Gần như là không chút do dự, Đường Kình liền thở hổn hển, hung tợn nói:
- Gân lớn thì cũng thôi nhưng hồn phách và nội đan đều là vật trân quý nhất trên người linh thú. Ngươi muốn một mình lấy toàn bộ chúng đi, quả thật là si tâm vọng tưởng.
Tào Đông Hổ khẽ nhăn mặt một cái, nói:
- Thôi được, ta sẽ giữ nội đan, hồn phách giao cho ngươi.
Đường Kình ngẩn người, trên mặt của hắn hiện lên một tia hắc ý, nói: - Ta và ngươi đều không phải là Linh Sư thì làm sao có thể bắt linh. Huống hồ, cho dù chúng ta giết được Địa Long sáu chân lại tìm được Linh Sư thì cũng chưa chắc có thể bắt được hồn phách linh thú đấy.
Tào Đông Hổ cười lớn, nói:
- Chẳng phải lúc trước Đường huynh đã nói hồn phách và nội đan trên người linh thú là bảo vật trân quý nhất đấy sao. Đệ chỉ lấy một phần nhỏ như vậy, sao ngươi còn muốn phản đối?
Đường Kình lập tức nghẹn lời. Tròng mắt của y đảo một vòng, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, y ho nhẹ một tiếng, nói: - Tào huynh, nếu như ngươi có được nội đan của Địa Long sáu chân, nhất định là muốn nuốt xuống. Ha ha, làm như vậy thì nhiều nhất cũng chỉ phát huy ra được mười phần dược hiệu của linh đan mà thôi, những phần còn sẽ bị lãng phí. Nhưng nếu giao cho Đường gia chúng ta luyện chế đan dược, như vậy ta cam đoan ngươi sẽ đạt được một dược vật vượt xa hơn trí tượng tượng của ngươi rất nhiều.
Tào Đông Hổ do dự một chút rồi nói:
- Nhưng làm sao ta biết sau khi luyện chế thành công, ngươi sẽ giao linh đan cho ta?
Đường Kình vỗ ngực, nói:
- Tào huynh, tiểu đệ lấy danh nghĩa của Đường gia ra thề. Nếu như chúng ta luyện chế linh đan thành công, nhất định sẽ chia cho ngươi một nửa. Nếu làm trái lời thề sẽ bị trời tru đất diệt, không chết tử tế được.
Đôi mắt của Tào Đông Hổ lóe sáng, rốt cuộc cũng cắn răng một cái, nói:
- Được, theo ý ngươi, chúng ta đi.
Đường Kình thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai người đều tự lấy ra linh binh, đi về phía sâu trong hang động.
Mà ở ngoài hang động, trên mặt của Doanh Thừa Phong cũng hiện ra một nụ cười lạnh. Tuy hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt của hai người này, nhưng chỉ cần nghe bọn hắn nói chuyện cũng biết ước định giữa bọn họ căn bản là không có bất kỳ lực trói buộc gì. Hơn nữa, hai người chỉ luôn mồm nói về Địa Long sáu chân chứ không nhắc một chữ nào tới vẻ quỷ dị của hang động này.
Bởi vậy có thể thấy được, vào giờ phút này, trong lòng bọn họ chỉ toàn là tham niệm, muốn đem truyền thừa hoặc bảo tàng trong hang động làm của riêng.
Doanh Thừa Phong tin rằng, nếu như thật sự phát hiện ra bảo vật, vậy thì chắc chắn hai ngươi kia sẽ đấu tranh nội bộ, chiến đấu một sống một chết đấy.
Tròng mắt hơi chuyển, Doanh Thừa Phong thu hồi Bá Vương Thương, sau đó lấy ra Hàn Băng trường kiếm và lá chắn Lang Vương.
Dưới sự thúc giục của chân khí và lực lượng tinh thần, lá chắn khí linh Lang Vương xuất hiện, lại ngưng tụ ra một con sói con nho nhỏ giống như bình thường. Tuy nhiên, khác với lần trước ở chỗ, trên người sói con không có bất kỳ mùi gì.
Đừng nói là hơi thở thô bạo hung thần mạnh mẽ kia, cho dù là một chút khí tức sinh mệnh cũng đều không xuất hiện.
Đây mới là diện mạo thật của ẩn sói. Tuy lực chiến đấu của nó không quá xuất sắc nhưng nếu bàn về từ " ẩn" thì quả thật là một chuyện vô cùng độc đáo.
Vẫy đuôi một chút, oạch một tiếng, sói con đã chui vào bên trong hang động.
Bởi vì lực lượng tinh thần không thể xuyên thấu không gian thần bí trong hang động, cho nên Doanh Thừa Phong không thể dùng lực lượng đồ trang sức để tiến hành cảm ứng. Mà trước bài học của Đường Kình, hắn cũng không dám tùy tiện xông vào trong đó.
Hiển nhiên, thả sói con đi trước dò đường chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Một lát sau, trong đầu hắn truyền tới tin tức của con sói, mọi thứ đều an toàn.
Hai mắt của Doanh Thừa Phong sáng lóe lên. Nhoáng một cái, hắn đã tiến vào bên trong hang động.
Đây là một hang động tối đen, sâu thẳm, có thể so sánh với hang dơi trong Cửu Khúc Thập Bát Loan. Hơn nữa, nơi đây có một loại áp lực vô cùng mạnh mẽ. Đặc biệt là lực lượng áp chế tinh thần lại càng thêm mãnh liệt. Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày. Hắn cảm thấy nếu như mình và con sói ở cách nhau quá xa, e rằng con sói sẽ bị tiêu tan tại chỗ.
Rốt cuộc nơi này là nơi nào mà có hoàn cảnh quỷ dị như thế? So với những gì đám người Võ lão nói về tháp Truyền Thừa thì dường như có sự khác nhau rất lớn.
Sau khi trầm ngâm một lát, Doanh Thừa Phong ổn định tinh thần rồi ra lệnh cho con sói.
Con sói lập tức cúi đầu, trong mơ hồ dường như cái mũi kia co rúm lại. Tuy vậy nó vẫn không phát ra bất kỳ tiếng kêu sợ hãi nào.
Cái mũi của sói con cực kỳ nhạy bén, không hề thua kém loài chó săn. Tuy con sói nhỏ này không phải là lang tộc chân chính, lại cũng không còn thở, nhưng nó chính là hồn phách của một đầu Lang Vương ba trăm năm dũng mãnh được ngưng tụ thành hình.
Cho nên khi cần thiết, nó cũng có thể phân biệt ra được các loại mùi khác nhau trong không gian và hiệu suất cũng xa hơn những con sói lớn bình thường.
Sau giây lát, những tin tức kỳ diệu dần dần được truyền vào trong đầu Doanh Thừa Phong.
Quả nhiên Địa Long sáu chân đã tiến vào trong hang động và đang đi nhanh về một hướng.
Không biết hai người Tào Đông Hổ đã dùng thủ đoạn gì mà lại tìm được đúng hướng đó. Ở bên trong hang động này có rất nhiều ngã rẽ, vậy mà bọn họ lại tìm được hướng chuẩn xác, theo sát phía sau Địa Long sáu chân.
Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng. Dưới sự chỉ huy của hắn, con sói con giống như quỷ mị, lặng lẽ đi theo trong hư vô.
Đầu sói nhỏ này được ngưng tụ từ một đoàn năng lượng thuần túy không cách nào hình dung được. Khi Doanh Thừa Phong không cho nó dung nhập khí tức hung thần cuộn trào thì nó giống như một đám không khí ở trong hư không, không hề tỏa ra chút hơi thở nào.
Nhưng do lá chắn Lang Vương đã trở thành siêu phẩm linh khí, cho nên giữa con sói nhỏ và Doanh Thừa Phong có mối liên hệ tinh thần.
Phàm là những gì nó thấy, nó nghe, thậm chí cả ngửi thông qua việc lợi dụng năng lực hồn phách Lang Vương thì đều có thể phản hồi lại cho Doanh Thừa Phong. Mà chỉ cần tâm niệm của Doanh Thừa Phong vừa động, hắn cũng có thể phóng ra sát khí của mình thông qua thân thể nhìn như nhỏ yếu của nó.
Mặc dù hai người bọn họ là hai loại sinh mạng khác hẳn nhau. Nhưng tới một mức nào đó, bọn họ sẽ là một phân thành hai, hai hợp thành một.
Sói con và Doanh Thừa Phong đều tiến bước rất cẩn thận. Đặc biện là thông qua kiến thức cùng thủ đoạn của Tào Đông Hổ, Doanh Thừa Phong lại càng không dám khinh thường.
- Grào
Đột nhiên, từ sâu trong hang động phía trước truyền đến một tiếng gầm rú cực lớn.
Giống như một quả búa tạ đột nhiên đập vào vách đá trên hang động, tiếng gầm rú vang dội kia khiến cho thân thể của Doanh Thừa Phong hơi run rẩy. Mà giờ khắc này, con sói lại càng không ổn. Thân thể của nó lắc lư một trận, thiếu chút nữa đã bị tiêu tan.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong đại biến. Hắn vẫy tay, lập tức sói con chạy tới, trốn vào trong tấm chắn.
Cùng lúc đó, Doanh Thừa Phong xoay người, không chút do dự bỏ chạy về phía sau.
Mặc kệ phía trước đang xảy ra biến cố gì, cũng không quan tâm tới việc hai ngươi kia có dễ dàng chém giết Địa Long sáu chân không, lúc này Doanh Thừa Phong không dám đi lên nửa bước.
Bởi vì hắn cảm thấy dường như trong tiếng gào thét kia ẩn chứa một chút bí mật. Đó không phải là tiếng sinh vật kêu bình thường. Trong tiếng kêu này ẩn chứa một nguồn lực lượng linh hồn cực kỳ cường đại.
Lúc nghe thấy tiếng kêu này, dường như linh hồn của hắn bị một đại chùy đập một cái, suýt nữa thì ngất đi.
Kẻ có thể phát ra tiếng hô này, tuyệt đối không phải là đối tượng mà hắn có thể trêu chọc đấy.
Chỉ là một tiếng gào thét mà cũng khiến hắn sợ tới mức hồn bay phách lạc. Loại sinh vật này mạnh mẽ tới mức không thể tin nổi. Với thực lực siêu cường của nó, chắc chắn có thể giết chết hắn trong nháy mắt.
Tuy Địa Long sáu chân là đồ tốt nhưng chắc chắn sâu bên trong hang động này cất giấu một bí mật mà người ta khó có thể tưởng tượng được. Nhưng mấy thứ này cộng lại cùng không làm cho hắn dám hành động liều lĩnh.
Dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra khỏi hang động, Doanh Thừa Phong xoay người, trong đôi mắt đã hiện ra một tia kinh hãi.
Hắn mơ hồ có một loại dự cảm rằng không phải cái hang động này xuất hiện ngẫu nhiên. Nếu như hắn không biết tốt xấu, vẫn tiếp tục thăm dò, vậy thì nhất định sẽ lành ít dữ nhiều. Sau khi thở dài mấy hơi, Doanh Thừa Phong lách mình đi tới một phiến đá to.
Hắn yên lặng chờ đợi.
Nếu hắn có thể nghe ra tiếng kêu này không dễ chọc và lập tức chạy trối chết, như vậy chắc hẳn hai vị kia cũng sẽ không dám tiếp tục đi sưu tầm nữa. Cho nên hắn ở đây chờ bọn họ quay trở lại.
Nhưng điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy ớn lạnh chính là sau nửa canh giờ trôi qua, cái hang động này vẫn không hề có động tĩnh gì.
Hai người Đường Kình và Tào Đông Hổ hoàn toàn không tạo ra tiếng động, ngay cả một chút dấu hiệu đi ra cũng đều không có. Sắc mặt biến ảo vài lần, Doanh Thừa Phong biết rằng nhất định là hai người kia lành ít dữ nhiều.
Có thể nói, hai người bọn họ liên kết lại sẽ trở thành một sức chiến đấu khủng bố.
Tuy trên người Doanh Thừa Phong có rất nhiều bảo vật, lại cũng nhiều thủ đoạn. Nhưng vừa nghĩ tới thủ pháp phóng độc tiếng tăm lừng lẫy của Đường gia cùng với đồng xu trong tay Tào Đông Hổ, hắn cũng không dám nói là nắm chắc phần thắng.
Đặc biệt là uy năng của kiếm phách kia, quả thật là mạnh mẽ tới mức không thể tin nổi. Cho dù hắn cho kiếm nổ tung thì so với kiếm phách đấy cũng chỉ giống như kiến gặp voi mà thôi. Đối mặt với linh khí đặc thù khủng bố như vậy, có lẽ cũng chỉ có cách dùng Phù Lục tổ sư ban thưởng mới có thể phân cao thấp đấy.
Mặc dù Đường Kình chưa từng ra tay nhưng chỉ bằng lọ Tô Cốt Thủy trong tay hắn, ai cũng không dám khinh thường đòn sát thủ này.
Vậy mà sau tiếng hô kia, hai người liền vô thanh vô tức biến mất rồi.
Doanh Thừa Phong nắm chặt hai tay. Hắn nhìn chằm chằm vào trong hang động, như thể muốn nhìn ra điều gì đó từ giữa hang động này vậy.
Thời gian dần trôi qua, lỗ tai của hắn khẽ giật giật, cả người ẩn núp sâu hơn.
Đột nhiên, một cái đầu cực lớn dò xét đi ra khỏi miệng hang. Thân hình Địa Long sáu chân lắc lư, ung dung bò ra, mà từ khóe miệng lớn của nó lại đang chảy xuống một chất lỏng màu đỏ.
Trong lòng của Doanh Thừa Phong trầm xuống. Hắn biết hai tên thợ săn tham lam kia đã bị con mồi giết chết, đã trở thành bữa ăn ngon trong miệng Địa Long sáu chân rồi.
Lắc lư cái đuôi khổng lồ, Địa Long sáu chân chậm chạp bò về phía xa.
Bộ dáng nó nhìn như không che giấu chút nào, như thể đang đi tuần trên lãnh địa của mình vậy.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn bóng lưng của nó, nhưng trong lòng lại đột nhiên toát lên một ý niệm ủy dị. Chẳng lẽ đầu Địa Long sáu chân này lấy thân làm gương, cố tình hấp hẫn những cao thủ trẻ tuổi tiến vào thí luyện tháp Truyền Thừa sao?