Tạo Thần

Chương 355: Hung khí



Doanh Thừa Phong dùng ánh mắt soi xét quan sát lão, sau chốc lát cuối cùng hắn xác định người này không có ý nói dối, mà thay vào đó là lòng thù hận khá sâu sắc đối với Hồ Chính Hấn.

Trong lòng hắn thầm than, trong mỗi một thế lực lớn đều có vô số người đấu đá nhau chỉ vì lợi ích cá nhân họ, trong một số sự việc, sự phân tranh nội bộ thậm chí lại càng khốc liệt.

Trong thời gian Doanh Thừa Phong lưu lại trong không gian Truyền Thừa Tháp, Hồ gia đã yêu cầu Khí Đạo Tông giao nộp Doanh Lợi Đức và các đồ đệ của ông. Phong Huống đã không chút do dự mà từ chối thẳng thừng, nhưng có một số người lưỡng đoan lại giữ thái độ do dự không rõ ràng.

Bởi vì bọn họ không hề có quan hệ gì với Doanh Lợi Đức, cũng không muốn vì một võ sĩ nho nhỏ này mà đắc tội một thế lực cường hãn như Hồ gia.

Chỉ có điều sau khi Võ Lão nổi giận náo loạn Hồ gia, và Doanh Thừa Phong từ trong không gian của Truyền Thừa Tháp trở về, cho nên thái độ của mọi người mới có sự thay đổi chuyển ngoắt 180 độ chỉ trong một đêm.

Khí Đạo Tông như thế, Hồ gia cũng như thế.

Hồ Chính Hấn báo thù cho em trai, tàn sát Tam Hiệp thôn, nhưng lại vì đó mà khiến cho Võ Lão nổi giận, dẫn đến cả cái Hồ gia lâm vào cảnh loạn lạc.

Đối diện với cục diện này, tự nhiên có người trong lòng bất mãn, đặc biệt là ba đệ tử của cường giả Bạch Ngân Cảnh bị Võ Lão sát hại, càng thấy oán hận trong lòng, nhưng lại không có cách nào trút nỗi hận. Nay gặp được Doanh Thừa Phong là kẻ muốn đến trả thù Hồ gia, bọn chúng tất nhiên không chút che dấu đã nói toẹt ra chỗ ẩn núp của Hồ Chính Hấn.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:

- Hạ Vân Các có phòng hộ như thế nào, ở vị trí nào, xin mời Hồ huynh chỉ điểm đôi chút.

Hồ Khải Xương do dự chốc lát, hắn cắn răng, bèn nói một cách tường tận bố cục và hoàn cảnh kiến trúc của Hồ gia cho dpt nghe.

Lão đã biết, hôm nay lão sẽ chết chắc, nhưng gần lúc chết lão cũng phải kéo theo tên tội đồ đầu sỏ đã gâp ra mọi chuyện này cùng xuống nước.

Hồ Chính Hấn là cháu đích tôn của gia chủ, bất luận thế nào gia chủ cũng không thể lấy mạng hắn ta, muốn giết hắn ta, chỉ có duy nhất kỳ vọng vào Doanh Thừa Phong.

Một hồi lâu sau, Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:

- Rất tốt, ông rất thông minh. Hắn thò ra một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên trán của lão, nói:

- Các hạ lên đường bình an, tôi đảm bảo với ông, Hồ Chính Hấn sẽ sớm xuống dưới địa ngục hầu hạ ông.

Hồ Khải Xương hít sâu một hơi, giãy dụa nói:

Doanh Thừa Phong, Hồ Chính Hấn tội đáng chết vạn lần, nhưng những người khác của Hồ gia ta đều vô tội.

Tiếng nói của lão mỗi lục một nhỏ, dưới sự thâm nhập của hàn băng khí, sinh lực của lão đã không còn bao nhiêu, lúc này lão vẫn còn sống, hoàn toàn là sự gắng gượng của ý niệm, không chịu nuốt hơi thở cuối cùng.

Doanh Thừa Phong nhìn lão một cái, hắn có thể cảm ứng một cách rõ ràng ánh mắt cầu khẩn trong đôi mắt của Hồ Khải Xương.

Bất kể là Hồ Khải Xương, hay là vị cường giả Bạch Ngân Cảnh họ Hồ kia, tâm niệm cuối cùng trước khi chết, lại đều giống nhau như một.

Chỉ có điều, Doanh Thừa Phong không hề có chút cảm động, hắn chậm rãi nói:

- Tất cả già trẻ lớn bé trong Tam Hiệp thôn chúng ta mới thật sự là vô tội.

- Ngươi...

Đôi mắt của Hồ Khải Xương đột nhiên trợn tròn, nhưng làm thế nào lão cũng không thể nối được hơi thở của mình, chết ngay tại chỗ.

Một dòng huyết lệ từ trong mắt lão tuôn chảy xuống, hiện lên khung cảnh rất khiếp đảm.

Doanh Thừa Phong giơ tay rút thanh hàn băng trường kiếm, đột nhiên phát ra một trưởng, một quần lửa sáng được phóng ra lập tức thiêu cháy thi thể của lão.

Tuy rằng trên người Hồ Khải Xương vẫn đang bị đóng băng, nhưng dưới sức thiêu đốt của ngọn lửa, cơ thể lão vẫn dần dần bị tan chảy và cuối cùng hóa thành tro tàn.

Từ đó về sau, người nay sẽ không còn bất cứ dấu vết gì trên Thế giới này, cho dù Hồ gia huy động nhiều người hơn nữa, cũng đừng mơ tưởng tìm được hành tung của lão ta.

Sau khi hoàn tất mọi việc này, Doanh Thừa Phong phủi nhẹ tay, mở túi không gian, lấy ra một thanh trường đao từ trong túi.

Thanh trường đao này có màu đem tuyền bao phủ thân đao, thân đao toát ra một luồng hung sát khí nặng nề.

Đây là một Linh binh sát khí cường đại, có thể hấp thụ huyết thể trên người chủ nhân mà kích phát ra uy năng không gì sánh nổi, chính là vị cường giả Bạch Ngân Cảnh của Ngụy gia kia dưới sự công kích của sát khí vô biên, cuối cùng bại trận mà chết.

Sau khi chém giết hàng loạt võ giả, thậm chí bao gồm một vị Bạch Ngân Cảnh, một vị Thanh Đồng Cảnh và hai vị cường giả, Doanh Thừa Phong cũng chỉ giữ lại được một Linh binh này mà thôi.

Đây cố nhiên là do yêu cầu của hắn quá cao, nhưng chủ yếu vẫn là do hắn không muốn vì lòng tham nhỏ nhặt mà sau này vô ý để lộ dấu vết không cần thiết.

Những sự việc vì nhỏ mà mất lớn, hắn tuyệt đối không bao giờ làm.

Nhẹ nhàng nắm lấy cán đao, Doanh Thừa Phong truyền vào trong nó một luồng chân khí.

Một lúc sau, cơ thể hắn khẻ run lên.

Sát khí liên tiếp không ngừng truyền đến nơi cán đao, những luồng khí quỷ dị khó lường này dường như đã ngưng tụ lực lượng tà ác nhất giữa trời và đất, đến cả ý chí tinh thần của hắn cũng có chút chấn động.

Nếu đổi lại là võ giả Hắc Thiết Cảnh bình thường, thì lúc này e rằng đã bị luồng sát khí này phản kích lên người, từ đó biến thành một công cụ chỉ biết giết chóc đáng sợ.

Nhưng Doanh Thừa Phong lại khác, hắn hừ một tiếng, Trí Linh trong não vực liền bắt đầu rút chân khí, trong chốc lát, từ trong lòng bàn tay hắn phát ra một luồng bạch quang trắng sáng.

Sức sáng của nó chính là lực lượng quang minh thuần khiết nhất trên Thế giới.

Sau khi nguồn sức mạnh này xuất hiện, luồng hung sát khí đang rục rịch manh động đó giống như là gặp phải khắc tinh, không ngờ đã phân tán và ẩn đi.

Lực ánh sáng quả nhiên có thể khắc chế lực lượng hắc ám và hung sát khí.

Chỉ có điều, nguồn hung sát khí trên thanh Tuyệt Phách đao này là rất lớn, mặc dù bị sức mạnh ánh sáng do Doanh Thừa Phong phóng thích ra bao trùm lên nhưng cũng chỉ là chế phục bất động, mà không hề bị xua tan.

Cảm ứng được sức mạnh khổng lồ này, Doanh Thừa Phong thậm chí còn có tia cảm giác bất lực.

Mặc cho hắn dốc toàn lực, đem sức mạnh ánh sáng đẩy lên cực độ, chỉ sợ cũng không thể xua tan luồng sức mạnh trên thanh trường đao này.

Có lẽ, miếng ngọc bài trong tay Văn Tinh sẽ làm được việc này, nhưng lúc này hắn tuyệt đối không thể làm được.

Nguồn hào quang trong tay từ từ chu lại, Doanh Thừa Phong do dự một lát, khí tức trong cơ thể dâng trào, phóng xuất ra một tia hung sát khí đồng dạng.

Trong lực lượng tinh thần của hắn, có sở hữu nguồn hung sát khí khổng lồ, mà đây mới chính là thuộc tính lực lượng có sẵn trong cơ thể hắn.

Một khi luống hung sát khí này trào dâng lên, lập tức dẫn động đến nguồn sức mạnh trên thân đao.

Tuy bên ngoài tĩnh mịch không một hơi thở, ngoài tiếng sóng đánh vỗ ra không còn bất cứ tiếng động khác thường nào. Nhưng, trong đầu óc của Doanh Thừa Phong, lại phát sinh ra sự biến hóa to lớn điên đảo trời đất.

Luồng hung sát khí vô cùng trên thân đao dường như đã tìm ra lối đột phá, ào ạt đua nhau dâng trào ra ngoài theo não vực của Doanh Thừa Phong.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong đột biến, tuy trước đây hắn hút sức mạnh của Huyết Bức để nâng cao hung sát khí. Nhưng, chỉ có sức mạnh của một, hai con Huyết Bức thì làm sao có thể sánh nganh với sức mạnh tiềm ẩn trong thanh trường đao này.

Cũng không rõ nguồn hung sát khí trong hung khí này được hình thành nên như thế nào, không ngờ đã đạt đến cấp độ khủng khiếp cực điểm. Nếu như hắn hấp thu quá mức, thì chắc chắn sẽ dẫn đến tinh thần băng liệt, biến thành một kẻ điên triệt để.

Miệng khẽ quát lên một tiếng, đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng rực từ phía, toàn bộ lực lượng tinh thần bộc phát ra chỉ trong tích tắc.

"Uỳnh..." một tiếng.

Một tiếng nổ lớn vang lên từ trong não vực, sau khi dư sóng dãn nổ được tạo ra từ sự va chạm mạnh giữa lực lương tinh thần phát ra từ não bộ của Doanh Thừa Phong với hung sát khí trong trường đao, lập tức ngăn chặn luồng sức mạnh này.

Đồng thời, Doanh Thừa Phong buông tay ném trường đao xuống đất.

Hắn đưa mắt nhìn thanh trường đao với vẻ sợ hãi, trên mặt hiện lên nụ cười cay đắng.

Hắn rốt cuộc đã hiểu ra, một thanh đại đao đáng sợ khiến người ta nổi lòng tham này vì sao lại có thể rơi vào thay của một vị võ giả.

Bên trong thanh đại đao này ẩn chứa một sức mạnh tinh thâm thuần thục vô cùng, trong mắt các vị Linh sư, thì nó chắc chắn là bảo vật đáng được nghiên cứu. Nhưng điều đáng tiếc chính là vì nguồn hung sát khí trong nó quá tinh thâm thuần thục, cho nên không có một Linh sư nào dám giữ nó lại bên mình.

Sức ảnh hưởng của thanh đại đao này đối với võ giả rất có hạn, nhưng nếu đặt nó bên cạnh một vị Linh sư trong thời gian dài, vậy thì vị Linh sư đó rất có thể sẽ bị sa lầy vào ảo cảnh vô biên, từ đó không thể tự khống chế được bản thân.

Phải biết rằng, ngay cả một kẻ quái thai có khả năng luyện hóa sát khí để tăng cường lực lượng tinh thần bản thân như Doanh Thừa Phong, cũng không dám chịu đựng luồng sức mạnh này một cách quá mức, thì những Linh sư khác lại càng khỏi phải nói.

Trong lòng chợt bừng tỉnh, Doanh Thừa Phong mơ hồ cảm thấy vị cường giả họ Hồ đó đã làm trái quy tắc hơn trăm năm của Thái Hồ, hành động chém chết tại chỗ một vị Bạch Ngân Cảnh của Ngụy gia, ít nhiều cũng có liên quan đến thanh hung binh này.

Hoặc giả, sau một thời gian dài cầm thanh đao này bên người, khiến cho tâm tính và phương thức hành sự của vị cường giả họ Hồ kia đều đã bị biến đổi mà ngay cả bản thân lão ta cũng không hề hay biết.

Một lần nữa hắn mở chiếc túi không gian ra, cất thanh trường đao vào trong túi.

Sau khi đích thân trải ngiệm sự lợi hại của thanh đao này, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng không dám tùy tiện đụng vào nó nữa.

Khép hờ đôi mắt, Doanh Thừa Phong hít một hơi thật sâu, lực lượng tinh thần không ngừng dâng lên cuồn cuộn, hắn từ từ tiến hành luyện hóa tia hung sát khí lúc trước thâm nhập và trong não vực hắn.

Những Linh sư khác một khi bị sát khí thâm nhập, nhiều nhất là đẩy nó ra ngoài. Nhưng Doanh Thừa Phong lại làm ngược lại, hắn cứ thế mà luyện hóa tia sát khí đó.

Đương nhiên, nguyên nhân chính là do lực lượng tinh thần của hắn vốn có đặc tính này, nếu không thì hành động này của hắn chẳng khác nào tự tìm cái chết.

Cuối cùng Doanh Thừa Phong thở ra một hơi dài, hắn mở to đôi mắt, ý niệm tinh thần khẽ quét qua một cái, trong ánh mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh hãi.

Hắn đột nhiên phát hiện ra, lực lượng tinh thần của bản thân tự nhiên tăng thêm một chút.

Tuy mức độ tăng lên khá có hạn, nhưng kết quả này lại khiến hắn vô cùng vui mừng.

Lúc này lực lượng tinh thần của hắn đã thăng cấp lên đỉnh cao của Thanh Đồng Cảnh, chỉ thiếu một bước nữa là có thể tấn thăng lên trình độ của Bạch Ngân Cảnh.

Đến giờ phút này, cho dù muốn tăng thêm một chút ít lực lượng tinh thần cũng đều khó như việc lên trời.

Nhưng Doanh Thừa Phong sau khi luyện hóa luồng hung sát khí trên trường đao, lực lượng tinh thần lại dễ dàng tăng thêm một chút.

Tuy vẫn chưa thể đột phá vượt qua bức chướng ngại vật khổng lồ này, nhưng lại một bước áp sát tới ngưỡng đó, giống như là chỉ cần đưa tay lên là với tới.

Sát khí, thanh trường đao đó ẩn chứa lượng sát khí vô biên, đối với người khác thì nó là thuốc độc chết người, nhưng đối với hắn mà nói, nó lại là một liều thuốc bổ tốt nhất.

Cơ thể hơi hơi phát run, Doanh Thừa Phong cuối cùng đã phải vứt phải ý muốn tiếp tục luyện hóa hung sát khí.

Cái loại hung sát khí đó không hề dễ dàng đối phó, hắn có thể luyện hóa chút ít trong một ngày đã là một việc không tầm tường rồi, nếu như muốn ăn một hơi để trở thành béo mập, chỉ e là sẽ bội thực mà chết.

Thu lại ánh mắt luyến tiếc không rời từ chiếc túi không gian, Doanh Thừa Phong kiềm chế tâm trí, trầm tư một lúc lâu sau, thân hình loáng một cái liền trầm mình xuống nước hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.