Tạo Thần

Chương 450: Linh khí Cửu Mệnh Miêu



Doanh Thừa Phong chậm rãi đi lại trong di tích, đồng thời vẫn duy trì liên hệ và kết nối với lũ sói con đang được khống chế trên Lang Vương Thuẫn kia

Lũ sói con này đều cảnh giác dị thường. Sau khi bọn chúng phân tán ra, thực lực chiến đấu kỳ thực không mạnh nhưng năng lực ẩn náu của chúng lại tương đối cao.

Nếu là nơi tương đối phù hợp, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng không dám bảo đảm mình có thể phát hiện ra chúng.

Mà càng đáng sợ là lũ sói con này không phải là theo dõi một đường, chúng còn dựa vào ưu thế số lượng, trong mỗi lần âm thầm tiến hành ẩn núp và quan sát thậm chí giống như tắc kè hoa đem thân mình hòa nhập với hoàn cảnh xung quanh.

Loại năng lực này thậm chí ngay cả hai vị cao thủ Tử Kim cảnh thông tuệ đều bị giấu diếm mà không biết sự tình, càng không phải nói đến đám cao thủ Bạch Kim cảnh.

Tuy nhiên, có thể đạt tới được bước này, công lao của Trí linh là số một

Chính là dưới dự tính toán tinh vi và điều độ của nó, mới khiến ưu thế lực lượng của lũ sói con phát huy tới cực điểm. Nếu không có sự tồn tại của Trí linh, như vậy số lượng của lũ sói con cho dù đông hơn 10 lần nữa cũng không thể lấp đầy di tích khổng lồ này.

Quả nhiên như dự liệu của hắn, sau khi hắn rời đi, mật thất này liền trở thành một cái bánh ngon rồi.

Khương Văn Lực và A Nhĩ Pháp Đặc hai người không ngờ trước sau đều tiến vào trong đó

Chỉ có điều, khiến hắn cảm nhận tới kinh ngạc là sau khi Khương Văn Lực tiến vào không ngờ liền trở nên bặt vô âm tín, dường như là đem mật thất đó coi như nhà của mình, không nỡ đi ra như bình thường rồi.

Mà A Nhĩ Pháp Đặc sau khi tiến vào lại như chó nhà có đại tang mà tháo chạy.

Giống như ở sau hắn đang có thứ gì đó đuổi theo, khiến hắn căn bản không dám dừng lại lâu.

Thông qua ánh mắt của sói con, Doanh Thừa Phong cảm ứng được tất cả, hắn không khỏi trống mắt líu lưỡi, khó có thể kìm giữ được.

Lúc này, hắn đã biết trong mật thất khẳng định là phát sinh điều gì dị thường cho nên mới sẽ tạo thành kết quả như vậy. Khương Văn Lực sống chết không rõ, A Nhĩ Pháp Đặc tựa như nhìn thấy ma quỷ, tháo chạy còn nhanh hơn thỏ.

Sắc mặt trở nên khó coi, trong lòng hắn cực kỳ hối hận, vì sao không lưu lại ở trong mật thất một con sói ẩn núp trong đó xem sao.

Nhưng mà, giờ phút này hối hận đã vô dụng, hắn dùng tâm hiệu triệu muốn liên hệ với linh khí Bá Vương thương.

Bất luận ở trong mật thất phát sinh ra biến cố gì hắn đều không có cách nào bỏ qua Bá Vương thương.

Nhưng, sau thời khắc này, lông mày hắn liền giãn ra.

Vì khí linh Bá Vương thương lập tức mang đến cho hắn đáp án. Tên nhóc này biểu thị nó ở trong ao máu hấp thu lực lượng máu tươi vô cùng thoải mái và vui vẻ, không có phát hiện bất kỳ chỗ không ổn nào.

Sờ sờ mũi, Doanh Thừa Phong không ngừng nở nụ cười khổ não.

Nhưng, cho dù nói thế nào chỉ cần linh khí Bá Vương thương không xảy ra việc gì, như vậy đừng nói là mật thất phát sinh biên cố, cho dù là toàn bộ di tích sụp đổ, Doanh Thừa Phong cũng sẽ không chút đau lòng.

Đồng thời, trong não truyền tới tin tức lũ sói thu được ở dọc đường.

A Nhĩ Pháp Đặc rõ ràng là bị thứ gì đó trong mật thất dọa cho sợ rồi. Y sau khi trở mình nhảy ra không ngờ là không kịp dừng lại liền trực tiếp tháo chạy ra di tích, mà còn từ đó biệt tích luôn rồi.

Cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng từ việc của Khương Văn Lực và A Nhĩ Pháp Đặc không nhưng Doanh Thừa Phong cũng cảm thấy quanh người lạnh toát đấy. Hắn không dám ở lại lâu trong khu di tích kỳ dị này, cũng đành khẽ thở dài một hơi, liền men theo con đường nhỏ rời khỏi khu di tích.

Ở ngoài di tích, bầu trời đầy ánh nắng chiếu rọi kia lại đang có một cảm giác u ám.

Doanh Thừa Phong do dự hồi lâu, khi tới ngoài di tích khoảng nửa dặm thì tìm được một nơi an tĩnh làm chỗ trú tạm.

Hắn không phải không muốn rời đi, nhưng vì khí linh Bá Vương thương vẫn còn chưa rèn luyện và thăng tiến hoàn toàn, cho nên hắn nhất định lại phải kiên nhẫn chờ đợi

Suốt mấy ngày, cứ cách ba canh giờ hắn với Bá Vương thương liên hệ một lần.

Mỗi một lần khí linh đều sẽ cho hắn tin tức càng tốt hơn, đó chính là toàn bộ Bá Vương thương sau khi kinh qua lần rèn luyện này sẽ đạt được bước lột xác rất lớn

Đương nhiên, chậm mà chắc, muốn đạt được bảo vật tốt cũng cần thời gian kiên nhẫn chờ đợi thôi.

Một ngày này, theo thường lệ Doanh Thừa Phong với Bá Vương thương kết nối, tuy khoảng cách giữa hai bên khá xa nhưng mối liên hệ lẫn nhau lại dường như là so với trước càng lúc càng mật thiết.

Doanh Thừa Phong thậm chí đang có một cảm giác như vậy, đó chính là Bá Vương thương luôn ở bên hắn chỉ cần hắn khẽ vươn tay thì có thể cầm trên tay cái hung binh có một không hai này.

Đương nhiên, đây chỉ là một loại cảm giác sai lầm. Lực lượng tinh thần của hắn cho dù là cường mạnh hơn nữa thậm chí đạt tới trình độ Hoàng Kim cảnh cũng tuyệt đối không có khả năng ở khoảng cách xa như thế đem Bá Vương thương triệu tập lại đây.

Linh Vũ giả quả thực là đồng giai vô địch nhưng cũng không phải là không gì không làm được.

Sau khi kết nối, Doanh Thừa Phong an tâm yên ổn tu luyện tiếp rồi.

Cho dù là trong hoàn cảnh cổ chiến trường này, hắn cũng không bao giờ buông lỏng yêu cầu đối với bản thân, vì hắn biết, thế giới linh đạo là một thế giới tàn khốc. Nếu nói hắn không đủ năng lực lớn mạnh, bất cứ lúc nào đều có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Trước khi tu luyện, Doanh Thừa Phong như thường lệ đem sói con phóng kích ra ngoài. Khi có lũ tiểu tử này trinh thám xung quanh, Doanh Thừa Phong tin tưởng nhất định sẽ không có người nào có thể lén lút đến bên cạnh hắn được.

Chân khí trong người chuyển động, Nhất Khí Hỗn Nguyên Công chảy xuôi mãnh liệt trong người hắn.

Xung quanh hắn, một đạo ánh sáng lờ mờ như ẩn như hiện, đây là chân khí của Bạch Ngân cảnh khi đạt tới tiêu chuẩn cấp cao mới có thể phát kích ra màu sắc như vậy.

Chân khí của Doanh Thừa Phong khi tiến vào cấp Bạch Ngân cảnh thời gian không dài, có thể nói là tương đối ngắn ngủi.

Nhưng sau khi hắn tiến nhập cổ chiến trường, sử dụng Bá Vương thương chém giết được một vị linh sư cao cấp Bạch Ngân cảnh khiến chân khí hấp thu và chuyển hoán tương đối khổng lồ. Lại xuyên qua ao máu trong mật thất mà chân khí đạt được rất nhiều.

Tuy thời gian đó không dài nhưng chỗ tốt hắn nhận được lại không gì so sánh được.

Huyết dịch trong ao máu đối với người luyện võ cấp bậc này như hắn mà nói, quả thực có thể gọi là thần huyết.

Giống như một kẻ luyện võ cấp võ sỹ bỗng nhiên sử dụng được một viên tuyên dương đan vậy.

Tuy nhiên chỗ nguy hiểm mà kẻ luyện võ này gặp phải là do không chịu được sức công phá của thuốc mà tử vong, nhưng nếu may mắn gắng gượng không chết vượt qua của ải này, như vậy dược lực mãnh liệt này sẽ mang đến cho hắn điều tốt khó mà tưởng tượng được.

Doanh Thừa Phong khi trước ao máu lấy nghị lực vô thượng mà buông tay vừa đúng lúc là tránh được một mạng rồi.

Lúc này chính là lúc hắn hưởng thụ chỗ tốt mà lực lượng huyết dịch kia mang lại

Dưới sự phụ trợ của Nhất Khí Hỗn Nguyên Công, từng điểm từng điểm hùng mạnh này sáp nhập lên người hắn, nhập vào đan điền khiến chân khí hắn đạt được tiến bộ nhảy vọt.

Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, cuối cùng thu công mà đứng lên.

Đảo mắt một vòng, Doanh Thừa Phong cúi đầu hướng đến cánh tay của mình.

Ánh mắt của hắn đột ngột trở nên có chút kỳ quái.

Một luồng chân khí trong người chuyển động từ từ đưa tới trong cánh tay, kế tiếp là một cảnh tượng có chút khiến kinh thế hãi tục đấy.

Cánh tay hắn không ngờ là phình ra với tốc độ cực nhanh, giống như là bóng da đầy khí phồng lên gấp mấy lần rồi.

Cánh tay này, bất luận nhìn từ góc độ nào đều đã không là cánh tay con người nữa rồi.

Nhất Khí Hỗn Nguyên Bạo. Môn tuyệt kỹ Lưỡng bại câu thương này rốt cuộc đã được hắn tu luyện có chút thành công rồi.

Đương nhiên, với năng lực hiện giờ của Doanh Thừa Phong, cho dù là chân khí vận động toàn thân cũng chỉ có thể nổ tung một cánh tay của mình. Khoảng cách đến mức có thể đem toàn thân làm thành một quả tạc đạn nổ tung còn cần một quảng đường rất xa phải đi.

Có thể coi như là như thế, đây cũng là một tiến bộ cực lớn rồi.

Lúc này, từ trên người Doanh Thừa Phong phóng kích ra một luồng khí thế và uy áp khổng lồ

Cho dù là có Hoàng Kim cảnh ở đây cũng sẽ bị luồng khí tức này áp chế mà không dám đối địch với Doanh Thừa Phong

Nhất Khí Hỗn Nguyên Bạo chính là thủ đoạn "được ăn cả, ngã về không", một khi thi triển ra thì không phân biệt sống chết nữa. Kỹ thuật bí hiểm này là sinh ra khí tức hung bạo, tự nhiên có thể vượt xa bình thường rồi.

Nhìn cánh tay của mình, ánh mắt Doanh Thừa Phong đã kỳ dị cổ quái lại càng cổ quái hơn.

Uy năng của môn bí pháp này cho dù là lớn hơn nữa 10 lần, hắn cũng không hy vọng sẽ có một ngày nào đó thi triển ra

Khẽ thở dài một tiếng, chân khí trong người Doanh Thừa Phong chậm rãi ổn định lại, cánh tay cũng dần dần khôi phục bình thường. Theo sau, tay hắn vừa sờ từ trong ngực lấy ra một vật

Đây là một bức tượng người gỗ, có đầu, thân và tứ chi.

Tuy kỹ thuật điêu khắc người rõ ràng không tinh xảo, bức tượng người này được tạc hình thù mập mạp không thể tả được.

Nhưng, điều này cũng không ảnh hưởng đến luồng khí tức sinh mệnh khổng lồ nhộn nhạo trên thân bức tượng gỗ.

Linh khí Cửu Mệnh Miêu, đây chính là linh khí Cửu Mệnh Miêu Doanh Thừa Phong mấy ngày này dựa theo phương pháp nói rõ trong Ngọc Thạch Tháp truyền thừa chế luyện mà thành rồi.

Chế luyện ra vật này kỳ thực không dễ dàng.

Theo sự suy đoán của Trí Linh, nếu dựa theo cách chế luyện thông thường, không đủ một năm rưỡi đừng mơ tưởng có chút thành tựu được.

Nhưng, trên người Doanh Thừa Phong lại đang có một vật báu.

Thân chủ của cây sinh mạng.

Độ quý của thứ này vượt xa dự liệu của hắn, trong các loại phương pháp luyện chế vốn ghi chép trong Ngọc Thạch Tháp truyền thừa kia duy nhất chỉ có sử dụng vật này, mới không cần bất kỳ tài liệu phụ trợ thì có thể dễ dàng luyện chế thành công.

Đương nhiên, luyện chế linh khí Cửu Mệnh Miêu mà sử dụng thân chủ của cây sinh mạng đơn thuần đó là một sự lãng phí rất lớn.

Ngoài tên bại gia chi tử Doanh Thừa Phong sợ là cũng không có người nào khác cam lòng lãng phí của trời như vậy

Nhưng Doanh Thừa Phong không hề hối hận vì giờ phút này, thân chủ cây sinh mạng trên người hắn rất lớn, cho dù là từ trong khoét một lỗ rồi tiến hành điêu khắc cũng chỉ là "chín trâu mất một sợi lông" mà thôi.

Dưới hoàn cảnh ác hiểm trong cổ chiến trường như thế đối với bản thân, bất kỳ thứ gì có thể chuyển hóa thành sức chiến đấu đều sẽ được hắn sử dụng một cách triệt để.

Đang nhìn bức tượng gỗ trong tay, Doanh Thừa Phong liền đem áp vào trán.

Một lát sau, bức tượng gỗ kia chợt lóe ra ánh hào quang, không ngờ là sau đó lại biến mất hút rồi.

Mà cũng trong lúc này, trong đầu Doanh Thừa Phong, không ngờ lần nữa xuất hiện thêm một con rối. Con rối này lặng lẽ đứng bên cạnh con rối thế thân, giống như là một đôi song sinh bảo hộ cho tính mạng của hắn.

Thở một hơi thật dài, Doanh Thừa Phong nở nụ cười hài lòng.

Sau khi có vật này, thực lực của hắn không còn nghi ngờ là nâng cao thêm một tầng rồi, cho dù là Bá Vương thương hấp thụ huyết dịch hoàn tất, hắn cũng lớn gan xâm nhập sâu đến tận cùng trong đó rồi.

Nhưng mà, chính trong thời khác này, Doanh Thừa Phong lại thấy nao nao.

Hắn đột nhiên đứng dậy, hai mắt sáng ngời nhìn về một nơi

Ở nơi đó, vốn có một con sói con đang ẩn nấp, nhưng lúc này tin tức từ con sói này đã hoàn toàn bị đứt đoạn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.