Tạo Thần

Chương 336: Bất trắc 



Thế giới rộng lớn trong lòng đất trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Ác long kia dường như đã biết lúc này không thể làm gì được quầng sáng quanh cơ thể kia, đành tạm thời ngừng tấn công và nghỉ ngơi. Chỗ này không biết còn có loài sinh vật nào khác không, nhưng lúc ác long nổi giận, chắc chắn không có thứ gì dám tới gần tìm đường chết.

Ác long tuy đã nghỉ ngơi, nhưng nữ tử che mặt vẫn không dám lơi là dù chỉ một chút. Nàng giữ nguyên tư thế, không dám nhúc nhích.

Có điều, lúc nhìn về phía Doanh Thừa Phong, sự phẫn nộ và bất mãn trong lòng nàng lại bộc phát, không kìm nổi nghiến răng nói: - Hừ, tên tiểu tử nhà ngươi chẳng phải thứ tốt lành gì, rõ ràng biết nơi này có sinh vật đáng sợ như vậy còn dám dụ ta đến!

Doanh Thừa Phong khóe miệng hơi giật lên, nói: - Tiền bối, nếu không phải ngài kiên quyết bám theo muốn lấy mạng vãn bối, vãn bối cũng đâu muốn xông vào tử địa này.

Trong không gian rộng lớn dưới lòng đất này không ngờ lại tồn tại một sinh vật đáng sợ như vậy, Doanh Thừa Phong trước đó cũng chưa từng nghĩ tới.

Vật này nếu thực sự thả ra ngoài, chẳng những không gian Truyền Thừa Tháp bị tấn công hủy diệt mà nơi bọn họ sinh sống kia cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.

Ít nhất, Doanh Thừa Phong không dám chắc chắn, mọi người kể cả Võ lão có đủ khả năng và tư cách ngăn chặn hoặc giết chết con vật này hay không.

Tuy vậy, khi bị cái chết đe dọa, Doanh Thừa Phong có quyết định như thế nào cũng coi như không có gì đáng trách.

Nữ tử bịt mặt sửng sốt hồi lâu, căm tức nói: - Ta đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi trở thành kỵ sĩ hộ vệ ánh sáng của ta, sao ta lại muốn giết ngươi?

Doanh Thừa Phong nhếch khóe miệng, nói: - Kỵ sĩ hộ vệ ánh sáng? Ha ha, ăn nhờ ở đậu chưa chắc đã dễ chịu.

Nữ tử che mặt trừng hắn một cái, nói: - Loại không học vấn không nghề nghiệp như ngươi sao có thể biết được hàm nghĩa của kỵ sĩ ánh sáng. Hừ, nếu ta tung ra tin muốn chiêu mộ kỵ sĩ hộ vệ ánh sáng, chắc chắn có thể tuyển được hơn mười kỵ sĩ trong một ngày. Còn ngươi

Nàng khinh khỉnh nói: - Ngươi đến tư cách làm một kỵ sĩ chân chính cũng không có, lại dám cự tuyệt ý tốt của ta!

Trong lòng nàng kỳ thực vẫn còn lời chưa nói hết.

Nếu công phu của Doanh Thừa Phong không phải được tôi luyện từ linh vực đã diệt vong hơn ngàn năm thì chắc chắn nàng sẽ không nổi hứng muốn hắn làm kị sĩ hộ vệ của mình.

Tiểu tử này trong hoàn cảnh này mà đã có thực lực xuất sắc đến vậy, lại được kỵ sĩ Nam tước đời trước nhận làm người thừa kế, nếu được ra ngoài tôi luyện vài năm, chắc chắn sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực.

Nàng tuyệt không ngờ tới, Doanh Thừa Phong lại thẳng thừng từ chối, khiến nàng thẹn quá hóa giận, bởi không muốn tuyệt học tông môn lưu truyền ra bên ngoài nên mới nhất quyết muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Doanh Thừa Phong đảo mắt, thật không biết lão bà này lấy đâu ra nhiều tự tin thế.

Hắn khẽ hừ một tiếng, nói: - Tiền bối, mỗi người đều có tự trọng của riêng mình, ý muốn của người không đủ để đại diện cho ý muốn của người khác.

Nữ tử bịt mặt ngưng mắt, nói: - To gan, đám người sống ở nơi dưới lòng đất đã diệt vong này may mắn thoát khỏi vận mạng còn không biết báo ân, lại

- Câm miệng.

Doanh Thừa Phong trừng mắt, phẫn nộ quát một tiếng.

Nữ tử bịt mặt lập tức ngừng nói. Nàng trợn tròn mắt, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, dường như không thể tin Doanh Thừa Phong lại dám cắt ngang lời mình.

Doanh Thừa Phong lạnh lùng nhìn nàng một cái, kiên nhẫn ban đầu đột nhiên bị quét sạch. Dáng vẻ hắn đột nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu, đối lập hoàn toàn với bộ dạng khúm núm vừa rồi.

- Tiền bối, ta không cần biết người đến từ nơi nào, cũng không biết người được hưởng đãi ngộ cao quý như thế nào, ở đâu, nhưng Hắn trỏ ngón cái vào mình, cao giọng nói:

- Ta là ta, không phải là vật bất kỳ ai có thể lôi ra sử dụng.

Dường như bị chấn động bởi khí thế không biết từ đâu ra này của hắn, nữ tử bịt mặt sửng sốt hồi lâu, trong mắt ánh lên vẻ phẫn nộ, nhưng chỉ mím chặt môi lại, không nói được lời nào.

- Rống

Ác long bên trong quầng sáng kia dường như đã nghỉ ngơi đủ. Nó lại đứng lên, đắc ý gầm lên.

Nữ tử che mặt biến sắc, nàng nghiến chặt răng, ban đầu không muốn cầu cứu người này, nhưng vừa nghĩ tới cách chết thê thảm người này vừa miêu tả, nàng bất giác sởn hết gai ốc, cả người run lên.

- Ác long này lại tấn công, ngươi nhanh giúp ta một tay!

Doanh Thừa Phong thầm rùng mình, vội nói: - Giúp như thế nào?

Hắn tuy khinh thường cách đối nhân xử thế của đối phương, nhưng trong hoàn cảnh này cũng hiểu được đạo lý hợp tác đôi bên cùng có lợi.

- Lấy bình ngọc hồng nhạt trong ngực ta ra. Nữ tử che mặt gấp gáp nói: - Bên trong có một loại nước thuốc, rót cho ta một giọt.

Nàng từ đầu tới giờ đều giữ nguyên một tư thế kỳ quái, kể cả trong lúc ác long nghỉ ngơi cũng không hề thả lỏng. Kích hoạt miếng ngọc bài này rõ ràng không phải là một chuyện đơn giản.

Doanh Thừa Phong không nói hai lời liền không chút do dự với bàn tay lớn vào trong lồng ngực kiều diễm của đối phương.

Lục trái lục phải vài cái liền mò thấy bình ngọc, hắn nắm lấy rút ra, đương nhiên trong lúc tìm kiếm cũng khó tránh chuyện đụng chạm không phải.

Ánh mắt quét qua phần da thịt nõn nà không được che chắn kia, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một ý nghĩ.

Lão bà này, vốn tự có thật không nhỏ!

Nữ tử che mặt gần như đã nghiến nát cả hàm răng ngà, khuôn mặt dưới bị che khuất đỏ lựng cả lên. Nàng tự thề với bản thân, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh nhất định phải băm thây tên đàn ông này thành vạn mảnh, sau đó nghiền xương hắn thành tro.

Nhưng ngay sau đó, Doanh Thừa Phong lại làm một động tác khiến nàng vô cùng bất ngờ.

Hắn cởi áo ngoài của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên người nàng, đồng thời cài cổ áo lại, không cho cảnh xuân lộ ra ngoài.

Nữ tử bịt mặt sửng sốt hồi lâu, hận ý trong lòng bỗng dưng ngớt đi một chút.

Có lẽ không cần băm thây vạn đoạn, sau khi ra ngoài chỉ cần giết chết hắn, không cho người khác biết chuyện này là được.

Doanh Thừa Phong lấy ra được bình ngọc duy nhất bên trong, nhẹ nhàng mở ra. Một khí tức quen thuộc lập tức phả vào mặt, khiến hắn chấn động.

Ánh mắt hắn chợt thay đổi. Thứ này rất quen thuộc với hắn, bởi trên người hắn cũng có một lọ.

Dịch sinh mệnh, không ngờ lại là dịch sinh mệnh.

Nữ tử che mặt cười lạnh một tiếng, nói: - Ngươi chắc không biết đây là vật gì rồi, hừ, còn không mau rót cho ta một giọt, chẳng lẽ ngươi muốn chờ chết sao?

Doanh Thừa Phong không do dự nữa mà chuyển ngọc bài tới trước khăn bịt mặt của nàng, nói:

- Bỏ khăn bịt mặt của ngươi xuống đi, nếu không ta làm sao rót cho ngươi uống được?

Nữ tử che mặt do dự một chút, bên tai lại văng vẳng tiếng gầm như đòi mạng của ác long kia, rốt cục cũng phải nói: - Được.

Doanh Thừa Phong ra tay nhanh như chớp, lột khăn che mặt của nàng xuống.

Có điều, khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương, hắn lại hơi nao nao.

Dựa theo phỏng đoán ban đầu của hắn, nữ tử này đã là một cao thủ Bạch Ngân Cảnh vô cùng mạnh, chắc hẳn không còn trẻ trung gì nữa.

Nhưng sau khi nhìn thấy dung nhan như hoa trước mắt, hắn biết mình đã đoán sai.

Tuổi của nữ tử này chắc chắn không quá lớn,

hoặc thế giới này có một vài lão yêu bà có thuật giữ gìn nhan sắc khiến người khác cảm thấy khó tin. Nhưng vẻ ngây thơ thoáng qua trên gương mặt nàng không phải thứ một yêu bà có thể bắt chước.

Nếu không phải như vậy, dung nhan xinh đẹp của nàng quả thật ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Sau khi hắn đến thế giới kỳ dị này, chỉ có đúng một nữ tử từng khiến hắn động tâm. Thẩm Ngọc Kỳ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại có tố chất của một mỹ nhân, ít nhất từ trước tới giờ hắn vẫn chưa thấy ai có thể sánh nổi nàng.

Nhưng lúc này, hắn lại được nhìn thấy một dung nhan xinh đẹp có thể khiến Thẩm Ngọc Kỳ phải ghen tỵ.

Lông mày dài thanh tú nhẹ nhàng giãn ra, che khuất đôi mắt như làn thu thủy bên dưới. Khuôn mặt không son phấn nhưng làn da như băng như ngọc này lại ẩn chứa một sức hấp dẫn khôn tả. Chiếc mũi nhỏ nhắn hơi nhăn lại, khóe miệng cong lên đầy quật cường, thể hiện sự cao ngạo của chủ nhân.

Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong chớp mắt hai cái, định thần nói: - Há mồm.

Nữ tử che mặt mặc dù hơi xấu hổ, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Doanh Thừa Phong, trong lòng không khỏi hưng phấn.

Dung nhan của mình quả nhiên khiến tiểu tử này chấn kinh rồi.

Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong bình tĩnh lại nhanh như vậy cũng khiến nàng có đôi chút ảo não.

Nàng hơi bĩu miệng một cái, mở đôi môi hồng rực rỡ như đang nói.

Tim Doanh Thừa Phong lập tức đập nhanh vài nhịp. Mỹ nữ đẳng cấp này khẽ mở đôi môi, có thể thấp thoáng nhìn thấy đầu lưỡi nho nhỏ cùng hàm răng sạch sẽ, còn tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, đủ để dụ dỗ kẻ khác.

Tuy vậy, Doanh Thừa Phong vẫn nhớ rõ sự đáng sợ của nàng, hơn nữa bên người còn có ác long đang uy hiếp, lá gan hắn cho dù lớn gấp đôi cũng không dám có hành động gì quá đáng.

Thành thật rót ra một giọt dịch sinh trong bình ngọc, Doanh Thừa Phong nói: - Vật này quả nhiên công hiệu, ngươi hãy nhanh vận công, như vậy có thể khiến tinh khí thần của ngươi khôi phục đến mức cao nhất, đủ để ứng phó ác long này.

Nữ tử che mặt hơi giật mình, kinh ngạc nói: - Ngươi nhận ra vật này?

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói: - Dịch sinh mệnh được lấy từ cây sinh mệnh, ta đương nhiên biết.

Nữ tử che mặt trong lòng càng thêm kinh ngạc, thứ này ngay cả ở thế giới bên ngoài cũng là một bảo vật không phải ai cũng biết. Người này lại có thể nói một hơi ra lai lịch của nói, quả khiến người ta thêm phần kính nể.

- Rống

Ác long gầm rú vài tiếng, mở cái miệng lớn như bồn máu đáng sợ ra, bắt đầu tấn công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.