Tạo Thần

Chương 391: Lôi đài chiến



Doanh Thừa Phong âm thầm lắc đầu, thật lòng mà nói, tư chất, thiên phú của người này đều rất tốt, khi tu luyện võ đạo cũng khắc khổ cố gắng, không thấy nửa phần lơi lỏng, cho nên mới có thành tựu và địa vị như ngày hôm nay.

Tất cả những điều này đều không dễ dành được.

Nhưng đáng tiếc là, lòng dạ hắn quá hẹp hòi, không muốn thấy người khác giỏi hơn mình, một khi phát hiện có người có xu thế vượt qua hắn, sẽ trăm phương nghìn kế đẩy đối phương vào chỗ chết.

Với trí tuệ này, tất sẽ ảnh hưởng đến thành tựu sau này của hắn.

Đương nhiên, cảm thán này cũng chỉ chợt lóe trong lòng Doanh Thừa Phong, hắn quơ quơ ống tay áo, sải bước chậm rãi đi tới bên kia lôi đài.

Nếu chỉ nói về khí thế, lúc này hắn đúng là bị Trương Học Lâm mơ hồ khống chế.

Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong hoàn toàn không để ý đến những điều này. Nếu là kỳ phùng địch thủ, gặp gỡ lương tài, hắn nhất định sẽ toàn lực ứng phó. Nhưng đối mặt với chân khí tu vi chỉ vẹn vẹn có Hắc Thiết Cảnh như Trương Học Lâm, hắn thật sự không có hứng thú.

Chậm rì rì bước lên lôi đài, Doanh Thừa Phong thuận tay rút ra Hàn Băng trường kiếm từ phía sau lưng, nói:

- Trương huynh, mời.

Sắc mặt của Trương Học Lâm thoáng đông cứng, nói:

- Doanh huynh, vì sao không sử dụng Bá Vương thương?

Trong Khí Đạo Tông, mọi người đều biết Bá Vương thương trong tay Doanh Thừa Phong có uy lực vô cùng, chính là chủ binh khí của hắn. Về phần thanh Hàn Băng trường kiếm này, mặc dù cũng từng sử dụng, nhưng nói về thanh danh, còn xa mới so sánh được với uy danh hiển hách của Bá Vương thương.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:

- Tiểu đệ muốn dùng binh khí gì, hình như không cần Trương huynh đồng ý.

Sát khí trên mặt Trương Học Lâm chợt lóe, nói:

- Được, nếu Doanh huynh đã khinh thường tiểu đệ như vậy, vậy tiểu đệ cũng chỉ có thể toàn lực ứng phó, mời Doanh huynh chỉ giáo.

Dưới đài chậm rãi vang lên những tiếng bàn luận xôn xao, tuy nhiên bởi vì số người quá nhiều, cho nên thanh âm vang lên ầm ầm.

Mặc dù Doanh Thừa Phong không cố ý nghe, nhưng vẫn có mấy lời chui vào lỗ tai.

Các đệ tử tông môn phía dưới phần lớn cho rằng hắn quá kiêu căng, thậm chí không tôn trọng đối thủ. Trong đó một số đệ tử nữ nhân, lại âm thầm mắng, bênh vực Trương Học Lâm.

Liếc mắt, Doanh Thừa Phong không thể không thừa nhận, ở một số thời điểm công tử bột vẫn rất được hoan nghênh.

Cổ tay vừa xoay, Trương Học Lâm đã rút trường kiếm tùy thân ra.

Đây là một thanh linh binh tối đen như nước, hàn quang trên binh khí văng khắp nơi, khiến xung quanh như tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.

Trương Học Lâm cầm cán kiếm, cất cao giọng nói:

- Doanh huynh, đây là Hắc Thủy Linh Binh do Phong sư tổ tự tay rèn, chính là một thanh bí văn linh khí, kính xin Doanh huynh cẩn thận một chút.

- Được, Trương sư huynh mới là quân tử chân chính.

- Trương sư huynh cố lên.

Phía dưới vang lên chục tiếng kêu gào, rất nhiều đệ tử nữ nhân hai mắt lấp lánh, ước gì hắn vừa ra tay sẽ đánh cho đối thủ tan tác tả tơi, giành được thắng lợi.

Mặc dù Doanh Thừa Phong được Phong Huống và đại lão coi trọng, nhưng thời gian hắn ở Khí Đạo Tông không hề dài, người quen biết lại ít ỏi không có mấy.

Nhưng Trương Học Lâm thì khác, hắn là một thành viên của Chấp Pháp đường, lăn lộn trong sơn môn mấy năm, với vẻ ngoài ngạo nghễ và thái độ ngụy trang, đủ để dành được thiện cảm của phần lớn những người trẻ tuổi.

Đặc biệt là những nữ hài kia, khi nhìn thấy hắn như biến thành những kẻ dại trai. Nhưng hắn giống như một người có sức hấp dẫn rất lớn, ngay cả phần lớn đệ tử nam nhân cũng xem hắn là thần tượng sùng bái số một.

Cho nên, trước khi song phương chính thức bắt đầu luận võ, thanh thế chắc chắn đã nghiêng về Trương Học Lâm.

Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:

- Linh Binh do Phong sư tổ rèn, khẳng định rất tốt, Trương huynh mời.

Trương Học Lâm dù sao cũng là nhân tài mới xuất hiện, trong môn phái đều biết, đặc biệt hắn có tư cách tiến vào thi luyện tháp Truyền Thừa, cho nên Phong Huống rèn một thanh Linh Binh cho hắn cũng không phải chuyện gì ly kỳ.

Tuy nhiên, hắn cố ý nói việc này ra, hương vị bên trong cũng có chút thay đổi, làm cho trong lòng Doanh Thừa Phong nổi lên một tia tức giận.

- Doanh huynh để ý.

Trương Học Lâm vừa dứt lời, thân hình của hắn đã hóa thành một tia lửa điện, bay nhanh về phía Doanh Thừa Phong.

Trường kiếm trong tay hắn lại bắn ra bạch quang khắp nơi, tạo thành một mảnh băng hải màu trắng không có điểm cuối.

Hắn vừa ra tay đã kích phát uy năng lớn nhất của trường kiếm trong tay, nếu thúc giục lực lượng của thanh bí văn linh khí này đến tận cùng, cho dù là hắn cũng không thể chống đỡ.

Từng đạo băng sương màu trắng thổi quét về phía Doanh Thừa Phong, trong mỗi đạo sương mù khói trắng đều ẩn chứa khí lạnh mãnh liệt khó có thể tưởng tượng, chỉ cần bao vây Doanh Thừa Phong ở bên trong, là có thể đóng băng cả người hắn, khi đó bất kể hắn có thủ đoạn gì, đều không thể thi triển.

Doanh Thừa Phong khẽ nhướng chân mày, không hổ là Linh Binh do sư tổ tự tay tạo ra, uy lực cực lớn, vượt xa dự liệu của hắn.

Lực lượng bí văn của thanh trường kiếm này, thậm chí còn không thua Hàn Băng trường kiếm trong tay hắn.

Phải biết rằng, Hàn Băng trường kiếm sinh ra là do cơ duyên trùng hợp, nếu như không hấp thu lực lượng trên một thanh trường kiếm khác, cũng không thể có thành tựu như lúc này.

Nhưng Phong Huống rèn trường kiếm, độ cứng rắn đạt đến mức này, thật sự khiến hắn có chút kinh ngạc.

Đối mặt với băng sương giăng mắc khắp nơi, thân thể Doanh Thừa Phong thoáng lay động, sau đó biến mất giống như quỷ mị.

Mặc dù băng sương cuốn tới này có uy năng dũng mãnh, nhưng ít nhất phải đụng tới người mới có thể phát huy tác dụng, còn khi Doanh Thừa Phong biến mất, bọn chúng giống như đám ruồi bọ mê đầu, không thể làm gì.

Sắc mặt Trương Học Lâm khẽ biến, trong lòng thầm mắng, Phong Huống nhất định đã nói ưu khuyết của thanh kiếm này cho Doanh Thừa Phong biết, nếu không hắn làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi vòng vây của băng sương như vậy.

Nhưng hắn lại không biết, Phong Huống căn bản chưa từng nói với Doanh Thừa Phong nửa câu.

Sự thật là lực lượng tinh thần hiện giờ của Doanh Thừa Phong quá mạnh mẽ, chỉ cần hơi phóng thích, lập tức đã khắc sâu hoàn cảnh xung quanh vào trong óc, từ đó tìm được một con đường ứng đối thích hợp nhất.

Giữa quỷ ảnh thân pháp chớp động, hắn đã từ trong sương mù chưa vây quanh lắc mình đi ra.

Hừ nhẹ một tiếng, Trương Học Lâm xoay người, trường kiếm trực chỉ, chỉ về phương hướng Doanh Thừa Phong đang đứng.

Nhưng trái ngược với bộ dạng như gặp phải đại địch của Trương Học Lâm, vẻ mặt Doanh Thừa Phong rất thoải mái, khóe miệng luôn xuất hiện nụ cười.

Nhưng vẻ tươi cười này trong mắt những người khác nhau lại có những cảm thụ khác nhau.

Phong Huống đương nhiên cho rằng hắn đã có định liệu trước, còn mọi người phía dưới lại nghĩ rằng Doanh Thừa Phong quá mức kiêu ngạo, ngông cuồng, về phần Trương Học Lâm, hắn giống như nhìn thấy được vẻ trào phúng và châm biếm của Doanh Thừa Phong trong nụ cười này.

Hắn giận tím mặt, sát khí trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Nhưng tia sát ý này cũng chỉ chợt lóe lên thôi, vì hắn biết, trong trường hợp hôm nay, nếu hắn thật sự đem hết thủ đoạn, giết chết Doanh Thừa Phong thì chính hắn cũng không trốn được lửa giận của Phong Huống.

Cho dù là tổ gia Trương Vạn Niên cũng chưa hẳn bảo vệ được hắn.

Cho nên, hắn hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế tia sát ý trong lòng. Chỉ có điều lúc ra tay, không khỏi mang theo hương vị hung ác.

Một đám kiếm quang thẳng tắp bắn nhanh mà ra, tốc độ kiếm quang cực nhanh, gần như trong chớp mắt đã đi tới trước người Doanh Thừa Phong.

Nhưng Doanh Thừa Phong vẫn xê dịch bước chân, thân hình chợt lóe, trước khi suýt xảy ra tai nạn, khó khăn lắm mới tránh thoát tập kích của một kiếm này. Hơn nữa, càng làm cho Trương Học Lâm cảm thấy hoảng sợ chính là, ngay khi thân hình Doanh Thừa Phong rung chuyển, hơi thở của hắn giống như cũng biến mất theo.

Kể từ đó, cho dù Trương Học Lâm muốn thi triển thủ đoạn độc ác theo sau cũng bất lực.

Trong lòng chợt lạnh, Trương Học Lâm âm thầm kêu khổ, thực sự không rõ Doanh Thừa Phong làm thế nào mới có thể giấu diếm hơi thở của bản thân cao siêu như thế, ngay cả khí cơ cảm ứng của hắn cũng không thể tìm ra.

Mặc dù ngay sau đó Trương Học Lâm có thể tìm được Doanh Thừa Phong, nhưng sau khi đánh mất thủ đoạn đả kích liên tục, kiếm quang của hắn căn bản không thể uy hiếp được đối thủ hùng mạnh, có thân hình như điện, trượt người như cá này.

Đứng phía dưới, sắc mặt Trương Vạn Niên dần dần ngưng trọng, Trương Học Lâm đang ở trong cuộc, không thể cảm nhận được ảo diệu trong đó, nhưng hắn vẫn nhìn ra môn đạo.

Tinh thần lực của Doanh Thừa Phong quả nhiên dũng mãnh, hắn sử dụng lực tinh thần làm lá chắn, lại có thể đoạn tuyệt khí cơ cảm ứng bên ngoài. Chiêu thức này mặc dù nhìn như dễ dàng, nhưng nếu không có lực tinh thần cao hơn đối phương một bậc, thì bất kể như thế nào cũng không làm được.

Thanh Đồng Cảnh, đây ít nhất là lực lượng tinh thần của Thanh Đồng Cảnh trung thượng rồi.

Kế thừa cuối cùng mà Doanh Thừa Phong thu hoạch được không ngờ lại có uy lực như vậy, có thể làm cho tiểu tử này tiến bộ như bay, nếu rơi vào tay lão phu...

Trong đôi mắt của hắn chớp động vẻ tham lam khó có thể che dấu, lúc này thắng bại trên lôi đài đã không còn quan trọng đối với hắn nữa rồi.

Trong lúc đó, Trương Học Lâm mạnh mẽ quát lên một tiếng, trường kiếm trong tay trở mình múa như bay, từng lớp sóng băng sương phóng lên cao, tạo thành một đạo băng phong giống như vòi rồng giữa không trung, lấy hắn làm trung tâm cào tới bốn phía.

Một kích này chính là tuyệt kỹ cuối cùng của hắn, lấy toàn bộ lực lượng trong cơ thể làm đại giá, kích phát ra lực lượng băng hệ khổng lồ khó có thể tưởng tượng.

Lúc này, không chỉ có trường kiếm trong tay hắn phát ra hết uy năng, mà ngay cả áo bào, đồ bảo vệ tay trên người hắn đều lóe lên hào quang tương ứng.

Một kích này đã ngưng tụ uy năng linh khí toàn thân hắn làm một thể, bạo phát ra ngoài, không những bao phủ tất cả phương vị, hơn nữa uy năng còn mạnh hơn bất cứ lúc nào trước đó.

Sắc mặt Trương Học Lâm đỏ bừng, chân khí của hắn đã vận dụng đến cực hạn.

Kỳ thật, uy năng của một kích này đã vượt qua cực hạn của Hắc Thiết Cảnh, hoàn toàn là uy năng của Thanh Đồng Cảnh. Cũng chỉ có đứa con cưng của trời Trương Học Lâm mới có thể kích phát ra nó khi đang ở Hắc Thiết Cảnh.

Dưới lôi đài, tất cả mọi người đều trơn tron măt, một số đệ tử nữ hài trong tông môn lại dùng khăn che miệng, trong đôi mắt lóe ra từng đốm sao nhỏ sáng ngời.

Tên Doanh Thừa Phong kia từ đầu đến cuối chỉ biết tránh né, hiện tại băng gió bao phủ toàn bộ lôi đài, xem hắn làm thế nào trốn tránh.

Nhưng khi tất cả mọi người đang nhìn chăm chú, Doanh Thừa Phong cũng nhẹ nhàng thở dài, như thể là vạn phần bất đắc dĩ, không tình nguyện ra tay.

Lúc này trong tay hắn chính là Hàn Băng trường kiếm.

Chỉ có điều, khi hắn buông tay ra, thanh kiếm này cũng không rơi xuống lôi đài, mà lơ lửng giữa không trung, phảng phất như có một luồng lực lượng không nhìn thấy đang nâng đỡ nó.

Trong đôi mắt Trương Học Lâm lóe lên vẻ sợ hãi.

Hắn kiệt lực giục phát uy năng linh khí trên người, nhưng lúc này, trong lòng hắn hoàn toàn bất lực.

- Nhanh...

Doanh Thừa Phong quát nhẹ một tiếng, lập tức, Hàn Băng trường kiếm phóng xuất ra quang hoa vô tận.

Một kiếm quang hàn, truy hồn đoạt phách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.