Tạo Thần

Chương 459: Thần hiệu



- Oanh, oanh, oanh

Trong đầu, nơi không người nào có thể tiếp xúc được đó lại giống như đang nổi lên một cơn sóng gió động trời. Khi tâm niệm Doanh Thừa Phong chuyển động thì lực lượng tinh thần khổng lồ đó đã phát ra mênh mông rồi, mang theo cho hắn niềm vui bất ngờ rất lớn.

Tuy Doanh Thừa Phong biết, Ngưng Thần Đan thần kỳ như vậy khẳng định là hiệu lực phi phàm nhưng có thể đạt tới trình độ này vẫn là lần đầu đấy.

Cảm nhận được lực lượng tinh thần thân thiết, điên cuồng, sắc mặt Doanh Thừa Phong vô cùng ngạc nhiên, vui mừng.

Ngưng Thần Đan, quả nhiên là đan dược thần kỳ, không ngờ làm ra hiệu dụng không thể tin nổi như vậy.

Bước đầu tính toán, chân khí của hắn không ngờ thăng lên nhiều hơn 3 thành (30%) rồi.

Nếu dựa vào tốc độ thăng tiến như vậy, chỉ cần hắn nuốt thêm hai viên Ngưng Thần Đan, chẳng phải là sẽ đạt tới đỉnh cao Bạch Ngân cảnh sao, khoảng cách trình độ Bạch Ngân Đại Thành với Hoàng Kim cảnh chỉ kém có một bước nữa thôi.

Đương nhiên, hiệu dụng kinh người của đan dược này đừng nói là không phải ai cũng có thể chịu đựng đau nhức đó, coi như là về sau lực lượng tinh thần đột ngột gia tăng nếu không xử lý kịp đều sẽ gặp kết cục nguy hiểm.

Hắn thậm chí có một cảm giác, đó chính là đan dược này là bảo vật chuyên dùng cho cao thủ Hoàng Kim cảnh mà không phải là cho hắn sử dụng.

Doanh Thừa Phong quả thực đoán không sai. Đan dược này từ thời viễn cổ chính là đan dược chủ yếu của cao thủ Hoàng Kim cảnh, chỉ có điều là theo cổ tịch đã lưu lạc thì đan dược này đã không còn thấy trong nhân gian nữa, mà khi nó xuất hiện lần nữa càng không có mấy người biết rõ được.

Còn như Đan Lô Khí Linh thì là chỉ biết luyện chế đan dược, đối với việc khác hết thảy đều không quan tâm, Doanh Thừa Phong đương nhiên cũng không biết rõ nội tình được.

Cũng may thực lực hắn rất cao, vượt xa cao thủ bình thường đồng cấp, ngay cả năng lực chịu đựng cũng bởi vì đang có sự trợ giúp của Trí Linh mà cao lên một bậc.

Cho nên, hắn mới có thể tiếp tục giữ vững được.

Nhưng, đan dược này công kích đối với hắn là rất lớn. Sau khi nuốt một viên, tất nhiên cần phải cách mười ngày nửa tháng thậm chí là thời gian càng lâu mới có thể nuốt và luyện hóa viên đan dược tiếp theo được.

Cảm nhận kỹ càng biến đổi to lớn trong cơ thể, đôi chân mày hắn đột nhiên nhớn lên, kinh ngạc nhìn về phía cửa lớn của gian phòng

Nơi đó đang có người nhẹ nhàng mài cửa phòng, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Doanh Thừa Phong thoáng có một chút cảm ứng, không khỏi trở nên kinh ngạc. Người ở ngoài cửa không ngờ là một vị võ sư Hắc Thiết cảnh không quen biết.

Chả trách người này đặc biệt cẩn thận như vậy bởi vì y căn bản không dám chọc giận cao thủ Bạch Ngân cảnh như Doanh Thừa Phong vậy.

Do dự một lát Doanh Thừa Phong vẫn tiến lên phía trước, nhẹ nhàng mở cửa.

Tên cao thủ Hắc Thiết cảnh kia là một Đại Hán chừng 30 tuổi, vừa nhìn thấy dung mạo Doanh Thừa Phong không khỏi có chút ngẩn ra. Dễ nhận thấy y nghĩ không ra người có tư cách ở trong căn phòng như vậy không ngờ lại trẻ tuổi như thế.

Doanh Thừa Phong trầm sắc mặt nói. - Có chuyện gì?

Người nọ vội vàng khom lưng, thành thật mà nói - Tại hạ là một trong những quản sự nhà trọ, phụng lệnh đến truyền đạt một thông tin. Y dùng lại một chút, rồi dồn dập nói - Giao Dịch Hội kỳ đầu tháng 3 của bản điếm sắp bắt đầu, không biết tiền vị các hạ kia có hứng thú tham gia không?

Y vốn muốn xưng hô tiền bối nhưng dung mạo của Doanh Thừa Phong thực sự là quá trẻ cho nên hai chữ tiền bối bất luận thế nào cũng nói không ra mà tạm thời gọi là "Các hạ" đấy.

Trong lòng Doanh Thừa Phong có chút xao động, nói - Giao Dịch Hội kỳ đầu tháng ba ư.

- Vâng Người đàn ông trung niên kia nghiêm nghị nói.

- Các vị tiền bối tới từ nhiều Linh Vực cho nên trong Giao Dịch Hội không chỉ có thể nhìn thấy đặc sản của cổ chiến trường mà còn ngay cả vật phẩm đặc thù độc nhất của các Đại Linh Vực cũng sẽ xuất hiện.

Doanh Thừa Phong sớm đã biết rõ, trong thiên hạ không chỉ có một Linh Vực, ngoài Linh Vực hắn ở ra, Linh Vực khác cao thủ tầng tầng lớp lớp, ngươi tài vô số.

Mà mấy cái nhà trọ trong cổ chiến trường nghe nói chính là mấy Linh Vực chung sức dựng nên đấy.

Cho nên, nơi đây mới có bối cảnh và thế lực to lớn như vậy, ngay cả cao thủ Tử Kim cảnh cũng không dám dễ dàng đả thương người ở đây.

Đến trước mặt vị võ giả Hắc Thiết cảnh này, y không phải là tiến nhập tu luyện cổ chiến trường mà là ở đây làm bồi bàn phục vụ cho cường nhân các lộ mà thôi.

Nhìn Doanh Thừa Phong trầm ngâm không nói, người đó cũng không dám hối thúc, chi có điều hai tay buông lõng, lẳng lặng chờ đợi.

Ở đây, cao thủ quả thực không dám tùy ý đánh giết kẻ yếu nhưng nếu bản thân kẻ yếu hơn không thức thời đắc tội với cường nhân, vì vậy bị hung hăng giáo huấn một trận cũng không có người can thiệp đâu.

Sau một lát, Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói - Cũng được, đã có sự kiện lớn như thế, ta cũng muốn mở rộng tầm mắt.

Ngườ nọ thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng từ phía sau lấy ra một cái bao nói.

- Một khi đã như vậy, xin các hạ 3 ngày sau mặc bộ trang sức này tiến nhập nhà trọ trong nội viện. Tôi đợi đại giá của ngài, cũng chúc ngài có thu hoạch trong Giao Dịch Hội

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, khoát tay áo, khiến người nọ không dám lưu lại lâu, chậm rãi thối lui.

Đưa ánh mắt nhìn quanh một vòng, nhà trọ này chiếm đất rất rộng trong cổ chiến trường, riêng căn phòng đơn sơ nhất bên ngoài cũng có nhiều trên mấy ngàn bộ rồi.

Linh Đạo Thế Giới là một thế giới nghiêm ngặt, có nhiều thực lực mạnh mẽ thì sẽ có nhiều đãi ngộ tốt.

Một số cao thủ Bạch Ngân cảnh bọn họ nếu ở trong các Linh Vực đều có vô số người tranh nhau hầu hạ nhưng tới đây lại chỉ có thể được phân phối một gian hai phòng thôi. Ngoài đồ ăn hàng ngày miễn phí ra thì lại cũng không có bất kỳ ưu đãi nào, cho dù là muốn tìm một tôi tớ hầu hạ cũng không có khả năng.

Đây chính là Cổ chiến trường, người tiến nhập nơi đây không phải hưởng thụ mà là tự thân tôi luyện, tranh thủ tấn thăng lên đấy.

Ánh mắt hướng về phía xa xa, trong nội bộ quán trọ, còn có nơi ở của Hoàng Kim cảnh và Tử Kim cảnh, tuy không biết hoàn cảnh trong đó thế nào nhưng khẳng định là tốt hơn nhiều so với nơi này.

- Ha ha, huynh đài thật là trẻ quá. Đột nhiên một đạo tiếng cười sang sảng từ phía xa truyền tới. - Thế nào, huynh đài bắt đầu nghĩ đến bên trong kia rồi ư.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình quay đầu nhìn lại, một người đàn ông trong bộ dạng văn sỹ khoảng 30 tuổi đang phe phẩy quạt xếp, vẻ mặt tươi cười nhìn mình.

Mặt hắn lộ vẻ mỉm cười, nói - Các hạ cứ đùa rồi, nơi đó có thể là chỗ ở của các vị tiền bối Hoàng Kim cảnh, Tử Kim cảnh, tại hạ lại dám dễ dàng mơ tưởng sao.

Người đàn ông kia chậm rãi mà bước tới trước mặt hắn.

Tuy Doanh Thừa Phong biết trong này cơ bản không có khả năng xảy ra quyết đấu đồng cấp nhưng vẫn còn thói quen đề cao cảnh giác.

Người kia phản ứng sắc bén tương tự, gã khẽ mỉm cười nói. - Huynh đài không cần để tâm, tại hạ Dư Tuệ Lượng, khi nhìn thấy huynh đài vốn đã có cảm giác thân quen, cũng không hề có ác ý.

Doanh Thừa Phong bên ngoài có vẻ buông lỏng, nói - Dư huynh thứ lỗi, tiểu đệ Doanh Thừa Phong vừa từ trong di tích nào đó tới, thói quen tự nhiên rồi.

- Ha ha. Dư Tuệ Luợng cười dài nói - Tìm kiếm trong di tích đương nhiên cần hết sức chăm chú, không được chút lơ là, phản ứng của Doanh huynh rất bình thường mà. Gã than nhẹ một tiếng, có phần đáng tiếc nói - Đáng tiếc, chúng ta chỉ là Bạch Ngân cảnh, nếu nói Tử Kim cảnh thì không cần chú ý cẩn thận như vậy.

Doanh Thừa Phong sửng sốt, không kìm nổi cười nói. - Dư huynh nói rất đúng, chỉ là muốn thăng lên Tử Kim cảnh thật không biết phải năm nào tháng nào rồi, mà còn Hắn khẽ lắc đầu nói - Cho dù là toàn tâm tu luyện cũng không phải mỗi người đều có thể có cơ duyên này đâu.

Dư Tuệ Lượng trước là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói - Đối với ta mà nói, Tử Kim cảnh chẳng qua là ảo vọng nhưng đối với Doanh huynh mà nói lại là rất có triển vọng đấy.

Doanh Thừa Phong liên tục xua tay, nói - Dư huynh quá khen.

Tuy trong lòng hắn cũng đồng ý với lời nói của đối phương nhưng thế nào cũng không ra vẻ thừa nhận.

Dư Tuệ Lượng nghiêm túc nói. - Dư mỗ không có sở trường khác nhưng phương diện Tướng nhân lại có chút sở trường đấy. Doanh huynh trẻ tuổi như vậy không ngờ có thể thăng lên tới Bạch Ngân cảnh, ha ha, sau này trong đám Tử Kim cảnh nhất định có tên ngươi đấy.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, thuận miệng nói vài câu khiêm tốn.

Dư Tuệ Lượng quay đầu qua nói - Lúc đầu khi xây dựng nhà trọ cố ý làm ra bộ dạng như vậy chính là khiến Võ giả Linh sư Bạch Ngân cảnh ta có lòng ngưỡng vọng đối với Hoàng Kim cảnh, nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm hôm thượng vị. Haha, Dư mỗ tới cổ chiến trường đã 3 năm, mỗi lần nhìn tới trong đó đều không kìm nổi lòng ngưỡng mộ, đố kỵ đấy.

Doanh Thừa Phong ánh mắt nháy lên vài cái, nhoẻn miệng cười.

Dư Tuệ Lượng này ngược lại là một cao thủ ngoại giao, trong thời gian ngắn ngủi, hai ngươi bọn họ đã trở nên thân thiết rồi.

Đương nhiên đây chỉ là hiểu rõ bên ngoài thôi, trong lòng mỗi người nhất định đang ôm vài phần cảnh giác, dè dặt đấy.

Khoát tay áo, Dư Tuệ Lượng nói - Không nói nhiều lời, Doanh huynh đệ, ngươi lần đầu vào Cổ Chiến trường và tham gia Giao Dịch Hội nhỉ.

Doanh Thừa Phong do dự một chút, biết gã nhất định đã nghe cuộc đối thoại giữa mình với vị Hắc Thiết cảnh kia rồi.

Khẽ gật đầu, hắn nói - Không sai, Dư huynh có gì chỉ bảo.

Dư Tuệ Lượng nói - Chỉ bảo thì không dám nhận, chỉ có điều là người Dư mỗ trước đây có mời mấy vị bằng hữu chỉ muốn làm một cuộc Giao Dịch Hội nhỏ trước, không biết Doanh huynh có hứng thú không?

Tâm niệm Doanh Thừa Phong thay đổi rất nhanh cười nói - Nếu như Dư huynh có lời mời, tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh rồi.

Dư Tuệ Luợng mừng rỡ, hắn ước định thời gian rồi sau đó cáo từ rời đi.

Doanh Thừa Phong đi vào trong phòng, bịt kín cửa, nụ cười trên mặt hắn lập tức tiêu biến.

Dư Tuệ Lượng này nhất định là vừa hay gặp dịp, vì sao gã lại mời mình nhiệt tình, việc đó không biết được. Nhưng Doanh Thừa Phong lại biết, trong loại Giao Dịch Hội nhỏ này, khả năng xuất hiện tinh phẩm càng lớn, có lẽ hắn có thể ở đó tìm được cho mình thứ mong muốn

Mở cái bọc ra, bên trong có một bộ y phục màu đen. Bộ y phục này rộng thùng thình lại có một chiếc nón tre che lấp khuôn mặt.

Hắn lập tức nhớ tới bộ trang phục lần ở hầm ngầm của Linh Đạo Thánh Đường kia, xem ra hai cái này đều đang có chút giống nhau kỳ lạ.

Ngoài phục sức đặc thù ra còn có một phong thư, viết rõ ràng quy định trên Giao Dịch Hội.

Doanh Thừa Phong đọc qua một lần lập tức trong lòng hiểu rõ.

Hóa ra Giao Dich Hội này còn có chút khác so với Linh Đạo Thánh Đường kia.

Trầm ngâm một lát, Doanh Thừa Phong mở hai túi không gian ra, sửa sang một phen, lấy ra một số thứ quan trọng nhưng bản thân lại không có cách nào sử dụng.

Đương nhiên, vấn đề lai lịch của những thứ bảo vật đó hắn đều dấu kín rồi.

Những thứ đó đều không thể để lộ được, tuyệt đối không thể xử lý qua loa được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.