Hà Thành Thọ cười ha ha nói: - Lời nói của Doanh huynh thật là thẳng thắn, lão phu sẽ truyền lệnh về, cam đoan nội trong mười ngày sẽ mang cực quang băng từ đến, kính xin Doanh huynh chờ mấy ngày nữa.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói: - Được, tiểu đệ sẽ chờ trong nhà trọ mười ngày.
Mỹ phụ trung niên kia khẽ chuyển ánh mắt nói: - Doanh huynh, thiêp thân muốn Tô Đan Hồng, không biết có đồ vật gì ngươi xem vừa ý trong ghi chép ở đây không?
Nàng đưa một quyển sách tới, Doanh Thừa Phong xem qua một lát, cũng chỉ định một món vật phẩm trong đó.
Nếu như ở trong giao dịch bình thường, sau khi ước định xong thì hai bên sẽ có thời gian là một năm để tiến hành chuẩn bị, và một năm sau gặp lại là lúc bắt đầu giao dịch.
Nhưng lần này lại khác, Doanh Thừa Phong trực tiếp đem đồ vật này nọ tiến vào, đương nhiên đám người Hà Thành Thọ cũng hy vong giao dịch được tiến hành càng sớm càng tốt.
Tuy rằng làm như vậy có chút phá hư quy củ, nhưng đám người Dư Tuệ Lượng đều là vui vẻ mà nhìn, cũng không có người lấy chuyện nhỏ này đến đắc tội với Doanh Thừa Phong, Một lát sau, lại có hai người đạt thành hiệp nghị với Doanh Thừa Phong, chia ra hai lời hứa hẹn và vật phẩm đặc thù khác biệt, cùng ước định ngày giao dịch với Doanh Thừa Phong.
Mắt thấy không còn ai mở miệng, Doanh Thừa Phong sửa sang lại ba lô một chút, chri có điều, thái độ lúc này của mọi người lại có một ít chuyển biến tinh tế đối với hắn.
Lúc đầu Dư Tuệ Lượng mời Doanh Thừa Phong cũng không trông mong có thể đạt được ích lợi gì từ hắn. Dù sao thì tuổi đời của người này thật sự là quá trở, thấy thế nào cũng không giống người có nội tình thâm hậu. Chỉ có điều, vì hắn còn trẻ tuổi nên mới có tương lai vô hạn, Doanh Thừa Phong cũng chỉ muốn giao hảo với hắn thì ngày sau gặp lại mới tốt.
Nhưng từ thái độ của Băng Tuyết thượng nhân đối với hắn, cùng với việc biết được thân phận thợ rèn của hắn, còn có việc hắn lúc nào cũng mang theo gia sản liến khiến mọi người không ai có chút lòng khinh thường đối với hắn.
Cười ha ha, Dư Tuệ Lượng nói: - Doanh huynh, mọi người chúng ta nếu đã nói ra nhu cầu của mình. Chẳng lẽ huynh không cần bất kỳ cái gì hay sao?
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình nói - Thật ra thì tiểu đệ cần hai đồ vật, nhưng đều là tương đối hiếm thấy.
Dư Tuệ Lượng nhướn mày nòi: - Doanh huynh, mấy người chúng ta đều đến từ các Linh Vực khác nhau, vật phẩm ấy ở chỗ các ngươi rất quý trọng nhưng chưa chắc đã quý trọng ở Linh Vực khác. Hắn thâm ý sâu sắc nói: - Doanh huynh đừng ngại, cứ nói ra thử xem, cứ coi như là kết thiện duyên cũng tốt.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, cảm kích nhìn hắn một cái, nói: - Tại hạ cần hai loại thảo dược, theo thứ tự là Thuyên Tâm hoa và Di Thiên Lộ Thủy.
Và người trao đổi ánh mắt với nhau, phần lớn đều cảm thấy nghi hoặc.
Mày của mỹ phụ trung niên kia hơi nhăn lại nói: - Thiên Tâm hoa thì thiếp thân đã từng nghe nói, đúng là vật vô cùng hiếm thấy. Nhưng Di Thiên Lộ Thủy là cái gì vậy, kính xin Doanh huynh nói cho biết.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười nói: - Di Thiên Lộ Thủy là tên của một loại chất lỏng đặc thù được sinh ra trên thân cây Di Thiên, chỉ cần dùng đao cắt vỏ cây thì sẽ có chất lỏng chảy ra, cho nên có tên là Di Thiên Lộ Thủy.
Mọi người đều gật đầu, nhưng cũng không có người trả lời.
Có lẽ bọn họ thật sự chưa từng nghe nói qua, cũng có lẽ bọn họ biết tung tích của vật ấy, nhưng là vì vô cùng quý báu, hoặc là không thể nhớ đến nên mới ngậm miệng không nói.
Doanh Thừa Phong cũng không thất vọng, hắn đã sớm biết hai loại dược liệu này vô cùng quý báu, cho nên cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Nhưng, sau một lúc trầm tư, Dư Tuệ Lượng đột nhiên nói: - Doanh huynh, tại hạ có biết được một chút về tung tích của Di Thiên Lộ Thủy.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong chợt phát sáng lên, Đan Lô Khí Linh đã từng cho hắn vài phương thuốc, trong đó có một loại đan dược được gọi là Di Thiên linh đan, có tác dụng kỳ diệu không thể tưởng tượng được.
Mà trong túi không gian của hắn đã có được gần đủ dược thảo để luyện chế viên thuốc này, chỉ còn thiếu mỗi dược thảo chính là Di Thiên Lộ Thủy mà thôi.
Nếu như hắn có thể thu được Di Thiên Lộ Thủy, như vậy có thể lập tức khai lò luyện đan. Mà đặc tính của thuốc này đã sớm khiến hắn thèm chảy nước miếng rồi.
Hắn hít sâu một hơi nói: - Dư huynh có chắc là vật đó không?
Dư Tuệ Lượng khẽ mỉm cười nói: - Doanh huynh, nếu tại hạ có thể xuất ra vật đó thì ngươi có năng lực xuất ra cái gì?
Trong tay người khác đều có được một quyển sách, duy chỉ có Doanh Thừa Phong lại không có nên Dư Tuệ Lượng liền trực tiếp hỏi thẳng.
Doanh Thừa Phong chần chừ một chút, thật ra vật phẩm hắn chuẩn bị lấy ra trao đổi đều ở trong bao. Nhưng, nếu Dư Tuệ Lượng đã hỏi như vậy thì tất nhiên là hắn chướng mắt với những vật đó.
Trầm ngâm một lát, Doanh Thừa Phong nghĩ tới Di Thiên Lộ Thủy liền khiến tâm nóng như lửa, hắn chợt ngẩng đầu, nói: - Dư huynh, không phải ngươi muốn Ngưng Thần đan sao, tiểu đệ có thể nghĩ biện pháp.
- Cái gì? Mấ tiếng kinh hô gần như là không hẹn mà cùng vang lên.
Ngưng Thần đan, lúc trước Dư Tuệ Lượng đề cập đến bảo vật nhưng lại không ai dám hứa hẹn. Bởi vì tất cả mọi người đều biết viên thuốc này rất quý báu, đặc biệt là Băng Tuyệt thượng nhân đã từng đề cập đến, lúc Linh Sư Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao tấn công Hoàng Kim Cảnh, sau khi dùng viên thuốc này thì xác suất thành công sẽ tăng lên rất nhiều nên khiến mọi người đều rất quan tâm đến viên đan dược này.
Trong lòng bọn họ đều hạ quyết tâm, sau này nhất định phải lưu ý nhiều hơn, cho dù có may mắn lấy được viên thuốc này cũng tuyệt đối không lấy ra trao đổi, mà phải để lại để sau này mình dùng.
Suy cho cùng thì, bọn họ lưu luyến không muốn rời khỏi chiến trường Cổ là vì trong lòng đều có giấc mộng có thể tấn công lên Hoàng Kim Cảnh, chỉ cần có một tia khả năng thì bọn họ sẽ không từ bỏ.
Tuy rằng Băng Tuyệt thượng nhân đã từng nói viên thuốc này chỉ có tác dụng với Linh Sư, nhưng bọn họ là nhân vật bực nào chứ, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng như thế được. Cho nên giờ phút này nghe được Doanh Thừa Phong nói đến Ngưng Thần đan, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn qua.
Trên mặt của Doanh Thừa Phong mang theo nụ cười thản nhiên, hắn không hề lúng túng mà nói: - Có một vị trưởng bối đã từng ban thưởng cho tiểu đệ một viên Ngưng Thần đan, nếu như Dư huynh có thể xuất ra Di Thiên Lộ Thủy thì cho dù tiểu đệ có phải mang thứ mình yêu thích đem tặng cũng không vấn đề gì.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ thay đổi, một lát sau, hắn than nhẹ một tiếng, nói: - Doanh huynh, viên đan dược kia là do trưởng bối của ngươi ban ân, nhất định là chuẩn bị cho ngày sau ngươi tấn công lên Hoàng Kim Cảnh. Nếu Dư mỗ lấy viên thuốc này đi thì ngươi làm sao ăn nói với vị tiền bối kia? Tuy rằng hắn muốn thực hiện vụ giao dịch này, nhưng tuổi của Doanh Thừa Phong và cái vị bề trên đứng phía sau hắn lại khiến hắn do dự.
Kẻ này trẻ tuổi như vậy, không biết điều cũng là chuyện có thể lý giải, nhưng trưởng bối của hắn có thể bồi dưỡng được cường nhân như hắn thì tất nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Nếu như sau này gây ra ồn ào gì thì hắn sợ là mình sẽ chịu không nổi mất.
Doanh Thừa Phong kiêu ngạo nói: - Dư huynh cư syên tâm, nếu viên thuốc này đã thuộc về tiểu đệ thì cho dù tiểu đệ có xử lý thế nào cũng không ảnh hưởng gì cả. Hắn ngừng lại một chút, thần bí cười nói: - Lại nói, vị trưởng bối kia thật sự là rất ân sủng tiểu đệ, nếu như có thể ban thưởng một viên Ngưng Thần đan thì tất nhiên cũng sẽ có viên thứ hai.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
Thật không biết vị trưởng bối của tiểu tử này là nhân vật cỡ nào, dường như là ngay cả thần đan như thế cũng có thể tùy ý thu vào tay.
Hai hàng lông mày của Dư Tuệ Lượng khẽ nhảy lên, mỹ phụ trung niên kia cũng đột nhiên nói: - Doanh huynh, không biết ngoại trừ hai thảo dược kia thì ngươi còn muốn cái gì nữa không?
Ngụ ý của nàng vô cùng dễ hiểu, cũng có thể nói nàng muốn có viên linh đan này. Sắc mặt Dư Tuệ Lượng khẽ biến, tuy rằng bọn họ đều là bằng hữu nhưng trong chuyện này lại không dễ dàng nhường cho nhau được.
Biết rõ cơ hội sắp mất, hắn vội vàng nói: - Được, nếu Doanh huynh nói như thế thì tiểu đệ liền cung kính không bằng tuân mệnh. Hắn dừng lại một chút, vội vã nói: - Không biết Doanh huynh cần bao nhiêu Di Thiên Lộ Thủy?
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, hạ giọng nói ra một con số.
Thật ra hắn cũng là công phu sư tử ngoạn, số lượng nguyên liệu lớn thế này cũng đủ cho hắn luyện chế được Di Thiên Linh đan gấp mười lần rồi. Nhưng trên mặt của Doanh Thừa Phong lại lộ ra thần sắc như là trút được gánh nặng, lập tức nói: - Thành giao.
Thấy hắn lộ ra bộ dạng không chút lựa chọn khiến Doanh Thừa Phong âm thầm hối hận, xem ra số lượng mình muốn hơi ít.
Thật ra thì hai người bọn họ không hề biết, Di Thiên Lộ Thủy còn quý báu hơn Ngưng Thần đan rất nhiều. Chỉ có điều, trên thế giới này cũng không có nhiều người biết được công dụng của vật đó.
Trong gia tộc to lớn của Dư Tuệ Lượng quả thật có một cây kỳ thụ, bọn hắn chỉ là ngẫu nhiên lấy một ít chất lỏng ra để dùng pha trà mà thôi. Nước trà khi dùng loại chất lỏng này ngâm ra sẽ có mùi hương nồng đậm xông vào mũi, co một vài vị cường nhân đứng đầu trong môn có sở thích đặc biệt đối với cái này.
Nhưng Dư Tuệ Lượng có thể xác định, nếu mấy vị trưởng giả kia biết được có thể dùng vật ấy để đổi lấy Ngưng Thần đan thì sẽ từ bỏ hành vi xa xỉ lãng phí này ngay lập tức.
Trong lòng tính toán một chút, Doanh Thừa Phong nói: - Doanh huynh, hay là mười ngày sau chúng ta tiến hành giao dịch đi, không biết ý của huynh như thế nào?
Ngưng Thần đan không thể đem so với vật phẩm bình thường được, nếu không cầm trong tay thì hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy an tâm. Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói: - Được, ta ở chỗ này chờ ngươi mười ngày.
Dư Tuệ Lượng vui sướng gật đầu, đến lúc này thì loại tụ hội nhỏ này cũng kết thúc.
Đứng lên, Doanh Thừa Phong ôm quyền thi lễ với mọi người, xin phép cáo từ trước.
Đó cũng không phải tính tình của hắn kiêu căng, mà là bởi vì lúc này ánh mắt mọi người nhìn hắn đều có chút bí hiểm, khiến hắn có chút bất mãn.
Sau khi hắn rời đi, Băng Tuyệt thượng nhân đột nhiên ho nhẹ một tiếng nói: - Các vị, tại hạ còn một việc quên không nói. Đám người Dư Tuệ Lượng khẽ giật mình, nói: - Lãnh huynh có gì phân phó.
Băng Tuyệt thượng nhân chậm rãi lắc đầu nói: - Đừng nói chỉ bảo, chỉ là ta quên nói cho các vị biết lại lịch của Doanh huynh mà thôi. Hắn không nhanh không chậm nói: - Trong một cuộc hội họp lớn trong lãnh thổ, Hồng Hi Cương đã từng đánh một trận chiến với Doanh huynh, nhưng cuối cùng cũng là thảm bại mà quay về.
Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền xôn xao.
- Hồng huynh mà lại thua trong tay hắn sao? Lãnh huynh, ngươi có nói đùa không đấy? Doanh Thừa Phong tất nhiên là không có tiếng tăm gì trong chiến trường Cổ, nhưng Hồng Hi Cương lại là người có danh tiếng hàng đầu ở trong cường nhân Bạch Ngân Cảnh, mọi người ở đây không ai dám nói là đã thắng được hắn.
Băng Tuyệt thượng nhân lãnh đạm nói: - Doanh huynh không chỉ là một vị Đoán Tạo sư (thợ rèn), hơn nữa còn là một vị Linh vũ giả, ha ha, ngay cả chân nhân Linh Tháp đều vô cùng coi trọng hắn, các ngươi cảm thấy tiểu đệ có nói giỡn hay không?
Tất cả mọi người đều im lặng, trong lòng đều xuất hiện chân nhân Linh Tháp thanh danh hiển hách, ngay lập tức liền có mấy người từ bỏ ý niệm không tốt trong đầu.
Chân nhân Linh Tháp, hóa ra lão tiền bối trong miệng người kia lại là một cường nhân như vậy.
Bọn họ, và ngay cả thế lực đứng đằng sau bọn họ đều là tuyệt đối không thể trêu chọc nổi người này.