Thân thể hai người đập mạnh xuống mặt đất, lực xung kích vô cùng cuồng bạo, chỉ trong nháy mắt, ảo cảnh do Trí Linh và đồ trang sức dày công phác họa đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Chúng hóa thành hạt cầu cơ bản nhất trong hư vô, biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của mọi người.
Khí Linh Đan Lô run rẩy đứng lên, nó thận trọng xem xét Doanh Thừa Phong đang bất tỉnh, đang lúc muốn tới gần, đột nhiên cả người cứng đờ.
Bởi vì một màn khí đen từ phía sau Doanh Thừa Phong chợt xông ra.
Quỷ binh Song Đầu chằm chằm nhìn nó bằng ánh mắt hung dữ.
Khí Linh Đan Lô sợ hãi hô to một tiếng, liền trở về bên trong bộ phận chính của lò luyện đan. Điều khiến cho người ta kinh ngạc là, thoạt nhìn bộ phận chính của lò luyện đan cũng không kiên cố, nhưng dưới đòn tấn công cường đại như thế mà không hề bị tổn thương chút nào. Dường như lực xung kích này không ảnh hưởng gì đến nó.
Song Đầu quỷ binh cúi đầu gầm thét, tuy ánh mắt nó rất hung bạo, nhưng trong đó cũng hiện lên cảm giác sợ hãi.
Sức mạnh mà vừa rồi Doanh Thừa Phong gọi tới thật sự quá cường đại, đã vượt ra khỏi cực hạn nhận thức của nó.
Dưới cảm giác sợ hãi tột độ, nó không tự chủ mà trốn vào bên trong Hắc Chướng Kỳ.
Không phải nó hèn nhát bất lực, mà bởi vì rõ ràng là sức mạnh này do chủ nhân gọi đến, nó không muốn chết dưới tay của chủ nhân mình.
Sau khi luồng sức mạnh này bùng nổ hoàn toàn, nó mới lại đi ra bảo vệ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Doanh Thừa Phong rên rỉ một tiếng, rốt cục cũng từ từ tỉnh dậy.
Hắn mở hai mắt ra, đập vào mắt hắn là gương mặt xấu xí mà đầy vẻ quan tâm của Song Đầu.
Miễn cưỡng cười với Song Đầu, Doanh Thừa Phong quay đầu nhìn bốn phía.
Lúc này ảo cảnh lan tràn mấy trăm trượng đã biến mất hoàn toàn, trên mặt đất có rất nhiều rãnh sâu hoắm, như thể bị vô số móng vuốt sắc bén cào xuống.
Hắn nhíu mày, thật sự là không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là, chân khí và sức mạnh tinh thần của hắn gần như đã tiêu hao hết sạch.
Từ sau khi tu vi của hắn thăng tiến đến cảnh giới Võ sư, chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Mở túi không gian, Doanh Thừa Phong móc ra một bình ngọc, nuốt một giọt màu xanh, điều tức ngay tại chỗ.
Dù sao nơi này cũng rất nguy hiểm, hắn phải nhanh chóng khôi phục thực lực bản thân. Rất nhanh, chân khí trong cơ thể và sức mạnh tinh thần của hắn lại tràn đầy.
Đây là tác dụng thần kỳ của dung dịch Sinh Mệnh, chỉ cần hắn còn một hơi thở liền có thể nhanh chóng khôi phục trạng thái đỉnh cao.
"Đùng..."
Đột nhiên. Trong đầu vang lên âm thanh kỳ lạ, sau đó, âm thanh của Trí Linh từ xa thẳm truyền đến: - Khởi động lại hoàn tất.
Doanh Thừa Phong bật cười khanh khách. Nói: - Trí Linh, đã rất lâu không thấy ngươi khởi động lại.
Trong đầu có thêm một hình ảnh, Trí Linh lắc đầu giống con người. Nói: - Ta không muốn phải khởi động lại lần nữa, loại cảm giác này vô cùng khó chịu.
Trí Linh giơ tay khẽ vẫy, từng cảnh tượng giống như điện ảnh thể hiện lại.
Doanh Thừa Phong yên lặng quan sát, hắn nhìn thấy bản thân rơi vào trạng thái vô cùng hiểm nghèo, cũng nhìn thấy biểu hiện sau đó của Khí Linh Đan Lô, càng thấy được vụ nổ năng lượng mà hắn dẫn tới.
Khi hắn nhìn thấy uy năng đó, sắc mặt hơi trắng bệch.
Hơn nữa, điều khiến hắn cảm thấy vô cùng may mắn chính là. Hắn ở trong trung tâm bạo phát sức mạnh khủng bố, cuối cùng lại có thể sống sót, thật sự là quá may mắn.
- Dường như những năng lượng này có trí tuệ. Trí Linh điềm nhiên nói một mạch.
- Cái gì? Doanh Thừa Phong kinh hãi hô lên: - Năng lượng có trí khôn?
Trí Linh chậm rãi gật đầu, nói: - Ta đã tính toán lực xung kích, ngay khi tới gần ngươi, uy năng lực xung kích giảm bớt hơn một trăm lần, những năng lượng này cố ý tránh né thân thể ngươi. Cho nên không tạo thành thương tổn quá lớn đối với ngươi và xung quanh ngươi.
Doanh Thừa Phong hít một hơi khí lạnh, đương nhiên hắn hiểu được, không phải năng lượng có trí khôn, mà là trong thủ ấn do hắn thi triển có biện pháp kỳ diệu vô cùng.
Thủ ấn ẩn chứa đạo lý thiên địa nào đó tạo thành năng lượng bảo hộ vô cùng đặc biệt bảo vệ thân thể và xung quanh hắn. Chính vì có năng lượng này, cho nên hắn mới có thể sống sót.
Tuy Trí Linh có khả năng tính toán độc nhất vô nhị. Nhưng sức tưởng tượng lại vô cùng khô khan, một khi gặp phải sự việc mới lạ, nó sẽ không thể tính toán theo công thức.
Đột nhiên, trong lòng có cảm giác, hắn mở hai mắt ra.
Cách đó không xa, Khí Linh Đan Lô lại ngưng tụ hình thể, tuy nhiên nó mở to mắt, lấm la lấm lét nhìn quỷ binh Song Đầu, dường như chỉ cần Song Đầu khẽ động, nó sẽ lại co đầu vào trong.
Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, lá gan của khí linh này cũng thật sự hiếm thấy rồi.
Rõ ràng có sức mạnh cường đại như thế, lại sợ hãi quỷ binh Tử Kim Cảnh. Cho dù bản thể của nó là một linh khí phụ trợ, cũng thật sự khiến cho người khác không nói lên lời.
- Khí linh huynh, thủ ấn vừa rồi là gì vậy? Doanh Thừa Phong trầm giọng hỏi.
Khí Linh Đan Lô vừa quay đầu, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, dường như vào lúc này, nó cũng không sợ Song Đầu nữa.
- Khí linh huynh. Doanh Thừa Phong tăng thêm giọng điệu kèm theo một chút bất mãn.
Môi của Khí Linh Đan Lô hơi hơi run run, nói: - Đó là thần thông.
- Thần thông?
- Đúng vậy, thần thông là một số bí pháp siêu cường có năng lực hủy thiên diệt địa. Khí Linh Đan Lô chậm rãi nói: - Những người hiểu được loại bí pháp này gọi là Linh Sư thần thông.
Doanh Thừa Phong vuốt hàm dưới, nghi ngờ nói: - Tại sao ta chưa nghe nói?
Khí Linh Đan Lô dở khóc dở cười, nói: - Chỉ dựa vào cái Linh Vực mà ngươi đang sống, làm sao có thể sản sinh ra thần thông Linh Sư chứ.
Doanh Thừa Phong nháy mắt, nói: - Không phải ta tới từ Linh Vực đó sao.
Khí Linh Đan Lô sửng sốt hồi lâu, gật đầu, nói: - Đúng vậy, đây cũng chính là điều ta cảm thấy kỳ lạ. Hắn thở dài một hơi, nói: - Không phải tất cả mọi người đều có thể học và nắm vững thần thông, cho dù là người cường đại hơn nữa, nếu như không có thiên phú về lĩnh vực này, sẽ không thể nắm vững thần thông.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói: - Cường giả Tước Vị đã vượt qua Tử Kim Cảnh thì sao, bọn họ có thần thông không?
Trong mắt Khí Linh Đan Lô hiện lên vẻ khinh thường, nói: - Trong số hàng triệu cường giả Tước Vị, chỉ cần có một người có thể lĩnh ngộ thần thông, cũng đã rất giỏi rồi.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ thay đổi. Nói: - Nhưng mà, dường như uy năng của thần thông cũng không quá lớn.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy Linh Tháp chân nhân và Võ lão giao phong, cũng đã thử truyền sức mạnh vào trong Sơn Hà Đồ, dẫn tới ánh sáng Thiên Lôi khủng bố.
Dựa theo đánh giá của Trí Linh về độ mạnh yếu của sức mạnh, cái gọi là thần thông mà hắn vừa mới phóng thích, dường như chỉ mạnh hơn uy lực đó một chút thôi.
Khí Linh Đan Lô cười ha hả, nói: - Thần thông, không phải là tài nghệ vừa thi triển ở trong này. Hắn đảo mắt một vòng. Nói: - Ở nơi này, uy năng thần thông mà ngươi vừa phóng thích, chỉ có thể đạt một phần vạn mà thôi.
- Một phần vạn? Sắc mặt Doanh Thừa Phong thật sự thay đổi.
Chỉ là một phần vạn nho nhỏ cũng đã tạo thành tổn hại đến mức này, vậy nếu phóng thích toàn bộ thì sẽ đạt tới mức độ khủng bố cỡ nào?
- Tài nghệ mức này chỉ có phóng thích ở trong Thánh Vực, mới có thể được gọi là thần thông thật sự. Khí Linh Đan Lô chậm rãi nói.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong thay đổi liên tục, rất lâu sau. Hắn cười khổ nói: - Nếu như phóng thích ở trong Thánh Vực, chắc chắn ta là người tử vong đầu tiên.
Khí Linh Đan Lô lắc đầu lia lịa, nói: - Ngươi lầm rồi, ảo diệu của thần thông, phàm phu tục tử như ngươi làm sao có thể hiểu rõ. Hắn dừng lại một chút, ngạo nghễ nói: - Chỉ có phóng thích ở trong Thánh Vực, thần thông mới có thể ngưng tụ ra lá chắn phòng hộ cường đại. Khi đó, cùng lắm là ngươi kiệt sức mà hôn mê. Nhưng mà, trong vòng mười trượng quanh thân thể ngươi, lại là nơi an toàn nhất trên thế giới.
Lúc này Doanh Thừa Phong mới chợt hiểu, đây chính là sự huyền bí của thần thông.
Tuy nhiên nói cũng đúng, nếu như sau khi thi triển thần thông, người phóng thích tử vong đầu tiên, vậy thì làm gì còn ai tập luyện loại kỹ xảo này chứ.
Con ngươi đảo một vòng, hắn nói: - Không đúng, ngươi cũng đã phóng thích thần thông. Vì sao...
Khí Linh Đan Lô tức giận nói: - Thứ mà ta phóng thích không phải thần thông hoàn chỉnh, số lượng linh lực trời đất tập trung không đủ, cơ bản không thể gọi là thần thông chân chính. Nhưng còn ngươi, lại phóng xuất toàn bộ sức mạnh, do đó đạt đến tiêu chuẩn thấp nhất của phóng thích thần thông. Hừ, hừ hừ hừ...
Nói tới đây. Trong lòng nó cũng tự lẩm bẩm.
“Vốn dĩ cấp bậc Hoàng Kim Cảnh đã có thể phóng thích thần thông, ha hả, ngay cả ở trong tất cả các Thánh Vực, e rằng tiểu tử này cũng là người đầu tiên từ trước tới nay.”
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi đỏ lên, khi thi triển thần thông, thật ra hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê, toàn bộ là do Trí Linh thực hiện lại quá trình này. Tuy nhiên, trong cảnh tượng sau đó, hắn và Trí Linh đã thương thảo một chút, lúc này liền thắc mắc nghi vấn: - Khí linh huynh, nhưng khi ta phóng thích, căn bản là không thể khống chế sức mạnh bản thân.
Khí Linh Đan Lô nhìn hắn thật sâu, nói: - Thần thông, là một loại sức mạnh hỗn loạn không thể khống chế. Nếu ngươi không có thiên phú, có giết chết ngươi cũng không thể thi triển. Nhưng nếu ngươi có thiên phú, một khi phóng thích, loại sức mạnh này sẽ không chịu sự khống chế của ngươi. Cho dù ngươi thăng tiến đến Tước Vị, hoặc là mạnh hơn nữa, cũng sẽ như vậy. Dừng một chút, nó chợt nhếch miệng cười, nói: - Tuy nhiên, nếu là cường giả Tước Vị phóng thích thần thông, hẳn là không đến mức phải hôn mê.
Doanh Thừa Phong bất mãn liếc nó một cái, càng biết nhiều về thần thông, trong lòng hắn càng sợ hãi.
Loại sức mạnh này phải hạn chế sử dụng.
Khí Linh Đan Lô giáo huấn xong, nó ngẩng đầu nhìn xung quanh, một lát sau khẽ thở dài, nói: - Chúng ta ở lại đây ba ngày là đủ rồi.
- Cái gì? Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói: - Không phải ngươi nói phải nửa tháng sao?
- Trước đây cần nửa tháng, nhưng mà khi ngươi thi triển thần thông, hàn khí nơi này đã bị ngươi hoang phí hơn nửa, còn thừa lại không bao nhiêu. Khí Linh Đan Lô bất đắc dĩ nói: - Ba ngày này, một mình ta sử dụng thuật tinh luyện thông thường là có thể lấy hết Băng Mê Hoặc.
Doanh Thừa Phong sửng sốt hồi lâu, tự hối hận không ngừng, hắn xoa da đầu, nói: - Khí linh huynh, ta đến giúp huynh.
Khí Linh Đan Lô nhảy dựng lên, giống như mèo con bị giẫm lên đuôi, kêu lên: - Không được giúp đỡ...
Tiếng kêu thảm thiết truyền đi rất xa, vang vọng không ngừng trên vùng đất hoang không một bóng người.