Từ nơi xa chợt truyền tới một tiếng gào thét long trời lở đất. Trong mơ hồ, dường như toàn bộ không gian đều trở nên trống rỗng.
Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày. Hắn đã tận mắt nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Địa Long sáu chân. Cho nên hắn tin chắc rằng, bất kể người trẻ tuổi kia và Đường Kình có giở thủ đoạn gì đi nữa thì cũng đều không thể chém giết được đầu mãnh thú khủng bố trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Chỉ là tiếng kêu thê lương của Địa Long sáu chân vẫn vang vọng mãi không ngừng. Điều này khiến cho hắn cảm thấy hơi buồn bực. Tâm niệm vừa chuyển một cái, hắn tăng lên tốc độ nhanh nhất, đồng thời không ngừng tập trung lực lượng tinh thần, phóng ra nguồn uy năng đến mức tận cùng.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã lại cảm nhận được sự sống của người trẻ tuổi và Đường Kình.
Nhưng hắn cảm thấy rất bất ngờ vì lúc này đây, trong phạm vi hắn cảm ứng lại không hề có dấu vết của Địa Long sáu chân. Hắn hơi giật mình, thầm lẩm bẩm, chẳng lẽ người trẻ tuổi kia có thủ đoạn thông thiên đặc biệt hơn người, có thể chém giết Địa Long sáu chân trong nháy mắt.
Con ngươi đảo một vòng, Doanh Thừa Phong cẩn thận tới gần.
Theo hắn không ngừng tới gần, hình ảnh trong đầu hiện ra càng lúc càng rõ. Đường Kình vẫn ẩn nấp ở hậu phương như lúc trước, nhưng biểu hiện của người trẻ tuổi kia lại làm cho Doanh Thừa Phong bỗng nhiên hiểu ra.
Lúc này, y đang đứng ở trước cửa một hang động tối đen, còn chần chừ chưa tiến vào. Bộ dáng do dự kia thể hiện nỗi phiền não trong lòng y.
Vừa phóng ra một tia lực lượng tinh thần thăm dò vào trong hang động, sắc mặt của Doanh Thừa Phong đã nhanh chóng thay đổi.
Hắn đột nhiên nhận ra, vào thời khắc này, nguồn lực lượng tinh thần như thể không gì không làm được kia lại hoàn toàn mất đi tác dụng.
Có một loại sức mạnh khổng lồ khó có thể hình dung đang được cất giấu ở bên trong hang động này. Bởi vậy cho nên sau khi lực lượng tinh thần của hắn tiến vào liền bị cắn nuốt sạch sẽ.
Giống như là bỏ tảng đá vào trong biển rộng, ngoài một số bọt sóng bắn lên, người ta sẽ không thể nhìn thấy được bất kỳ động tĩnh gì nữa.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong trở nên ngưng trọng cùng quỷ dị. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.
Ở trong hoàn cảnh phức tạp như Cửu Khúc Thập Bát Loan, lực lượng của đồ trang sức chưa bao giờ gặp phải trở ngại gì. Vậy mà giờ phút này lại bị khắc chế năng lượng.
Tuy nhiên, trong lòng hắn lại đang rung động. Trước khi tiến vào tháp Truyền Thừa, Võ lão đã giải thích rõ ràng cho mọi người.
Càng tới gần khu vực trung tâm tháp Truyền Thừa, khả năng bọn họ có thể đạt được truyền thừa và bảo tàng lại càng lớn. Nhưng đây cũng không phải là chuyện tuyệt đối. Ở một số nơi cách xa khu vực trung tâm, nếu như có đủ vận khí, vậy thì cũng có thể gặp được công pháp truyền thừa cao cấp nhất hoặc bảo tàng.
Mà những vùng đất truyền thừa này đều có cùng một đặc điểm, chính là rất khác thường.
Cho nên, chỉ cần đột nhiên phát hiện ra một nơi có hoàn cảnh không giống bình thường, như vậy rất có thể gặp được truyền thừa hoặc là một vật báu tốt nào đó. Quay đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, trong lòng Doanh Thừa Phong thầm than.
Xem ra vận khí của mình rất tốt đấy. Ở khoảng cách xa khu vực trung tâm như vậy mà có thể nhìn thấy một đầu Địa Long sáu chân. Hơn nữa còn tìm được một chỗ rất có khả năng đang ẩn giấu truyền thừa hoặc bảo vật.
- Hừ
Đột nhiên, người trẻ tuổi tức giận hừ lạnh một tiếng. Y hít một hơi thật sâu, lại móc ra một đồng tiền xu nho nhỏ từ trong lòng.
Sau khi nhìn thấy vật này, cho dù là Doanh Thừa Phong hay Đường Kình thì đều phải thay đổi sắc mặt. Vật này uy năng khôn cùng, ngay cả thân thể mạnh mẽ như Địa Long sáu chân cũng không thể chống đỡ nổi công kích của nó. Nếu như bị vật ấy vây khốn, e rằng không thể có cơ hội thoát thân.
Hiển nhiên đây là bảo vật mà bề trên tặng cho người trẻ tuổi, cũng chính là đòn sát thủ cuối cùng của y. Nhưng dưới sự hấp hẫn của Địa Long sáu chân, y đã không thể kìm lòng nổi, buộc phải lấy ra bảo vật này.
Trường kiếm trong tay nhẹ nhàng quấy động, người trẻ tuổi từng bước tiến vào trong hang động.
Doanh Thừa Phong và Đường Kình đều yên lặng chờ đợi. Bọn họ đều nhìn ra vẻ khác thường của nơi này, dĩ nhiên cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng sau khi người trẻ tuổi kia tiến vào trong hang động, dường như đã bị mất tích. Thậm chí, ngay cả một tiếng vang nhỏ cũng không truyền ra.
Mười lăm phút trôi qua, đúng lúc Doanh Thừa Phong không nhịn được nữa thì Đường Kình cũng bắt đầu chuyển động.
Y lấy ra một lá chắn lớn từ sau lưng. Lá chắn này đủ để che giấu hơn nửa người y ở phía sau. Sau đó y giơ cao tấm lá chắn này lên, cũng chậm rãi tiến vào bên trong hang động.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng rồi cũng lặng lẽ đi tới gần.
Nhưng đúng lúc hắn sắp tới cửa hang thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ cực lớn truyền đến từ trong hang động. Giống như hắn đang đứng dưới trời mưa. Những tiếng truyền ra giống như vô số hạt mưa ầm ầm đánh vào phía trên mui thuyền, lại như thể rất nhiều mũi tên bắn lên miếng ngọc thạch, phát ra những tiếng leng keng dày đặc.
Doanh Thừa Phong lập tức dừng bước. Tuy hắn không thể cảm ứng được tình huống bên trong thông qua đồ trang sức, nhưng dùng đầu ngón chân cũng biết đại khái chuyện gì xảy ra.
Sau khi người trẻ tuổi kia tiến vào trong hang động, cũng không tiếp tục đuổi bắt Địa Long sáu chân mà là ẩn nấp ở một nơi cách cửa động không xa, chờ đợi người đến sau mắc câu.
Chỉ có điều, y không ngờ rằng trong tay người đến sau lại có một tấm khiên lớn. Cho nên, dù y đã chuẩn bị hàng nghìn, hàng vạn kiếm quang công kích trước đó thì cũng vẫn là không hiệu quả.
- Người nào.
Tiếng nói lạnh lùng từ trong miệng người trẻ tuổi kia vang lên.
Thế nhưng trong lòng y cảm thấy hơi buồn chán. Một cơ hội tốt như vậy mà lại không thể giết chết được đối phương, thật sự là đáng tiếc đấy.
Sắc mặt Đường Kình xanh mét, vươn đầu ra từ tấm chắn, tức giận nói:
- Tào Đông Hổ, ngươi thật là nham hiểm.
Y vừa mới tiến vào trong động, ánh mắt vẫn còn chưa thích ứng được hoàn cảnh trong động thì đã thấy một trận mưa kiếm bay đầy trời, kiếm quang che trời phủ đất thổi quét xuống.
Cũng may là y đã sớm chuẩn bị. Chẳng những y thúc giục uy năng của tấm lá chắn lớn đến mức tận cùng mà còn dùng một đòn sát thủ có thể nói là phòng hộ cực hạn. Nếu không phải vậy, e rằng y đã bị người này giết chết rồi.
Doanh Thừa Phong hơi nhướn mày. Sau khi nghe được tên của người trẻ tuổi, hắn lập tức nhớ tới lai lịch của y.
Nhất Kiếm Môn, đây là một thế lực to lớn, không hề thua kém Khí Đạo Tông.
Mà Tào Đông Hổ này chính là một nhân vật kiệt xuất được Nhất Kiếm Môn dốc lòng bồi dưỡng để tham gia thí luyện tháp Truyền Thừa lần này. Thanh danh của người này không hề ở dưới Trương Học Lâm và Đặng Hạ của Khí Đạo Tông.
- Ồ, hóa ra là Đường huynh.
Tiếng nói của Tào Đông Hổ vang lên.
- Ta còn tưởng rằng là một tên trộm vặt móc túi người theo sau muốn kiếm tiện nghi chứ.
Nghe thấy câu nói tràn đầy vẻ giễu cợt của y cùng biểu hiện nóng nẩy bên ngoài hang động vừa rồi, trong lòng của Doanh Thừa Phong mơ hồ toát ra một tia ớn lạnh.
Thì ra những hành động của người này ở ngoài hang động vừa rồi chỉ là muốn biểu diễn mà thôi. Nhưng màn biểu diễn này chẳng những lừa gạt được hắn mà ngay cả Đường Kình cũng không ngoại lệ.
Đường Kình hừ mạnh một tiếng, nói:
- Tào Đông Hổ, ngươi trốn ở đây âm thầm đánh lén, rốt cuộc là đạo lý gì?
Tào Đông Hổ lặng lẽ cười, nói:
- Đường huynh, ngươi cũng không cần phải giả bộ hồ đồ đâu, mau nói thật đi. Ngươi hẳn đã nhìn thấy trận chiến giữa Tào mỗ cùng Địa Long sáu chân. Vậy Tào mỗ hỏi ngươi, ngươi có thể một mình giết chết nó được không?
Đường Kình sửng sốt một chút rồi hơi do dự trả lời: - Không.
Sức chiến đấu của Địa Long sáu chân cực kỳ hung hãn. Ngay cả môn hạ kiệt xuất của Nhất Kiếm Môn cũng không thể giết chết được nó, vậy thì Đường gia lại càng bó tay, hết cách rồi.
Tào Đông Hổ chậm rãi nói:
- Đường huynh, nếu một mình tiểu đệ và ngươi gặp phải nó, e rằng không thể có cách nào. Nhưng nếu chúng ta liên kết lại, ha ha, cũng không chắc là không thể thử một chút đấy.
- Đường gia các ngươi lấy thuật luyện đan nổi tiếng hậu thế. Như vậy chắc hẳn lúc Đường huynh tiến vào đây cũng mang theo một ít độc dược phòng thân.
Đường Kình lạnh lùng nói:
- Địa Long sáu chân cũng không phải là linh thú bình thường. Ở trong cơ thể của nó có một tia máu long mạch. Loại máu này có thể khắc chế hầu hết dược vật trong thiên hạ. Cho dù ta có độc dược độc nhất cũng không chắc có thể hạ độc được nó.
Tào Đông Hổ cười ha hả nói: - Đường huynh, nếu như Địa Long sáu chân có thể dễ dàng bị đầu độc như vậy thì làm sao tiểu đệ phải tốn sức như thế mà vẫn không thu hoạch được gì.
Đường Kình trầm giọng hỏi:
- Ngươi có tính toán gì không?
Tào Đông Hổ ngừng cười, nói:
- Đường huynh, chúng ta cùng nhau lục soát. Nếu như thật sự phát hiện ra nó ở trong hang động này thì xin mời ngươi sử dụng Tô Cốt Thủy của quý môn đến phá hủy phòng ngự của nó. Ngươi thấy sao?
Sắc mặt của Đường Kình biến hóa. Y lãnh đạm nói: - Tào huynh, ngươi cũng biết Tô Cốt Thủy là vật gì sao?
Tào Đông Hổ gật đầu một cái rồi nói:
- Đương nhiên Tào mỗ biết. Tô Cốt Thủy chính là một trong những nọc độc cường đại nhất của quý môn. Nếu như dùng dược vật này để đối phó với linh thú da thịt dầy thì tuyệt đối có thể phát ra diệu dụng không tưởng nổi. Ha ha, nếu Tào mỗ nhớ không lầm thì loại thuốc này có thể khiến cho lực phòng ngự trên da thịt, xương cốt linh thú giảm xuống trên diện rộng đấy.
Y nghiêm mặt nói tiếp:
- Khi đó, chỉ cần Tào mỗ ngưng tụ ra hàng nghìn, hàng vạn kiếm quang thì chắc chắn có thể giết chết được Địa Long sáu chân. Đường Kình tức giận nói:
- Tào huynh nói thật dễ nghe. Vậy ngươi có biết việc tìm kiếm tài liệu và luyện chế Tô Cốt Thủy khó khăn tới mức nào không? Cho dù là ở bên trong Đường gia chúng ta, số lượng Tô Cốt Thủy cũng là cực kỳ có hạn đấy.
Tào Đông Hổ cười lạnh, nói:
- Đường huynh, ngươi chính là cao thủ trẻ tuổi thứ hai của Đường gia, chẳng lẽ lúc tiến vào thí luyện tháp Truyền Thừa lại không mang theo một lọ Tô Cốt Thủy tùy thân sao?
Sắc mặt của Đường Kình biến hóa, nói: - Quả thật Đường mỗ có mang theo một lọ nhưng đó là vật phòng thân, sao có thể dùng ở chỗ này.
Tào Đông Hổ ngửa đầu cười to mấy tiếng, nói:
- Đường huynh, hẳn là ngươi biết rõ. Tào mỗ đã bóp nát kiếm phách do sư tổ trong môn ban thưởng mà cũng chỉ có thể làm Địa Long sáu chân bị thương, còn lâu mới đạt tới trình độ lấy được tính mạng nó. Nếu như ngươi không chịu đưa ra Tô Cốt Thủy, vậy thì hôm nay chúng ta cũng chỉ có tay không mà quay về thôi.
Trên mặt Đường Kình hiện lên một tia do dự. Tào Đông Hổ cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ y quyết định.
Thật lâu sau, rốt cuộc Đường Kình cũng than nhẹ một tiếng, nói: - Được rồi, ta bằng lòng liên thủ với Tào huynh. Nhưng
Y dừng một chút, nói:
- Nếu như chém giết được Địa Long sáu chân, chúng ta phân chia thế nào đây?
Y ẩn núp ở nơi chim cũng không thèm thải phân này đương nhiên là vì Địa Long sáu chân. Nếu đối phương không thể cho y một câu trả lời hài lòng thì chắc chắn liên kết không chặt chẽ này sẽ bị sụp đổ trong nháy mắt.
Dường như Tào Đông Hổ đã sớm có quyết định, cho nên mỉm cười nói:
- Đường huynh, những bộ phận có thể chế thuốc trên người Địa Long sáu chân đều là của ngươi. Tiểu đệ chỉ cần hồn phách, nội đan và gân lớn của nó là đủ.