Tạo Thần

Chương 325: Khách tới ngoài ý muốn



- Uỳnh

Đột nhiên, từ phương xa truyền đến một tiếng nổ vang.

Cuối nơi quang minh kia, một cây trường thương đột nhiên xuất hiện, hung hăng đâm vào vách đá.

Sau tiếng nổ tung, trên vách đá kia đã xuất hiện một vết nứt nho nhỏ, mà một nửa thân Bá Vương thương đã gần như dính chặt vào trong đó.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến đổi. Vừa rồi chỉ là hắn muốn thử trường thương một chút mà thôi, nhưng không ngờ lại thành công đến vậy. Tốc độ bay của Bá Vương thương khiến hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ, ngay cả lực lượng tinh thần của hắn cũng không thể xác định được rõ ràng quỹ tích bay của Bá Vương thương. Quả thật, tốc độ bay của nó đã đạt đến mức rợn người.

Đây mới chỉ là Bá Vương thương mà thôi. Nếu đổi lại là Hàn Băng trường kiếm thì e rằng tốc độ kia sẽ lại càng tiến thêm một bước.

Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý niệm. Nếu như hắn sớm nắm giữ kỹ năng này, như vậy lúc bị Đường Tử đánh lén bất ngờ, liệu hắn có kịp thời gian tiến tới chống đỡ không?

Thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong lại ngưng tụ lực lượng tinh thần, tiến hành khống chế Bá Vương thương phía xa.

Nhưng hắn không ngờ rằng, sau khi Bá Vương thương kia run rẩy vài cái, nó không bay trở về mà vẫn khảm ở trong vách đá. Dường như ở đó có một đôi tay đang giữ chặt lấy nó vậy.

Doanh Thừa Phong hơi nhăn mặt lại. Thân hình hắn nhoáng lên, giống như bay xuống đài cao, đi tới phía trước Bá Vương Thương.

Lúc trèo lên đài cao, hắn đã phải tốn vô số tinh lực. Nhưng lúc đi xuống dưới, người nhẹ như yến, trong giây lát đã tới nơi.

Giơ tay cầm Bá Vương thương, Doanh Thừa Phong khẽ quát một tiếng, lập tức chân khí trong cơ thể vận chuyển. Một nguồn chân khí mạnh mẽ tuôn ra, rút ra Bá Vương Thương từ trong vách tường.

Tuy nguồn lực lượng tinh thần khống chế Bá Vương thương rất mạnh. Nhưng nếu như nói riêng về lực lượng thì lại kém hai tay cầm thương hùng mạnh.

Đương nhiên, nếu như Doanh Thừa Phong có thể tu luyện tự quyết "Mau" tới tầng thứ chín, như vậy trong nháy mắt, Bá Vương thương sẽ bạo phát ra uy năng vô tận mà ngay cả chân khí cũng không thể so sánh nổi.

Cầm trường thương trong tay, Doanh Thừa Phong phóng ra nguồn lực lượng tinh thần tới cảm ứng. Sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khí linh bên trong Bá Vương thương không có bất kỳ thương tổn gì, mà bởi vì vừa rồi đạt tới tốc độ cực hạn cho nên lúc này lại trở nên tươi mới, vui vẻ hơn.

Làm một thương linh nó thích nhất đấy, đã không ngừng đề cao uy năng tự thân. Mà một kích vừa rồi của chủ nhân đã khiến nó thấy được một tia hy vọng tấn thăng, cho nên dĩ nhiên nó vô cùng cao hứng.

Một luồng lực lượng tinh thần quanh quẩn ở trong trường thương, kết nối với khí linh. Một lúc lâu sau, khí linh này mới bình tĩnh lại.

Thần thái của lão nhân trên đài lại hiện ra một tia khác thường.

Tuy nó là một Tử Linh nhưng sau khi trải qua vô số năm tháng tiến hóa, dường như nó cũng đã xảy ra một chút biến dị.

Bí pháp khống chế của Linh Vũ giả ở trong truyền thừa cũng không thể coi là tuyệt học đứng đầu. Thức thứ nhất trong tầng đầu tiên chỉ là một khởi điểm nho nhỏ mà thôi.

Chỉ cần là Linh Vũ giả và sẵn lòng tốn hao rất nhiều thời gian cùng tinh lực đi nghiên cứu, vậy thì đa số đều có thể nắm giữ đấy. Nhưng nếu một người chỉ cần dùng một canh giờ đã có thể nắm giữ một chút da lông thì đây quả là việc rợn người.

Lão nhân giật mình không hiểu, vô thức gật đầu một cái. Sau đó ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa chính.

- Ầm ầm

Tiếng vang từ nơi ấy chậm rãi truyền đến. Dưới ánh mắt chăm chú của Doanh Thừa Phong cùng lão nhân, toàn bộ mười người hiện ra ngoài cửa chính.

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong chợt ngưng tụ nhưng hắn nhớ rõ Đường Tử đã từng nói rằng đây là nơi bí mật, ngoài Đường gia ra sẽ không có ai biết đến.

Nhưng lúc này xem ra không chỉ một người biết tới điều này.

Cầm Bá Vương thương trong tay, thân hình của Doanh Thừa Phong hơi nhoáng lên một cái, đã lui tới phía trước đài cao.

Ở phía sau hắn là đài cao tràn đầy lực lượng thần bí kia cùng với hình bóng lão nhân. Doanh Thừa Phong mơ hồ cảm thấy, cho dù mình không thể được hồn phách của tháp Truyền Thừa trợ giúp nhưng nó cũng tuyệt đối không gây tổn thương cho mình.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, mười người kia nối đuôi nhau đi vào.

Doanh Thừa Phong nhìn bọn họ, sắc mặt hơi đổi.

Đi chậm rãi giữa đám người này là một người vóc dáng không cao, dáng người cũng không khôi ngô, lúc đặt chân xuống không tạo ra tiếng động. Doanh Thừa Phong chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra y.

Đây là một quái nhân, cả người đều được bao phủ bởi một áo bào màu đen. Y đi ở chính giữa, chín người kia giống như là hộ vệ của y vậy. Đám người ấy như tử sĩ trung thành nhất, toàn thân đều tràn đầy sát khí sắc bén.

Tuy nhiên, ánh mắt và sắc mặt của những người này đều hơi khác thường.

Tuy hành động của bọn họ rất tự nhiên nhưng đôi mắt lại trắng đục giống như mắt người chết, khiến người ta không rét mà run.

- Là ngươi.

Doanh Thừa Phong chậm rãi nói.

Người mặc áo bào đen lạnh lùng nhìn Doanh Thừa Phong, nói:

- Ngươi đã từng gặp ta sao?

- Đúng vậy. Trên đường đi, tại hạ từng gặp các hạ một lần.

Doanh Thừa Phong liếc mắt qua người mặc áo bào đen kia rồi nói tiếp:

- Không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở nơi này.

Người mặc áo bào đen chần chờ một chút rồi chậm rãi nói:

- Chẳng trách ta từng cảm thấy bị người nhìn trộm, hóa ra là ngươi đang âm thầm phá rối. Hừ hừ, không thể tưởng được ở bên trong một khu vực khép kín lại có nhân tài như vậy.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong chợt động. Người này vừa nhắc tới khu vực khép kín gì đó, hay chính y mới là hồn phách của tháp Truyền Thừa nói qua, đến từ nước ngoài?

Sắc mặt hơi trầm xuống, Doanh Thừa Phong nói:

- Tại hạ Doanh Thừa Phong xin thỉnh giáo đại danh các hạ.

Người mặc áo bào đen lạnh lùng cười, nói:

- Đối với một người chết như ngươi thì chưa cần thiết phải biết ta là ai.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến đổi, giận quá mà cười, nói:

- Khẩu khí của các hạ thật lớn.

Người mặc áo bào đen cũng không để ý tới hắn, dường như thật sự coi hắn là người đã chết. Y ngẩng đầu, mắt nhìn về phía hình ảnh lão nhân ở trên đài cao kia, nói:

- Nếu hồn phách của tháp Truyền Thừa đã đi ra, vậy thì không thể tốt hơn rồi.

Doanh Thừa Phong lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại nhưng trong lòng thì lại không ngừng cười lạnh.

Ở trong không gian này, hồn phách của tháp Truyền Thừa tồn tại cường đại cỡ nào. Thậm chí còn có thể nói là chúa tể của thế giới tối cao một phương.

Không ngờ người này ở trước mặt nó lại vô lễ như thế, thật không biết chữ chết viết như thế nào đấy.

Nhưng khiến cho Doanh Thừa Phong thấy bất ngờ là, lúc này, gương mặt của lão nhân kia lại hiện ra vẻ ngưng trọng.

- Ngươi là ai? Sao biết được bố trí của bổn tọa? Có thể xông vào mà không làm kinh động bất kỳ cơ quan gì.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong run lên. Hồn phách của tháp Truyền Thừa tuyệt đối sẽ không nói dối. Nếu như ông ta nói nói, vậy chứng tỏ người này thần thông quảng đại, ngay cả chuột bay và thạch khôi lỗi cũng đều không phát hiện ra y tiến vào.

Chỉ có điều, e rằng việc y tiến vào nơi đây tự thể nghiệm là tuyệt đối không có khả năng.

Chẳng lẽ đám chuột bay đều bị mù mắt, thạch khôi lỗi đều biến thành tảng đá bình thường rồi sao?

Người mặc áo đen cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là hôm nay ta muốn tới lấy một ít đông bạch.

Dường như lão nhân kia rốt cuộc cũng bị ngạo khí của hắn chọc tức. Ông ta từ lạnh một tiếng, nói:

- Đã đi tới tháp Truyền Thừa mà còn dám vô lễ như thế. Hừ, trên người của người tràn ngập một loại hương vị nước ngoài, lại vẫn dám càn rỡ ở trước mặt bổn tọa, thật sự là tự tìm đường chết.

Lão nhân nhẹ nhàng vung tay lên. Tuy đó chỉ là một Tử Linh nhưng vì ký sinh cho tháp Truyền Thừa, cho nên ở trong không gian này, uy năng của ông ta vô cùng to lớn, không gì có thể so sánh nổi.

- Uỳnh uỳnh

Ở ngoài cửa chính đột nhiên vag lên vô số tiếng nổ lớn như sét đánh.

Doanh Thừa Phong nghiêng tai lắng nghe, lập tức nhận ra đây chính là tiếng thạch khôi lỗi di chuyển.

Chỉ có điều, giờ phút này, những âm thanh này cực kỳ vang dội, giống như thiên quân vạn mã đang chạy như điên mà đến, tràn ngập một loại sát khí mãnh liệt tới cực điểm.

Nhưng ngay cả vào lúc nguy cơ, mười người kia vẫn đứng yên, vẻ mặt của bọn họ đều không phát sinh chút biến hóa nào.

Thời gian dần qua, trong lòng Doanh Thừa Phong trầm xuống. Sắc mặt của người mặc áo bào đen kia không biến hóa là chuyện đương nhiên, nhưng không ngờ chín người kia cũng như vậy. Điều này chứng tỏ, những người này đều bị biến thành thủ hạ của người mặc áo bào đen, đã bị mất đi lý trí và năng lực tư duy.

Rốt cuộc người mặc áo bào đen này có lai lịch gì? Tại sao y có thể khủng bố khó lường, quỷ dị như thế?

Trong đại sảnh lại nổi lên từng đợt hào quang màu trắng.

Đây là lực lượng quang minh thuần khiết. Loại sức mạnh này có thể giúp ích rất nhiều đối với thân thể nhân loại. Nhưng sau khi chúng hội tụ tới trình độ nhất định thì lại trở thành áp lực cường đại nhất trên thế giới. Lực lượng quang minh vô cùng vô tận kia trùng trùng điệp điệp áp bách mà đến, dường như muốn đè ép mười người này thành một đống bánh thịt.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến. Hắn nhận ra áp lực trong đại sảnh lúc này không xê xích bao nhiêu so với luồng áp lực lúc trước hắn gặp phải.

Xem ra hồn phách của tháp Truyền Thừa cũng biết mấy người này không phải hạng tầm thường, một khi ra tay chính là không chút lưu tình đấy.

Nhưng lúc âm thanh ầm vang đang dần dần tiến vào trong đại sảnh, người mặc áo đen kia cũng vươn một bàn tay ra.

Bàn tay y trắng như ngọc, mà ở bên trong bàn tay này lại nắm một ngọc bài khắc hoa văn thần bí.

Trong tích tắc ngọc bài này xuất hiện, lập tức phát ra một chút lực lượng quang minh.

Nguồn lực lượng này hùng mạnh, thần bí, tràn ngập một loại uy nghiêm khó có thể hình dung.

Hai đầu gối của Doanh Thừa Phong mềm nhũn, thiếu chút nữa không nhịn được quỳ xuống.

Thân hình y nhanh như chớp, rốt cuộc cũng phải miễn cưỡng lùi sang bên cạnh. Với tu vi của hắn lúc này, ở trong hoàn cảnh như vậy, không ngờ vừa nhìn thấy một ngọc bài nhỏ đã liền sinh ra ý niệm quỳ xuống cúng bài trong đầu.

Tuy rằng cuối cùng, dựa vào ý chí của mình, hắn đã không quỳ xuống cúng bái, nhưng trong lòng cũng đang rung động kịch liệt.

Rốt cuộc, đây là vật gì

Yên tĩnh.

Ngay sau đó, toàn bộ không gian lập tức trở nên yên tĩnh.

Giờ phút này, tại lối vào đại sảnh, nhóm thạch khôi lỗi đã ngừng lại. Chúng nó không tiếp tục đi tới, mà thời gian dần qua lại lùi trở về phía sau.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong đại biến. Thậm chí hắn còn nhìn thấy thạch khôi lỗi còn khom người xuống, học bộ dáng thi lễ của nhân loại đối với y.

Mà gần như cùng lúc đó, luồng năng lực áp bách tràn ngập trong đại sảnh kia cũng biến mất hoàn toàn.

Người mặc áo bào đen cầm ngọc bài trong tay, cất cao giọng nói:

- Người bản sứ giá lâm, còn không mau cung nghênh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.