Hứa phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười đầy tự tin của Doanh Thừa Phong, trong lòng không còn chút do dự nào.
Tên gia hỏa này chính là người ngay cả Kim Cương Vương cũng có thể thu phục được; con bát trảo quái thú này mặc dù khí tức khủng bố, nhưng đem ra so sánh với thân thể kim cương bất hoại của tên đại gia hỏa kia thì thật sự còn kém một chút.
Nàng giơ tay khẽ điểm, trong túi không gian tức thì lại bay ra một trăm viên linh hạch long lanh xuyên thấu.
Chỗ linh hạch này đều do Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh tự tay săn giết tinh linh thú thu được, hai người bọn họ đã sớm nhìn thấy qua nhiều lần rồi, tự không lấy làm lạ nữa.
Nhưng Dụ Mặc và Cừu Nham ở bên cạnh trông thấy mà đến phải há mồm trợn mắt.
Hai người họ sóng lòng nổi cuồn cuộn, ba con người này rốt cuộc săn giết được bao nhiêu tinh linh thú? Hay là toàn bộ tinh linh thú trong Động Thiên Phúc Địa này đã bị mấy người họ giết hết rồi?
Doanh Thừa Phong mỉm cười, lấy ra một cái áo vải, cũng gói đống linh hạch này thành một túi.
Thân hình chớp động, hắn đã lao vút đi theo hướng của Lộ Diên Nhi và bát trảo quái thú.
Hứa phu nhân lặng lẽ nhìn theo, nói: - Chúng ta bây giờ cứ đi đường vòng, một ngày sau rồi hẵng quay lại đây.
Bốn người chuyển thân, dưới sự dẫn dắt của Hứa phu nhân chậm rãi đi về một hướng khác. Nhưng mà tốc độ của bọn họ không quá nhanh, vì họ tin rằng dưới sự phối hợp của Doanh Thừa Phong và Lộ Diên Nhi, con bát trảo quái thú này chắc chắn sẽ bị dẫn dụ về phía xa, ít có khả năng quay trở lại đây.
Tốc độ của Doanh Thừa Phong đạt đến mức cực hạn, nhưng kì lạ ở chỗ vẫn không thể đuổi kịp Lộ Diên Nhi và bát trảo quái thú kia.
Đương nhiên, đây là do hắn chưa sử dụng Khu Kiếm Chi Thuật nên mới vậy.
Tâm niệm vừa động, Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, lấy ra một viên linh hạch từ sau lưng.
Chân khí trong cơ thể cuộn trào, rồi sau một tiếng quát chói tai, viên linh hạch trong tay lập tức vỡ tan thành bột phấn.
Nếu để cho một Tử Kim Cảnh cường nhân mục kích được cảnh tượng này, e rằng hắn sẽ nổi sát tâm mất.
Linh hạch – đây là báu vật trân quý đến mức nào chứ? Đối với mọi Tử Kim Cảnh cường nhân trong bách vực mà nói nó chỉ kém mỗi siêu cấp bảo vật là Định Vị Thạch thôi vậy.
Có được vật này, họ mới có thể yên tâm dám tiến nhập Huyền Không Động, mới có thể quan sát sự vận động và biến hóa của các vết nứt không gian ở nơi đó, từ đó có thể kiểm soát không gian, thành tựu thiên thượng uy năng.
Có thể nói, đây là hy vọng duy nhất của họ để có thể thăng tấn cấp độ.
Mỗi một viên linh thạch đều là chí bảo, cho dù là trong tay của Tử Kim Cảnh cường nhân cũng sẽ là bảo vật dù có tiền cũng chẳng mua được.
Ấy vậy mà Doanh Thừa Phong bấy giờ lại không chút xót xa bóp vụn ngay một viên linh hạch!
Linh hạch một khi vỡ tan, năng lượng ẩn chứa bên trong lập tức sẽ hóa thành trăm nghìn đạo tản đi khắp nơi.
Bát trảo quái thú đang điên cuồng rượt đuổi Lộ Diên Nhi ở phía trước đột ngột chùng lại, thân hình to lớn của nó dừng hẳn; trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc; nhưng dần dần nó đã hiểu ra cảm giác kì lạ đó có ý nghĩa gì; đôi mắt nó bắt đầu vằn lên từng gân máu đỏ rực.
Đây chính là khiêu khích, là lời khiêu khích nghiêm trọng nhất mà một nhân loại cường nhân đang phát tới nó.
Nó đột ngột chuyển thân không đoái hoài gì đến Lộ Diên Nhi đang liều mạng chạy trốn kia nữa, mà quay người lại nhằm thẳng hướng cảm giác kia truyền tới, điên cuồng lao đi.
Lộ Diên Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, y thầm đổ một trận mồ hôi lạnh.
Vừa rồi làm như vậy y kì thực đang đánh cược, hi vọng rằng Doanh Thừa Phong có thể đứng ra mang theo nhiều linh hạch hơn nữa để dẫn dụ con quái thú khủng bố này đi.
Y cũng đã từng giao thủ qua với Doanh Thừa Phong, biết được tiểu tử này đáng sợ đến mức nào, bây giờ lại đã tấn cấp lên Hoàng Kim Cảnh đỉnh phong. Thực lực và tâm cơ của hắn đương nhiên là còn sâu hơn một bậc.
Lộ Diên Nhi không hề chắc chắn có thể đánh thắng hắn, nhưng nếu nhờ vào con bát trảo quái thú này, vậy thì kết quả vẫn còn chưa thể nói trước được đâu!
Bây giờ Doanh Thừa Phong quả nhiên đã như y dự liệu của hắn, vì không muốn mất uy phong trước mặt Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh nên đã mang thêm nhiều linh hạch đến, hơn nữa lại còn dẫn dụ con quái vật đáng ghét kia đi rồi.
Chỉ có điều, vẫn còn một vấn đề đang soán lấy tâm trí y.
Tên Doanh Thừa Phong này rốt cuộc là mang đến bao nhiêu linh hạch, lại có thể dễ dàng dẫn dụ được bát trảo quái thú đi đây?
Trong lòng y thoáng hiện lên cảm giác đố kị, nhưng sau đó y lắc lắc đầu, lắc mình tăng nhanh tốc độ phóng đi.
Cứ để cho Doanh Thừa Phong một mình đối mặt với Tử Kim Cảnh quái thú đáng sợ này đi, y sẽ không phụng bồi nữa đâu.
Doanh Thừa Phong bóp vụn tinh hạch xong, cố ý để cho cỗ năng lượng trong đó tản đi dày đặc. Sau đó hắn lặng lẽ đứng ngay tại chỗ, giống như một người thợ săn kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình sa bẫy.
Quả nhiên, bát trảo quái thú chỉ thoáng có chút trì trệ, rồi giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nó gầm thét thốc tới.
Nhìn thấy khí tức mãnh liệt trên thân nó, có thể biết được sự phẫn nộ trong lòng nó đã đạt đến mức độ nào.
Khóe miệng của Doanh Thừa Phong lộ ra một nụ cười, thân hình hắn thoắt chuyển rồi lao vút về phía sau; đồng thời từ miệng hắn phát ra một tiếng hét lớn: - Huyết nhục tương li!
Gặp gỡ với đám người Lộ Diên Nhi, rồi lại bị bát trảo quái thú này truy kích, đây vốn đều là việc ngoài dự tính. Nhưng đối với hắn mà nói, chuyện này cũng không phải chuyện xấu, giúp hắn có thể có lí do chính đáng để tạm thời tách biệt ra với những người khác.
Phía xa, Kim Cương Vương đang âm thầm ẩn náu, con mắt đảo một vòng, đã lập tức hiểu được tâm tư của Doanh Thừa Phong.
Nó liền giang rộng tứ chi, phóng nhanh đến một nơi nào đó.
Sau khi đến một nơi cách xa tầm nhìn của mọi người, nó đứng thẳng dậy, cơ bắp toàn chân căng cứng; mặt đất dưới chân dường như liền biến thành một tấm đệm lò xo lớn, nó từ đó phóng đi như một viên đạn pháo.
Mặc dù khoảng cách nó rời đi đã đủ xa, nhưng cái uy thế của một thân hình cao ba trượng bay vút lên thiên không vẫn không gì có thể so sánh được.
Mấy người Hứa phu nhân tốc độ đi khá chậm, lúc đó vẫn chưa rời xa khỏi khu vực đó. Sau khi nghe được tiếng nổ lớn kia, Dụ Mặc quay đầu lại nhìn quanh, không kìm được thốt lên: - Kia là cái gì vậy?
Cừu Nham ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt đại biến.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh bất lực nhìn nhau một cái; chỉ trời mới biết Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương kia đang tính toán gì. Vì không để người khác biết tới sự tồn tại của Kim Cương Vương, lẽ nào lại có thể để mặc cho Doanh Thừa Phong bị bát trảo quái thú kia truy kích mà không lí gì tới hay sao?
※※※※
Tốc độ của Doanh Thừa Phong càng ngày càng nhanh nhưng trước sau vẫn luôn duy trì một mức, tuyệt đối sẽ không vượt quá cực hạn của bát trảo quái thú kia.
Quỷ Ảnh Thân Pháp của hắn trong loại môi trường rừng cây dày đặc này có thể hoàn toàn thi triển hết uy lực của nó. Thân hình thoáng động đã có thể nhờ sự che chắn của thân cây mà chuyển đổi phương hướng.
Mà bát trảo quái thú kia lại khác. Tốc độ chạy thẳng của nó kỳ thật vẫn nhanh hơn Quỷ Ảnh Thân Pháp của Doanh Thừa Phong một chút, nhưng thân hình nó lại quá cồng kềnh, không thể xoay chuyển tùy ý như Kim Cương Vương, chỉ biết cắm đầu lao tới. Mặc dù khí thế ngùn ngụt, nhưng ở vào môi trường rừng cây dày đặc này lại phải chịu bất lợi lớn, trước sau luôn bị Doanh Thừa Phong dắt mũi đi, không thể đuổi kịp.
Nhưng mà, càng như vậy, bát trảo quái thú này lại càng phát nộ; nó sống chết tập trung vào Doanh Thừa Phong, dù có thể nào cũng không chịu buông bỏ.
- Grào.
Tiếng gầm hung bạo không ngừng vang lên, cả cánh rừng cũng đều rung chuyển trước tiếng rống giận của nó.
Trước mắt Doanh Thừa Phong bỗng sáng ngời, cuối cùng cũng ra khỏi cánh rừng này rồi! Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười lạnh với vẻ coi thường. Thân hình thi triển đến cực hạn, hắn phóng về phía trước.
Ngay sau đó, thân hình bát trảo quái thú cũng vọt ra khỏi khu rừng, nhưng khác với Doanh Thừa Phong, nó phát ra một tiếng gầm gừ cực kỳ vui mừng. Trong rừng nó không đuổi kịp được con sâu bé nhỏ mà cực kỳ linh hoạt kia, nhưng đã ở vào nơi trống trải này, tốc độ của nó tuyệt đối có thể giúp nó đuổi kịp đối phương.
Hắc hắc, tên nhân loại này bị ta dọa đến hồn bay phách lạc rồi, lại dám chạy đến địa hình thuận lợi cho ta như vậy, đúng là tự tìm đường chết.
Tám cái chân đồng thời dụng lực, tốc độ của nó ngay lập tức nhanh hẳn lên.
Nhưng đúng vào lúc nó sắp đuổi kịp tên nhân loại trên áo tỏa ra vô tận khí tức của linh hạch kia, thân mình của tên tiểu gia hỏa này bỗng nhiên sáng rực lên.
Thân hình hắn bay vọt lên cao, dùng một tốc độ khó có thể hình dung được phi thẳng lên không trung, bồng bềnh mấy chục trượng, sau đó mới kiệt lực rơi xuống.
Bát trảo quái thú trợn tròn mắt, lúc này mới nhận ra tên tiểu gia hỏa kia sớm đã có tính toán.
Gầm lên một tiếng, bát trảo quái thú tức giận đến sôi máu; từ khi tấn thăng lên Tử Kim Cảnh, nó rất ít khi có cảm giác bị người ta đùa bỡn như trong lòng bàn tay thế này.
Nếu như đối phương thuộc hàng Kim Cương Vương kia thì thôi, nhưng đây chỉ là một nhân loại yếu nhược nhỏ bé cũng dám hung hăng như thế, phút chốc đã khiến cho nó nổi trận lôi đình.
Vào thời khắc này, nó đã hạ quyết tâm, dù cho phải đuổi đến chân trời góc biển cũng quyết không thể buông tha.
Doanh Thừa Phong khống chế kiếm quang hạ xuống, cẩn thận quan sát chung quanh; trông thấy bộ dáng lồng lộn của bát trảo quái thú này, hắn cuối cùng cũng yên tâm được rồi.
Hắn đem Quỷ Ảnh Thân Pháp thi triển đến cực hạn, mặc dù ở nơi trống trải này vốn không thể chạy thoát truy kích của bát trảo quái thú, nhưng mỗi lần bát trảo quái thú sắp tới gần, hắn đều sử dụng kiếm quang bay lượn, thoát khỏi hiểm cảnh.
Hơn nữa, dưới sự cố ý đạo diễn của hắn, khoảng cách mỗi lần phi hành của kiếm quang càng ngày càng ngắn, khiến người ta có cảm giác lực bất tòng tâm.
Bát trảo quái thú đương nhiên cảm thấy phấn khích tột cùng, nó tin chắc rằng sức chịu đựng của mình hơn xa đối phương, chắc chắn có thể đuổi kịp.
Hơn nửa ngày sau, hai kẻ một chạy một đuổi này đã đến một khu vực dãy núi nhấp nhô.
Phía xa, một thân hình đồ sộ lười biếng nằm phơi nắng trên mặt đất. Nó có vẻ như đã hoàn toàn ngủ say rồi.
Mà tại khu vực này, lại tràn ngập một loại năng lượng bất thường. Cỗ năng lượng này cực kỳ khủng bố, bất cứ sinh linh nào đến gần đều có cảm giác phát run.
Doanh Thừa Phong không dừng cước bộ, thẳng dọc theo phương hướng đó phóng vút đi.
Bát trảo quái thú vẫn luôn đuổi sát không rời sau lưng hắn cuối cùng cũng phải giảm tốc độ, xem xét thân hình đồ sộ ở phía trước, ánh mắt thoáng qua vẻ sửng sốt không chắc chắn.
Đại gia hỏa kia, nó đương nhiên không thể không nhận ra!
Đó chính là một trong những bá chủ tuyệt đối của Động Thiên Phúc Địa – Kim Cương Vương.
Điều càng khiến cho nó cảm thấy kinh hãi chính là mặc dù khí tức khủng bố dày đặc ở đây quái dị như thế, nhưng trong cái xa lạ kia dường như lại có một thoáng cảm giác đã từng gặp qua ở đâu đó.
Nhưng, nếu như nó đã từng gặp qua chủ nhân của cỗ khí tức này, vậy thì tuyệt đối không thể không nhận ra được.
Trông thấy tên nhân loại đó chạy về hướng Kim Cương Vương, cước bộ của nó lập tức nhẹ hẳn đi.
Bá vương này dường như đang ngủ, vậy tốt nhất đừng nên làm ầm lên tỉnh giấc của hắn, rủi mà khiến cho hắn phát nộ….
Bát trảo quái thú rùng mình một cái. Đã từng có ghi chép về việc Kim Cương Vương chém giết nhiều cường nhân đồng cấp, mà nó lại không hề có ý định trở thành oan hồn dưới tay của Kim Cương Vương chút nào.
Đang lúc nó đang do dự có nên tiếp tục truy kích hay không, thân thể giống như ngọn tiểu sơn kia động đậy.
Kim Cương Vương bò dậy, nó đối mặt với Doanh Thừa Phong và bát trảo quái thú, gương mặt lộ ra một nụ cười “thật thà phúc hậu”.