Tạo Thần

Chương 415: Bảo rương bảy màu



Cuộc nói chuyện của ba người bọn họ chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, cũng không có gây nên sự chú ý của bao nhiêu người. Ngoài trừ Đồng Vô Đạo mất mặt một lần, trước mặt mọi người ra, cũng không có bao nhiêu người bận tâm với cái này.

Dù sao mục tiêu của mọi người tới chỗ này rất rõ ràng, rất ít người muốn gây thêm rắc rối.

Nói nói mấy câu với Băng Tuyết Thượng Nhân, bọn họ liền chia tay. Chỉ là, làm Doanh Thừa Phong cảm thấy kỳ quái là, Đồng Vô Đạo mưu đoạt kiếm này đó là chuyện đương nhiên. Vì kiếm này vốn là linh khí đặc biệt rèn đúc cho thích khách. Nhưng Băng Tuyết Thượng Nhân lại cố ý tranh dành kiếm này với Đồng Vô Đạo. Điều này làm người ta nghĩ mãi không có lời giải đáp.

Nhưng Doanh Thừa Phong chỉ là thoáng suy nghĩ giây lát. Nếu nghĩ không thông, vậy thì mặc kệ không quản.

Mặc kệ dụng ý của Băng Tuyết Thượng Nhân mưu đoạt kiếm này, chỗ nào cũng không liên quan với hắn.

Đảo một vòng trong đại sảnh, Doanh Thừa Phong lại xuất thủ lần hai. Bảo vật của lần hai này đều là linh khí của thuẫn Lang Vương phát ra tiếng cầu xin. Rất rõ ràng, chúng vô dụng với trường kiếm Hàn Băng và thương Bá Vương, nhưng đối với thuẫn Lang Vương lại có chút hữu dụng.

Sau một vòng, Doanh Thừa Phong lập tức lui lại, dồn sức chú ý lên sáu vật phẩm.

Ba ngày sau nữa, Doanh Thừa Phong thu hoạch được khá phong phú.

Ba món bảo vật lần này hắn nhìn trúng ý không ngờ đều thuộc về hắn. Mà trong đó làm hắn cảm thấy hứng thú nhất là linh vật giống như gỗ lại không phải gỗ, giống sắt lại không phải sắt. Không ngờ hắn chỉ dùng sáu mươi linh tệ mà thôi.

Nếu dựa theo mức độ sinh động của các khí linh mà nói. Giá trị của vật này có lẽ còn trên cả thạch Yên Vũ. Không có bốn, năm ngàn linh tệ nghĩ cũng đừng nghĩ có được. Nhưng không ai biết vật này dưới tình hình diện mục thật, lại làm Doanh Thừa Phong nhặt được một cái món hời lớn

Tuy hắn không biết món hời đó có thể mang đến bao nhiêu lợi ích cho mình. Nhưng có thể tưởng tượng là, chất lượng của thương Bá Vương nhất định sẽ có một bước tiến cực lớn.

Trong gian phòng giống nhau, Doanh Thừa Phong nhận ba món bảo vật và một tờ chứng nhận đại diện cho mười hai ngàn linh tệ từ trong tay của Kỷ Quần Nguyệt.

Ba món bảo vật mà hắn mang ra cũng đấu ra cái giá không rẻ. Đặc biệt là đoản kiếm màu đen đó, cuối cùng chính là được Băng Tuyết Thượng Nhân lấy gần sáu ngàn linh tệ cái giá trên trời để có được.

Ba món bảo vật có thể đổi được mười hai ngàn linh tệ, quả thật là ngoài dự liệu của hắn, nhưng cũng làm hắn kinh ngạc vui mừng.

Sau khi thu nhận những vật phẩm này. Doanh Thừa Phong lại lấy ra ba món bảo vật, mời Kỷ Quần Nguyệt ký gửi bán. Và Kỷ Quần Nguyệt vỗ ngục, đầy miệng nhận lời.

Tuy nói lão bây giờ giống như Doanh Thừa Phong, đều là Linh Sư Bạch Ngân Cảnh.

Nhưng chỉ cần không phải ngu ngốc, thì biết thành tựu của Doanh Thừa Phong sau này nhất định hơn xa lão. Nếu lúc này lão không nắm chặc cơ hội tạo quan hệ tốt với Doanh Thừa Phong, sau này sợ ra rất khó có được cơ hội tốt như vậy.

Mang cái rương về tới phòng riêng của Khí Đạo Tông, Doanh Thừa Phong sâu sắc cảm nhận được, thần niệm linh khí của thương Bá Vương trong đầu lại không ngừng truyền đạt một loại cảm giác khẩn cấp.

Nó dường như muốn ngay tức khắc có được bảo vật này.

Ở trong phòng riêng, Phong Huống và Đoàn Thụy Tín vẫn không biết đi đâu. Doanh Thừa Phong do dự một chút, cuối cùng mở túi không gian ra, lấy ra linh vật trong rương, ném ra ngoài.

Ngay sau đó, khi miệng túi của túi không gian còn chưa khép lại, lập tức phóng ra một đường hào quang.

Thương Bá Vương, thanh linh khí siêu phẩm này không ngờ chủ động phóng ra thương quang mãnh liệt. Những ánh thương này hóa thành từng vầng sáng, bao trùm linh vật thoát ra từ miệng túi vừa nãy.

Trên mặt Doanh Thừa Phong nổi lên một đường sáng quỷ dị, biểu hiện của thương Bá Thương quả thật làm người ta kinh ngạc.

Khát khao của thứ này đối với vật này không ngờ đạt tới mức độ không thể tưởng tượng.

Kỳ thật, trong ba linh khí siêu phẩm, duy có thương Bá Vương mới hoàn toàn hiểu rõ bảo vật hắn tạo ra. Lý giải của hắn về thương Bá Vương chắc chắc là sâu sắc nhất. Khí linh của thương Bá Vương đó có một loại khí khái đế vương duy nhất độc tôn trong thiên hạ. Chỉ lấy phẩm chất khí tức mà luận, là một siêu phẩm cường đại nhất trong ba món siêu phẩm.

Nhưng bây giờ xao động mà thương Bá Vương biểu hiện ra làm hắn kinh ngạc khó hiểu.

Rốt cuộc là vật gì, có thể làm khí linh kiêu ngạo này trở nên thất thái như vậy.

Linh vật bị vầng sáng của thương Bá Vương cuộn vào trong đó, chặc chẽ dán lên thân thương. Lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong tuy lớn mạnh nhưng vẫn không thể thăm dò được ảo diệu trong đó.

Sau đó một luồng ý niệm trong đầu đại diện cho khí linh thương Bá Vương đột nhiên ảm đạm xuống.

Cái này cũng không phải biến mất mà là, vì thương Bá Vương phát sinh biến dị, cho nên khí linh rơi vào trong ngủ say.

Gãy đầu một cái, trong lòng Doanh Thừa Phong có chút lo lắng. Vì hắn trước giờ chưa từng nghe nói qua chuyện cổ quái như vậy. Chỉ là trong lòng hắn lại mơ hồ có một loại suy đoán không thể tin nổi.

Có lẽ dưới chỉ huy của linh khí, thương Bá Vương đang dùng phương pháp luyện khí, dung nhập linh vật vào bản thân.

Ý niệm này một khi nảy sinh, chính cả bản thân Doanh Thừa Phong cũng giật mình kinh hãi.

Khí linh tuy trí tuệ, nhưng suy cho cùng không phải con người thật sự, làm sao có thể có năng lực này. Hắn lắc đầu, xua đuổi cách nghĩ không thể tưởng tượng ra ngoài.

Cột chặc miệng túi, bất luận trong này xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có đợi sau khi xác định mới biết rõ.

Hắn tin khí linh thương Bá Vương nhất định sẽ trở lại. Lúc nó tỉnh dậy, chính là lúc mình biết được đáp án. Trong mấy ngày tới, hắn sáng sớm vào chợ giao dịch dưới dưới đất, buổi trưa đến chợ giao dịch chính thức ở lầu hai. May mắn mấy ngày nay hình như đã dùng hết, hắn cũng không có phát hiện bảo vật đặc biệt gì đáng để hắn xuất thủ nữa.

Tuy nói khí linh của trường kiếm Hàn Băng và thuẫn Lang Vương cũng từng mấy lần phóng ra ý niệm cầu xin. Nhưng cường độ của loại ý niệm này nếu so với khí linh thương Bá Vương, chính là một trời một vực, giống như giọt nước trong chậu và ngọn sóng trong biển cả, không chút thu hút.

Doanh Thừa Phong ra tay mấy lần, bất luận là trong hội giao dịch dưới đất hay là trong hội giao dịch chính thức, đều có thu hoạch.

Đương nhiên, hắn trả giá cũng không ít.

Những bảo tàng đến từ Hồ gia bị hắn thanh lý ít nhất một nữa.

Nhưng hắn cũng không vì vậy mà cảm thấy hối hận. Vì những bảo vật này cho dù quý báu gấp mười lần nữa, nhưng nếu không thể có trợ giúp nâng cao thực lực của mình, vậy chính là một đóng phế phẩm không chút ích lợi.

Trong mắt Doanh Thừa Phong, để những vật này thối nát trong tay của mình, chi bằng đổi lượng lớn linh tệ có lợi cho mình.

Hơn nữa cũng duy có trong trường hợp hội giao dịch cỡ lớn này, mới có thể im hơi lặng tiếng rửa sạch những bảo tàng này mà không làm cho người ta chú ý.

Cứ như vậy, sau suốt cả một tháng, đại hội giao dịch cuối cùng hoàn tất.

Trong ngày cuối cùng, Hứa phu nhân đích thân xuất hiện trên đại sảnh lầu hai.

Nàng tuy là giới nữ lưu, hơn nữa chỉ là cường giả Bạch Ngân Cảnh, nhưng mấy vị cường giả Hoàng Kim Cảnh ở đó vẫn không có ai dám có chút thất lễ với nàng.

Trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, Hứa phu nhân dạo quanh một vòng, khẽ chào, nói: - Các vị đồng đạo, đại hội giao dịch lần này sắp kết thúc rồi, không biết các vị phải chăng có thu hoạch.

Trong đại sảnh nhất thời phát ra một trận cười sang sảng.

Trong hội giao dịch cỡ lớn quy mô to này, trên căn bản mỗi người hoặc ít hoặc nhiền đều có chút thu hoạch. Và những người bán bảo vật cũng vậy đều đầy mặt tươi cười. Vì họ cũng thu được linh tệ, hoặc là đổi được bảo vật thích hợp mình sử dụng.

Ngoại trừ mấy người đặc biệt ra, tất cả mọi người đều là vui vẻ cười.

Hứa phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay hai cái, tiếng cười trong sân nhất thời tắt đi.

Doanh Thừa Phong thầm giật mình, không ngờ uy vọng của Hứa phu nhân lại cao như vậy. Nhưng hắn lập tức hiểu ra, cái này có lẽ không phải uy vọng của một mình Hứa phu nhân, mà là vì có Linh Đạo Thánh Đường làm hậu thuẫn.

Hứa phu nhân đảo một vòng mắt, cất cao giọng nói: - Nếu các vị đều hài lòng, vậy thiếp thân cũng yên tâm rồi. Hy vọng hội giao dịch tổ chức lần sau cũng có thể nhìn thấy các vị vui vẻ đến, thắng lợi trở về.

- Đa tạ Hứa phu nhân nói lời tốt đẹp.

Mọi người nháo nhào kêu la lên. Ngay cả người chín chắn thận trọng như Biện Gia Viên cũng là ý cười đầy mặt. Rõ ràng, hội giao dịch lần này, lão nhất định là thu được bảo vật vô cùng vừa ý.

Hứa phu nhân che miệng khẽ cười, ánh mắt xinh đẹp như nước chảy xuôi dòng. Đôi mắt ma mị vô cùng mê hoặc quyến rũ này khắc sâu trong đầu mỗi người.

Bất kể là nam hay nữ, ngay lúc này đều bị nàng thu hút.

Doanh Thừa Phong nhãn thần hơi ngưng tụ, lập tức tỉnh lại, hắn thầm tấm tắc khen ngợi. Xem ra Hứa phu nhân này không chỉ là vì chỗ dựa phía sau mới được người ta tôn trọng, mà chính bản thân nàng cũng có sức hấp dẫn cực lớn, có thể dễ dàng làm người ta tin phục.

- Các vị đồng đạo, cuối cùng của giao dịch lần này còn có quy tắc cũ. Linh Đạo Thánh Đường chúng ta đã chuẩn bị xong bảo rương bảy màu. Giọng nói của Hứa phu nhân hơi dừng một chút, nói: - Trong những bảo rương này, có vật phẩm giá trị liên thành, nhưng cũng có vật phẩm là cũ rách và phế phẩm. Ha ha, không biết vị nào muốn thử vận may của mình không?

Không khí trong đại sảnh nhất thời nóng lên. Trong ánh mắt của Hứa phu nhân thậm chí lóe lên quang mang kích động.

Một số trưởng bối càng là nắm chặc thời gian, giải thích gì gì với vãn bối bên cạnh.

Ngoại trừ những cường giả từng nhiều lần trải qua tình cảnh này ra, phần lớn người đều tỏ ra vô cùng chờ đợi.

Sắp xếp này của Linh Đạo Thánh Đường thuần túy là vì để tạo bầu không khí. Nhưng ở mấy đời trước, trong bảo rương mở ra bảo vật cực phẩm cũng không ít. Cho nên rất nhiều người đều là ôm lòng cầu may, nóng lòng muốn thử.

Cho dù là cường giả Hoàng Kim Cảnh quyền cao chức trọng, thanh danh hiển hách, khi đối mặt những bảo vật này cũng không thể không chút động lòng.

Hứa phu nhân nhẹ nhàng vẫy tay, bảy thiếu nữ xinh đẹp, mỗi người tự cầm một cái khay đi tới. Trên khay ngọc, đều đang đậy lên một mảnh lụa mỏng.

Thân thể và dung mạo của các nàng đều là tuyển chọn tốt nhất. Trên mặt mỗi một người đều mang ý cười nhàn nhạt làm người ta thưởng tâm duyệt mục. Không có ai chú ý tới điểm này, vì tất cả ánh mắt của mọi người đều chăm chăm nhìn lên khay ngọc mà các nàng đang cầm trên bàn tay trắng ngọc thiên thiên.

Bảy mỹ nữ xếp thành một hàng đứng ngay ngắn. Cổ tay của Hứa phu nhân khẽ run một cái, một trận kình phong nhất thời bắn ra xóc mảnh vải lụa đỏ dùng để che trên bảy cái bảo rương đó lên.

Đỏ cam vàng lục xanh lam tím.

Bảy cái bảo rương màu sắc không giống nhau lẳng lặng xuất hiện trước mắt mọi người. Đủ loại màu sắc dung hợp một chỗ, lại phóng ra một tia sáng chói mắt giống như Thái Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.