Ánh mặt trời chiếu nghiêng nghiêng vào trong sân tạo thành những đốm sáng chói mắt nhảy múa trên tường, nhưng khi hạ xuống mặt mọi người thì lại mang đến cảm giác ấm áp dễ chịu.
Có điều, lúc này ánh dương sáng rực chiếu vào một khuôn mặt, lại khiến ai nấy đều trở nên kinh ngạc.
Trong sân, sau khi Doanh Lợi Đức quyết định ban thưởng một viên hạ phẩm Dưỡng Sinh đan cho nhóm đệ tử có tu vi chân khí tầng bốn trở xuống thì người đầu tiên đứng ra lại là Cổ Liêu, mà đối tượng gã muốn khiêu chiến càng khiến tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi.
Doanh Thừa Phong! Vậy mà gã muốn khiêu chiến với Doanh Thừa Phong!
Trong đám đệ tử đông đảo của Doanh Lợi Đức, Doanh Thừa Phong đã từng bị công nhận là một phế vật. Hắn mất suốt năm năm để tu luyện nhưng thủy chung không cách nào đột phá chân khí tầng một.
Tư chất như vậy, có lẽ là bản tuyên án tử hình cho con đường tu luyện của hắn rồi.
Nhưng thiếu niên ấy vẫn không buông xuôi. Ở lần Tam nguyệt giác kĩ trước, hắn bất ngờ xuất thủ lại bỗng nhiên nổi tiếng, bày ra thực lực chân khí tầng ba mạnh mẽ khiến cho tất cả mọi người đều câm bặt không thể giải đáp nổi cảm giác hoang đường này.
Từ đó về sau, địa vị của Doanh Thừa Phong trong suy nghĩ của mọi người chợt tăng vụt. Dù có là đệ tử chân khí tầng bốn cũng phải lấy bộ mặt tươi cười đối đãi với hắn.
Nhưng vào lúc này, Cổ Liêu lại muốn hướng hắn lãnh giáo.
Chẳng lẽ gã không biết, bất kể ai thắng hay thua trong trận này thì bản thân sẽ đắc tội với vị cháu ruột của sư phụ hay sao?
Doanh Lợi Đức khẽ cau mày. Ông do dự một lúc rồi gật đầu rồi nói: “Cũng tốt! Các con hãy đánh một trận xem sao?!”
Mặc dù trong lòng ông khá bất mãn với yêu cầu của Cổ Liêu, nhưng trong mắt ông ta thì võ lực của hai đứa này thật sự không đáng kể. Chỉ cần có mình ở hiện trường thì tuyệt đối sẽ không thể phát sinh ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn. Vì vậy, ông mới gật đầu chấp thuận.
Mặc dù hắn nhỏ tuổi hơn Cổ Liêu một chút nhưng thời gian bái nhập sư môn lại dài hơn nhiều, hắn nói một tiếng “sư đệ” này rất trơn tru một cách vô cùng tự nhiên.
Trong đôi ngươi Cổ Liêu lóe lên một tia sáng sắc nhọn. Gã thầm nghĩ: “Chỉ là một tên dựa vào đan dược gia tăng chân khí thì có tư cách gì làm sư huynh của ta!”
Lần này, gã ra mặt khiêu chiến đương nhiên chính vì hận ý trong lòng, nhưng cũng có ý định muốn tự khẳng định một phen!
Trong thời gian này, gã nghĩ Doanh Lợi Đức thiên vị rõ ràng, nhưng từ trước đến nay thì ông vẫn được xưng tụng là ngưởi chí công vô tư. Điều này chỉ cần nhìn thái độ ông đối xử giữa hai đứa con ruột và Trương Xuân Hiểu thì có thể thấy rõ.
Cho nên Cổ Liêu muốn giữa tràng đánh bại Doanh Thừa Phong. Gã muốn cho Doanh Lợi Đức thấy sức mạnh và tiềm năng của mình.
“Nếu thật sự có thể khiến Doanh Lợi Đức chú ý thì có lẽ sẽ làm ông ta thay đổi nhận thức, đầu tư càng nhiều đan dược hơn cho mình đi!”
Tuy rằng khả năng này cũng không lớn, nhưng đối với Cổ Liêu vẫn luôn ôm lòng đố kị mà nói, giờ phút này hắn cũng không để ý nhiều như vậy.
Khom người thi lễ thật sâu với Doang Thừa Phong, Cổ Liêu nói bằng thanh âm thô ráp: “Thừa Phong sư huynh, mời!”
Hai người hành lễ xong, Cổ Liêu liền tiến một bước chợt giống như bay vọt tới. Gã quát khẽ một tiếng, vung quyền đấm mạnh vào ngực Doanh Thừa Phong.
Một quyền này sắc bén cực kì, dường như đã dốc toàn lực ứng phó, mang theo khí thế mênh mông một đi không trở lại.
Nếu đối thủ của gã thật sự là một thiếu niên mười lăm tuổi, chỉ e rằng lập tức sẽ bị luồng khí thế này ép chết tươi, phải kinh hồn vỡ mật không thể nào phát huy ra hết toàn lực.
Nhưng Doanh Thừa Phong thì không như vậy. Hắn đã chết một lần nên chỉ chút xíu khí thế này hắn vẫn chưa thèm để vào mắt.
Thân hình khẽ lui đã tránh được quyền phong sắc bén. Khi quyền thế của Cổ Liêu sắp hết đà, hắn cũng vung tay đánh ra một quyền.
Cũng là một quyền không đẹp mắt và chẳng mang bất kì biến hóa nào, nhưng lúc xuất quyền hắn đã biểu hiện năng lực nắm bắt đúng thời cơ.
“Bốp…”
Hai quyền giao nhau, thân hình Doanh Thừa Phong vẫn đứng thẳng tắp không hề nhúc nhích, mà Cổ Liêu lại lắc lư, “thịch thịch thịch” lùi về sau mấy bước.
Ánh mắt ba cha con Doanh Lợi Đức lẫn Trương Xuân Hiểu tức thời sáng rực. Họ kinh ngạc nhìn Doanh Thừa Phong, trong lòng không ngừng suy tư.
“Tên tiểu tử này không chỉ tu vi chân khí đột nhiên tăng mạnh, ngay cả thuật chiến đấu dường như cũng không tầm thường đây!”
Cổ Liêu trụ vững thân hình, khuôn mặt hắn nhanh chóng ửng lên một mảng đỏ rực.
Trước trận đấu này, gã tự tin cả mười phần vào bản thân, hơn nữa còn muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Doanh Lợi Đức thông qua cuộc đấu. Nhưng không nghĩ được, vừa giao thủ thì thiếu chút nữa đã nếm thiệt thòi lớn, tự nhiên chuyện này khiến hắn khó lòng chấp nhận.
Gằn giọng hừ một tiếng, thân hình Cổ Liêu nhoáng lên. Hắn cúi người, cả cơ thể giống như một con báo săn mồi phóng vọt tới.
Doanh Thừa Phong vẫn bất động thanh sắc đánh về phía trước một quyền. Lần này, hắn cũng không thèm chọn đúng thời cơ mà muốn đón đầu cứng rắn.
Song… điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là, sau một quyền hắn đánh ra thì thân hình Cổ Liêu đang nhanh chóng đến gần đã khẽ nhoáng lên, tức thời tránh thoát.
Sau đó, một luồng kình phong ập tới bên người, giáng thẳng vào mạn sườn hắn.
Doanh Thừa Phong biến sắc, động tác của đối phương cực nhanh vượt xa hắn tưởng tượng. Trong tích tắc như sấm giăng chớp giật, trong đầu hắn đã toát ra một ý nghĩ.
“Chiến kĩ!”
Đây tuyệt đối không phải là quyền thuật bình thường, mà chính là một loại kĩ xảo nào đó trong chiến kĩ.
Chẳng phải Doanh Lợi Đức đã từng đặt qui củ “Dưới chân khí tầng bốn không được luyện tập chiến kĩ” hay sao? Đã như vậy, Cổ liêu học được công pháp thần kì này từ đâu đây?
Mặc dù trong đầu hắn xoay chuyển vô số ý niệm nhưng động tác xuất quyền cũng không vì thế mà chậm lại.
Quát khẽ một tiếng, nắm tay đánh vào không khí chợt lượn một vòng nhỏ rồi sau đó xoay lại đấm ra từ mạn sườn.
“Rầm…”
Thanh âm do hai quyền giao kích lần nữa vang lên. Nhưng lần này, tình thế hoàn toàn đảo ngược.
Thân hình Cổ Liêu chỉ khẽ lắc lư rồi hạ xuống, tức thì đã trụ vững. Còn Doanh Thừa Phong lại lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Có điều, không ai thấy được khi Doanh Thừa Phong tuy thối lui liên tục nhưng sắc mặt không hề lộ bất cứ vẻ kinh hãi nào, mà trong đôi ngươi thậm chí còn ánh lên một sự mong chờ mờ mịt.
Hắn vẫn giữ lại một phần chân khí, luôn khống chế trong phạm vi uy lực tầng ba. Nếu không phải thế, chỉ e rằng công kích như đánh lén của Cổ Liêu cũng đừng hòng mơ tưởng đánh lùi hắn được nửa bước.
Cổ Liêu một kích đắc thủ liền cười lên một tràng dài khoái trá, thân hình như điện lại vọt lên một lần nữa.
Thứ hắn thi triển là một môn chiến kĩ thân pháp có tần số di động đôi chân tương đối nhanh nhẹn. Thân hình hắn di chuyển vờn quanh Doanh Thừa Phong như quỉ mị, thỉnh thoảng lại bất ngờ đánh ra một quyền. Thế công đột ngột phóng ra, hơn nữa còn được súc lực tụ thế rất lâu cho nên đã đánh cho Doanh Thừa Phong phải lảo đảo liên tục, chật vật không chịu nổi.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong lại vững như cột chống trời trên biển rộng. Dưới từng cơn sóng dữ giáng mạnh vào, mặc dù vẫn lung lay nhưng trước sau vẫn đứng vững trên đầu sóng ngọn gió, vĩnh viễn không ngã.
Trong vòng vây do thân pháp Cổ Liêu tạo thành, mặc dù hắn không cách nào nắm thế chủ động nhưng mỗi khi Cổ Liêu ra quyền thì hắn đều có phán đoán chuẩn xác thế công như vũ bão của đối phương, dùng các tư thế không giống nhau tiếp gọn thế quyền sắc bén đang công kích.
Mỗi lần hai người chạm quyền, nhìn thì thấy trọng tâm Doanh Thừa Phong không ổn, nhưng từ đầu chí cuối hắn cũng không hề chính thức ngã xuống lần nào.
Doanh Hải Đào nhíu chặt đôi mày rậm. Hắn tiến tới một bước, thấp giọng nói: “Sư phụ, trận tỉ thí này không công bình!”
Doanh Lợi Đức mỉm cười rồi đáp: “Không sao! Để ta nhìn xem thằng bé Doanh Thừa Phong này có thể kiên trì được bao lâu!”
Dù hai kẻ giao đấu chỉ có chân khí tầng ba, nhưng Cổ Liêu rõ ràng đang thi triển một loại chiến kĩ. Dưới tình huống như vậy, Doanh Thừa Phong hầu như không có bất kì cơ hội nào để giành chiến thắng.
Chẳng qua, ý nghĩ của Doanh Lợi Đức lại khác xa.
Đứa cháu nhỏ Doanh Thừa Phong hiện giờ đã khiến ông vui mừng khôn xiết. Tên tiểu tử này rõ ràng chưa từng học qua bất kì loại chiến kĩ nào, nhưng năng lực phản ứng và khả năng nắm bắt tiết tấu của hắn đã vượt xa những gì ông có thể tưởng tượng.
Có thiên phú lẫn năng lực như vậy, nếu sau này học được chiến kĩ nào đó thì khả năng thực chiến của hắn còn đạt tới trình độ đến mức nào đây?
Trong lòng Doanh Lợi Đức hiện lên một nỗi mong đợi mơ hồ. Nhưng ông càng hoài nghi, Trầm Ngọc Kỳ có thể phát hiện bí mật này rồi hay không, cho nên mới không tiếc hàng đống đan dược đắt giá để kết giao với hắn không nữa?!
Nếu Doanh lợi Đức không chịu ra mặt ngăn cản, đám người Doanh Hải Đào tự nhiên không dám lỗ mãng.
Hai người chiến đấu trong sân càng lúc càng nhanh. Chẳng qua dần dần mọi người đã phát hiện ra một chuyện kinh người.
Mặc dù Doanh Thừa Phong vẫn bị vây trong thế thủ nhưng hắn càng đánh càng ổn. Đôi chân đứng tấn vững vàng theo hình chữ bát, ánh mắt không loạn mà đánh ra từng quyền vô cùng chặt chẽ. Nhiều lần hắn đón đỡ nắm đấm bất ngờ của Cổ Liêu như đoán được từ trước, không còn xuất hiện cảnh tượng bó tay hết cách, lảo đảo chực ngã như ban đầu.
Sắc mặt Cổ Liêu đã dần trở nên khó coi. Gã đã thi triển thân pháp đến cực hạn nhưng vẫn không thể đánh ngã đối phương. Mà điều khiến gã cảm thấy kinh hoảng chính là, dường như Doanh Thừa Phong càng ngày càng quen thuộc với bộ thân pháp của mình. Trong mười quyền gã đánh ra, hiện tại thậm chí đã bị đối phương đoán trước hơn một nửa.
Khi nắm tay hắn đến nơi, cũng là lúc một quyền của Doanh Thừa Phong đã cùng xuất hiện một chỗ.
Mặc dù cũng cùng có chân khí tầng ba, nhưng gã chỉ vừa đột phá mà Doanh Thừa Phong đã ổn định được ba tháng rồi. Cho nên, một khi đánh mất ưu thế bất ngờ thì khi chân khí song phương đối quyền với nhau, trái lại kẻ thiệt thòi đã chính là bản thân gã.
Nguyên nhân thật ra, đây bởi vì Cổ Liêu cũng chẳng hề biết Doanh Thừa Phong đã đạt tới chân khí tầng bốn.
Nếu gã thật sự biết được chuyện này, chỉ e rằng can đảm chủ động xuất thủ cũng không có.
Đấu thêm một chốc nữa, Doanh Thừa Phong đột nhiên cười dài. Hắn nói: “Cổ sư đệ, có đi không có lại là bất lễ! Vậy ngươi đón ta mấy quyền đi!”
Hắn nghiêng người bước xéo ra một bộ, đột nhiên đánh một quyền vào khoảng không.
Khi mọi người đang sững sờ không hiểu thì đã thấy Cổ Liêu hiện ra đúng ở nơi đó. Gã trợn tròn đôi mắt đầy vẻ kinh hãi, vội vàng hấp tấp đánh ra một quyền.
“Đùng…”
Chẳng biết đây là lần thứ mấy hai quyền va chạm, nhưng kết quả lần này rõ ràng là bất đồng.
Cổ Liêu hét lên một tiếng, trong thanh âm tràn đầy cảm giác kinh hoàng.
Sau đó, thân hình gã bắn vọt về phía sau, xoay nửa vòng trên không rồi mới nặng nề ngã huỵch xuống đất.