Tạo Thần

Chương 376: Tiếng rống to



- Ha ha ha

Hồ Quảng Thiên cười lên ha hả, trước sự tấn công với uy lực vô biên, xuất quỷ nhập thần của bảy sợi Quang liệm (xích quang) trong tay Văn Tinh, lão buộc phải thi triển vũ khí sát thủ mạnh nhất của mình.

Con mãng xà khổng lồ hư hư thực thực trong tay lão là một một Linh binh siêu cấp hùng mạnh nhất biến hóa thành, uy năng của nó vô cùng vô tận, ngay cả khi đối mặt với cường giả Hoàng Kim Cảnh đồng cấp, một khi lão phóng nó ra thì không có gì có thể cản nổi.

Quả nhiên, mãng xà khổng lồ vừa mới xuất ra, bay sợi Quang liệm khiến lão vô cùng đau đầu kia ngay lập tức bị nuốt vào bụng.

Nhưng mà, tiếng cười của lão chỉ kéo dài trong giây lát lập tức nín bặt, bởi vì lão hoảng hồn phát hiện ra ánh mắt cảu đối phương không hề có một chút hoang mang, ngược lại nó hiện lên nét cười đầy ý chế diễu.

Dường như bay sợi Quang liệm kia không bị mãng xà nuốt, mà là nó đã trói chặt lấy con mãng xà khổng lồ của lão.

Trong lòng toát lạnh, lão không biết vì sao, tự nhiên cười không ra tiếng.

- Ngọc cám mà cũng đòi phát quang.

Văn Tinh cười nhạt nói:

- Phá nó cho ta.

Liền sau tiếng quát nhẹ của nàng ta, thân hình của con mãng xà khổng lồ lập tức cứng đơ giữa không trung. Sau đó phần bụng của nó vỡ ra bảy lỗ hổng, bảy sợi Quang liệm bị nó nuốt vào trong bụng bỗng chui ra ngoài, trói chặt lấy con quái vật khổng lồ.

Sắc mặt của Hồ Quảng Thiên lập tức lộ vẻ sầu thảm, đến đây hắn mới biết, vũ khí sát thủ của mình chẳng khác gì đồ rác rưởi trong mắt của đối thủ.

Doanh Thừa Phong đứng bên hai tay khoanh trước ngực, trên mặt nở một nụ cười khỉnh.

Quang liệm của Văn Tinh quả thật rất lợi hại, tuy nó không làm được gì khi ác long nhập ảnh, nhưng con mãng xà của Hồ Quảng Thiên làm sao có thể so sánh với ác long.

Chỉ có điều, nhìn sắc mặt xám xịt như tro của Hồ Quảng Thiên, trong lòng hắn không ngớt than vãn, lai lịch của Văn Tinh quả là thần bí khôn lường, trang bị và mật thuật trên người vô cùng phong phú. Tuy vừa mới tấn thăng lên Hoàng Kim Cảnh, nhưng đã đánh cho lão đồ cổ cường giả Hoàng Kim Cảnh này không có cơ hội phản đòn.

Văn Tinh nhẹ nhàng giơ cánh tay, một thanh kiếm mềm rung rung phát ra tiếng kêu on gong liền xuất hiện trên tay cô ta. Trên đầu mũi kiếm lóe ra một tia hào quang trắng sữa, toát ra một uy năng khiến người ta khiếp sợ.

Hồ Quảng Thiên cũng là kẻ đọc rộng biết nhiều, tuy lão không thể nhận ra lai lịch của thanh kiếm kia, nhưng lại có thể cảm ứng rõ sức mạnh khủng khiếp có thể ép dồn người ta đến chỗ chết.

Lão không còn kiềm nén được nữa, thoạt nhiên ngẩng đầu kêu lớn:

- Lão tổ, nếu ngài không ra tay, Hồ gia chúng tôi chắc chắn sẽ bị diệt vong.

Đến lúc này, lão ta không còn trông chờ vào may mắn nữa.

Ài một tiếng.

Một tiếng thở dài âm trầm phát ra từ trong hư không, âm thanh này hư vô không xác định, không ai biết nó đến từ phương hướng nào.

- Bé gái, hãy nương tay một chút

Sắc mặt dưới khăn của Văn Tinh hơi biến đổi, cường giả Tử Kim Cảnh, quả đúng như dự đoán của Doanh Thừa Phong lão ra bắt đầu nhúng tay vào chuyện này.

Tuy nhiên, tay cô tay không hề dừng lại, mà là cười nhạt một tiếng, thanh kiếm lắc nhẹ một cái, một luồng kiếm quang bỗng nhiên tấn công Hồ Quảng Thiên.

- Hừ, rượu mừng không uống, uống rượu phạt, xem trưởng.

Một bóng người cao lớn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh của Hồ Quảng Thiên, hóa ra là một vị lão nhân râu tóc bạc phơ có đôi lông mày rất dài. Lão nhẹ nhàng vung ra một nắm đấm, không gian xung quanh đột nhiên sụp đổ, trong hư không xuất hiện một cái hang động tối đen.

Nơi xuất hiện của hắc động này vừa đúng đối diện với kiếm quang, kiếm quang của vt dường như không có chút phản kháng liền bị nó hút vào trong.

Đôi mắt cô lóe lên một tia kinh ngạc, vt chậm rãi nói:

- Không tồi, ngươi đã chạm được vào vùng biên của sự vận chuyển lực lượng không gian. Hừ, tuy nhiên vẫn còn xa mới khống chế được hư vô một cách chân chính.

Tất cả mọi người có mặt đều ngẩn ra, sau đó giận giữ trợn mắt nhìn nhau.

Tề Thiên lão tổ trong cả cái khu vực Thái Hồ này có địa vị cao đến mức nào, trong con mắt của những võ giả bình thường này quả thực chẳng khác gì đấng thần tiên có một không hai.

Thế nhưng, cô gái trẻ mặc áo bào trắng này lại nói những lời bất kính, rằng lão tổ còn kém xa, đột nhiên gây nên sự phẫn nộ trong lòng tất cả mọi người xung quanh.

Tuy nhiên, đứng trước mặt hai vị lão tổ, bọn họ dù có phẫn nộ đến mấy cũng không dám đứng ra thể hiện.

Nhưng mà, điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới là, Tề Thiên lão tổ không hề có chút nổi giận, ngược lại tỏ dáng vẻ nghiên nghị, nói:

- Bé gái, ngươi từ đâu đến?

Mọi người đều ngẩn người ra, bọn họ đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, trong lòng đều xuất hiện một ý nghĩ vô cùng lạ lùng.

Lẽ nào người con gái che mặt kia không hề nói sai?

Văn Tinh nói với giọng kiêu ngạo:

- Ta đến từ đâu, ngươi không có tư cách để hỏi.

- Òa

Câu nói này giống như một viên đá làm nổi lên ngàn lớp sóng, khiến mọi người xôn xao thốt lên.

Phần lớn võ giả của Hồ gia đều mặt đỏ tía tai, nắm chặt linh binh trong tay. Tuy bọn họ biết rõ, bản thân trong con mắt của đối phương chỉ như con kiến mà thôi, căn bản không phải là đối thủ của cô ta. Nhưng, lúc này bọn họ đều giận giữ không kiềm chế nổi, chỉ cần có người ra lệnh một tiếng, bất chấp cái giá phải trả cho dù phải chết cũng xông lên quyết một trận sống mái với cô ta.

- Câm mồm.

Đột nhiên, Tề Thiên lão tổ rống to lên một tiếng, thanh âm đó giống như tiếng sấm chín tầng trời nổ vang, lập tức mọi tiếng huyên náo trở nên im bặt.

Hồ gia lớn như vậy, đột nhiên chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối. Ngoài tiếng gió thổi tơ liễu tự nhiên ra, tiếng kêu của côn trùng, chim hót cũng đều không nghe thấy.

Ánh mắt lạnh lùng của Tề Thiên lão tổ đảo qua một vòng, sau đó quay sang Văn Tinh nắm tay hành lễ, nói:

- Một khi ngươi không muốn nói ra lai lịch, vậy thì thứ lỗi cho lão phu cậy lớn hiếp bé.

Hồ Quảng Thiên ngẩn người nhìn Tề Thiên lão tổ, chỉ thấy tim đập thình thịch, khó mà kiềm chế được.

Lão và lão tiền bối này đã quan biết nhau hơn trăm năm qua, chưa từng nhìn thấy vị lão nhân gia này tỏ ra lễ nghĩa như vậy.

Cho dù là lần trước Võ Lão tìm đến gây rối, Tề Thiên lão tổ cũng quát tháo tỏ ra không chịu lép vế. Nhưng, khi đối mặt với cô gái thần bí này, lão nhân gia lại tỏ ra cực kỳ thận trọng, hơn nữa nhìn dáng vẻ của lão giống như là không dám đắc tội với đối phương.

Phải biết rằng, cô gái trẻ này tuy ra tay quỷ dị, vượt xa bản thân mình. Nhưng dù sao cũng chỉ là một vị Hoàng Kim Cảnh mà thôi, làm sao có đủ tư cách hung hăng trước mặt một vị Tử Kim Cảnh như Tề Thiên lão tổ được.

Đã có lúc Hồ Quảng Thiên lo sợ phát run cả người, tên tiểu tử Doanh Thừa Phong này rút cuộc đã mời đến thần thánh phương nào.

Trong lòng lão cuối cùng đã bắt đầu cảm thấy hối hận.

Chính Hấn tên tiểu tử này, sợ rằng nó thật sự đã đem đến tai họa trời giáng cho gia tộc rồi.

Văn Tinh lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Tề Thiên lão tổ, đột nhiên nói:

- Tiền bối, sự việc ngày hôm nay hẳn là không liên quan tới ông, ông hà tất phải can dự vào.

Nếu là cường giả Hoàng Kinh Cảnh bình thường khi đối diện với đại lão Tử Kim Cảnh, đa số đều sẽ thoái lui, kinh hồn bạt vía.

Nhưng Văn Tinh rõ ràng không phải tầm thường, cô ta bình tĩnh và chắc chắn, trước mặt Tề Thiên lão tổ không hề tỏ vẻ yếu thế, chỉ nói riêng về khí phái đó đã là không rơi vào thế hạ phong rồi.

Tề Thiên lão tổ than nhẹ một tiếng, nói:

- Bé gái, lão phu nhận được cung phụng của các gia tộc trong Thái Hồ hơn trăm năm nay, tự nhiên có trách nhiệm giữ vũng sự bình an một phương, cho nên lão phu cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề mà cổ quái, mọi người Hồ gia đều chột dạ, lúc này cho dù là người ngu cỡ nào cũng có thể thấy một điều bất ổn.

Tề Thiên lão tổ không ngờ lại kể khổ trước mặt người con gái trẻ tuổi bịt mặt này.

Với thân phận đường đường chính chính là một cường giả Tử Kim Cảnh, lại không có được khí thế lôi đình đánh cho đối phương một trưởng chết tại chỗ, mà lại nói những lời biện hộ cho bản thân.

Có mấy người khá thông minh lanh lợi đưa mắt nhìn nhau, bước chân của họ bắt đầu dịch chuyển.

Sau khi chứng kiến cảnh này, bọn họ đã xác định một điều.

Thời kỳ huy hoàng của Hồ gia đã trở thành quá khứ thật sự rồi, bất luận kết quả thắng bại ngày hôm nay thế nào, Hồ gia đều là châu chấu sau thu, không nhảy xa được nữa rồi.

Văn Tinh chậm rãi gật đầu, nói:

- Được, nếu đã vậy, chỉ cần ta đánh thắng ông, thì ông không cần phải nhúng tay vào việc này nữa rồi chứ.

Trên khuôn mặt của Tề Thiên lão tổ lóe lên một tia phẫn nộ, tuy lão ta vô cùng kiêng dè cái thế lực lớn mạnh đằng sau Văn Tinh, thậm chí là kính sợ, nhưng câu nói này của đối phương lại vẫn cứ khiến ông ta tức giận.

Hừ nhẹ một tiếng, Tề Thiên lão tổ nói:

- Bé gái, lão phu tuy bất tài, nhưng cũng không dễ bị đánh bại đâu.

Văn Tinh cười khẽ, nói:

- Vãn bối từ sau khi tấn thăng Hoàng Kim Cảnh, vẫn chưa từng giao đấu với Tử Kim Cảnh, lần này xin mời tiền bối chỉ giáo.

Cổ tay nàng khẽ rung lên, thân kiếm lập tức bắn ra hào quang xa vạn trượng, bao trùm về phía Tề Thiên lão tổ.

Tề Thiên lão tổ khẽ hừ một tiếng, ống tay áo bay lên phấp phới, một luồng khí sắc bén từ trong bay ra, kết thành một tấm lưới vô hình to lớn, bất luận những tia hào quang phát ra từ kiếm rực rỡ muôn màu như thế nào, cũng đều không thể đột phá vào trong tấm lưới dày kín không kẽ hở.

Thực lực của cường giả Tử Kim Cảnh đã vượt xa Hoàng Kim Cảnh, Tề Thiên lão tổ mới chỉ huy động hai linh khí bảo vệ tay, đã phóng thích ra sức mạnh tương đương với Văn Tinh.

Hơn nữa nhìn bộ dạng của lão, tựa hồ vẫn còn giữ sức.

Văn Tinh khẽ quát lên một tiếng, vẫy nhẹ tay, con mãng xà khổng lồ bị khống chế lơ lửng giữa không trung đột nhiên nổ tung ra, hóa thành luồng khí xám đen tiên tan không còn một mảnh.

Sau đó, bay đường Quang liệm kia từng tầng từng lớp từ trên trời gián xuống, dường như là bảy con linh xà đột phát tấm lưới của Tề Thiên lão tổ, sắp sửa trói chặt lấy người lão.

Tề Thiên lão tổ nhướn lông mày, một cánh tay trái của lão từ trong ống tay thò ra ngoài.

Đây là một cánh tay khô, nhưng trong nó lại tiềm ẩn một sức mạnh vô cùng mãnh liệt.

Lòng bàn tay khẽ lật nửa, kéo một cái, bảy sợi Quang Liệm kia đột nhiên bị một nguồn lực hút mạnh, tuy cố sức thoát ra, nhưng lại không thể buông tay cắt bỏ sự kết nối.

Bốp bốp bốp

Liên tiếp những tiếng kêu, bảy sợi Quang Liệm từng khiến cho Hồ Quảng Thiên khốn đốn cứ thế bị nổ tung, hóa thành hư vô.

Sắc mặt của Văn Tinh khẽ biến, Tử Kim Cảnh quả thật lợi hại, một Linh sư vừa mới tấn thăng Hoàng Kim Cảnh như nàng muốn khiêu chiến với cường giả cấp số loại này, cho dù một Tử Kim Cảnh sắp chết cũng miễn cưỡng ngang sức.

Tuy nhiên, đôi mắt chợt lóe, nàng đã nhìn thấy trong con mắt của Doanh Thừa Phong phía sau đang lộ vẻ lo lắng.

Trong lòng cảm động, nàng lập tức hạ quyết tâm.

Đưa tay lần tìm bên hông, miếng ngọc bài thần bí được nàng lấy ra, liền sau đó, một viên bảo thạch bảy sắc từ trong ngọc bài rơi ra, nhẹ nhàng bay xung quanh đỉnh đầu của nàng.

- Một khi ông không chịu rút lui, vậy thì đừng trách ta Đại khai sát giới!

Văn Tinh hét lên một tiếng, bàn tay tạo thành một kiểu thủ thế kỳ dị.

Đột nhiên, một luồng khí tức lớn mạnh đến kinh khủng từ trong đá bảy màu tràn ngập ra ngoài.

- Ầm một tiếng.

Một tiếng rống lớn kinh thiên động địa vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.