Tạo Thần

Chương 445: Hợp tác



Chương 445: Hợp tác

- Khương huynh, huynh còn không mau mau mở cơ quan sao? Thanh âm của Lệ Hạo Thành có chút vội vàng xao động vang lên.

- Lệ huynh không nên nóng vội. Khương Văn Lực trầm giọng nói: - Tuy rằng lão phu không phải kỹ sư chế tạo cơ quan, nhưng ở chiến trường cổ khá lâu, cũng có một chút hiểu biết đối với kỹ thuật cơ quan. Nếu như lão phu dự tính không sai, phía sau cái cửa chính này chính là đại sảnh cuối cùng. Ha hả, nếu quả thật có bảo vật gì thì chắc chắn ở ngay trong cửa chính.

Lệ Hạo Thành hơi sửng sốt, dở khóc dở cười mà nói: - Đây chẳng phải lời nói thừa thãi sao.
Khương Văn Lực ngượng ngập cười một tiếng, trầm mặc xuống.

Tuy rằng hai người bọn họ đều là những người từng trải, hơn nữa tâm cơ thâm trầm, nhưng chuyến đi như thế này vẫn là lần đầu tiên trong đời, nếu nói trong lòng không có bất kỳ kích động nào thì khẳng định là đang nói dối.

Cho nên, mặc dù bọn họ hết sức cẩn thận, nhưng vẫn có điều sơ sẩy là không chú ý tới việc tiểu lang tới gần một lần nữa.

Tuy nhiên, nguyên nhân cũng vì năng lực ẩn núp của tiểu lang tăng mạnh, nếu năng lực tiểu lang vẫn như lúc ở không gian tháp Truyền Thừa sợ là sớm đã bị hai người bọn họ phát hiện.

Tiểu lang liếc trộm một cái, Doanh Thừa Phong lập tức hiểu rõ vì sao hai người bọn họ phải ngưng lại như thế.
Bởi vì ở cuối lối đi đã bị một cái cửa chính chặn lại.

Đây là một cái cửa đồng thật lớn, trên cửa có vẽ những hoa văn diễm lệ. Cũng không biết năm đó đã dùng thuốc màu gì để vẽ, trải qua nhiều năm trôi qua mà màu sắc trên cửa đồng vẫn không phai chút nào.

Phát hiện này khiến Doanh Thừa Phong giật mình, phải biết rằng khoa học kỹ thuật phát triển như ở đời trước cũng không thể sản xuất ra nước sơn thần kỳ như vậy.

Thời gian là kẻ địch của tất cả mọi thứ, không có bất kỳ sự vật nào có thể chống lại sự ăn mòn của thời gian.
Nhưng, ở trong linh tháp của không gian tháp Truyền Thừa này thì dường như quy luật thời gian bị vật gì đó triệt tiêu mất, có thể khiến cho những vật này truyền lại hàng vạn năm, mãi mãi được bảo lưu.

Bỗng nhiên Khương Văn Lực ngẩng đầu lên, vui mừng nói: - Hẳn là thành công rồi.

Hắn bước nhanh đến phía trước, Lệ Hạo Thành khẩn trương nhìn chăm chú, vươn hai cánh tay nhẹ nhàng vuốt lên hoa văn.

Tiểu lang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của gã, ghi nhớ tất cả trình tự và mức độ nặng nhẹ.

Động tác Khương Văn Lực càng lúc càng nhanh. Dường như xuất thủ nặng nhẹ đều tùy tâm. Lệ Hạo Thành vốn theo sát phía sau gã khẽ nhíu mày, gã cũng đang ghi nhớ lại những trình tự và động tác này, nhưng điều vô cùng đáng tiếc chính là khi Khương Văn Lực thu tay lại thì gã không nhớ được chút nào.

Sắc mặt có chút khó coi, Lệ Hạo Thành tự nhiên hiểu được rằng Khương Văn Lực cố ý làm vậy.

Tuy nhiên, dưới tình huống đó hắn lại chỉ cười ha hả, tuyệt đối không đề cập tới việc này.

Khương Văn Lực đánh ra một chưởng cuối cùng. Thân hình nhoáng lên một cái, thối lui hơn mấy trượng. Đồng thời lật cổ tay rút trường kiếm, bộ dáng như đang nghênh đại địch.
Lệ Hạo Thành tự nhiên cũng như thế, không dám có chút sơ suất.

Không ai biết đằng sau cánh cửa chính kia là vật gì, có thể trong đó là linh dược có một không hai, tuyệt học vô địch, hoặc có một, thậm chí vài linh khí siêu phẩm, nhưng cũng có khả năng bên trong có nguy cơ lớn.

Cho nên hai người bọn họ mới khẩn trương và cẩn thận như thế.

"Ong..."

Âm thanh trầm trọng mà nặng nề chậm rãi vang lên, bọn họ chăm chú nhìn cửa chính từ từ mở ra.

Ánh mắt dã thú của hai người đồng thời ngưng trọng, nhưng sau khi thấy được mọi thứ bên trong thì không khỏi cùng giật mình.

Sau cánh cửa chính là một gian phòng rất lớn.

Trong phòng ngoại trừ cửa chính ở ngoài, không có cửa ra thứ hai, rõ ràng đây là một căn phòng bí mật được xây dựng đặc biệt.

Ở trong căn phòng bí mật, có một cái ao thật lớn chiếm hơn phân nửa diện tích. Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên cành cây đã khô héo nhiều năm trước nằm bên cạnh cái ao.

Thứ này tuy rằng khô héo, nhưng trên mặt lại tràn ngập lực lượng sinh mệnh khổng lồ khiến lòng người dao động.
Tuy rằng chỉ quan sát qua ánh mắt tiểu lang, nhưng Doanh Thừa Phong cũng cảm nhận được sinh mạng lực dường như vô cùng vô tận.

Cổ lực lượng này mãnh liệt mênh mông, vượt xa giới hạn mà hắn có thể tưởng tượng.

Hắn có cảm giác như vậy, nếu có được thân cây khô héo này trong tay thì đừng nói là một linh khí cửu mệnh miêu, cho dù là mười, hai mươi, trên trăm mạng cũng có thể làm ra.

Tại thời khắc này, hắn lập tức đưa ra quyết định phải lấy được vật này bằng mọi giá.

- Tìm được rồi, quả nhiên tìm được rồi.
Lệ Hạo Thành cười ha ha, nói: - Rốt cuộc tìm được vật ấy rồi.

Cho dù Khương Văn Lực không hưng phấn như vậy, ánh mắt tỉ mỉ dò xét trong phòng một lượt, có chút tiếc nuối lắc đầu, nói: - Đáng tiếc, ngoại trừ vật ấy ra, không có gì khác... A, là mùi gì vậy.

Lệ Hạo Thành hơi giật mình, ngửi vài ngửi rồi sắc mặt trở nên ngưng trọng lên, nói: - Mùi máu tươi nồng nặc quá.

Doanh Thừa Phong buồn bực lắc đầu, tuy rằng ánh mắt tiểu lang nhạy bén, thính lực xuất chúng, nhưng dù sao cũng chỉ là sự tồn tại của một thể bán năng lượng, không có năng lực mô phỏng khứu giác, cho nên căn bản là hoàn toàn không biết gì về việc này.

Khương Văn Lực tiến lên trước vài bước, cẩn thận đi vào căn phòng bí mật.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía cái hồ lớn, không khỏi hít một hơi khí lạnh, nói: - Nhiều máu quá.

Lệ Hạo Thành tiến lên trước xem, sắc mặt cũng trở thành hơi tái nhợt rồi.

Hai người này đều là anh hùng đương thế, dưới tay cường giả Bạch Ngân Cảnh không thể có chuyện không nhiễm máu tanh.

Nhưng, sau khi nhìn thấy đồ vật trong ao thì trên mặt không kìm được mà biến sắc, bởi vậy có thể thấy được đồ vật bên trong kinh khủng như thế nào.
Xa xa, hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi hơi giương lên, hắn đột ngột cảm ứng được rồi.

Dường như khí linh Bá Vương thương trong đầu có chút rục rịch, giống như phía trước có cái gì đó đang kêu gọi nó.

Tâm niệm vừa chuyển, Doanh Thừa Phong lập tức hiểu được, nhất định là cái vật trong hồ đã thu hút cảm ứng của Bá Vương thương.

Chỉ có điều, lúc này khoảng cách hai bên xa như thế, không ngờ cũng có thể khiến khí linh Bá Vương thương sinh ra cảm ứng, thật không biết đó là bảo vật cấp nào.

Tuy nhiên, xem ra hai người bọn Khương Văn Lực và Lệ Hạo Thành không hề hứng thú đối với vật trong ao.

Sau khi bọn họ liếc qua liền lui trở về, đi tới cái thân cây phía trước.

- Lệ huynh, đồ vật đã tìm được rồi, ngươi có thể nói cho lão phu biết phải làm như thế nào để luyện ra sinh mạng lực trong đó đi. Khương Văn Lực có chút khẩn cấp nói.

Lệ Hạo Thành cười ha hả. Nói: - Khương huynh, tiểu đệ có một chuyện không rõ. Huynh nóng lòng muốn biết phương pháp này như thế là vì sao vậy?

Khương Văn Lực do dự một chút, nói: - Nếu Lệ huynh hỏi, lão phu liền thực thà bẩm báo. Hắn dừng một chút, nói:
- Lão phu có một phương pháp luyện đan. Cần có một loại dược liệu chủ ẩn chứa lượng sinh mạng lực rất lớn mới có thể luyện chế được. Sinh mạng lực ẩn chứa bên trong vật đó hoàn toàn có thể đảm nhiệm, mà một khi viên thuốc này luyện chế thành công sẽ vô cùng tốt cho huynh và ta.

Trong lòng Lệ Hạo Thành khẽ nhúc nhích, nói: - Đó là đan dược gì vậy, hiệu quả như thế nào?

Trên mặt Khương Văn Lực đa hiên lên một vẻ kiêu ngạo. Gã chính là một vị đan sư kiệt xuất. Đang lúc đàm luận đến sở trưởng của chính mình, tự nhiên vẻ mặt có được bộ dáng vài phần hưng phấn.

- Viên thuốc này tên là Tẩy Tủy Đan, công dụng tạo hóa, sau khi uống có thể khiến cho dược lực ngấm vào kinh mạch, trở nên cứng cỏi vạn phần.
Đôi mắt của gã ánh sao lóe ra, nói: - Nếu như có thể đồng thời tu luyện tẩy tủy công pháp lời mà nói thì quả thật hiệu quả tăng gấp nhiều lần. Thậm chí còn có thể tu luyện thân thể cường đại đến mức giống như linh khí.

Lệ Hạo Thành hít một hơi khí lạnh, trầm ngâm thật lâu, nói: - Khương huynh, sao tiểu đệ chưa từng nghe nói qua đan dược này.

Khương Văn Lực cười khổ một tiếng, nói: - Đơn thuốc này lão phu khéo léo lấy được trong một di tích ở cổ chiến trường mà có, đáng tiếc chỉ có nửa đan thư, nhưng lại thiếu mất công pháp để phối hợp. Hài..., tuy nhiên chỉ bằng công dụng thần hiệu của viên thuốc này cũng đã không bình thường, nếu có thể thu thập đầy đủ tài liệu, sau khi uống thì việc thăng tiến lên cấp Hoàng Kim Cảnh dễ như trở bàn tay, thậm chí sau này còn có khả năng tấn thăng lên cấp Tử Kim Cảnh ấy chứ.

Lệ Hạo Thành ánh mắt lóe ra bất định, đột nhiên nói: - Khương huynh, vì sao huynh phải nói ra việc này.

Khương Văn Lực nhìn gã thật sâu, nói: - Viên thuốc này quan hệ trọng đại, tuy rằng lão phu đã tìm được nguyên liệu chủ yếu, nhưng còn thiếu một ít phụ liệu. Mấy thứ này đều là tinh phẩm, chỉ bằng lực lượng một mình lão phu thì khó có thể thu thập đầy đủ, cho nên lão phu muốn liên kết với huynh. Hắn nghiêm nghị nói: - Sau khi luyện thành, chúng ta chia đều.
Lệ Hạo Thành trầm ngâm một lát, nói: - Được, cứ theo ý Khương huynh vậy.

Thật ra, khi gã tìm được vật ấy, đã có ý giết người bịt miệng. Nhưng sau khi nghe Khương Văn Lực nói thì tự nhiên không còn ý định đó nữa.

Gã vất vả tìm kiếm một ít bí bảo ở chỗ này để chuẩn bị sau này tấn công Hoàng Kim Cảnh.

Nhưng hiện giờ được Khương Văn Lực hứa hẹn, thậm chí còn có một tia hy vọng đến Tử Kim Cảnh thì tất nhiên gã sẽ không bỏ qua.

Nhìn qua cây đại thụ, Lệ Hạo Thành nói: - Khương huynh, chúng ta phải mang nó đi như thế nào?
Khương Văn Lực chần chờ một chút, nói: - Cây này quá lớn, căn bản là không thể mang đi, chi bằng lưu lại ở nơi đây đi.

- Ở tại chỗ này?

- Đúng vậy, nơi đây bí ẩn không ai biết. Sau khi chúng ta rời khỏi, sưu tầm phụ liệu trước, đợi thu thập đầy đủ nguyên liệu rồi chúng ta trở lại đây luyện chế đan dược.

Lệ Hạo Thành trầm ngâm một chút, nói: - Cũng được, dù sao muốn luyện được sinh mệnh lực trong vật đó vẫn phải chuẩn bị thêm một chút. Tiểu đệ cũng thu thập một ít gì đó, đến lúc đó sẽ giúp Khương huynh một tay.
Khương Văn Lực mặt nhăn mày nhó, tới giờ khắc này mà Lệ Hạo Thành còn không chịu nói phương pháp chiết xuất ra sinh mạng lực, thật là khiến gã tức giận đôi chút.

Tuy nhiên, gã cũng là một kẻ cáo già, đè nén tức giận trong lòng, nói: - Cũng được, chúng ta đi thôi.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, tiểu lang lập tức bắt đầu hòa tan vào trong màn đen, mà hắn lại như con khỉ tháo chạy lên trên và rời khỏi nơi đây.

Dựa theo ý tưởng ban đầu của hắn, một khi hai người kia tìm được bảo vật, nhất định sẽ tự tàn sát lẫn nhau, khi đó hắn có thể ngư ông đắc lợi rồi.

Nhưng không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại như thế, khiến hắn có chút thất vọng.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, chờ hai gã đi khỏi, hắn đi xuống cướp đi toàn bộ những đồ vật đó.

Nhưng mà, ngay khi rời khỏi phiến bản thì trong lòng đột ngột khẽ động, trên mặt hơi biến sắc.

Bởi vì hắn cảm ứng được, một tiểu lang phụ trách giám sát ở ngoài di tích bất ngờ truyền đến một cảnh tượng.

Một kẻ trung niên áo đen vẻ mặt âm trầm đã tới di tích này.

Mà khuôn mặt của người này lại rất giống cường giả tu luyện sức mạnh hắc ám đã bị hắn giết trên đường đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.