Bàn Long trấn vẫn náo nhiệt như xưa, người người nườm nượp bôn ba mang theo những hoàn cảnh và mục đích sống khác nhau bên trong tòa thành trấn này.
Đã ba tháng rồi, một lần nữa Doanh Thừa Phong mới trở lại tòa thành. Hắn thay đổi trang phục ban đầu, mang theo một chiếc hộp chữ nhật đi tới Bích Thủy Uyển.
Có lẽ tiểu nhị ở trong điếm đã sớm được dặn dò, cho nên khi Doanh Thừa Phong vừa bước vào Bích Thủy Uyển thì đã có người nhận ra hắn.
Dưới sự hướng dẫn của gã phục vụ cao cấp, hắn bước vào trong một gian nhã thất.
Chốc lát sau, hai vị “bằng hữu lâu năm vô cùng quen thuộc” Phương Hủy và Nguyên Bưu cơ hồ “giá lâm” cùng một lúc.
Mặc dù hai người đều là dân kinh doanh lọc lõi, nhưng lúc này trong mắt họ vẫn phải ánh lên vẻ khẩn trương lẫn vui mừng.
Thực ra, Doanh Thừa Phong đi chuyến này đã cách lần trước ba tháng, hơn nữa trong thời gian đó hắn lại bặt tăm. Cho dù thật lòng tin tưởng Doanh Thừa Phong thì Phương Hủy cũng có chút hoài nghi, tiểu tử này chẳng lẽ đã chuồn mất hoặc do quán linh thất bại nên không dám tới gặp mặt.
Có điều, tất cả hoài nghi lẫn lo lắng hết thảy đã hoàn toàn bay sạch khi Doanh Thừa Phong xuất hiện.
“Hai vị tiền bối, khiến cho hai vị đợi lâu rồi!” Doanh Thừa Phong nói thẳng vào vấn đề: “Quán linh cho trường thương sáo trang này còn khó hơn dự tính đến mấy lần, cho nên phải mất thêm chút ít thời gian. Kính xin hai vị thứ lỗi!”
Thật ra, sở dĩ Doanh Thừa Phong tốn nhiều thời gian như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do hắn phải đề thăng cấp bậc chân khí của mình.
Chân khí tầng bốn so với tầng năm tuy chỉ hơn kém nhau một tầng, nhưng phải tăng lên được một tầng này cho nên Doanh Thừa Phong mới thuận lợi quán linh thành công.
Phương Hủy lẫn Nguyên Bưu đồng thời cười hề hề, trong lòng bọn họ thầm kêu xấu hổ.
Quán linh cho trường thương sáo trang dĩ nhiên là việc khá khó khăn. Nếu không phải thế, gia tộc họ cũng không mất nhiều thời gian đến như vậy mà vẫn chưa từng quán linh thành công được lần nào cả.
Mặc dù bọn họ đã sớm biết chuyện này, nhưng khi Doanh Thừa Phong bặt vô âm tín trong ba tháng thì trong lòng vẫn có chút hoài nghi.
Nhưng nghĩ đến việc hôm nay, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Phương Hủy ôm quyền thi lễ: “Tiểu huynh đệ quá khách khí rồi! Chỉ mất ba tháng mà đã hoàn thành là chuyện vượt xa dự liệu của lão phu!” Lão cười khà khà, ánh mắt dừng lại cái hộp dài ở trên lưng Doanh Thừa Phong, hỏi dò: “Tiểu huynh đệ, lần này cậu quán linh thành công rồi ư?”
Doanh Thừa Phong bật cười: “Nếu như chưa thành công, tại hạ cũng không có mặt mũi nào đến gặp hai vị!”
Phương Hủy và Nguyên Bưu lập tức mừng như điên.
Tầm quan trong của vật này đối với gia tộc như thế nào, không ai có thể rõ bằng bọn họ.
Nếu như bọn họ có thể hoàn thành chuyện này, hơn nữa còn mang Hỏa Diễm Thương về thì địa vị trong gia tộc của bọn họ chắc chắn sẽ tăng vọt.
Hắn vừa động thân đã tháo chiếc hộp dài trên vai xuống.
Ánh mắt Phương Hủy lẫn Nguyên Bưu cũng chạy theo động tác của Doanh Thừa Phong, luôn dán chặt vào chiếc hộp dài này.
Đợi đến khi Doanh Thừa Phong vất vả đem hộp để trên mặt đất, Nguyên Bưu lập tức nói: “Sư huynh, xin ngài giám định một chút.”
Phương Hủy cười hề hề rồi nói: “Đồ vật nếu tiểu huynh đệ lấy ra, không cần nhìn cũng biết đích thị là tinh phẩm, nào còn cần giám định!?” Có điều, mặc dù miệng thì khen tấm tắc nhưng động tác của lão lại không hề chậm.
Vừa bước đến đã mở bung chiếc hộp dài ra.
Bên trong lộ ra ba thanh đoản côn tròn trịa nằm yên lặng. Trên đầu một khúc côn là mũi thương màu đỏ như lửa vô cùng quỷ dị.
Trong tích tắc Phương Hủy dừng mắt trên mũi thương thì không khỏi tỏa ra ánh sáng rạng ngời.
Lão hít sâu một hơi, cố gắng nén lại nội tâm đang kích động mãnh liệt hiện thời.
Bởi lão biết rất rõ, càng trong tình huống then chốt thì càng phải thật tỉnh táo.
Rót một dòng chân khí tinh thuần vào bên trong thương, mũi thương tức thời lóe lên một tia bạch quang nhàn nhạt. Phương Hủy vung tay đâm về phía trước, mũi thương liền hóa thành một chiếc cầu vồng sáng rực, để lại một đường vòng cung tuyệt đẹp trong hư không.
“Xoạt…”
Âm thanh vang lên cực kỳ nhỏ, nếu ba người ở đây không tu luyện chân khí… thì chỉ e không thể nghe được âm thanh này.
Cùng lúc âm thanh này vang lên, mũi thương đã đâm thật sâu vào vách tường.
Phương Hủy lẫn Nguyên Bưu đều biến sắc. Với thực lực của họ, chỉ cần cầm một thanh mộc thương bình thường là có thể đâm thủng tường rồi.
Nhưng mới vừa rồi, Phương Hủy chỉ sử dụng chân khí ít đến mức như không đáng kể.
Chỉ hời hợt đâm ra một thương đã tạo thành kết quả đâm thủng vách tường. Hơn nữa, càng thêm kinh người là chung quanh thân trường thương ngập vào tường lại không có bất kì vết rạn nào.
Sự sắc bén của thương này đã đạt đến độ không thể tin nổi.
“Tốt! Thương tốt!” Phương Hủy tán thưởng tự đáy lòng.
Tuy sau khi chứng kiến khôi giáp sáo trang lần trước, lão đã có một dự cảm: “Cứ hễ thần binh nào tên tiểu tử trước mặt lấy ra thì phẩm chất nhất định không chê được!” Nhưng độ sắc bén đến như vầy thì vẫn khiến cho bản thân mình không khỏi cảm thấy quá ngoài dự liệu.
Vào giờ khắc này, trong lòng lão và Nguyên Bưu đang tràn ngập sự mong đợi vô ngần.
Hiện giờ, chỉ mỗi mũi thương mà đã có uy lực như thế. Nếu tổ hợp xong thì thanh trường thương thì sẽ sinh ra uy lực cỡ nào đây?
Phương Hủy ra tay nhanh như điện, nối ba đoạn côn lại một cách thành thạo.
Lúc thanh trường thương dài một trượng hai xuất hiện trong phòng, tức thời đã cô đọng thành một khí phách không cách nào hình dung được.
Đặc biệt là đầu mũi thương màu lửa đỏ càng khiến nó tăng thêm ba phần uy áp.
Ánh mắt Phương Hủy lóe sáng, lão cẩn thận rót một dòng chân khí vào trong nó.
Ngay tức khắc, cả trường thương tức thời sáng lên, đặc biệt nơi mũi thương càng tỏa ra ánh sáng đỏ rực rỡ.
Trong nhã thất này không thể nào thi triển thương pháp nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự hưng phấn của Phương Hủy. Lão quát khẽ, mũi thương vẫn bay về phía trước rồi nhẹ nhàng đâm vào một chiếc đỉnh đồng ở góc phòng.
Chiếc đỉnh này là đồ vật được trang trí trong phòng. Có thể nằm trong gian phòng này, nó tuyệt đối không phải là thứ đồng nát sắt vụn.
Song, ngay khi mũi thương đâm vào chiếc đỉnh kia thì dường như nó đang đâm vào một miếng đậu hũ, cứ xuyên qua mà không gặp bất kì trở ngại nào.
Chẳng qua, ánh mắt Phương Hủy và Nguyên Bưu lại đang dán lên phía bên ngoài chiếc đỉnh đồng.
Bởi vì bọn họ thấy rõ ràng, xung quanh vết thủng của nó đã bị cháy đen một mảng trong nháy mắt.
Đây chính là Hỏa diễm lực! Sự hùng mạnh của nó đã tạo thành một vết thủng trên chiếc đỉnh.
Ngay sau đó, chuyện khiến bọ họ càng thêm kinh hãi đã xảy ra. Nhiệt độ trong chiếc đỉnh càng ngày càng tăng, đến nỗi càng ngày nó càng thêm đỏ rực.
Nhìn biến hóa kỳ dị này, Phương Hủy vội rút trường thương ra. Hai người bọn họ ngưng thần nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hồng mang nơi đầu mũi thương lóe lên hồng mang lập lòe. Mặc dù cách khá xa nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt lượng khủng khiếp của nó tỏa ra.
“Hỏa diễm lực quá mạnh!” Phương Hủy hít một hơi lạnh, nhìn Doanh Thừa Phong mà ánh mắt lại tăng thêm vài phần khâm phục: “Lệnh sư quả thật có bản lĩnh! Có thể ngưng tụ Hỏa diễm lực tới mức như vậy, chất lượng của thương này gần như có thể tiếp cận với siêu phẩm trong truyền thuyết.”
Nguyên Bưu gật đầu lia lịa, lão cũng hoàn toàn đồng ý với nhận xét của Phương Hủy.
Nên biết rằng Phương Hủy cũng không tu luyện công pháp hệ Hỏa, nhưng khi lão chỉ cần rót một ít chân khí vào trường thương thì đã sinh ra lực lượng hệ Hỏa mãnh liệt thế này rồi.
Nếu như đưa thương này cho một người tu luyện công pháp Hỏa hệ thì nó còn phóng ra uy năng cường đại tới mức nào đây?
Giờ khắc này, hai người bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến vị công tử trẻ tuổi trong gia tộc.
Một khi có vật này trong tay, hắn như hổ mọc thêm cánh. Ở tràng thi đấu tỉ võ sắp tới, chí ít ra hắn sẽ đứng vào thế bất bại. Hơn nữa, khi hai người bọn họ giao thanh trường thương này về gia tộc thì không biết danh vọng lẫn ích lợi sẽ tới mức nào.
“Khục khục…” Doanh Thừa Phong thấy sắc mặt bọn họ biến ảo không ngừng, khẽ ho nhẹ mà nói: “Hai vị tiền bối, các người cảm thấy thương này như thế nào? Có hài lòng không?”
“Hả…?!?” Phương Hủy khẽ kinh hô, vội vàng nói: “Hài lòng! Tất nhiên hài lòng!”
Lúc này, lão và Nguyên Bưu đã bội phục sát đất vị Linh sư cường đại đứng sau lưng thiếu niên này, hơn nữa càng thêm phần kiêng kị.
Trương Minh Vân, kẻ thường ngày cứ âm thầm, thế mà trình độ quán linh đã đạt tới mức không tưởng tượng nổi.
Nhân vật thâm tàng bất lộ như vầy vô luận như thế nào cũng không nên trêu chọc.
Doanh Thừa Phong lật tay lấy ra một tờ giấy trắng, nói: “Hai vị từng nhắn với tại hạ, nếu có thể quán linh thành công thì sẽ xuất ra những loại đan dược này làm thù lao.” Hắn dừng một chút rồi tiếp: “Chẳng biết có thật hay không?”
Số lượng đan dược được ghi trên tờ giấy này có thể nói là rợn cả người. Có điều sắc mặt Phương Hủy lẫn Nguyên Bưu đều không đổi, hai người bọn họ nghiêm nghị nói: “Tuyệt đối là thật!”
Doanh Thừa Phong đem tờ giấy trắng đặt ngay ngắn trên bàn. Mặc dù không nói gì nhưng ai cũng hiểu được ý tứ của hắn.
Nguyên Bưu xoay người, trong nháy mắt đã rời khỏi nhã thất. Thân hình như con voi của lão giờ khắc này trông nhẹ nhàng nhanh nhẹn như chim én.
Chỉ trong thời gian một chung trà, Nguyên Bưu lần nữa bước vào.
Có điều, lúc này trong tay lão lại thêm một chiếc hộp gỗ lớn.
Doanh Thừa Phong vừa nhìn thấy nó, mặc dù bên ngoài vẫn bất động thanh sắc nhưng nhịp tim hắn bỗng đập nhanh lên mấy lần.
Không trách được hắn phải kích động như thế. Vì hắn biết đồ vật trong chiếc hộp này có giá trị vô cùng to lớn, có thể nói không gì so sánh được!
Nguyên Bưu nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra, bên trong là một trăm mười bình ngọc được sắp đặt chỉnh tề.
Một trăm mười bình ngọc, nếu cứ lấy bình quân mỗi bình chứa mười viên thì nơi này có một ngàn một trăm viên đan dược.
Số lượng khổng lồ như vậy đối với một tông môn hoặc đại gia tộc thì có lẽ rất nhỏ bé, không đáng bao nhiêu.
Nhưng đối với Doanh Thừa Phong của Tam Hạp thôn thì đó chính là một con số trên trời, không thể nào tưởng tượng nổi.
“Một ngàn viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, một trăm viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan!” Nguyên Bưu nghiêm nghị nói: “Đan dược của cậu đều ở nơi này. Mời tiểu huynh đệ kiểm tra một phen!”