Tạo Thần

Chương 413: Linh vật



Ba ngày sau, khi Doanh Thừa Phong lại leo lên đại sảnh lầu hai. Bảo vật ở đó đã hoàn toàn thay đổi.

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong hơi sáng. Hắn ngắm nghía mấy cái trong đại sảnh, sớm đã nhìn thấy ba món bảo vật của mình cung cấp được chia ra trưng bày trên những mặt bàn khác nhau.

Chỉ là bây giờ thời gian còn sớm, cho nên người vây xem cũng không phải nhiều lắm.

Ánh mắt dịch chuyển về phía trước, hắn nhìn thấy dòng người phòng kiểm định ra vào, mỗi một người đi ra trong mắt đều mang vẻ vui sướng, và trên tay bọn họ càng xách theo bao lớn bao nhỏ.

Rất rõ ràng, bọn họ đều là thu được thắng lợi cuối cùng trong cuộc giao dịch, thuận lợi mua được bảo vật nhìn trúng.

Với phương thức tiến hành giao dịch như của Linh Đạo Thánh Đường. Có thể mua được bảo vật cuối cùng, ngoại trừ tư bản hùng hậu ra, vận khí cũng là một chuyện khá quan trọng.

Cùng một đan dược, một khoáng thạch, nếu chỉ là muốn mua để dùng, hoặc là thuần túy tích trữ, tất nhiên không chịu bỏ ra cái giá quá cao. Nhưng nếu đối với người khác mà nói, viên đan dược này là dùng cứu người, khối khoáng thạch này là đúc rèn linh khí mang theo người hoặc là vật không thể thiếu, vậy tình hình hoàn toàn không giống.

Người này nhất định sẽ bất kể cái giá nào cũng phải mua cho được.

Tâm thái khác nhau, cái giá bỏ ra tất nhiên sẽ khác nhau. Cho nên ngay cả người sáng lập Linh Đạo Thánh Đường cũng không thể chế định cái giá cuối cùng cho một vật phẩm nào.

Doanh Thừa Phong đợi một hồi, cũng theo đám người vào trong đó.

Một người canh gác ở bên cửa, nhẹ giọng nói: - Xin các hạ đưa ra danh bài chứng minh thân phận.

Doanh Thừa Phong do dự một chút, liền lấy ra ngọc bài được bao bọc đó. Đồng thời nhẹ nhàng vẽ lên chiếc khí huyết trong tay đối phương.

Ánh sáng bảy màu chợt hiện lên. Nếu không phải đặc biệt chú ý, chỉ sợ không thể phát giác ảo diệu trong đó.

Sắc mặt thủ vệ trẻ tuổi chợt biến, không kìm được lộ ra vẻ kinh ngạc. Gã kinh ngạc liếc nhìn Doanh Thừa Phong, nhưng tố chất lương thiện vẫn làm gã ngậm chặc miệng.

- Tiền bối, mời theo tại hạ. Gã áp nhỏ tiếng, cung kính nói.

Dưới dẫn dắt của gã, Doanh Thừa Phong lách qua mười cái phòng kiểm định bình thường, tới trong một căn phòng sang trọng phía sau.

Người đó khom người sâu một cái, lui bước ra ngoài. Một lát sau, một vị lão giả đẩy cửa vào, lão cười to nói: - Thì ra là Doanh hộ vệ đại giá quang lâm, lão hủ không kịp nghênh đón từ xa, thứ tội thứ tội.

Doanh Thừa Phong vội vàng đứng dậy, nói: - Tiền bối khách khí rồi. Hắn nghiêm túc hỏi: - Xin hỏi tiền bối là

Xung quanh vị lão giả này mơ hồ gờn gợn một vòng lực lượng tinh thần của Bạch Ngân Cảnh. Nếu chỉ lấy thực lực song phương mà luận, Doanh Thừa Phong cũng không kém cỏi. Nhưng tuổi tác kém nhau quá xa, cho nên hắn mới tôn xưng một tiếng tiền bối.

Người đó ha ha cười, nói: - Doanh hộ pháp, lão phu Kỷ Quần Nguyệt, không dám nhận một tiếng tiền bối này của Doanh hộ pháp, lão dừng một chút, lại nói: - Chức vị hộ pháp của Doanh hộ pháp hơn xa lão phu. Nếu không ngại, thì gọi một tiếng Kỷ huynh nhé.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong lòng thầm cảm khái.

Thế giới linh đại quả nhiên là một thế giới tôn thờ thực lực. Chỉ cần có thực lực dũng mãnh, tuổi tác gì, bối cảnh gì cũng không phải là vấn đề.

Khẽ gật đầu, hắn cũng không khách khí nữa, nói: - Kỷ huynh, tại hạ lần này đến là vì mấy món bảo vật đó.

Kỷ Quần Nguyệt liên tục gật đầu, nói: - Doanh huynh đệ yên tâm, đồ của Doanh huynh đệ mang đến bọn ta sớm đã chuẩn bị xong rồi. Lão nhẹ nhàng vỗ tay một cái, tự nhiên có người lấy từng cái rương nhỏ đến.

Doanh Thừa Phong mở ra xem, trong lòng mừng rỡ, nhưng cũng không tránh khỏi có chút tiếc nuối nho nhỏ.

Trong cái rương này này, chỉ có ba món bảo vật mà thôi. Nhưng lần này hắn quan tâm, ngoại trừ Tuyên Dương đan ra, kỳ thật còn có năm món. Nhưng rõ ràng, giá mà hắn bỏ ra vẫn không đủ, chỉ có thể thu được ba món trong đó mà thôi.

Nhưng làm hắn cảm thấy vui mừng là, ba món bảo vật này lần lượt là ba món đồ mà khí linh cảm ứng mãnh liệt nhất. Còn hai món khác, chỉ hơi chấn động một chút, bảo vật không có cũng được.

Cho nên chỉ cần ba món này tới tay, lần này không xem là trắng tay.

Gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói: - Đa tạ.

Trong ngọc bài chứng thân này, sớm đã có ký hiệu ba mươi ngàn linh tệ. Nhưng sau khi mua ba món bảo vật này, lại rút ra cả một phần ba, vẫn còn nhiều.

Nhìn hơn mười ngàn linh tệ còn lại, Doanh Thừa Phong thầm than. Hy vọng ba món bảo vật mình đem ra được lấy từ Hồ gia, có thể bổ sung phần tổn thất này.

Bảo vật của Hồ gia quả thật rất nhiều, cũng vô cùng quý báu. Nhưng đáng tiếc là, ba món linh khí trong đầu không chút phản ứng với chúng. Nếu không như vậy, Doanh Thừa Phong cũng không thể lấy ra ba món trong đó để đem đi cầm bán.

Kỷ Đàn Nguyện ha ha cười nói: - Doanh huynh, theo quy tắc, tất cả người mua hàng, đều phải nộp một phần trăm linh tệ làm phí thủ tục.

Doanh Thừa Phong sửng sốt, nói: - Một phần trăm?

Cái giá này kỳ thật cũng không xem là cao lắm. Dù sao người ta cung cấp sân chơi, dựa vào sức kêu gọi cực lớn thu hút vô số bảo vật cho người ta chọn lựa. Vậy người ra tay mua bỏ ra chút linh tệ cũng không xem là gì.

Chỉ là tỷ lệ cái này tuy không cao, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn đau lòng không thôi.

Hơn trăm linh tệ, đã có thể mua hơn mười món linh khí Hắc Thiết Cảnh.

Doanh Thừa Phong bây giờ hơn xa bốn chữ nhiều tiền thế lớn này. Tính toán kỹ lưỡng một chút cũng xem là rất bình thường.

- Phải, một phần trăm. Kỷ Quần Nguyệt híp mắt nói: - Nhưng, cái quy tắc này là đối với người ngoài

Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời, nói: - Vậy người một nhà thì làm thế nào.

Hắn đối với thân phận hộ pháp Linh Đạo Thánh Đường này của mình không có chút cảm nhận. Nhưng nếu thân phận này có thể làm lão bớt đi chi phí thủ tục hơn trăm linh tệ này. Vậy hắn cũng không ngại làm hộ pháp đại nhân một lần.

Kỷ Quần Nguyệt tươi cười, chân thành nói: - Nếu là người mình, đương nhiên phải miễn rồi.

Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thật lòng.

Thời gian mấy câu nói, có thể bớt được trên dưới trăm linh tệ, chuyện tốt như vậy, thật là cầu mà không được.

Sau khi cáo từ, Doanh Thừa Phong mang cái rương về trong phòng riêng chuyên dành cho Khí Đạo Tông.

Phong Huống và Đoàn Thụy Tín, hai vị lão đại Bạch Ngân Cảnh này không biết chạy đi đâu chơi, trong phòng riêng không có một người. Nhãn châu của Doanh Thừa Phong đảo tròn một vòng, mở túi không gian ra, đặt cả cái rương vào trong đó.

Sau đó hắn phủi tay, như không có chuyện gì rời khỏi căn phòng.

Lần này, hắn bắt đầu dạo trong đại sảnh, lực lượng tinh thần càng xuyên thấu qua mảnh vải che trên đầu, đánh vòng trên mỗi một bảo vật.

Bỗng nhiên, bước chân của Doanh Thừa Phong dừng lại. Hắn xoay đầu nhìn về phía một vật có hình dáng dài mảnh, như gỗ nhưng không phải gỗ, như sắt lại không phải sắt.

Tuy hắn cũng không biết lai lịch của vật này, nhưng một luồng ý niệm của linh khí thương Bá Bương ở trong đầu lại lập tức truyền ra một nguồn cảm giác khát vọng mãnh liệt tới cực điểm.

Loại cảm giác này là mãnh liệt như vậy, thậm chí còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần so với khối khoáng vật lần trước gặp.

Nháy mắt mấy cái, Doanh Thừa Phong trong lòng kinh ngạc vui mừng lẫn lộn.

Ba món linh khí này cảm ứng được bảo vật có tính quyết định trợ giúp cho sự trưởng thành của chúng càng nhiều, cuối cùng tăng cấp mà chúng có thể thu được càng lớn.

Nhưng yêu cầu của chúng càng nhiều, linh tệ mà Doanh Thừa Phong phải lấy ra cũng càng nhiều. Nếu thêm mấy món nữa, sợ là hắn phải vét sạch toàn bộ của cải của Hồ gia.

Đương nhiên vì để nâng cấp ba món linh khí, cho dù hắn vứt bỏ những bảo vật này, cũng tuyệt đối đáng giá.

Đi tới trước món đồ dài mảnh đó, Doanh Thừa Phong cẩn thận nhìn phần giới thiệu về vật này.

Nhưng lập tức trên mặt hắn hiện lên vẻ bất đắc dĩ, vì giới thiệu về vật này khá đơn giản.

Đây là một vật mà một vị cường giả nào đó mang ở trong Cổ Chiến Trường ra. Đặc điểm duy nhất của chúng là cứng cỏi dị thường. Cho dù là chịu một kích khuynh lực của cường giả Hoàng Kim Cảnh, vật này cũng chưa chắc bị tổn hại gãy nứt.

Nhưng ngoại trừ đặc điểm này ra, thì cũng chưa thấy bất kỳ thuộc tính nào khác.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong đột nhiên dâng lên một loại cảm giác dị thường. Chẳng lẽ thuộc tính của vật này đại biểu cho sự không thể phá bỏ trong truyền thuyết

Nguồn dục vọng mãnh liệt trong đầu tựa hồ trở nên nồng đậm hơn. Thậm chí Doanh Thừa Phong có thể cảm nhận được thương Bá Vương trong túi không gian rục rịch dục động

Đây là lần đầu tiên khí linh thương Bá Vương điên cuồng như vậy. Cảm giác mãnh liệt đó gần như làm Doanh Thừa Phong choáng váng.

Khẽ lắc đầu, Doanh Thừa Phong vội vàng trấn an linh khí thương Bá Vương. Sau đó hắn giơ tay nhẹ nhàng phất lên ngọc thạch.

Cũng không biết có phải vì giới thiệu quá mức đơn giản, hay là vì lai lịch của vật này khó đoán, làm người ta không định giá cao. Cho nên lúc này trên ngọc thạch trước món đồ này chỉ hiện ra cái giá năm mươi linh tệ.

Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong phất tay một cái, giá của vật này nhất thời lên đến hơn sáu mươi.

Kỳ thật, nếu có thể, Doanh Thừa Phong thậm chí muốn dứt khoát dùng một ngàn linh tệ mua vật này. Rất rõ ràng, cho dù là Linh Đạo Thánh Đường, cũng không thể vì hắn mà đưa ra quyết định này.

Xoay người bỏ đi, nhưng ý niệm của Doanh Thừa Phong vẫn chú ý chỗ này.

Sau khi hắn bỏ đi, lại có mấy người hiếu kỳ đến. Chỉ là bọn họ cũng không thể nhận ra lai lịch vật này. Hơn nữa sau khi nhìn biểu giá sáu mươi này, ai nấy đều là mặt lộ cười lạnh, không chút lưu luyến xoay người bỏ đi.

Biểu hiện của những người này càng là như vậy, Doanh Thừa Phong càng trở nên yên tâm.

Trong lòng của hắn mơ hồ có một loại cảm giác, đắc chủ cuối cùng của vật này có lẽ chính là mình.

Bỗng nhiên, nhãn thần hắn ngưng tụ, nhìn về một phía nào đó.

Không biết lúc nào, ở đó đã tụ tập một đám người, mà hai người ở chính giữa nhất, hình như xảy ra một số tranh chấp.

Loại chuyện này là khá hiếm thấy. Trong Linh Đạo Thánh Đường, rất ít người dám tùy ý làm bậy. Đôi mắt hắn hơi híp lại, nhìn thấy một chuyện làm hắn cảm thấy kỳ lạ. Hai người đứng ở trên đài đó, chính là đang tranh gianh thanh đoản kiếm màu đen của hắn đem ra.

Tâm niệm vừa chuyển, Doanh Thừa Phong cất bước bỏ đi, đi về phía đó.

Còn chưa tới chỗ đó, thì nghe thấy có người thấp giọng nói: - Băng huynh, nếu lần này có thể thừa nhượng, tiểu đệ nhất định ghi nhớ trong lòng.

Một giọng nói lạnh băng lại nói: - Đồng huynh nói đùa. Hội giao dịch lần này bán ra vật phẩm cao cấp, chỉ dựa vào mỗi người ra giá cao thấp thì biết. Nếu Đồng huynh xấu hổ trong túi không có tiền, hoàn toàn có thể rút lui.

Hai lỗ tai của Doanh Thừa Phong khẽ động mấy cái, mục quang của hắn cuối cùng rơi lên bảo thạch trước đoản kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.