Tạo Thần

Chương 423: Ngụy Cảnh đan



Bên ngoài Thiên Hạo thành ba mươi dặm, có một thôn xóm không quá mức náo nhiệt phồn hoa.

Cây đa cao ngất rậm rạp bao quanh toàn bộ thôn, tựa như một hòn đảo màu xanh đơn độc đứng sừng sững trong hải dương, yên lặng đung đưa theo từng đợt thủy triều.

Nơi này là một căn cứ bí mật của Trương giả Khí Đạo tông, toàn bộ Trương gia ở bên trong cũng không nhiều hơn mười người.

Lúc này, một vị lão nhân tóc hoa râm đang ngồi đại trạch trong thôn, trong mắt của ông xuất hiện vẻ ưu tư khó có thể che giấu.

Bỗng nhiên, một tràng tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa, lão già khẽ ngẩng đầu, vẻ ưu tư trên mặt lập tức được thay thế bằng một vẻ bình thản.

Cử mở ra, một người trẻ tuôi anh tuấn nhanh chóng bước vào, hắn đến trước mặt lão già, cúi đầu thật thấp nói: - Ông nội, con đã nghe được rồi, Doanh Thừa Phong kia đúng là dừng lại trong Linh Tháp.

Một già một trử này chính là hai nhân vật kiệt xuất nhất của hai đời trước và sau.

Hai người Trương Vạn Niên và Trương Học Lâm.

Ở trong Khí Đạo tông, Trương Học Lâm là một trong những người nổi bật nhất trong thế hệ trử tuổi, được vô số đại lão đặt kỳ vọng cao. Mà Trương Vạn Niên lại là một trong các đại lão đứng đầu, ngay cả cường nhân Hoàng Kim Cảnh Phương Phù là tông chủ cũng phải nể mặt ông vài phần.

Trong mấy trăm năm qua, Trương gia từng xuất hiện vô số nhân vật tuyệt đại thiên kiêu, hôm nay Khí Đạo tông có uy thế hiển hách như hôm nay cũng có chút liên quan đến sự cố gắng của mấy cường nhân Trương gia đời trước. Quan hệ của gia tộc bọn họ trong tông môn vô cùng rắc rối phức tạp, nếu như dựa vào căn cơ thì còn hùng hậu hơn nhiều so với dựa vào Phương Phù mà quật khởi Phương gia.

Nhưng, hiện giờ trên mặt hai người kia lại có một chút bất thường.

Trương Vạn Niên than nhẹ một tiếng, nói: - Linh Tháp, ha ha, nơi này mấy trăm năm qua, có thể được chân nhân Linh Tháp ân chuẩn vào trong tháp tu hành cũng chỉ có một mình Võ lão, thật không thể tưởng được hôm nay thằng ranh con kia cũng nhận được vinh dự như thế.

Trong lời nói của ông thế nhưng lại tràn ngập một chút hâm mộ và đồ kị hiếm thấy.

Trương Học Lâm đột nhiên ngẩn đầu, nói: - Ông nội, chúng con đã điều tra xong, Thủy Vân tráo là do tông chủ đại nhân ban ân, lão nhna gia ông ta an bài như vậy chẳng phải là nói rõ cho người trong thiên hạ biết, hắn đã chỉ định Doanh Thừa Phong là tông chủ đời sau rồi sao?

Trương Vạn Niên lạnh lùng nhìn đứa cháu nội ông yêu nhất một cái, có chút nổi giận, cho nên sắc mặt dữ tợn của Trương Học Lâm lập tức bình tĩnh lại.

- Hừ. Trương Vạn Niên hừ nhẹ một tiếng: - Trần ai vị lạc, đến cuối cùng ai có thể là người đời sau kế thừa Khí Đạo tông còn chưa rõ, ngươi không cần phải lo lắng nhu vậy.

- Vâng. Trương Học Lâm cung kính cúi đầu xác nhận, nhưng trong lòng của hắn lại càng thêm hận Doanh Thừa Phong thấu xương.

Trương gia có từ lúc sáng lập ra môn phái Khí Đạo tông, vậy nên có thể nói là một trong những trụ cột trung tâm vững vàng của gia tộc. Nhưng mấy trăm năm qua, cường nhân trong nhà chưa bao giờ xuất hiện người có thể lực đè quần hùng để đoạt được ngai vàng tông chủ.

Ở thế hệ này, đám người Trương Vạn Niên đặt kỳ vọng rất cao đối với Trương Học Lâm, nhưng đáng tiếc chính là cuối cùng bọn họ lại gặp phải điều ngoài ý muốn.

Doanh Thừa Phong đột nhiên nổi lên, giống như sao chổi xẹt qua không trung, chỉ cần không phải người mù thì nhất định có thể nhìn thấy vinh quang của hắn, mà điều khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng chính là ông chủ Phương Phù thậm chí còn có chút ý tứ muốn truyền thụ tông môn cho y.

Nếu Doanh Thừa Phong quả thật có thể chiếm được ngai vàng tông chủ Khí Đạo tông thì đố kỵ gì đó đối với hắn sẽ rất là nhỏ, mà Trương gia bọn họ cũng không tránh được sẽ phải chịu đả kích nghiêm trọng nhất từ trước đến nay.

Cho nên, ngay sau khi chiếm được tin tức, Trương Học Lâm không ngờ lại phẫn hận đến mức không khống chế nổi tâm tình của mình.

Trương Vạn Niên chậm rãi đi tới đi lui trông phòng, một lúc sau ông thở dài một tiếng, nói:

- Học Lâm, sau khi Doanh Thừa Phong trở về thì ta và ngươi nên tự mình tới cửa bồi tội.

- Cái gì? Trương Học Lâm có khó thể tin gào một tiếng.

Sau khi y bị Doanh Thừa Phong đánh bại dễ dàng trên lôi đài, y đã căm thù hắn đến tận xương tủy. Lúc này nghe nói muốn đến cửa bồi tội tất nhiên là khó có thể tiếp nhận.

Trương Vạn Niên bắt đắc dĩ nói: - Doanh Thừa Phong này cũng không phải là vật trong ao, nếu trước khi trưởng thành một đao giết chết cũng xong. Nhưng hiện giờ hắn không những nhận được sự coi trọng của Phương sư huynh, hơn nữa còn được ở lại trong Linh Tháp mấy ngày. Ha ha, kỳ ngộ lần này vô cùng thâm hậu, ngươi xem đi, chờ đến khi hắn xuất quan nhất định sẽ vút thẳng lên trời, danh dương thiên hạ. Ông thở dài một hơi thật sâu, nói: - Trở thành địch với nhân vật như vậy không phải là cách làm của thế gia chúng ta. Nam tử hán đại trượng phu, co được giãn được, vì tương lai gia tộc nên phẫn biết nhẫn nhịn.

Trương Học Lâm cúi đầu thật thấp, vẻ mặt của hắn bởi vì quá vặn vẹo nên có chút dữ tợn. Tuy rằng trong lòng của hắn biết ông nội lựa chọn như vậy là đúng. Nhưng từ trước đến nay hắn là người tâm cao khí cạo, chỉ cần có một chút khả năng thì sẽ không chịu vứt bỏ tự tôn.

- Ha ha. Bỗng nhiên một tràng thanh âm giống như là từ trên không gian vô tận đột nhiên vang lên: - Trăm năm trước, Trương gia của Khí Đạo tông uy phong cỡ nào chứ, nhưng hôm nay hậu nhân bất hiếu, không ngờ lại muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thật sự là cười chết lão phu rồi.

Sắc mặt hai người Trương Vạn Niên đại biến, bọn họ tới đây nói chuyện vô cùng kín đáo, vốn cho rằng không có người biết được, nhưng không nghĩ tới lại có người lén đến bên cạnh, mãi đến khi lên tiếng mới biết được sự tồn tại của người này.

Đôi mắt chợt ngưng tụ, Trương Vạn Niên quát lên: - Yêu nghiệt phương nào, không ngờ lại dám rình coi tổ tôn lão phu, thật sự là không muốn sống nữa mà.

Hai mắt ông khép hờ, lỗ tai nhẹ nhàng run run, hơi thở trên người tuôn ra mãnh liệt như núi như biển. Nhưng điều khiến Trương Học Lâm kinh ngạc chính là, tuy rằng lão nhân gia ông vận sức chờ đánh nhưng vẫn mãi không ra tay.

Nhưng mà hắn lại không biết, Trương Vạn Niên là khổ sở không nói nên lời.

Thanh âm kia dường như là từ trên đỉnh đầu vang lên, nhưng khi ông dùng chân khí mấy chục năm của mình đi tìm nơi phát ra thanh âm này lại không tìm được đầu mối.

Ông không ngờ mình lại không thể xác định rõ vị trí chuẩn xác của thanh âm này.

Cho nên, tuy rằng biển hiện của ông cứng rắn, mạnh mẽ cuồng bại nhưng trong lòng đã có chủ ý, chỉ cần đối phương thật sự có ác ý thì ông sẽ liều mạng thoát khỏi nơi này.

Bóng người khẽ lóe lên, một người áo bào đen bịt mặt thản nhiên từ trên nóc nhà nhảy xuống, chậm rãi đi vào trong phòng.

Quỷ dị là, mặc dù tổ tôn hai người Trương Vạn Niên tràn đầy địch ý đối với hắn nhưng lại không ra tay.

Người bịt mặt kia đi tới một chỗ, yên lặng ngồi xuống, dường như hắn mới chính là chủ nhân của gian phòng này, mà hai người Trương Vạn Niên lại chỉ là khách nhân.

Lạnh lùng đánh giá đối phương, Trương Vạn Niên chậm rãi nói: - Các hạ là ai, những lời vừa mới nói kia là có ý gì?

Người bịt mặt phát ra một tràng thanh âm trào phúng châm biếm, nói: - Lời lão phu vừa nói chẳng lẽ ngươi không nghe rõ sao?

Sắc mặt Trương Vạn Niên biến hóa, nói: - Đây là chuyện nhà Trương gia chúng ta, còn chưa tới phiên một người ngoài khua tay múa chân.

- Hừ. Người bị mặt hừ lạnh một tiếng, nói: - Thật không biết tốt xấu, ngày xưa lão phu cùng trưởng bối của ngươi cùng nhau đi chu du thiên hạ, trước khi hắn lâm chung từng ủy thách lão phu thay hắn coi chừng Trương gia một chút. Nếu không như thế thì lão phu sao có thể xen vào việc của người khác chứ.

Hai mắt Trương Vạn Niên sáng ngời, nếu lời nói của người này là thật thì đây chính là vui như lên trời. Chỉ có điều, lão nhân gia ông ta cũng phải phải là đauws trẻ mới ra đời, cũng không thể bởi vì người khác nói mấy câu liền hoàn toàn tin tưởng.

Như thế là cảm nhận được tâm tư của Trương Vạn Niên, người bịt mặt kia hừ lạnh một tiếng, trên người đột nhiên dâng lên một luồng sát khí hung ác vô cùng phách tuyệt.

Luồng hơi thở này quá lớn, khí thế oai vệ nghiền ép lại phía bên này.

Hai người Trương Vạn Niên cùng rên thảm một tiếng, dưới sự áp bách của luồng sức lực này, bọn họ ngay cả đi lại cũng là cực kì khó khăn.

- Hoàng Kim Cảnh, ngươi là cường nhân Hoàng Kim Cảnh.

Trương Vạn Niên thì thào nói, sau khi biết thực lực của đối phương thì rốt cục hắn đã tin lời nói của người này.

Một cường nhân Hoàng Kim Cảnh tuyệt đối không nhàm chán mà đi giả maọ trưởng bối của hắn.

- Tiền bối, vãn bối tin, xin ngài thủ hạ lưu tình. Trương Vạn Niên nói không lưu loát.

Lập tức uy áp nồng đậm trên người hắn giống như thủy triều xuống nước, biến mất dần theo thời gian.

Trương Vạn Niên thở hổn hển chửi thề một câu, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính.

Ở trong thế giới linh đạo, thực lực là tiêu chuẩn duy nhất để cân nhắc mọi việc. Nếu trước mắt là một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh thì cho dù người này có quen biết với tiền bối trong nhà hay không thì hắn cũng không dám chậm trễ.

Người mặc áo bào đen nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: - Việc của Trương gia các ngươi lão phu đã rõ. Hừ, Phương Phù là người đa mưu tíc trí, lại cố chấp vô cùng, nếu như đã xác định là Doanh Thừa Phong thì sớm mượn gì Khí Đạo tông cũng sẽ thuộc về hắn.

Cơ thịt trên mặt Trương Vạn Niên co quắp lại, nói: - Xin hoi riền bối, chúng ta nên xử lý như thế nào đây?

Người mặc áo bào đen cười lạnh một tiếng, nói: - Đây tất cả đều là do Doanh Thừa Phong gây họa, chỉ cần các ngươi có thể diệt trừ ngọn nguồn việc này thì chuyện này đâu còn gì nguy hiểm nữa.

Sắc mặt của Trương Vạn Niên và Trương Học Lâm đại biến, tuy rằng bọn họ vô cùng hận Doanh Thừa Phong nhưng vừa nghĩ tới hậu quả khi đánh lén hắn liền trở nên thấp thỏm trong lòng.

Người mặc áo bào đen lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, trào phúng nói: - Không dám sao?

Trương Vạn Niên cắn răng một cái, nói: - Không phải không dám mà là không thể. Hắn dừng một chút lại nói: - Hắn là một vị Linh Vũ giả có sức lực tinh thần hơn người, cho dù Hồng Hi Cương ở trên chiến trường cổ ngao luyện cũng đều chịu thua thảm hại. Ngài nói vãn bối phải làm thế nào mới có thể ứng phó chứ?

Người mặc áo bào đen lặng lẽ cười, nói: - Trương Vạn Niên, ngươi không cần uốn cong lời nói của lão phu. Cổ tay hắn khẽ chuyển, nơi bàn tay xuất hiện một viên đan dược sắc kim hoàng.

Dược hiệu nồng nặc khuếch tán ra ngoài, khiến cho tinh thần của con người rơi vào chấn động.

Trương Vạn Niên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên kinh hô: - Ngụy Cảnh đan..

- Không sai. Người mặc áo bào đen cười ha ha nói:

- Vật ấy có thể cho ngươi thực lực rất cao trong vòng nửa ngày, ha ha, với thực lực của cường nhân Hoàng Kim Cảnh hẳn là đủ để giết chết tên tiểu tử Bạch Ngân Cảnh kia đấy.

Hai bên đứng yên tỏng chóc lát, rốt cục Trương Vạn Niên hung hăng cắn răng một cái, nói: - Tiền bối, vãn bối phải làm thế nào mới có thể đạt được cơ hội này?

Người mặc áo bào đen cười dài một tiếng, nói: - Ngươi chỉ cần để ý phái người theo dõi hành động của hắn, chờ đến lúc hắn một thân một mình ra ngoài thí luyện thì lão phu sẽ ban thưởng đan dược. Tuy nhiên Hắn dừng một chút, nói: - Sau khi diệt được người này, bảo vật linh dược phải do lão phu chọn lựa trước, không biết hai vị nghĩ như thế nào?

Đôi mắt Trương Vạn Niên khẽ sáng ngời, hắn đã mơ hồ đoán trúng ý đồ thật sự của đối phương.

Tuy nhiên, chỉ cần có thể gạt bỏ được uy hiếp lớn như Doanh Thừa Phong này thì có trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.