Tạo Thần

Chương 595: Trao quyền!



Thần tình của Doanh Thừa Phong vô cùng nặng nề, hắn biết lão già này vừa thần bí vừa hùng mạnh, một khi lão âm mưu hại mình khẳng định sẽ có chiêu trò ngầm ẩn.

Tuy nhiên, bất luận chiêu trò gì, chỉ cần bản thể của lão tiêu tan, uy năng của nó cũng nhất định sẽ bị giảm bớt nhiều, cho nên hắn mới thẳng tay giết chết lão không một chút do dự.

Nhưng, cảm ứng được áp lực khổng lồ không thể hình dung được đến từ tứ phía, trong lòng hắn lại có cảm giác ớn lạnh.

Quanh người trở nên lạnh cứng như trong hang băng, từng dòng hàn ý âm u miên man tràn ngập, mặc dù có Hàn Băng trường kiếm không ngừng hấp nạp, nhưng cái hàn khí kia vẫn không thấy có dấu hiện suy giảm.

Dẫu sao Doanh Thừa Phong cũng chưa từng nhờ tới, sau khi thân thể lão ông tiêu tan, uy năng của Huyễn Cảnh lại càng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Hắn hít một hơi thật sâu, vứt bỏ mọi tạp niệm trong đầu, bắt đầu ngưng tụ sức mạnh tinh thần và chân khí.

Vào thời khắc này, thân thể hắn ngầm tỏa ra một tia hào quang, đó là nguồn sức mạnh ánh sáng sản sinh ra sau khi toàn bộ sức mạnh được vận chuyển đến cực hạn.

Sau khi có được ngọc thạch trong Truyền Thừa Tháp, hắn đã sửa đổi công pháp truyền thừa. Mà loại công pháp này lại là hệ quang minh (ánh sáng), lúc này toàn lực bùng nổ, tự nhiên là tác dụng lớn của quang minh, khiến cho hắn giống như một mặt trời nhở phóng thích ra thứ ánh sáng và nhiệt lượng vô cùng tận.

- Xoẹt...

Trong hư không, đột nhiên nổ ra một âm thanh sóng vỗ, từng luồng sức mạnh to lớn và quỷ dị dần dần ngưng tụ và xông đến.

Một lát sau, thân thể Doanh Thừa Phong hơi run lên, đầu lông mày của hắn chau lại.

Không ngờ đây là một loại sức mạnh tinh thần cực kỳ cổ quái, và lớn mạnh đến mức không thể tin nổi. Chỉ trong giây lát, nó đã ngưng tụ thành một loại hình thái năng lượng quỷ dị của loài thực thể màu xám nhạt, và tấn công thẳng về phía Doanh Thừa Phong.

Giơ cao Lang Vương Thuẫn trên tay, trên mặt lá chắn gợn sóng lăn tăn, Lang Vương hiện lên, nó ngửa đầu gào rú.

Từng làn vân sóng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang xung kích phía trước, thể năng lượng màu xám nhạt kia hầu như bị cản lại một chút, ngay sau đó một tiếng nổ lớn vang lên đập vỡ vụn Lang Vương.

Lang Vương Thuẫn một linh khí phòng ngự mạnh mẽ đã từng nhiều lần lập công hiển hách, nhưng dưới áp lực tinh thần khủng khiếp, nó đã dễ dàng bị đánh vỡ vụn.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong đại biến, lão già kia trước lúc chết không ngờ đã cài đòn phản kích hung mãnh đến vậy.

Hàn quang trong tay chợt lóe, Hàn Băng trường kiếm chắn ngang trước ngực.

Hắn không trông cậy thanh trường kiếm này có thể ngăn cản luồng sức mạnh to lớn này, làm như vậy chẳng qua chỉ là một phản xạ bản năng mà thôi.

Nhưng mà, thanh trường kiếm Bạch Ngân Cảnh này lại đem đến cho hắn niềm vui bất ngờ.

Sức mạnh tinh thần lạnh giá kia tràn lên thân kiếm, lập tức chuyển đổi phương hướng, chảy vào trong trường kiếm.

Thanh trường kiếm này được tạo thành bởi vật chất cực hàn, bản thân nó có một thuộc tính hàn khí thuần khiết vô cùng.

Mà lúc này trong luồng sức mạnh tinh thần vô cùng đáng sợ này, hàm chứa lượng hàn ý không gì sánh bằng. Khi hai bên tương giao, Hàn Băng trường kiếm tự nhiên hấp thụ sức mạnh hàm chứa bên trong của luồng hàn khí.

Nhưng điều đáng tiếc là, Hàn Băng trường kiếm chẳng qua chỉ là một Linh binh cấp Bạch Ngân mà thôi. Bất luận thuộc tính của nó khuếch đại như thế nào, cũng không thể dựa vào sức mạnh bản thân ngăn cản cơn sóng hàn khí tinh thần đáng sợ như thế.

Sức mạnh khổ lồ kia tuy bị trường kiếm cắt đôi, nhưng chỉ có một phần nhỏ chui vào trong thân kiếm, lượng lớn còn lại vẫn tiếp tục tấn công.

Tuy vậy, nhờ có một ít cản trở này, Doanh Thừa Phong cũng đã có đủ thời gian chuẩn bị.

Đôi mắt hắn trợn lên, bạch quang trên người xung tỏa, sức mạnh quang minh tuôn trào mênh mông hình thành một chiếc lồng ánh sáng lớn bao phủ quanh người.

Có thể tu luyện sức mạnh quang minh tới mức độ này, đã đủ để kinh động thế tục rồi.

Nhưng, những luồng sức mạnh tinh thần tấn công thẳng vào người Doanh Thừa Phong kia càng lớn mạnh hơn. Lần lượt đợt sóng điên cuồng đánh vỗ ầm ầm không ngớt vào chiếc lồng bảo hộ quang minh.

- Ầm...

Trong con bão năng lượng đột nhiên vang lên tiếng gầm rú ghê sợ, tiếng gầm tràn đầy mùi vị oán độc và không cam tâm. Dần dần, cơn bão năng lượng đó xông thẳng tới nhìn giống như một khuôn mặt ác quỷ nhăn nhó vô cùng đáng sợ, đó chính là vẻ mặt của lão ông lúc trước khi chết.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, lúc này hắn cuối cùng đã hiểu rõ một sự việc.

Trước lúc chết lão già đó đã kích phát ra nguồn sức mạnh không phải là của bản thân lão, mà là sức mạnh tiềm ẩn của một vùng Vô Biên Huyễn Cảnh.

Vô Biên Huyễn Cảnh có phạm vi rất rộng lớn, nó được bao phủ bởi sức mạnh tinh thần thần kỳ. Khi những luồng sức mạnh này ngưng tụ thành một điểm, sẽ tạo nên một khối sức mạnh không thể tưởng tượng được.

Loại sức mạnh này e rằng chỉ có duy nhất người canh giữ Huyễn Cảnh mới có thể khống chế nổi.

Trên mặt Doanh Thừa Phong hiện lên một nụ cười đau khổ, thực lực của hắn cho dù có lớn mạnh đến mấy, cũng không thể nào sánh ngang với cả cái Huyễn Cảnh.

Điều đáng mừng duy nhất là, hắn đã quyết định nhanh chóng giết chết bản thể của lão già đó, cho nên nguồn sức mạnh đang nổi sóng này có lẽ không phải là mạnh nhất của Huyễn Cảnh. Nếu không phải như vậy, lần xung kích đầu tiên hắn đã bị tiêu diệt rồi.

- Ầm...

Lại một tiếng gầm rú vang lên từ trong cơn bão năng lượng kia, ngay sau đó, sức mạnh của cơn bão năng lượng này lúc này đã đạt đến đỉnh điểm.

- Oành...

Tiếng nổ ròn tan vang lên, sắc mặt của Doanh Thừa Phong lộ vẻ sầu thảm, chiếc lồng phòng hộ quang minh khốn khổ kia không còn sức kháng cự nữa, nó đã bị ép vỡ tan tành.

Liền sau đó, nhưng trận kình sóng của cơn bão năng lượng đã nhấn chìm hắn vào trong.

- Xoạt...

Vào thời khắc năng lượng thâm nhập cơ thể, Doanh Thừa Phong đã không chút do dự mở ra bức Sơn Hà Đồ, và trải căng lá cờ Hắc Chướng Kỳ.

Hai bảo vật này được coi là hai bùa hộ mệnh cuối cùng của hắn, hắn không hề muốn lấy chúng ra để trực tiếp nghênh địch. Nếu vì vậy mà chúng bị tổn thương, thì chắc chắn sẽ khiến hắn đau khổ mà chết.

Nhưng, lúc này sinh mệnh của hắn như ngàn cân treo sợi tóc, thấy rõ nguy cơ đến gần thì không còn chút rảnh rỗi để suy tính nữa.

Cơn bão năng lượng không chút nể tình cứ thế xung kích thẳng vào hai Linh khí siêu cấp này, nhưng điều khiến Doanh Thừa Phong không tính đến là, hai Linh khí này không hề có chút tác dụng ngăn cản nào. Cơn bão năng lượng kia dường như không hề gặp chút chướng ngại này cứ thế xuyên qua chúng.

Đây là cơn bão năng lượng của sức mạnh tinh thần, tuy hai Linh khí kia vô cùng hùng mạnh, nhưng chúng không có chức năng đặc biệt cản trở loại sức mạnh này. Cho nên tác dụng của chúng có phần còn kém hơn cả Hàn Băng trường kiếp cấp Bạch Ngân.

Doanh Thừa Phong khẽ nhắm đôi mắt, trong lòng hắn trở nên lạnh băng.

Ánh mắt liếc nhìn bức Sơn Hà Đồ, nhìn vào một lỗ hổng trong những tầng mây bao quanh.

Cái khe hở này sau khi trải qua nhiều lần nới rộng, đã rộng bằng một nắm đấm rồi. Mà phạm vi quan sát và khống chế của hắn cũng được tăng lên rất nhiều.

Nhưng, ý nghĩ duy nhất của hắn là nhanh chóng chui người vào bên trong.

Về phần sau khi chui vào trong rồi có cách nào thoát ra hay không thì lại nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của hắn.

Cho dù vì thế mà mất đi tư cách tìm kiếm Tinh Linh Thú, hắn cũng nguyện ý mạo hiểm một phen còn hơn nằm đây chờ chết.

Nhưng mà, đúng lúc ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, cơn bão tinh thần đã ép xuống với tốc độ vượt qua sức tưởng tượng.

Luồng sức mạnh tinh thần do hắn phóng ra ngoài đã bị cắt đứt hoàn toàn.

Lúc này, hắn dường như bị giam giữ trong một không gian hoàn toàn hắc ám. Chiếc lồng ánh sánh phòng hộ đã sớm bị tiêu biến, đập vào mắt là toàn một màu đen.

Một màu đen Lạnh buốt, âm u, không một chút hơi ấm.

Hắn trợn tròn hai mắt, muốn được nhìn rõ xung quanh, hai tai hắn vểnh lên, muốn lắn nghe mọi thứ xung quanh.

Nhưng, mọi cố gắng đều trở nên vô ích.

Hắn không nghe thấy, không nhìn thấy, thậm chí đã mất đi năng lực điểu khiển tứ chi, giống như một bệnh nhân bị tiêm tuốc tê đưa vào kho ướp đá. Tuy lạnh đến thấu tim, hơn nữa toàn thân không nhúc nhíc được, toàn bộ cảm quan bị cách ly với thế giới ngoài, nhưng Trí Linh thì lại vô cùng tỉnh táo.

Hắn cứ như vậy một thân một mình lưu tại một thế giới tuyệt đối tĩnh mịch, tuyệt đối băng giá.

Cơ thể không tự chủ được cứ thế run lên, cái hàn ý cường đại kia từng li từng tí lan tỏa ra, dường như muốn ăn mòn nhấn chìm ý thức tinh thần của hắn.

Trong mơ màng, hắn thậm chí còn nghe thấy một tiếng cười điên cuồng có phần quen thuộc.

Đây là tiếng cười cuối cùng trước lúc chết của lão già đó, tuy chưa từng dẫn động toàn bộ sức mạnh của Huyễn Cảnh, nhưng sức mạnh đã được phóng thích ra cũng đã nằm ngoài khả năng chống đỡ của Doanh Thừa Phong rồi.

Trong lòng nổi lên ý nghĩ tuyệt vọng vô hạn, trong đôi mắt hắn có một tia bất cam tâm.

Mình tuyệt đối không thể chết tại đây.

Tâm niệm của hắn đột nhiên trở nên kiên cường, trong thế giới não âm u của hắn đột dần dần lóe lên một chút ánh sáng.

Tuy đây chỉ là một tia sáng yếu ớt, dường như nó có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào, nhưng lại phát sáng một cách kiên định bất dịch.

Áp lực khổng lồ ầm ầm ép xuống, muốn nghiền nát ý niệm của Doanh Thừa Phong. Bất cứ người nào ở trong hoàn cảnh này, đều có khả năng biến thành kẻ điên bất cứ lúc nào.

Nhưng, Doanh Thừa Phong lại kiên trì chịu đựng được.

Trong lòng hắn, không ngừng hồi nhớ lại cả một thời gian của kiếm này và kiếp trước.

Toàn bộ cảnh tượng không ngừng xuất hiện trong não hắn, mỗi lần ẩn hiện hồi ức là mỗi lần ánh sáng tích tụ được trong đầu hắn trở nên ổn định một chút. Cứ như thế, khi tư duy của hắn không bị đông cứng nữa, khi hồi ức của hắn mỗi lúc một nhiều lên, ánh sáng đó lại càng được mở rộng ra, và từng ít một tìm lại địa bàn thuộc về bản thân hắn.

Không biết đã trải qua bao lâu rồi, tai của Doanh Thừa Phong cuối cùng đã nghe được một tia âm thanh.

Tuy chỉ là một tia âm thanh yếu ớt lúc ẩn lúc hiện, nhưng đối với hắn lúc này mà nói, xúc động như tiên lạc rồi.

Hắn tập chung tinh thần lắng nghe, đấy là một tiếng kêu gọi.

- Doanh Thừa Phong, Doanh Thừa Phong, Doanh Thừa Phong...

Thứ âm thanh cứng nhắc, vang vọng, ổn định.

Cho dù trong tình huống không được hồi đáp, nó cũng vẫn liên tục cất lên không nản lòng.

Doanh Thừa Phong vui mừng hiện rõ trên nét mặt, hắn đã xác định được đó là tiếng gọi của Trí Linh.

Khi bản thân hắn bị cơn bão tinh thần xâm nhập, trong lúc bất lực vô vọng, nhưng lại không phải là cô lập không có sự trợ giúp. Vẫn còn có Trí Linh, cái gã này lúc nào cũng nhớ đến mình.

- Ta ở đây.

Tiếng gọi của hắn gào xé, hi vọng Trí Linh có thể nghe thấy.

Quả nhiên, tiếng gọi của Trí Linh đã dừng lại, một lát sau, một bóng hình bước ra từ trong bóng tối, chính là Trí Linh trong não hắn đã ngưng tụ thành hình nhân.

- Trí Linh, ngươi cũng bị giam giữ trong này sao?

Doanh Thừa Phong vô cùng vui mừng thốt lên.

Có gã này bên cạnh, mình ít nhiều cũng có bạn rồi, đây là việc đáng được ăn mừng.

Nhưng mà, Trí Linh không hề tỏ ra thái độ vui mừng giống như gặp được bạn cũ, nó vẫn vẫn giữ nguyên ngữ định ổn định bình thản:

- Ta không thích nơi này, hy vọng có thể thoát ra ngoài.

Doanh Thừa Phong cười khổ nói:

- Ta cũng muốn ra khỏi đây, nhưng mà...
Thần tình của hắn đột nhiên nghiêm nghị, nói:

- Ngươi có cách?

- Ta cần ngươi ủy quyền.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong đột nhiên trở nên cổ quái:

- Bây giờ còn cho phép với ủy quyền gì nữa, đồ ngốc nhà ngươi...

Hắn cắn răng nghiếm lợi nói:

- Bất kể ngươi sử dụng biện pháp gì, chỉ cần đưa ta ra khỏi nơi này, ta đều trao quyền cho ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.