Tạo Thần

Chương 466: Giao dịch Tử kim



Giờ đám người Doanh Thừa Phong mới hiểu được vì sao ngay cả bảo vật như vậy mà người này cũng lấy ra bán đấu giá, hóa ra là còn có duyên cớ này.

Đúng như lời hắn nói, nếu hắn có truyền nhân tri kỷ thì bảo vật như vậy mười phần sẽ để dành cho hậu bối sử dụng. Nhưng nếu hắn chỉ có một mình, như vậy chỉ có thể đem chôn vật ấy cùng với mình, không bằng đem đi bán, nếu có thể có được một viên linh đan, may mắn tiến đến Tử Kim Cảnh thì sẽ sống thêm một thời gian nữa.

Tu luyện chi đạo thực ra chính là thuật trường sinh, tu vi cá nhân càng cao thì sẽ càng sống lâu.

Hơn nữa, theo như Doanh Thừa Phong biết, một khí thăng lên đến Tử Kim Cảnh thì thể chất cá nhân sẽ phát sinh một biến hóa vô cùng lớn, thời gian sống thậm chí có thể kéo dài lên gấp đôi.

Điểm này, chỉ cần nhìn vào Võ lão thời trước là có thể biết được một ít.

Hơn mười vị cường nhân Tử Kim Cảnh dưới đài liếc mắt nhìn nhau, gần như trong mắt mỗi người đều có ánh mắt nóng rực.

Nếu lời nói của vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh này không giả, vậy thì vật ấy rơi vào trong tay của bọn họ mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất.

Thực lực của Hoàng Kim Cảnh hơn xa so với Hoàng Kim Cảnh, tác dụng của mộ Tử Kim Cảnh trên chiến trường tuyệt đối là vô cùng quan trọng.

Một lão giả Tử Kim Cảnh mặt đỏ đứng lên, chậm rãi nói: - Lão phu muốn nghiệm chứng một chút, có được không?

Vị vũ giả Hoàng Kim Cảnh bịt mặt kia vội vàng nói: - Thỉnh tiền bối cứ tùy ý.

Lão già mặt đỏ vừa sải bước ra, lập tức đi tới trên đài cao, hắn cầm mặt kính lên lẳng lặng quan sát.

Tuy nhiên, hắn cũng không có kích phát uy năng của mặt kính mà là dùng bí pháp tiến hành dò xét. Một lúc lâu sau, hắn thở dài một hơi nói: - Đúng là thứ tốt, vật này lão phu muốn.

- Ha ha.

Dưới đài lập tức truyền đến một tiếng cười lạnh: - Khẩu khí của Điền huynh thật là lớn, đan dược ngươi lấy ra chưa chắc người ta để ý đến đâu.

Lão già mặt đỏ cũng không buồn bực, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: - Sở trường của lão phu chính là luyện đan, trong tay cũng có một viên Húc Thiên đan có tác dụng giúp cường nhân Hoàng Kim Cảnh thăng tiến. Ha ha, lão phu cũng không tin các người còn có thể lấy ra được đan dược tốt hơn.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động, hắn cũng từng nghe nói qua Húc Thiên đan, loại đan dược này là bảo vật chuyên cung cấp cho cường nhân Hoàng Kim Cảnh đánh sâu vào cảnh giới.

Nghe nói muốn luyện chế viên đan này thì nhất định phải thu thập vô số thiên tài địa bảo, hơn nữa phải hao hết tâm huyết mấy năm của một vị đan sư mới có thể luyện chế ra một viên đan dược. Cho nên giá của viên thuốc này rất cao, thậm chí là có tiền cũng không mua được.

Viên thuốc này vừa xuất hiện, sợ là không ai có thể cùng hắn tranh đoạt mặt kính này được.

Quả nhiên, thân thể vị Hoàng Kim Cảnh bịt mặt kia khẽ run lên, trong đôi mắt lập tức toát ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, hắn lập tức nói: - Nếu tiền bối đồng ý dùng Húc Thiên đan trao đối thì vãn bối nhất định sẽ hai tay dâng bảo vật này lên.

Lão già mặt đỏ đắc ý cười, lấy ra một bình ngọc trong lòng, nói: - Vận khí của tiểu tử ngươi không tệ, lần trước lão khai lò luyện chế Húc Thiên đan còn có một viên trữ hàng, nếu không thì ngươi có muốn cũng không biết tìm ở đâu.

Người bịt mặt Hoàng Kim Cảnh nhận lấy bình ngọc, cẩn thận mở ra kiểm tra một lần, thận trọng bỏ vào trong ngực. Sau đó khom người thật sâu với lão già mặt đỏ, tiếp đó liền nhấc chân lập tức rời đi.

Không ai bất mãn đối với việc hắn rời đi, khi hắn lấy bảo vật ra và hoàn thành trao đổi thì hắn đã đánh mất tư cách tiếp tục tham gia loại giao dịch này. Chỉ có diều, nếu như hắn không muốn rời đi thì cũng sẽ không có người bắt ép.

Lão già mặt đỏ hạ đài, cầm mặt kính vuốt vuốt.

Các cường nhân Tử Kim Cảnh còn lại đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, nhưng không có người nghĩ muốn tới cướp đoạt vật ấy với hắn.

Bởi vì lão già mặt đỏ này chính là một vị đan sư bậc thầy, không ai nguyện ý đắc tội với nhân vật như vậy, cho dù là cường nhân có thực lực vượt qua hắn cũng sẽ không vì một linh khí có chút đặc thù mà làm ra hành vi như thế.

Tiếp theo người chủ trì liền mời người thứ hai lên đài.

Tuy hắn lấy ra vật gì đó cũng là kỳ trân, nhưng không thể so sánh được với mặt kính của người thứ nhất. Tuy nhiên vẫn bị một vị cường nhân Tử Kim Cảnh nhìn trúng mà thu lấy.

Doanh Thừa Phong ở phía dưới âm thầm quan sát, hắn liền cảm thấy không thôi.

Mỗi một cường nhân Tử Kim Cảnh quả nhiên đều rất nhiều của cái, sâu không thể lường được.

Mà điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là trên người tất cả các cường nhân Tử Kim Cảnh đều có túi không gian.

Trên người của bọn họ nhìn qua hoàn toàn không có vật dư thừa, nhưng khi cần dùng đều lấy từ hông, thỉnh thoảng là từ trong lòng lấy ra nhiều túi không gian kiểu dáng khác nhau, vầ lấy ra vật bọn họ cần.

Doanh Thừa Phong nghĩ tới Võ lão, trong lòng liền có chút hiểu rõ.

Có lẽ, sau khi tu vi đạt tới Tử Kim Cảnh thì việc đạt được một túi không gian cũng không phải là việc gì khó đối với họ.

Bỗng nhiên, người chủ trì trên đài cao hướng về phía Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, nói: - Mời các hạ lên đài đưa vật phẩm của ngươi ra.

Doanh Thừa Phong vội vàng kiềm chế tinh thần, chậm rãi đi lên đài cao.

Hắn lấy bình ngọc từ trong lòng ra, lẳng lặng đặt ở trong một cái mân có đặt lụa đỏ, sau đó giảm thấp âm thanh, dùng giọng nói có chút khàn khàn nói: - Trong lúc vô ý tại hạ đã chiếm được một viên đan dược, xin mời các vị tiền bối giám định và thưởng thức một chút.

- Đan dược. Một vị cường nhân Tử Kim Cảnh bật cười nói: - Điền huynh, nếu luận về đan đạo ở nơi này thì ngươi tuyệt đối là đệ nhất rồi. Hay là ngươi lên xem một chút đi.

Trong lời nói của hắn lộ ra hương vị trêu đùa, nhưng lão già mặt đỏ lại không hề tức giận mà thu lại mặt kính rồi đi lên đài.

Thản nhiên liếc mắt nhìn Doanh Thừa Phong một cái, lão già mặt đỏ tùy ý nói: - Đan dược của ngươi hẳn là đã được chuyên gia giám định kiểm tra, cho nên mới có tư cách đi lên. Tuy nhiên, ngươi không nên cao hứng quá sớm, bảo bối trong mắt các ngươi có lẽ chỉ là hạng hai trong mắt ta mà thôi.

Doanh Thừa Phong cúi thấp đầu xuống, hắn biết rõ sự lợi hại của cường nhân Tử Kim Cảnh.

Đối phương chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu cao thấp nông cạn tu vi của hắn, ở trước mặt người như thế này, biện pháp duy nhất chính là khiêm tốn, khiêm tốn, lại khiêm tốn, tốt nhất là không thể khiến bọn họ chú ý.

Lão già mặt đỏ mở nắp bình ra, ánh mắt của hắn khẽ nhíu lại.

Sau đó, trong miệng của hắn phát ra một tiếng kinh dị, cặp mắt vốn có chút phân tán kia lập tức trở nên ngưng tụ.

Vẻ mặt biến hóa này của hắn tất nhiên không thể gạt được mọi người phía dưới. Một người gọi to: - Điền huynh, đó là linh đan gì vậy, nhanh nói ra đi.

Lão già mặ đỏ khoát tay áo, bỏ mặc tiếng kêu ở phía dưới. Hắn thật cẩn thận đổ đan dược ra, lắc lư vài cái trong lòng bàn tay, hít thật sâu mùi thuốc, rốt cục hưng phấn nói: - Ngưng Thần đan, không ngờ lại là Ngưng Thần đan.

Mấy vị cường nhân Tử Kim Cảnh phía dưới đều ngẩn ra. Có mấy người khẽ lắc đầu, dường như là có chút thất vọng. Cũng có mấy người lộ ra vẻ mặt do dự, nhưng không ai lộ ra vẻ nhất định phải có viên đan dược này.

Doanh Thừa Phong nhìn thấy thế liền cảm thấy tiếc nuối.

Tuy nhiên đây mới là biểu hiện bình thường, Ngưng Thần đan đối với cường nhân Bạch Ngân Cảnh, thậm chí là cường nhân Hoàng Kim Cảnh đều có lực hấp dẫn cực lớn. Nhưng đối với cường nhân Tử Kim Cảnh thì lực hấp dẫn của loại này lại giảm đi rất nhiều.

Tuy cường nhân Tử Kim Cảnh nơi này và Hứa Đô biết rằng viên thuốc này có thể nâng cao phẩm chất ý chí, nhưng có thể thăng đến Tử Kim Cảnh thì đều là hạng người có ý chí cứng cỏi. Viên thuốc này có lẽ có ích với bọn họ, nhưng tuyệt đối không phải là vật không thể thiếu.

Vì vậy nên một viên đan dược, chỉ sợ là không có nhiều người nguyện ý trả một cái giá quá lớn.

Đương nhiên, nếu lấy được viên thuốc này, lưu lại cho người nổi bật trong hậu nhân dùng cũng là một lựa chọn tốt.

Nhưng mà, ngay lúc Doanh Thừa Phong nghĩ đến viên thuốc này không được hoan nghênh, vị lão già mặt đỏ kia lại cẩn thận cầm viên đan dược, nói: - Tiểu tử kia. Ta muốn viên đan dược này, ngươi cần gì cứ nói đi.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, không thể tin được người cảm thấy hứng thú nhất với viên thuốc này lại là một đan sư.

- Điền huynh, ngươi muốn viên thuốc này làm gì vậy? Một vị cường nhân Tử Kim Cảnh ở phía dưới có chút bất mãn nói: - Viên thuốc này cũng không trợ giúp gì lớn đối với chúng ta, không bằng đưa viên thuốc này cho lão phu đi.

Lão già mặt đỏ liếc mắt, nói: - Ngươi cũng biết viên thuốc này có giá trị không lớn, vì sao còn muốn đoạt lấy chứ?

Người nọ trầm giọng nói: - Một hậu bối của lão phu đã tu luyện tới Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao, lão phu đã vì hắn mà chuẩn bị xong Ngưng Thần đan, nếu có thêm viên Ngưng Thần đan này thì cơ hội hắn thăng lên Tử Kim Cảnh sẽ lớn hơn một chút.

Lão già mặt đỏ hừ lạnh một tiếng, nói: - Viên thuốc này rơi vào trong tay các ngươi, các ngươi sẽ chỉ biết ăn thôi, ha ha.

Nghe được hắn oán giận, tất cả mọi người đều mỉm cười.

Đan dược tất nhiên là lấy để ăn, nếu như không thể ăn thì sao có nhiều ngươi khát câu đối với cái này như thế chứ.

Sắc mặt người nọ trở nên hồng, nói: - Không ăn thì còn thế nào nữa?

Lão già mặt đỏ cười ha ha, nói: - Nếu viên thuốc này rơi vào trong tay lão phu, đương nhiên ta sẽ cẩn thận nghiên cứu, nếu như có thể suy diễn ra phương thuốc thì ngày sau lão phu cũng có thể khai lò luyện đan rồi.

Tất cả mọi người đều hơi kinh hãi, tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại liền cảm thấy thoải mái.

Có thể nghĩ đến việc này, sợ là cũng chỉ có lão quái vật này mà thôi.

Lão già mặt đỏ đảo mắt một vòng, đột nhiên nói: - Tất cả mọi người đều biết, không phải Ngưng Thần đan không có mà là bị những nơi khác hoàn toàn chiếm đoạt, sẽ có rất ít viên có thể lưu lạc ra bên ngoài. Hừ, nếu lão phu có thể luyện ra viên thuộc này, đây sẽ là đại sự lớn bực nào đối với hậu bối, các ngươi nghĩ như thế nào?

Tất cả mọi người đều trầm mặc, không biết tại sao không ai phản bác lại những lời này của hắn.

Vị cường nhân Tử Kim Cảnh kia trầm tư một lát, đột nhiên nói: - Điền huynh, lần này lão phu không tranh đoạt cùng ngươi, nhưng nếu ngày sau ngươi đã luyện thành Ngưng Thần đan, nhớ rõ hàng năm phải bán cho ta một viên, thế nào?

Lão già mặt đỏ không chút lựa chọn nói: - Thành giao.

Nếu như hắn có thể luyện chế ra thì số lượng một viên một năm cũng không nhiều. Nhưng nếu không luyện chế ra thì hứa hẹn này cũng không cần thực hiện nữa, cho nên hắn đáp ứng cực kỳ sảng khoái, không hề mang tâm lý gánh nặng.

Quay đầu, hắn trầm giọng nói: - Ngươi cũng nghe được rồi, ha ha, nghĩ muốn cái gì thì cứ nói ra đi.

Doanh Thừa Phong cười khan một tiếng, nhưng trong lòng lại có chút hồ nghi.

Ở một số nơi khác còn có người có thể luyện chế ra Ngưng Thần đan sao?

Tuy nhiên, dưới ánh mắt hùng hổ của lão già mặt đỏ kia, Doanh Thừa Phong lập tức thu hồi tâm tư, liền nói ra một vài loại dược liệu đặc thù đã được chuẩn bị tốt.

Sắc mặt lão già mặt đỏ càng ngày càng đỏ, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Mặc dù viên thuốc này không tệ nhưng tuyệt đối không bì được so với giá trị của những cây cỏ thuốc này.

Trong lòng Doanh Thừa Phong mừng như điên, hắn vội vàng nói: - Tiền bối đã hiểu lầm rồi, vãn bối chỉ là yêu cầu muốn có được một hai vị trong số đó thôi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.