Tạo Thần

Chương 330: Hang động



Tháp Truyền Thừa cao lớn, nguy nga đứng sừng sững giữa trời xanh. Cửa lớn của tòa tháp cao cao trước mặt kia luôn khóa chặt khiến cho lòng người sợ hãi.

Lúc này, lại một lần nữa ở chỗ cửa lớn có năm cao thủ trẻ tuổi đang tập hợp đông đủ.

Bọn họ đều là những người từ xa đến, hoặc là trên đường đi tới đây gặp nhiều rắc rối, cho nên mới đến chậm vài ngày. Tuy nhiên, trên mặt bọn họ cũng không có vẻ gì là lo âu cả, bởi vì dựa theo sự suy đoán của họ, thì bọn họ chắc chắn sẽ có cơ hội tiến vào bên trong tháp Truyền Thừa.

Nhưng mà, trong khi bọn họ đang cảnh giác lẫn nhau, lại thử nói chuyện thăm dò với nhau, thì lúc này cách cửa chính sau lưng bọn họ đột nhiên trở nên sáng sủa.

Vài người kinh ngạc quay đầu lại, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều có chút lúng túng không biết phải làm sao.

Tuy nhiên, sự kinh ngạc của bọn họ cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì sau khi tia sáng kia chợt lóe lên liền lập tức tắt ngấm. Chỉ có điều, ở chỗ ánh hào quang biến mất lại đột ngột xuất hiện một nam tử trẻ tuổi.

Vẻ mặt người này rất khẩn trương, vừa mới xuất hiện liền lảo đảo vài bước rồi mới miễn cưỡng đứng vững được, khiến cho mọi người có cảm giác rằng hắn đang rất chật vật.

Năm người trẻ tuổi đứng đó trên mặt đều toát lên vẻ không thể tin được.

Có thể tiến vào nơi đây, đương nhiên không thể là hạng ruồi muỗi bình thường thường được. Bọn họ đều đã nghe đủ loại truyền thuyết về tháp Truyền T.hừa từ những người đi trước rồi

Nhưng chưa từng có ai nghe nói qua rằng sẽ có người đi ra từ cửa lớn của tháp Truyền Thừa.

Người đứng trước mặt này còn trẻ tuổi hơn so với bọn họ. Năm người kia không hẹn mà cùng dựa sát vào nhau. Bởi vì bọn họ cảm thấy trên người người này tràn đầy vẻ cổ quái, vẫn nên cẩn thân một chút tốt hơn.

Chỉ có điều, làm cho bọn họ càng kinh ngạc hơn chính là, sau khi người trẻ tuổi kia liếc mắt qua bọn họ một cái, liền lập tức phi thân bay đi. Cả người hắn hóa thành một vệt ánh sáng màu hồng, biến mất nhanh như quỷ khiến mọi người ngưng mắt mà nhìn một cách kinh ngạc.

Bọn họ nhìn chăm chú một lúc, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Mọi người đều có một cảm giác hãi hùng.

-Đây là. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cửa lớn của tháp Truyền Thừa chỉ có thể tiến vàochứ không thể bước ra sao. Một người quay đầu lại nhìn mọi người, chậm rãi cất tiếng hỏi.

Mấy người còn lại đều đồng loạt lắc đầu, không ai có thể giải thích được chuyện này.

Lại một người trầm giọng nói: -Hắn chạy nhanh như thế, không biết là đang làm gì vậy?

Người còn lại nói:

-Người này khinh công giỏi như vậy, tiểu đệ còn xa mới đuổi kịp. Chỉ có điều hắn vội vàng rời đi như thế, chẳng lẽ là có chuyện gì gấp gáp sao?

-Hình như không phải là có việc gấp. Một người khác sờ đầu, có vẻ không chắc chắn nói: -Nhìn dáng vẻ của hắn thì hình như là ...đang chạy trốn ai đó.

Mấy người này đều lộ ra dáng vẻ run sợ, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, người này có thể đi ngược ra từ cửa lớn của tháp Truyền Thừa, chắc chắn không phải là người bình thường rồi. Như vậy, việc làm cho hắn liều mình chạy trối chết, sẽ là việc gì kinh khủng nữa đây?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong lòng của bọn họ, thì trên cửa lớn lại xuất hiện một ánh hào quang nữa.

Mấy người này lại càng dựa vào gần nhau hơn. Tuy rằng bọn họ cũng có chút kiêng kị với ánh hào quang kia, nhưng nếu năm người họ hợp lực lại thì cũng đỡ sợ hơn rất nhiều.

Những người có thể tiến vào bên trong tháp Truyền Thừa, cao nhất thì cũng chỉ là võ sĩ có chân khí ở tầng thứ mười thôi.

Trong năm người bọn họ, tuy không có ai vượt qua được cao thủ hạng nhất, nhưng nếu năm người cùng đồng tâm hiệp lực, cũng sẽ không có gì phải e ngại vị cao thủ kia.

Ánh hào quanh dần dần tản đi, một người mặc áo trắng bịt mặt đột nhiên xuất hiện.

Một làn gió thôi qua, một góc của chiếc áo bào khẽ bay lên, nhưng là, khi ánh mắt của mọi người có thể nhìn thấy được hình dáng của người này, cũng là lúc mơ hồ có thể thấy được ánh hào quang màu trắng ngà quanh người y.

Người bịt mắt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ánh mắt lạnh lùng kia giống như là đang nhìn một đám người đã chết vậy.

Một người trẻ tuổi nhất trong bọn họ giật nảy mình một cái, rồi vội vàng nói: -Các hạ, người vừa rồi cũng chạy trốn ra từ cửa này đấy.

Tuy bọn họ không sợ hãi cái gì, nhưng cũng tuyệt đối không tự rước thêm phiền toái vào người.

Người bịt mặt lạnh lùng cười, nói:

-Cho dù hắn chạy về hướng nào, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Hừ, năm người các ngươi tới đây vừa đúng lúc, ta đang thiếu con rối để sai bảo, vậy thì sẽ bắt các ngươi để bổ sung vào vậy.

Sắc mặt của năm người đều trở nên khó coi, một người lạnh lùng mở miệng trước, nói: -Các hạ, ở đây chúng ta có năm người, hơn nữa đều là võ sĩ có chân khí ở tầng thứ mười. Nếu như ngươi ở đây giằng co với chúng ta, thì chắc chắn rằng cũng không thể đuổi kịp được người kia đâu.

Người bịt mặt không kìm được, bật cười, nói: -Chỉ là võ sĩ, không ngờ lại kiêu ngạo như thế, thật ngông cuồng.

Trong nháy mắt trên người y toát ra một loại hơi thở nguy hiểm, hơi thở đó có áp lực mạnh mẽ giống như một trái núi lớn, ép mạnh xuống năm người này.

Trong lòng năm người bọn họ đều đang điên cuồng hò reo.

Cao thủ cấp Sư, hơn nữa tuyệt đối không phải chỉ là cao thủ cấp Hắc Thiết Cảnh Sư bình thường.

Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, chẳng những đụng phải người có thể đi ra từ cửa lớn của tháp Truyền Thừa, mà còn gặp được một cao thủ cao cường như vậy.

Hay là, quy củ của tháp Truyền Thừa đã không còn nữa.

Một luồng âm thanh kì dị vang lên bên tai bọn họ, thời gian dần qua, tinh thần của bọn họ đã trở nên hoảng hốt hơn, bọn họ dường như nhìn thấy được một dải ánh sáng thuần khiết. Trong cái thế giới này, ngoại trừ ánh sáng ra, thì không còn nhìn thấy bất cứ vật gì nữa rồi.

Thần trí, tinh thần và nghị lực của bọn họ dần dần bị dải ánh sáng đó lung lạc làm cho mất phương hướng.

Bước chân bỗng ngừng lại, Doanh Thuận Phong thở hổn hển liên tục, trong lòng hắn không ngừng chủi rủa.

Võ lão đã từng nói, ngay cả lấy tu vi của Tử Kim Cảnh mà nói thì cũng không thể tiến vào bên trong tháp Truyền Thừa. Nhưng Linh Sư cấp Bạch Ngân kia, lại ở bên trong tháp Truyền Thừa, và luôn không ngừng đuổi theo phía sau hắn.

Tuy nhiên, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn chính là, lúc người bịt mặt lại một lần nữa xuất hiện cách hắn khoảng hai trăm dặm cũng là lúc ở nơi đó hiện ra sáu điểm sáng.

Ngoài một điểm đặc biệt sáng chói ra, thì năm điểm sáng còn lại cũng rất nhợt nhạt.

Không hỏi cũng biết, đây chính là lúc người bịt mặt áo đen biến năm người đứng trước cửa lớn tháp Truyền Thừa thành con rối gỗ trong tay mình.

Tuy rằng, Doanh Thuận Phong cũng không biết rõ vì sao mà người bịt mặt đó phải làm như vậy, mang theo năm người đó bên người chẳng phải giống như mang theo sự trói buộc bên người sao. Nhưng dù sao việc này đối với hắn cũng là việc tốt.

Sau khi có năm người kia chịu trận thay, tốc độ của người bịt mặt đó tuy rằng cũng rất nhanh, nhưng rốt cục cũng không nhanh bằng Doanh Thuận Phong. Mà Doanh Thuận Phong rất cẩn thận, chỉ cần vừa phát hiện ra tung tích của y, thì sẽ lập tức sải chân, tân dụng hết khả năng để chạy trốn thật xa.

Cứ như vậy, bọn họ đuổi nhau từ tầng thứ nhất bên trong Tháp Truyền Thừa ra đến bên ngoài, chạy chạy đuổi đuổi mất mấy ngày.

Rốt cục Doanh Thuận Phong cũng phải dừng bước. Nhưng lúc này không phải là do hắn mệt mỏi phải dừng lại, mà là bởi vì hắn đã đi đến được nơi mà hắn muốn đến.

Phía trước, cách hắn không xa, có một cái huyệt động đen ngòm.

Cái huyệt động này nhìn sơ qua thì không có gì khác biệt với các hang động bình thường khác, ngoại trừ một màu đen thì vẫn là một màu đen hắc ám. Nhưng Doanh Thuận Phong biết rằng, bên trong cái huyệt động này có ẩn chứa một mối nguy hiểm rất lớn.

Nếu có thể đượcthì cả đời này hắn cũng không muốn tiến vào bên trong cái huyệt động này.

Nhưng giờ phút này, ở phía sau hắn đang có một tên truy binh hết sức lợi hại.

Linh Sư cấp Bạch Ngân Cảnh, hơn nữa còn nắm trong tay rất nhiều thủ đoạn quỷ dị, ngay cả hồn phách trong trong tháp Truyền Thừa cũng phải cúi người khom lưng thi lễ với một cao thủ như y.

Sau khi trải qua quá trình truy đuổi từ trong tháp ra đến bên ngoài tháp, Doanh Thuận Phong đã hiểu rõ một việc. Đó chính là, người này đã nhận định chính mình rồi, thì sẽ không bỏ qua nếu không truy sát được mình.

Một khi đã như vậy, Doanh Thuận Phong cũng phải liều chết để chiến đấu một trận.Cho dù thật sự là không thể may mắn thoát khỏi, cũng tuyệt đối không thể để cho người này còn sống rời khỏi nơi đây.

Đây chính là ý nghĩ liều lĩnh đã chất chứa ở trong lòng của hắn.

Nếu đã bị buộc phải lên Lương Sơn rồi, thì còn có việc gì mà hắn không dám làm nữa đây.

Cổ họng hít sâu hai cái, Doanh Thuận Phong ngồi xuống. Hắn cũng không tiến vào trong hang động ngay, mà ngồi xuống lấy túi không gian ra, sửa sang lại một chút.

Lấy tất cả những trang bị cần dùng đến giắt ở trên người đề phòng có lúc dùng đến.

Tuy hắn cũng biết rằng, một khi đã tiến vào cái huyệt động này, cho dù là con rối nhân ngẫu trong não cũng chưa chắc đã có thể sử dụng được huống chi là những thứ này, nhưng hắn vẫn tỉ mỉ chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi thứ.

Nhắm hai mắt lại, hắn lại lấy một viên Dưỡng sinh đan thượng đẳng, rồi nuốt xuống.

Thời gian trôi qua, chân khí và lực lượng tinh thần trong cơ thể hắn đã khôi phục xong. Khối thân thể trẻ trung này khiến cho tốc độ khôi phục của hắn cao hơn rất nhiều so với cuộc đời trước kia của hắn.

Chân mày khẽ động, khóe miệng Doanh Thuận Phong lộ ra một nụ cười độc ác gần như là tàn nhẫn.

Bởi vì hắn đã phát hiện, tên cao thủ che mặt kia đã đuổi đến bên trong phạm vi của hắn rồi. Hơn nữa, lúc này bên cạnh y đã không chỉ có năm điểm sáng, mà đã tăng thêm một điểm sáng nữa, biến thành sáu điểm sáng.

Điều này nói rõ rằng, trên đường truy đuổi hắn, y lại bắt them được một người nữa và bến người đó thành con rối của mình.

Doanh Thuận Phong đứng lên, hắn đứng theo chiều gió, nhìn về phía trước.

Không bao lâu sau, phía trước xuất hiện bóng dáng của người bịt mặt và sáu thủ hạ của y.

Lúc nhìn thấy Doanh Thuận Phong đang đứng ngạo nghễ ở phía trên, y rõ ràng có chút ngơ ngác, hỏi: -Ngươi, tại sao lại không chạy nữa?

Doanh Thuận Phong nhếch miệng cười, nói: -Chơi trò mèo vờn chuột rất thú vị sao?

Người bịt mặt như cười như không mà nói: -Có thể bắt được một con chuột như ngươi, đúng là một chuyện rất thú vị đấy.

Doanh Thuận Phong hừ nhẹ một tiếng nói:

-Nếu ngươi muốn bắt ta thì lên đây đi. Nói rồi, thân hình hắn chợt lóe một cái, nhanh chóng tiến vào bên trong hang động.

Người bịt mặt này mặc dù vô cùng mạnh mẽ, nhưng trình độ khinh công lại rất bình thường. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất giải thích cho việc tại sao Doanh Thuận Phong có thể trốn thoát từ trong tay của y.

Tuy nhiên, hắn có thể thoát được một hai lần, nhưng không thể nào may mắn mãi mãi như vậy được.

Chính bởi vì hiểu rõ được điều này, nên Doanh Thuận Phong mới chọn nơi này để làm nơi quyết chiến, liều mạng đánh cuộc bằng mạng sống của mình.

Người bịt mặt bất ngờ nhìn về phía cửa hang động, bước chân của y không hề nhúc nhích. Nhưng ở phái sau đã có một người cầm một tấm khiên chắn đi tới.

Người nọ cẩn thận tiến vào bên trong hang động, kiển tra thoáng qua một lần xung quanh, sau khi các định là không có người thì lập tức lui trở về.

Người bịt mặt hừ nhẹ nói: -Giả thần giả quỷ, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta không dám tiến vào bên trong hang động này sao?

Nơi này là một tử vực đã đóng kín từ hàng ngàn năm trước. Tuy rằng vẫn còn có Truyền Thừa, tuy rằng có nhiều người, nhưng tất cả đều đã đi trên con đường dẫn xuống vực rồi.

Y tuyệt đối không tin là trong vực này, còn có thể có bất cứ thứ gì có thể đe dọa được tính mạng của y.

Dẫn theo thủ hạ tiến vào bên trong huyệt động, đúng lúc đó, động tác của người bịt mặt vừa động, trong lòng y mơ hồ có chút rung động, dường như sắp chạm tới một cái gì đó nguy hiểm mà không thể nói rõ được là nguy hiểm gì.

Y lắc lắc đầu, hừ lạnh một tiếng, sự do dự chỉ thoáng qua một lúc, sau đó y vẫn tiếp tục vững vàng tiến bước về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.