Tạo Thần

Chương 403: Hỏi



Doanh Thừa Phong xoay người, chậm rãi đi ra ngoài.

Tuy nơi này cũng không cấm người đi tới gần, nhưng nếu như vẫn tiếp tục quanh quẩn ở đây lâu như vậy, e rằng bất cứ kẻ nào cũng cảm thấy hành tung của hắn khả nghi đấy.

Nhưng đúng lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng nói già nua kia:

- Các ngươi mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời đi.

Vài tên đệ tử kia ngơ ngác nhìn nhau, một người trong đó nói:

- Sư phụ, chẳng phải ngài đã nói trong đại hội mua bán lần này, nhất định phải đổi được một vài thứ tốt sao?

Y chần chờ một lát rồi thì thào nói:

- Hơn nữa đám người đệ tử còn chưa tham gia đại hội mua bán, chưa đổi được đan dược phụ trợ cần có lúc thăng tiến.

Vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia giận dữ lườm mấy người đệ tử này, lên tiếng mắng:

- Thế nào? Các ngươi dám nghi ngờ lời nói của lão phu hả?

- Đệ tử không dám.

Tất cả mấy người đều đồng loạt kêu lên một câu.

- Đã không dám thì sao còn không mau làm theo.

- Vâng.

Cho dù vài tên đệ tử kia không muốn, nhưng giờ phút này cũng chỉ có cách nghe lệnh mà thôi.

Doanh Thừa Phong dừng chân lại, cảm thấy thật sự khó hiểu.

Người này vội vã muốn rời đi như vậy là vì kiêng kỵ thân phận cường giả Hoàng Kim Cảnh của mình sao? Nhưng lúc này rời đi, chẳng lẽ y không sợ sẽ khiến người khác chú ý hả?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì tiếng nói già nua kia lại vang lên.

- Khoan đã.

Đám đệ tử lập tức ngừng lại, ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu nhìn y.

Người nọ hừ nhẹ một tiếng rồi nói:

- Thôi được, chờ các ngươi tham gia đại hội mua bán này xong, chúng ta sẽ rời đi.

- Vâng.

Lúc này, trên mặt mỗi người đệ tử đều hiện ra vẻ kích động.

Số lượng tham gia đại hội mua bán này không ít. Mỗi một, hai năm, Linh Đạo Thánh Đường đều tổ chức một lần.

Nhưng nếu xét về tính quy mô và chấn động thì đại hội mua bán sau hai mươi năm tháp Truyền Thừa mở ra là cường thịnh nhất đấy.

Đặc biệt là chỉ có khoáng vật và đan dược trong không gian tháp Truyền Thừa mới được người săn đón. Nếu như bỏ lỡ cơ hội này, có trời mới biết bọn họ còn có duyên tham gia vòng thịnh hội tiếp theo hay không.

Cho nên, sau khi được sư tôn cho phép ở lại, mấy người bọn hắn hớn hở ra mặt.

- Hừ.

Lão già khẽ hừ một tiếng, nói:

- Các ngươi nhớ kỹ phải làm việc khiêm tốn ở trong hội mua bán này, tuyệt đối không được trêu chọc bất kỳ kẻ thù nào cường đại. Hơn nữa, một khi đại hội mua bán chấm dứt, chúng ta sẽ lập tức khởi hành. Tất cả các ngươi đều phải chuẩn bị sẵn sàng.

Những đệ tử kia sôi nổi đồng ý rồi đều đi xuống chuẩn bị.

Mà giờ phút này, Doanh Thừa Phong cũng mỉm cười thản nhiên, vị cường giả Bạch Ngân Cảnh này cũng có chút âm mưu đấy. Y đã lấy được bảo vật ở đây, sau khi giao dịch cùng vị cường giả Hoàng Kim Cảnh do Doanh Thừa Phong đóng giả thành công, đã lập tức quyết định rời xa nơi đây. Qua đó có thể thấy người này rất quyết đoán cùng khí phách.

Tuy nhiên, ngay sau đó y cũng đã nhận ra tai hại của việc rời đi này.

Trước khi đại hội mua bán chính thức bắt đầu lại đột nhiên rời khỏi Linh Tháp. Cho dù y có lấy cớ gì thì cũng đều khiến cho người khác chú ý. Khi đó, chỉ cần có người thoáng đi nghe ngóng là sẽ biết được thân phận của y.

Mà tuy rằng ở lại nơi đây nhìn như nguy hiểm nhưng chưa chắc vị cường giả Hoàng Kim Cảnh này có thể tìm được y. Hơn nữa, cho dù là tìm được y thì cũng không ai dám giết người ở chỗ này. Y chỉ cần chờ tới lúc đại hội mua bán kết thúc là sẽ lập tức rời đi, bởi vậy khả năng bị phát hiện liền cực kỳ nhỏ bé rồi.

Nhìn rõ được tâm tư của y, Doanh Thừa Phong không kìm nổi tiếng cười, quay lưng vui vẻ bước đi.

Hắn lại quay trở về bên trong Linh Tháp.

Quy củ của Linh Tháp khá nghiêm khắc. Người ở bên trong đi ra thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng nếu muốn tiến vào trong đó thì lại là chuyện cực kỳ khó khăn.

Doanh Thừa Phong vừa mới đi tới trước cửa lớn Linh Tháp đã bị một gã luyện võ Hắc Thiết Cảnh ngăn lại.

Nhìn trường bào Linh Sư trên người Doanh Thừa Phong, gương mặt của vị luyện võ Hắc Thiết Cảnh này đã hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bởi vì trong mắt y, Doanh Thừa Phong thật sự là quá ít tuổi đấy, dường như không thể có khả năng tu luyện lực lượng tinh thần tới mức Linh Sư.

Nếu không phải nhìn thấy Doanh Thừa Phong lúc đi lại long hành hổ bộ đều mang một nguồn khí thế khó có thể hình dung, thì y thật sự nghi ngờ đây là con của một vị Linh Sư nào đó lấy trộm áo bào của cha đi rêu rao.

Chỉ vì là chỗ chức trách cho nên y vẫn tiến lên một bước ngăn Doanh Thừa Phong lại, trầm giọng nói:

- Các hạ, nếu ngài muốn đi vào Linh Tháp thì xin lấy ra ngọc bài thân phận.

Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày. Lúc này hắn đã biết ngọc bài Hứa phu nhân tặng không phải là vật bình thường, một khi lấy ra trước mặt mọi người, e rằng sẽ lập tức thu hút vô số sự chú ý. Thậm chí, ngay cả nhưng người trong đình viện cũng sẽ bị kinh động đến.

Hắn không muốn đưa ra ngọc bài nhưng vị võ sĩ trước mắt này lại đang chăm chú nhìn hắn, hiển nhiên nếu không có ngọc bài sẽ không bỏ qua.

Than nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:

- Các hạ, tại hạ vừa mới từ bên trong đi ra, nhiều nhất của chỉ là một khắc đồng hồ, chẳng lẽ vẫn cần phải chứng minh sao?

Người luyện võ Hắc Thiết Cảnh kia nghiêm nghị nói:

- Đúng vậy, chỉ cần ngươi bước một chân ra khỏi Linh Tháp, như vậy lúc muốn tiến vào, nhất định phải kiểm tra ngọc bài thân phận một lần nữa.

Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng nói:

- Tại hạ đã quên mang theo ngọc bài, không biết các hạ có thể dàn xếp một chút không?

Người luyện võ kia lập tức lắc đầu, nói:

- Trừ khi có người bảo đảm, nếu không các hạ sẽ không được tiến vào.

Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:

- Người nào có thể đứng ra bảo đảm?

- Đệ tử hạch tâm bản tháp hoặc là các vị trưởng lão cũng có thể.

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, nói:

- Không biết Hứa phu nhân có thể không?

Người luyện võ Hắc Thiết Cảnh kia trong lòng rùng mình, ngay cả lời nói cũng hơi khẩn trương.

- Hứa phu nhân? Nàng nguyện ý bảo đảm cho ngươi sao?

Trong tiếng nói của y tràn ngập hương vị khó tin.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:

- Tại hạ là Doanh Thừa Phong, sau khi các hạ báo tên cho Hứa phu nhân là có thể biết rồi.

Người luyện võ Hắc Thiết Cảnh kia nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong, rốt cuộc cũng nói:

- Được rồi, xin các hạ đợi một lát.

Ở trong Linh Đạo Thánh Đường, Hứa phu nhân có thân phận cực cao quý, không phải là người luyện võ nho nhỏ trong cửa như y có thể so sánh. Cho nên sau khi nghe thấy tên này, y không khỏi hoảng sợ.

Tuy nhiên, trong lòng y đã quyết định. Nếu Hứa phu nhân nguyện ý đảm bảo cho hắn thì thôi, nhưng nếu không muốn, vậy thì y sẽ đích thân ra tay dạy dỗ tên tiểu tử này một phen.

Giơ tay gọi tới một tên tôi tớ, người này thấp giọng phân phó mấy câu. Tên tôi tớ kia cung kính lên tiếng rồi lập tức xoay người chạy đi.

Không lâu sau, một dáng người yêu kiều quyến rũ mang theo một vẻ kiên cường xuất hiện ở phía xa.

- Doanh huynh, không ngờ ngươi không mang theo ngọc bài thân phận, thật sự là quá sơ suất rồi.

Hứa phu nhân chậm rãi đi tới. Cước bộ của nàng nhìn như thật chậm nhưng thực ra lại là cực nhanh đấy, chỉ sau một lát đã đi tới lối vào Linh Tháp.

- Bái kiến Hứa phu nhân.

Tên Hắc Thiết Cảnh cùng tất cả mọi người tại đây đều đồng loạt khom người thi lễ. Lúc nhìn thấy Hứa phu nhân, quả thực là so với người lãnh đạo trực tiếp, bọn họ còn kiêng kỵ và cung kính hơn thập phần.

Hứa phu nhân nhẹ nhàng phất tay áo rồi nói:

- Người này là Doanh Thừa Phong, thiếu niên anh hùng của Khí Đaọ Tông, các ngươi phải coi trọng đấy. Nếu như lần sau hắn lại đến thì lập tức cho vào.

- Vâng.

Vài tên thủ vệ lập tức đưa mắt nhìn Doanh Thừa Phong, dường như muốn khắc sâu gương mặt hắn vào bộ óc.

- Doanh huynh, xin mời.

Hứa phu nhân cười ha hả nói.

Có vị Linh Sư Bạch Ngân Cảnh của Linh Đạo Thánh Đường này đảm bảo, dĩ nhiên không còn ai dám quấy nhiễu. Doanh Thừa Phong theo Hứa phu nhân nhanh chóng tiến vào trong Linh Tháp.

- Tiền bối, đa tạ ngài.

Sau khi tiến vào trong Linh Tháp, Doanh Thừa Phong hơi cúi đầu nói lời cảm ơn.

Hứa phu nhân mỉm cười nhìn hắn, trong đôi mắt chớp động lên một tia hào quang cơ trí, nói:

- Doanh huynh, cũng không phải là ngươi quên mang theo ngọc bài thân phận đấy.

Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, cười lớn nói:

- Tiền bối thứ lỗi, vãn bối chỉ là không muốn kinh hãi thế tục mà thôi.

Tuy nói ngọc bài cũng chỉ như một kiện linh khí mà thôi, nhưng ngọc bài của người bình thường so với ngọc bài của Doanh Thừa Phong thì chính là một trời một vực, đại biểu thân phận địa vị cũng như thế.

Nếu Doanh Thừa Phong lấy ra ngọc bài thân phận đại biểu cho cường giả Hoàng Kim Cảnh, nhất định sẽ tạo thành chấn động lớn hơn rất nhiều so với hiện tại.

- Ha ha.

Hứa phu nhân mỉm cười, nói:

- Theo như thiếp biết thì chẳng phải Doanh huynh đi tới khu vực giao dịch ngầm sao? Vì sao đột nhiên lại chạy ra ngoài Linh Tháp?

Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:

- Bởi vì vãn bối không tìm được vật gì tốt cho nên ra ngoài đi dạo.

- Thật sao?

Nụ cười trên mặt Hứa phu nhân càng nồng đậm hơn, chỉ là trong đó có thêm vẻ giảo hoạt.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi đỏ lên, hắn đột nhiên nhớ tới một việc.

Nơi này chính là Linh Đạo Thánh Đường, là địa bàn của đối phương, mà hắn từng đưa ra ngọc bài ở trong khu vực giao dịch ngầm này. Dĩ nhiên những người khác không biết thân phận của hắn nhưng Hứa phu nhân thì không chắc. Hơn nữa, nhìn nét mặt của nàng thì chắc hẳn là đã đoán được điều gì rồi.

Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, cười khổ nói:

- Tiền bối có con mắt tinh tường, vãn bối không thể gạt được ngài.

Hắn nịnh bợ một chút rồi nói tiếp:

- Đúng là vãn bối có thu hoạch được một chút nhưng mấy đồ này chưa chắc đã lọt vào trong mắt của ngài.

Tuy hắn thừa nhận một số chuyện nhưng cũng không kể tỉ mỉ chuyện đã qua, mà là khiến cho đối phương phải suy nghĩ xa xôi.

- Hừ.

Hứa phu nhân khinh thường hừ nhẹ một tiếng, không tiếp tục hỏi mà chỉ nói:

- Doanh huynh, buổi chiều đại hội mua bán sẽ chính thức bắt đầu. Thiếp cùng ngươi đi tới phòng riêng của Đạo Khí Tông đi.

- Được, vậy làm phiền tiền bối rồi.

Doanh Thừa Phong nghe vậy liền mừng rỡ. Đối mặt với vị Hứa phu nhân vô cùng thướt tha này, hắn cảm nhận được áp lực cực lớn.

Thật ra, dung nhan và dáng người của Hứa phu nhân vô cùng kiều diễm, tuyệt đói là một báu vật thế hệ. Mà sô tuổi thật sự của Doanh Thừa Phong cũng có thể thưởng thức vẻ đẹp nữ tính tràn đầy lực hấp dẫn kia đấy.

Nhưng Hứa phu nhân là sư phụ của Thẩm Ngọc Kỳ. Mặc dù cũng chỉ mới bái sư nhưng trên danh phận vẫn là như vậy.

Cho nên Doanh Thừa Phong cũng không dám tùy tiện làm bậy ở trước mặt nàng, thậm chí còn không dám nói dối quá nhiều.

Con ngươi đảo một vòng, Doanh Thừa Phong đột nhiên nói:

- Tiền bối, vãn bối còn muốn hỏi một việc.

- Ngươi nói đi.

Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói:

- Vãn bối muốn biết người hiện tại đang ở trong đình viện bên ngoài kia là cường giả phương nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.