Tạo Thần

Chương 570: Chọn bảo vật



Lời nói của Linh Tháp chân nhân xa xôi vang lên:
- Có thể tiến vào Linh Trì, đều là tuấn kiệt của nhân gian, trên người các ngươi đều có vận khí lớn.
Ông ta ngừng một lát, nói:
- Nếu đã như thế, bổn toạ sẽ giúp các ngươi một tay.

Đôi mắt của mọi người đều sáng lên, lấy thân phận của chân nhân, nếu đã nói ra câu nói này, tự nhiên sẽ có bảo vật để tặng, mà thứ từ trong tay của lão nhân gia này, nhất định sẽ không phải là phàm vật (vật bình thường).

Đám người Đại trưởng lão hờ hững không nói, dường như không thấy bất ngờ đối với điều này.

Mà Doanh Thừa Phong lại cảm thán trong lòng, thật không hổ là Linh Tháp chân nhân đệ nhất nhân trong Linh Vực.

Ban ân của ông ta không hề chỉ nhằm vào Linh Đạo thánh đường, mà là tất cả những người trúng cử trong Linh Vực. Nếu như đổi địa vị, Doanh Thừa Phong cũng không dám nói, bản thân có thể có ý chí này rồi.

- Đa tạ chân nhân.

Tất cả những người trúng cử đều rất mực cung kính thi lễ, trong lòng bọn họ tự nhiên đều không giống nhau. Có điều, người duy nhất ở đây có thể thờ ơ, chính là Hứa phu nhân.

Linh Tháp chân nhân đã đem bảo vật quý báu nhất tặng cho nàng, nàng tự nhiên sẽ không yêu thích vật nào khác nữa.

Linh Tháp chân nhân nhẹ nhàng phất tay, nói:
- Bổn toạ đã mở kho báu thánh đường, các ngươi sau một khắc tiến vào trong đó, mỗi người đều tự chọn lấy một vật phẩm đi.
Ông ta thâm ý sâu sắc nhìn mọi người, nói:
- Dựa vào nhãn lực và phúc duyên của các ngươi đi chọn đi, cơ hội chỉ có một lần, có thể có cái gì, thì hãy coi như là cơ duyên của các ngươi.

- Vâng

Trong mắt mọi người đều loé lên vẻ kích động.

Có thể vào được kho báu của Linh Đạo thánh đường, đây chính là may mắn và cơ duyên lớn bằng trời. Đương nhiên, có thể từ trong đó mang ra được vật gì, mới là điều mà tất cả mọi người quan tâm nhất.

Tuy nhiên, bọn họ đều biết, có thể được thu vào trong kho báu, thì nhất định không phải là vật phẩm bình thường.

Thân hình chân nhân chợt loé, trong nháy mắt biến mất, giống như đột ngột xuất hiện, đột nhiên không thấy nữa.

Đệ tử các phái ngơ ngác nhìn nhau, sau đó bọn họ về bên cạnh cường nhân Tử Kim Cảnh của môn phái mình, thấp giọng thăm dò và xin chỉ bảo.

Lộ Diên Nhi hạ giọng nói:
- Sư tổ, Linh Đạo thánh đường khi nào có quy củ như vậy rồi?

Mày Chương Lân nhăn lại, nói:
- Kỳ quái, trước đây chưa bao giờ có chuyện tương tự như thế này xảy ra, lần này chân nhân sao lại hào phóng như thế?

Đối thoại như vậy lần lượt tái diễn ở bát đại tông môn.

Trước đây mỗi một đợt Linh Trì mở ra, tuy rằng đều có một hồi long tranh hổ đấu, nhưng một khi thi đấu kết thúc, thì đều là thời gian tự chuẩn bị.

Linh Đạo thánh đường tuy nội tình thâm hậu, các phái còn lại còn xa mới sánh bằng, nhưng họ lại không thể mở nơi cất giữ vật báu, để người ngoài tông môn hưởng thụ đến mức đãi ngộ này.

Chương Lân trầm ngâm nửa ngày, lắc lắc đầu, nói:
- Thôi đi, đừng nghĩ nhiều như thế, đây là chuyện tốt.
Y nghiêm nét mặt nói:
- Sau khi đi vào cũng phải cẩn thận lựa chọn, có thể lấy được cái gì, thì xem như là cơ duyên của ngươi đi!

- Vâng.
Lộ Diên Nhi gật đầu một cái thật mạnh, y cũng rất có lòng tin vào học thức của mình, khẳng định có thể ở trong tàng bảo địa tìm thấy bảo vật mạnh nhất.

Không chỉ mình y, đôi mắt của tất cả mọi người đều chiếu sáng rạng rỡ, nếu Linh Tháp chân nhân đã ban cho một cơ hội hiếm có như vậy, bọn họ tự nhiên phải trân trọng rồi.

Con ngươi của Doanh Thừa Phong đảo một vòng, đi tới bên Võ lão.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức lại rước tới vô số ánh mắt ghen tị và oán hận.

Một vị cường nhân độc nhất vô nhị đột phá Tử Kim Cảnh, có thể nói chuyện ngang hàng với Linh Tháp chân nhân, không ngờ lại giúp đỡ Doanh Thừa Phong như vậy, thật sự là rất khiến người ta ghen ghét.

Doanh Thừa Phong không hề có cảm giác gì đối với những ánh mắt này, hắn giảm âm thanh xuống, hỏi:
- Võ lão, vãn bối sau khi tiến vào động tàng bảo phải lấy vật gì?

Võ lão không kìm nổi cười, nói:
- Chân nhân đã nói rồi, các ngươi dựa vào nhãn lực và cơ duyên của mình đi lựa chọn, chẳng lẽ không đúng sao?

Doanh Thừa Phong vò đầu một chút, cười khổ nói:
- Vãn bối phải như thế nào để có thể nhận ra được vật trong thiên hạ. Chi bằng xin Người trực tiếp chỉ rõ đi!

Võ lão lắc đầu, nói:
- Nơi tiếp nối với hang tàng bảo, chỉ có một mình chân nhân biết rõ, lão phu lại chưa từng tiến vào đó, làm sao biết được bên trong cất giấu vật gì?

Doanh Thừa Phong có chút cực khổ lắc đầu, hắn thấp giọng nói:
- Võ lão, trước đây khi Người ở Khí Đạo tông, chẳng phải cũng có thể biết trước trong tàng bảo hang rốt cuộc có bảo vật gì sao?

Võ lão lúc đầu sửng sốt, sau đó cất tiếng cười lớn.

Người xung quanh vừa thấy, Doanh Thừa Phong không ngờ lại có thể chọc cho Võ lão thất thố như thế, trình độ nịnh nót của tiểu tử này cũng có một chút.

Một lúc lâu sau, Võ lão lắc lắc đầu, nói:
- Doanh Thừa Phong, bảo vệ bên trong Khí Đạo tông, chỉ có mấy võ sư, trong đó hùng mạnh nhất cũng chỉ có Bạch Ngân Cảnh thôi. Mà tàng bảo địa của Linh Đạo thánh đường lại là đích thân chân nhân trấn giữ, bản lĩnh của lão phu dù có cao gấp đôi, cũng đừng mơ tưởng đến việc có thể dấu diếm được linh giác của ông ta mà không bị phát hiện.

Doanh Thừa Phong nhíu mày, trong lòng biết Võ lão nói chính là lời nói thật.

Ở trong Linh Vực này, người có thể dấu diếm được tai mắt của chân nhân mà lặng yên không phát ra hơi thở tiến vào tàng bảo địa, chỉ e là vẫn chưa sinh ra.

Nhìn thấy bộ dạng mặt mày nhăn nhó của Doanh Thừa Phong, Võ lão cười mắng nói:
- Tiểu tử ngươi, đừng có lòng tham vô đáy nữa.
Ánh mắt của ông ta đảo qua, nói:
- Bảo vật trên người ngươi không ít, đến cả lão phu cũng có chút ghen tị, nếu như lại giành được vật nghịch thiên gì nữa, thế là bị trời phạt đấy!

Doanh Thừa Phong kìm nén sự kích động mãnh liệt đang muốn trợn trắng mắt kia xuống, tức giận nói:
- Tiền bối, những đồ vật này của vãn bối đều là vào sinh ra tử mới đổi lại được, trong đó cũng không thiếu bảo vật do bản thân tự tạo ra, Người cho rằng dễ dàng có được như vậy sao?

Võ lão gật gù đắc ý nói:
- Ngươi lầm rồi, bất luận bảo vật của ngươi từ đâu đến, chỉ cần ngươi sở hữu vật báu vượt qua giới hạn thực lực của ngươi nên có, đó chính là hoạ phi phúc.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, lập tức trầm mặc. Trong lòng hắn ngẫm nghĩ những lời nói của Võ lão, trong lòng như thoáng chút suy nghĩ.

- Thời cơ đã đến, các ngươi lại đây đi!

Đột nhiên, âm thanh của Linh Tháp chân nhân vang lên.

Mọi người đều lập tức rời khỏi vị trí bên cạnh trưởng bối của mình, mang tinh thần kích động và thấp thỏm đến trước mặt chân nhân.

Vào thời khắc này, cho dù nhân vật ở bậc Doanh Thừa Phong và Lộ Diên Nhi, đều không nhịn được tâm tình kích động.

Chân nhân chậm rãi gật đầu nhìn họ một cái, dường như có ý sâu sắc nói:
- Cơ duyên trời định, tạo hoá trêu người, đi đi!

Ông ta vung áo lên, trước mắt mọi người lập tức sáng ngời, một cánh cửa lớn loé ra kim quang lập tức từ đâu xuất hiện.

Đây là cánh cửa lớn đột ngột từ hư không xuất hiện, trước đó, nơi này rỗng tuếch, nhưng pháp lực của chân nhân thông thần, trong nhất cử nhất động đã có thể thao túng không gian, mở ra cánh cửa không gian.

Mọi người nhìn cánh cửa không gian này, tuy trong lòng tràn đầy chờ mong, nhưng lại không có ai dám manh động.

Hứa phu nhân khẽ mỉm cười, nàng bước liên tục nhẹ nhàng, đến bên cạnh cửa nhẹ nhàng đẩy.

Ngay sau đó, hào quang trên người nàng chợt loé, lập tức biến dần vào trong cửa lớn.

Nếu đã có người đầu tiên, mọi người tự nhiên sẽ không chịu lạc hậu, tiến lên dồn dập, gần như chỉ trong nửa khắc, tất cả mọi người đều được cánh cửa này chuyển đi.

Võ lão khẽ vuốt râu dài, cùng với ánh mắt của Linh Tháp chân nhân xa xa nhìn nhau.

Chân nhân mỉm cười gật đầu một cái, Võ lão lại mỉm cười đáp lại. Nhưng, trong lòng Võ lão lại có một tia nghi vấn.

Linh Tháp chân nhân rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, tại sao lại cứ phải là hào phóng như vậy trong cuộc chiến của bách vực đợt này. Quái lạ, ông lại có một tia dự cảm mơ hồ, chuyện này có lẽ có liên quan đến Doanh Thừa Phong.

※※※※

Tinh quang chợt loé, Doanh Thừa Phong đã xuất hiện trong một căn phòng trống trải.

Hắn đảo mắt một vòng, lập tức nhìn thấy đám người Hứa phu nhân phân tán tới các vị trí khác nhau trong phòng, họ đang bước chậm rãi, và xem lướt qua bốn phía.

Cách đó không xa, đột nhiên lại là hào quang chớp động, một người bỗng xuất hiện.

Đám người Hứa phu nhân đã không kinh sợ trước tình hình như thế này, căn bản cũng không có ai để ý, mà chuyên tâm dùng nhãn lực của bản thân cẩn thận quan sát bốn phía.

Doanh Thừa Phong cũng chỉ liếc nhìn xong rồi thu hồi ánh mắt.

Hắn lẳng lặng đánh giá những thứ ở đây, sau một lát, hắn không nhịn được đảo hít một hơi khí lạnh.

Hiện giờ gia tài của hắn đã tương đối phong phú rồi, đặc biệt là sau khi giết được hai cường nhân Tử Kim Cảnh, góp nhặt được một loạt bảo vật quý báu.

Nhưng, sau khi nhìn thấy tàng bảo địa của Linh Đạo thánh đường, hắn mới biết thứ mà bản thân sở hữu, căn bản chỉ bé nhỏ không đáng kể. Mà càng khiến hắn cảm thấy xấu hồ nữa là, trong những vật quý báu ở đây, lại có hơn một nửa là bảo vật mà hắn không biết.

Trong lúc ánh mắt chuyển động, Doanh Thừa Phong chẳng những tìm kiếm bảo vật thích hợp với bản thân mình, mà đồng thời cũng đang quan sát vẻ mặt của người khác.

Điều khiến hắn cảm thấy hổ thẹn chính là, ngoài bản thân mình ra, biểu hiện trên mặt người khác tuy có một tia kinh ngạc và kích động, nhưng còn xa mới khiếp sợ như mình.

Trong lòng hắn âm thầm khó chịu, những đệ tử đến từ đại phái siêu cấp, quả nhiên đều không tầm thường.

Trong bát đại môn phái siêu cấp mỗi phái đều có mấy vị cường nhân Tử Kim Cảnh, hơn nữa báu vật trong tông môn, lắng đọng hơn mấy trăm nghìn năm của môn phái cho dù không thể nói nhiều không đếm xuể, nhưng môn phái bình thường tuyệt đối không thể so sánh, cho nên nhãn lực và định lực của họ hơn xa so với người bình thường.

Đột nhiên, một người kinh sợ ồ lên một tiếng, gã bước nhanh về phía trước, dừng lại trước một cái bình ngọc.

Sau đó, vẻ mặt người này vẻ ngạc nhiên mừng rỡ tăng lên, không do dự cầm bình ngọc lên.

Trong khoảnh khắc gã cầm bình ngọc lên, một ánh sáng lập tức bao phủ trên người gã, ngay sau đó, thân hình của gã từ trong phòng biến mất không thấy nữa.

Tất cả mọi người đều biết, người này nhìn thấy là bảo vật ngưỡng mộ trong lòng. Hơn nữa, đoán chừng là thứ mà người này khát vọng đã lâu, cho nên gã mới vội vã như vậy.

Sau một lát, lại là mấy người cầm lấy bảo vật mà họ hướng đến, được bạch quang chuyển đi.

Trong phòng chỉ còn thừa lại lác đác mấy người.

Doanh Thừa Phong nhăn mặt lại, hắn vẫn thật sự có chút không biết nên lựa chọn thế nào.

Kỳ thực, dựa vào chủ ý của hắn, nếu như ba khí linh khi đối mặt với bảo vật nào đó mà phát ra tiếng kêu gọi, thì hắn sẽ thuận theo bọn chúng.

Nhưng đáng tiếc là, trong không gian này phảng phất có một loại lực lượng thần bí, che đi năng lực cảm ứng của khí linh. Cho nên ba bọn chúng căn bản không thể tra xét hoàn cảnh xung quanh, càng không thể gợi ý bất cứ điều gì cho hắn.

Muốn dựa vào nhãn lực của mình để tìm được bảo vật hợp ý, thật đúng không phải là một chuyện dễ dàng.

Doanh Thừa Phong vuốt cái mũi, trong lòng cân nhắc, nếu không thì tuỳ tiện cầm lên một bảo vật mà bản thân không biết.

Dù sao thì vật mà bản thân không biết, rất có khả năng còn quý báu hơn so với bảo vật mà mình biết.

Nhưng mà, ngay lúc hắn muốn ra tay thì trong lòng chợt động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.