Trong cái hang động u ám, một cánh cửa đá từ từ mở ra, bỗng nhiên, một loạt tia hào quang từ trước mặt chiếu ra ngoài.
Doanh Thừa Phong chậm rãi tiến vào, đưa mắt đảo qua một lượt, mọi thứ đã được thu vào mắt.
Tuy hiện giờ hắn đòi hỏi rất cao, số lượng bảo vật mà hắn từng thấy cũng không ít, hơn nữa trên người hắn còn có 3 Linh khí siêu phẩm. Nhưng khi nhìn thấy những tàng vật ở đây, hắn vẫn bị giật mình.
Hồ gia truyền đời hàng trăm năm, nếu chỉ tính riêng về thời gian kế truyền, cũng chỉ thấp hơn một chút so với Khí Đạo Tông mà thôi.
Cũng giống như vậy, Đối với một thế gia Linh đạo có Hoàng Kim Cảnh đứng đầu, thực lực của Hồ gia từ trước đến nay đều vô cùng hùng mạnh, những tàng vật sưu tầm được cũng không thể đếm xuể.
Theo lời nói của Hồ Chính Hấn thì cái huyệt động này là cái quý nhất trong năm cái tàng bảo thất.
Quả đúng như lời hắn nói, những đồ vật được bày ở đây không nhiều, chỉ có 17 18 tàng vật mà thôi.
Nhưng, mỗi một bảo vật ở đây đều rất chân quý, nếu nói về giá trị thì đều không xếp dưới hung khí trong tay Hồ Quảng Thiên.
Í
Văn Tinh đột nhiên ồ lên một tiếng, nàng bước lên trước, đưa cánh tay ngọc trắng nõn nà lên khẽ vẫy một cái, một đồ vật lập tức cách không bay đến, rơi vào tay của nàng.
Nhìn ký một lúc, nàng thốt lên kinh ngạc:
- Không ngờ, ở cái nơi chết chóc này lại có được vật này, thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Doanh Thừa Phong định thần nhìn vào nó, đây là một đồ vật cổ quái hình thù như một con ngựa con. Vật này toàn thân trắng như tuyết, dường như là được điêu khắc từ bạch ngọc, nhưng lại không tìm thấy tì vết của dao búa, lại giống như tự nhiên mọc thành.
- Đây là vật gì?
Doanh Thừa Phong hỏi với vẻ hiếu kỳ.
Tuy hắn đọc rộng biết nhiều nhưng lại không nhận ra vật này. Tuy nhiên, có thể gây sự chú ý của Văn Tinh, đương nhiên đó không phải là thứ tầm thường.
Văn Tinh mỉn cười, nói:
- Đây là Ngọc Linh Chi, hơn nữa còn là Ngọc Linh Chi hóa hình.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, nói:
- Ta chưa từng nghe nói về nó.
Văn Tinh đưa Ngọc Linh Chi cho hắn và nói:
- Vật này không phải do nơi này sản sinh ra. Ngươi không biết cũng không phải là điều gì lạ.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Làm sao tỷ lại biết?
Văn Tinh giải thích nói:
- Ngọc Linh Chi chỉ được sinh ra ở những Linh vực có sức sống mãnh liệt, còn Linh vực mà đệ đang đứng ở đây, từ nghìn năm trước đã bị diệt vong rồi. Cho nên
Nàng ta đột nhiên dừng lại, đôi lông mày khẽ nhíu lại, tựa hồ nhớ ra điều gì không thể tin nổi.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc thốt lên:
- Sao vậy?
Nét mặt của Văn Tinh trở nên nghiêm nghị, dường như đang tự nói một mình:
- Không thể nào, ở cái nơi chết chóc này, cứ cho là đã sinh ra cường giả Tử Kim Cảnh, nhưng lại làm sao có thể dò tìm được chỗ huyền bí của con đường không gian.
Doanh Thừa Phong đưa mắt lườm một cái, vị tỷ tỷ này đối với hắn rất tốt, chỉ có điều có lúc nói chuyện khiến người ta không hiểu.
- Tỷ, thực ra là tỷ đang nói cái gì vậy?
Văn Tinh do dự một lát rồi nói:
- Cũng đành, sớm muộn cũng sẽ có một ngày ngươi rời khỏi cái nơi đầy chết chóc này, cứ coi như ta nói cho ngươi biết trước cũng không coi là phạm quy.
Ngập ngừng một chút, nàng nói:
Khi chủ nhân của một Linh vực chết đi, mối liên hệ của nó với cái thế giới này sẽ dần dần mờ nhạt, đến cuối cùng sẽ mất hẳn liên hệ. Đây là một quá trình chậm chạp và kéo dài, thường thì cũng khoảng 100 năm. Cùng với mối liên hệ mờ nhạt, linh lực của linh vực này cũng sẽ dần dần suy yếu và tiêu biến. Theo lý mà nói, mảnh đất linh vực này nghìn năm trước đã biến thành khu vực tử vong, vậy thì với linh lực mỏng manh ở nơi đây, có thể tu luyện thành Tử Kim Cảnh đã là một kỳ tích rồi, làm sao lại cơ hội và khả năng dò tìm ra con đường tấn thăng thêm một bước nữa trong cái môi trường này.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, nói:
- Tề Thiên lão tổ có khả năng thăng tiến thêm một bậc nữa không?
Văn Tinh khẽ gật đầu, nói:
Tuy cái khả năng này là rất nhỏ, nhưng quả thực là có.
Con ngươi của Doanh Thừa Phong đảo lên tục, tuy nói Tề Thiên lão tổ không có thù hận trực tiếp. Nhưng trải qua trận chiến này, có thể nói là đã làm lão ta mất hết thể diện rồi. Lão ta làm sao có thể bỏ qua việc này.
Nếu như để cho lão ta đột phá lên Tử Kim Cảnh, đạt tới cảnh giới càng cao, đến lúc đó e là sẽ đến lượt Khí Đạo Tông gặp xui xẻo.
Dường như nhìn thấu tâm tư của Doanh Thừa Phong, Văn Tinh mỉm cười rồi nói:
- Ngươi yên tâm, lão già đó chỉ là sờ thấy một chút cánh cửa thôi, nếu như nhận được kế thừa tương ứng, có thể có được một nửa cơ hội để đột phá cảnh giới hiện tại. Nhưng nếu như chỉ dựa vào bản thân một mình lão tìm tòi, ha ha
Đưa mắt nhìn nàng ta đang cười không ngớt, Doanh Thừa Phong bỗng nhiên thấy an tâm được một nửa.
Kế thừa, là thứ quan trọng nhất trong tu luyện võ đạo, dù cho là những bảo vật chân quý đặc biệt cũng không thể sánh nổi.
Nhưng mà, tu vi càng cao thì mức độ khó để đạt được kế thừa (truyền thừa) càng cao.
Một võ sĩ chân khí tầng một, chỉ cần bái nhập bất kỳ môn phái nào cũng đều có thể đạt được sự truyền thừa tiếp tục tu luyện. Nhưng, một cường giả Tử Kim Cảnh, bản thân đã chiếm cứ trên đỉnh cao của một Linh vực, bọn họ sẽ đi đâu để đạt được truyền thừa đây.
Doanh Thừa Phong có thể khẳng định, cơ hội để Tề Thiên lão tổ có thể đạt được truyền thừa tương ứng là quá ít ỏi.
Thực ra, hắn không hề hay biết, Tề Thiên lão tổ tuy đã nhận quà biếu của Hồ gia, hơn nữa đồng ý đứng ra trợ giúp Hồ Quảng Thiên.
Nhưng trên thực tế, lão ta không coi trọng những lễ vật đó, cái mà lão ta cần lại chính là truyền thừa cuối cùng mà Doanh Thừa Phong đạt được từ trong không gian Tryền Thừa Tháp.
Chỉ có điều, khi Doanh Thừa Phong quay về, bên cạnh đột nhiên lại có thêm một thiếu nữ áo bào trắng thần bí khôn lường, hơn nữa thủ đoạn của thiếu nữ này vô cùng cao thâm, thậm chí còn phóng thích ra loài sinh vật hung mãnh như ác long.
Biến cố này đột nhiên khiến Tề Thiên lão tổ đành từ bỏ ý định chiếm đoạt truyền thừa, bởi vì hắn đã mơ hồ đoán được thân phận của thiếu nữ này, biết rằng người này tuyệt đối không phải là đối tượng mà mình có thể trêu chọc được.
Còn như Doanh Thừa Phong, một khi đã đi cùng với thiếu nữ áo bào trắng, hơn nữa bọn chúng trông có vẻ có quan hệ rất thân thiết, tự nhiên khiến Tề Thiên lão tổ sinh lo ngại, không dám manh động.
Tay vân vê Ngọc mã, cảm nhận được từng tia xúc động truyền đến từ vật này, Doanh Thừa Phong nói:
- Tỷ, vật này có tác dụng gì?
- Nó có rất nhiều tác dụng, nhưng tác dụng lớn nhất của nó lại là có thể nâng cao thuộc tính của đan dược.
Văn Tinh không chút dấu diếm nói.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong chợt lóe sáng, nói:
- Dùng như thế nào.
- Đem vật này đặt vào trong lò đan (Đan lô), cùng luyện chế với các dược liệu khác, đợi khi đan dược ra lò, sẽ có được dược tính cao hơn nhiều.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong đột nhiên trở nên quái dị, hắn giơ cao Ngọc Mã, nói:
- Đem vật này bỏ vào trong lò đan, lẽ nào nó không bị vỡ vụn sao.
Văn Tinh bật cười, nói:
- Vật nà có độ bền nhất trong thiên hạ lại có tính năng hấp thụ hỏa năng và dược tính kỳ diệu nhất thiên hạ. Tuy nói nó không thể bị hủy hoại, nhưng nếu dùng để làm phụ trợ cho luyện đơn, thì rất tuyệt vời, làm sao có thể bị tan vỡ trong lò luyện đan được.
Nàng ta chợt khẽ lắc đầu, than rằng:
- Đáng tiếc.
Doanh Thừa Phong giật mình, hỏi:
- Đáng tiếc điều gì?
- Vật này đáng lẽ phải được đặt vào trong lò luyện đan trong thời gian dài, trong khi nâng cao thuộc tính đan dược, cũng có thể không ngừng rèn luyện cho nó, dần dần nâng cao sức mạnh thuộc tính của nó.
Văn Tinh tỏ ra tiếc nuối, nói tiếp:
- Nhưng điều đáng tiếc là, vật này sau khi ra lò, lại bị bỏ mặc ở đây không được tiếp tục tham gia quá trình luyện chế đan dược nữa, thật là tiếc quá.
Doanh Thừa Phong khẽ đảo mắt một vòng, chợt hiểu ra nguyên nhân trong đó, hắn bật cười, nói:
- Tỷ, bọn họ không biết lai lịch của vật này, đương nhiên không dám đặt chúng vào trong lò đan.
Vật này quả thực vô cùng quý hiếm, đừng nói là khi cầm nó trên tay cso thể cảm nhận được từng luồng nhiệt lượng chạy thẳng vào tâm phế khiến người ta có cảm giác như là đang ngâm mình trong dòng suối nóng rất dễ chịu. Chỉ đơn giản nhìn bằng mắt thường, cũng có thể cảm nhận được sự bất phàm của nó.
Cũng không rõ người của Hồ gia làm thế nào tìm ra được bảo vật quý hiếm này, tuy không biết lai lịch và công dụng của nó, nhưng hiểu rõ sự không tầm thường của nó, cho nên mới cất giữ nó trong kho bảo vật quý hiếm này.
Tuy nhiên, khi chưa biết rõ về nó, không có bất cứ người nào dám liều lĩnh lấy nó ra sử dụng.
Cũng giống như khúc cây sinh mệnh được Doanh Thừa Phong tìm thấy trong kho bảo vật của Khí Đạo Tông, nếu như không phải Võ Lão tiết lộ huyền cơ trong đó, hắn căn bản sẽ không biết vật đó quý hiếm đến mức nào.
Đem Ngọc mã đưa vào tay của Văn Tinh, Doanh Thừa Phong cười khì khì, nói:
- Tỷ, vật này là của tỷ.
Văn Tinh khẽ giật mình, nói:
- Thừa Phong, ta không cần nó.
Doanh Thừa Phong xua tay, nói:
- Tỷ không cần khước từ, lần này tiểu đệ có thể báo được mối thù lớn, đều nhờ công lao của tỷ.
Hắn ngập ngừng đôi chút, lại nói tiếp:
- Một khi ta đã gọi một tiếng tỷ, thì không còn coi tỷ là người ngoài nữa rồi. Nhưng mà chúng ta đã xem qua 5 cái bảo khố rồi, trong tất cả các bảo tàng, tỷ chỉ ưng ý mỗi một vật này, cho nên vật này đương nhiên là của tỷ rồi.
Văn Tinh nhìn thật sâu vào Doanh Thừa Phong, Ngọc Linh Chi tuy rất chân quý, nhưng nàng ta chưa từng động lòng. Nhưng những lời nói của Doanh Thừa Phong lại khiến trong lòng nàng như đã ăn phải mật ngọt.
Đặc biệt là câu không còn coi là người ngoài. Càng khiến nàng long lanh đôi mắt ướt ướt, cảm động vô cùng.
Doanh Thừa Phong đưa tay xoa đầu, nói:
- Tỷ làm sao thế, chẳng qua chỉ là một Ngọc Linh Chi thôi mà, không cần phải vui mừng đến thế.
Văn Tinh chợt lặng người, đưa ánh mắt vừa ngại ngùng vừa tức giận lườm hắn một cái, tâm tư đang bay bổng bỗng dưng bị hắn phá rối, nàng thay đổi sắc mặt ra vẻ giận giữ.
Đem Ngọc Mã đẩy cho hắn, Văn Tinh tức giận nói:
- Ta không cần, nếu ngươi không thích thì đập nó đi.
Doanh Thừa Phong chớp chớp mắt, ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng biết rõ một điều rằng vị cô nương này đang tức giận thật sự, liền không dám tiếp tục đôi co, mà lập tức chuyển đề tài chọc cho nàng vui cười.
Một lát sau, Văn Tinh không còn giữ được nét mặt lãnh đạm nữa, chợt bật cười tươi tắn.
Vẻ mặt hờn dỗi lướm hắn một cái, Văn Tinh nói:
- Đồ ngốc nhà ngươi, chỉ được cái gây sự.
Nàng đột nhiên phát hiện Doanh Thừa Phong bỗng thay đổi khác hẳn như lúc trước khi mới quen, trên người hắn tựa hồ có một khí chất đặc biệt, tuy nhiên nếu không phải như vậy, thì nàng cũng không quan tâm đến thế.
Nhìn thấy Văn Tinh trở nên vui vẻ trở lại, Doanh Thừa Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không còn dám nhắc đến chuyện tặng bảo vật nữa.
Hắn đưa ánh mắt tới Hồ Chính Hấn đang đứng trơ bất động như một khúc gỗ ở phía bên, nói:
- Tỷ, tất cả bảo tàng đều tìm hết lượt rồi, tỷ có thể khiến cho hắn hồi phục rồi chứ?
Văn Tinh khẽ gật đầu, nàng tự nhiên hiểu ý của Doanh Thừa Phong, đôi mắt tỏa sáng, một luồng sức mạnh kỳ dị phóng thích ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cơ thể Hồ Chính Hấn run lên lẩy bẩy, hắn lắc lắc cái đầu, tựa như vừa chợt tỉnh ngủ.
Tuy nhiên, khi hắn ngẩng đầu lên, sau nhìn rõ khung cảnh xung quanh, sắc mặt liền hiện rõ nét kinh hoàng, không còn một tia máu nào nữa.