tính rồi.
Cho nên, có những thứ này trong người, có thể nói Doanh Thừa Phong đã đứng ở thế bất bại.
Đặc biệt ở ở trong hoàn cảnh đặc thù này. Chỉ cần Doanh Thừa Phong không nhóm lửa nấu cơm, không tạo ra tiếng vang gì quá lớn, vậy thì chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra tung tích của kẻ thù trước.
Mà một khi phát hiện được sinh vật mạnh mẽ, Doanh Thừa Phong sẽ tiến tới gần và thuận tay giết chết.
Ở nơi này có vô số sinh vật. Nguồn lực lượng sinh mạng cực kỳ hùng mạnh khiến cho lực lượng ẩn chứa trong con người rối không ngừng tăng lên theo thời gian.
Thậm chí, Doanh Thừa Phong có cảm giác rằng, nếu cho hắn một tháng, hắn có thể làm cho người rối tấn thăng đến một cảnh giới mới.
- Grào
Đột nhiên, từ phương xa truyền tới một tiếng rống to như sấm sét.
Doanh Thừa Phong hơi nhíu lại hai mắt, nhìn về phía vừa truyền tới tiếng rống này.
Chỉ là tiếng gào thét này ở cách xa hơn hai trăm trượng, cho nên cho dù hắn có đồ trang sức thì cũng không thể cảm ứng được chuyện gì đang xảy ra tại nơi đó. Nhưng chỉ sau một khắc, từ chỗ đó lại truyền tới một vầng sáng cao ngất, giống như là có vô số pháo hoa cùng được phóng lên, màu sắc mỹ lệ không gì so sánh nổi.
Mà bên trong vầng sáng rực rỡ kia lại là tiếng gầm rú bén nhọn, kéo dài của con người.
Doanh Thừa Phong lập tức hiểu ra. Đây là một vị cường giả tiến vào thí luyện tháp Truyền Thừa đang gặp phải một sinh vật hung dữ. Hơn nữa, hai bên đều đang quyết chiến tới cùng, cho nên mới tạo nên thanh thế lớn đến vậy.
Con ngươi quay tròn một cái, Doanh Thừa Phong đã cúi người xuống, nhanh chóng lao về phía âm thanh kia.
Khoảng cách dần dần thu hẹp lại. Rốt cuộc, hắn cũng đã cảm ứng được tất cả phát sinh đang diễn ra ở nơi đó.
Một con thằn lằn sáu chân đen kịt với cái miệng lớn dính đầy máu đang giao chiến cùng một vị nam tử trẻ tuổi cầm kiếm.
Vị nam tử này có khuôn mặt xa lạ nhưng thực lực của y lại không hề yếu chút nào. Hiển nhiên, trường kiếm trong tay y là một linh binh đã được trải qua một lần rèn đặc thù, trong lúc múa may tỏa ra ánh sáng vô tận.
Trong mỗi một tia sáng đều ẩn chứa một phần kiếm khí nhàn nhạt. Vào lúc vô số kiếm khí hội tụ cùng một chỗ, dường như chúng nó tạo thành một thế giới gần như thế giới kiếm hải.
Nếu như dùng thế giới kiếm hải kinh khủng kia để đối phó với loài người thì chắc chắn có thể tạo thành uy năng khổng lồ, không gì so sánh được. Cho dù là Doanh Thừa Phong thì cũng không dám nói rằng mình có thể bình yên vô sự dưới sự bao vây của vô số kiếm quang rựa rỡ này.
Nhưng trước cự thú hung hãn này, có vẻ như kiếm hải kia đã không còn đủ sức rồi.
Thân thể của đầu cự thú này cứng rắn hơn con bọ cạp sắt rất nhiều. Từng đạo kiếm quang chém vào thân thể nó chỉ giống như là đang gãi ngứa cho nó mà thôi. Thậm chí, ngay cả một vết rạch cũng không thể để lại.
Có thể nói Thiên kiếm hải này, ngoài tác dụng dẫn tới một chút mê hoặc ra, căn bản là không thể uy hiếp được đầu quái thú. Chỉ có bản thân thanh trường kiếm kia mới có thể khiến cho quái thú kiêng kỵ.
- Hắc
Người trẻ tuổi khẽ quát một tiếng rồi vận khí đan điền. Lập tức, từng ánh sáng lấp lánh lóe ra từ trên thân kiếm, ngưng tụ ở mũi kiếm rồi nhanh chóng bắn ra một đạo kiếm quang sắc bén.
Đây mới là uy năng lớn nhất của trường kiếm linh binh, cũng chính là bí văn lực lượng mạnh nhất.
Sáu chân của con thằn lằn kia bám chặt vào mắt đất. Thân thể cao lớn của nó linh hoạt khó có thể tưởng tượng, trong chớp mắt đã dời đi. Tuy kiếm quang như tuyết, linh hoạt, sắc bén vô song, nhưng vẫn khổng thể chém trúng nhục thể của nó. Tuy nhiên, người trẻ tuổi cũng không tức giận chút nào. Kiếm quang vừa chuyển một cái, bắn nhanh vào một góc độ khá quỷ dị.
Tuy con thằn lằn sáu chân dựa theo kinh nghiệm chiến đấu bản năng mà tránh thoát được công kích vòng thứ nhất. Nhưng đối phương đã rắp tâm công kích đến, rốt cuộc vẫn là bị trúng chiêu.
Bất kể như thế nào thì nó cũng không thể trốn thoát khỏi đạo kiếm quang này. Đột nhiên, con thằn lằn kia mở lớn miệng, từ trong miệng đỏ tươi kia nhả ra một quả cầu lửa đỏ thắm.
Đây là quả cầu lửa, ẩn chứa lực lượng hỏa hệ khổng lồ.
- Uỳnh Quả cầu lửa và kiếm quang va chạm kịch liệt ở giữa không trung, phát ra tiếng nổ vang long trời lở đất.
Từng đợt sóng xung kích khuếch tán mạnh mẽ ra ngoài. Bất kể là người trẻ tuổi kia hay là con thằn lằn thì đều tận lực lùi về phía sau.
Bọn họ đều biết đối phương không phải là con mồi dễ đối phó, cho nên tất cả đều chú ý cẩn thận. Lần giao thủ tiếp theo lại càng không dám liễu lĩnh tùy tiện.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu. Cho tới lúc này, con thằn lằn sáu chân kia tuyệt đối là sinh vật cường đại nhất mà hắn gặp được.
Nếu như có thể chém giết, hấp thu lực lượng sinh mạng, rót vào bên trong con người rối thì chắc chắn sẽ có sự trợ giúp cực lớn.
Hắn tiếp tục lén đi, khoảng cách tới chiến trường ngày càng gần. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên hắn dừng bước, nhìn về một hướng khác.
Thông qua năng lực của đồ trang sức, hắn lại cảm ứng được rõ ràng.
Ở nơi này còn có một người vẫn đang ẩn núp.
Đường Kình, vị cao thủ thứ hai Đường gia từng có ý đồ đánh lén hắn nhưng không thành đang tiềm phục ở một bên, dùng ánh mắt tham lam nhìn con thằn lằn sáu chân.
Tuy rằng giờ phút này, trường kiếm trong tay vị trẻ tuổi kia cực kỳ quý báu, cũng coi là gần với siêu phẩm linh khí trân phẩm rồi. Nhưng trong con mắt của Đường Kình, dường như con thằn lằn sáu chân kia mới thật sự là báu vật.
Tâm niệm của Doanh Thừa Phong thay đổi thật nhanh. Nhớ đến lời Võ lão từng nhắn nhủ, đột nhiên hai hàng lông màu hắn giương lên.
Trong đôi mắt hắn toát ra vẻ kinh hãi khó có thể che dấu. Hắn nhìn chằm chằm vào con thằn lằn sáu chân, trong lòng dâng lên một cơn sóng gió động trời.
Nhìn cảnh phun lửa vừa nãy, rốt cuộc Doanh Thừa Phong cũng nhớ ra một loại dị thú.
Con vật này tên là Địa Long sáu chân. Nghe nói ở trên người của nó có một tia huyết mạch do thần long viễn cỗ lưu truyền xuống. Tuy một tia huyết mạch này cực kỳ ít ỏi nhưng cho dù là thần long chân chính nhìn thấy chúng nó, e rằng cũng sẽ không thừa nhận mình có thân thích như vậy.
Nhưng long mạch chính là long mạch. Chỉ bằng một tia long mạch này cũng đủ để khiến chúng nó trở thành miếng bánh ngon trong mắt người đời rồi.
Địa Long sáu chân, khắp người đều là kho báu. Tim, gan, phổi, mật, máu, thịt, gân bất luận là gì thì cũng đều giống nhau, đều là báu vật mà người luyện võ cùng các linh sư tha thiết ước mơ.
Đặc biệt là đối với Doanh Thừa Phong mà nói, long huyết là vật mà hắn nhất định phải tranh giành.
Nhìn người trẻ tuổi giao chiến cùng Địa Long sáu chân, rốt cuộc Doanh Thừa Phong đã hiểu được vì sao dưới tình huống không thể chiếm được thượng phong, y vẫn không chịu rời đi.
Bởi vì người này cũng đã nhận ra lai lịch của Địa Long sáu chân, cho nên dù thế nào cũng không chịu từ bỏ ý đồ.
- Grào
Địa Long sáu chân ngửa đầu, lại phát ra tiếng gầm gừ như sấm.
Nó hung hăng trợn mắt liếc nhìn người trẻ tuổi một cái rồi xoay người rời đi.
Hiển nhiên trí tuệ của Địa Long sáu chân vượt qua bọ cạp sắt rất nhiều. Nó đã biết sinh vật quái dị trước mắt này cũng không đơn giản. Tuy hắn không có thân hình khổng lồ nhưng lại có thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Hơn nữa trường kiếm trong tay đối phương mang tới uy hiếp thật lớn cho nó, cho nên nó mới muốn lùi lại.
Nhưng vị trẻ tuổi kia làm sao chịu buông tha cho đầu cổ thú khó gặp này dễ dàng như vậy. Thân hình của hắn nhoáng lên một cái, kiếm quang trong tay lượn lờ, lại quấn quanh mà lên.