Tạo Thần

Chương 636: Trở về



- Giết

Sau một tiếng quát nhẹ, kiếm quang ở giữa không trung rạch qua một cái, một người tu sĩ trung niên kêu thảm một tiếng, thân hình ngã xuống, máu tươi ở thắt lưng tuôn ra, kể cả nội tạng cũng chảy ra ngoài.

Thân thể hắn vùng vẫy vài cái, cuối cùng tắt thở chết.

Doanh Thừa Phong liếc xác của hắn một cái, thần sắc trong mắt không một chút biến hóa.

Hôm nay, sáu người bọn họ ở trong đây giết chóc không chút kiêng kỵ, giết chết những người cùng bọn họ không có chút cừu oán, nhìn qua vô cùng hung tàn.

Nhưng trên thực tế, tất cả ngâm Linh Trì, tất cả mọi người tiến vào đây đều có chung ý thức như vậy.

Nơi này là Động Thiên Phúc Địa, là một nơi tràn đầy hung hiểm, chứ không phải là một khu danh thắng cho bọn họ đến đây du lịch nghỉ phép.

Để đoạt lấy linh hạch, tất cả mọi người ở đây không ngại hạ sát đồng tộc.

Tuy nói chỉ cần lấy linh hạch trên người giao ra, đối phương cũng không đuổi tận giết tuyệt. Tuy nhiên, có thể đến đây và kiên trì đến bây giờ sao còn có thể là kẻ nhát gan.

Trừ phi cùng đường mạt lộ, nếu không thì cũng không ai nguyện hai tay dâng lên linh hạch mà mình thật vất vả mới thu thập được.

Doanh Thừa Phong phóng thích sức mạnh của đồ trang sức đến mức lớn nhất, trong mấy ngày nay đúng là tìm thấy mấy tốp người. Mà mỗi lần đều là hắn đi lên trước đơn độc xuất hiện.

Vừa nhìn thấy Doanh Thừa Phong giống như ruồi bọ mê đầu xông vào địa bàn của bọn họ, những người này không hỏi một câu mà ngay lập tức cầm dao xông lên.

Xem bộ dáng của họ, quả giống như bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng, vui mừng như điên.

Tuy nhiên, bọn họ rất nhanh từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Hứa phu nhân và bốn người lưu động bọc đánh, chặn đường lui của bọn họ, sáu người đồng loạt ra tay. Đây mới đúng là cậy mạnh hiếp yếu, lấy nhiều địch ít.

Hai ngày sau, dưới sự cố gắng của Doanh Thừa Phong, bọn họ như kỳ tích tìm được bốn nhóm người. Nhiều thì là bốn, ít thì là hai, kết quả là đều bị họ chém giết.

- Thu hoạch như thế nào?
Doanh Thừa Phong nhẹ giọng hỏi.

Cừu Nham lấy tất cả linh hạch trên các xác chết cộng lại, hơi hưng phấn nói:
- Lần này không tệ, thậm chí có hơn trăm viên. Ha hả, ba người này nhất định là đã từng xuất thủ với đồng tộc. Nếu không tuyệt đối không thể nhiều linh hạch như vậy.

Dụ Mặc lạnh lùng cười, nói:
- Cố gắng của bọn họ đều uổng phí, cuối cùng tiện nghi là chúng ta.

Hai người kia trong tông môn cũng là trăng sáng trong đám sao.

Loại việc tìm đồ trong xác chết này như thế nào cũng không tới phiên họ làm.

Nhưng là ở trong này, bọn họ bất kể là thân phận cũng như tu vi võ đạo đều là thấp nhất, cũng chỉ biết vâng lời làm tiểu đệ, làm việc không người nào nguyện ý làm.

- Chia ra đi.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn trời, có chút tiếc nuối mà nói:
- Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.

Mọi người trong lòng cảm nhận được, cũng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy mặt trời đỏ đã sắp lên đến đỉnh.

Sắc mặt mọi người đều khẽ biến. Bởi vì bọn họ cũng biết một việc, lúc mặt trời lên chính ngọ là lúc bọn họ phải trở về.

Hứa phu nhân nhẹ nhàng cười, nói:
- Chuyến đi này của chúng ta không tệ, mọi người cần gì đa cảm, vẫn là nghĩ về những rầm rộ lúc trở vể.

Lời vừa nói ra, trong mắt mỗi người đều nén không được vẻ hưng phấn.

Lúc này, trên người mỗi người đều có một số lượng linh hạch khả quan, lúc đem linh hạch chung vào đủ chấn động toàn bộ Linh Vực.

Chỉ cần nghĩ đến sau này địa vị của bọn họ trong tông môn vô cùng phong quang, khiến cho người ta không kìm được động tâm.

Cừu Nham hít sâu một hơi, trong những người này, hắn ngược lại là người tỉnh táo nhất.

Có lẽ là vì hắn tự biết thực lực cũng không xuất chúng, sở dĩ có được thu hoạch này chính là nhận được sự giúp đỡ của đám người Doanh Thừa Phong, cho nên lòng kiêu ngạo tự nhiên là ít đi vài phần.

Thu liễm tâm trạng, hắn thành thành thật thật đem linh hạch chia ra làm sáu phần, chia ra cho mọi người.

Kỳ thật, lúc bắt đầu chia linh hạch, hắn đề xuất chia theo công lao nhưng bị Doanh Thừa Phong một hơi từ chối, cuối cùng đành dựa theo đầu người mà chia.

Số lượng linh hạch tuy rằng không bằng nhau, nhưng phẩm chất và kích thước cũng không đều.

Chia làm sáu phần thật ra cũng không khó khăn.

Mọi người đem linh hạch vừa được chia cất đi, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Lúc này, dù là Lộ Diên Nhi cùng Doanh Thừa Phong cũng mất hứng thú và động lực tiếp tục. Vừa nghĩ tới sắp rời khỏi đây, trong lòng họ ngược lại có chút lưu luyến.

Vô luận là ngâm Linh Trì hay là tại đây thí luyện ba tháng, đối với bọn họ mà nói đều là việc cả đời khó quên.

Nơi này là nơi bọn họ xây dựng nền móng đi lên, một khi từ nơi đây trở về, tên của họ sẽ vang vọng toàn bộ Linh Vực, từ nay về sau trở thành người cầm quyền chân chính của những đại tông môn.

Ánh nắng trên bầu trời càng ngày càng đậm, phát ra càng mãnh liệt.

Cuối cùng, trong lúc trong ánh mắt mọi người trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ánh sáng đến đỉnh.

Lập tức, toàn bộ không gian trong Động Thiên Phúc Địa xảy ra thay đổi quỷ dị, quanh người Doanh Thừa Phong và những người từ ngoài đến đột ngột hiện ra một tia năng lượng dao động mạnh.

- Đừng cử động, đây là lực lượng không gian.
Hứa phu nhân hạ giọng nói:
- Động Thiên Phúc Địa là một trong những nơi thần kỳ nhất thế giới, có thể tự động đưa chúng ta ra ngoài. Bất kể chúng ra đang ở đâu đều như nhau.

Trương Oánh Oánh liên tục gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nơi đây thần bí khó lường, thật không biết là không gian do vị tiền bối đại năng nào mở ra.

Mặt Doanh Thừa Phong hơi hơi co quắp một chút, ánh mắt có thêm vài phần cổ quái.

Nơi này cũng không phải là không gian đặc thù mà đại năng có thể mở ra, đây là một kiện linh khí không gian siêu cấp hùng mạnh. Tuy nhiên, có thể rèn ra linh khí như vậy, vị lão tổ chủ nhân hung cầm kia cũng có thể được xưng tụng là một vị siêu cấp đại năng.

Chỉ có điều không biết hắn là cự phách ma đạo hay là tiên gia nhân sĩ.

Sau này mình coi như phải đi thực hiện lời hứa, điều kiện đầu tiên là phải đảm bảo an nguy của bản thân.

Lực không gian quanh người càng mãnh liệt, cuối cùng, tia năng lượng kia tụ lại một chỗ, chuyển động giống như phong hỏa luân.

Ầm ầm…

Không hiểu sao, trong tai mọi người đột ngột nghe từng đợt nổ mạnh cuồn cuộn.

Sau đó, ánh mắt bọn họ sáng ngời, cả người tại chỗ biến mất.

Không gian trong đây thật lớn, mỗi người từ bên ngoài đến đều có ký hiệu đặc thù.

Mà mỗi khi lúc này, những người từ bên ngoài đến bị ấn xuống ký hiệu đều sẽ bị không gian lực trói buộc và vận chuyển rời khỏi.

Trong quá trình này không được vùng vẫy.

Nếu không, trời biết sẽ bị vận chuyển đến cái góc nào. Nếu là ở trong hư vô giữa hai thế giới, vậy chỉ có lập tức tử vong.

Thân thể Doanh Thừa Phong căn thẳng, trong lòng của hắn có chút không yên.

Mặc dù biết khả năng ngoài ý muốn là cực kỳ nhỏ, gần như không có khà năng xảy ra, nhưng loại cảm giác không nắm được trong tay vận mệnh của mình vẫn khiến hắn cảm thấy bất ổn và tim đập nhanh.

Cũng không biết qua bao lâu, ở trong vòng ánh sáng này, thời gian và vân vân đều mất đi ý nghĩa.

Cuối cùng, vòng sáng ngưng chuyển động, lực không gian quanh người đột nhiên tan biến.

Doanh Thừa Phong mở hai mắt, lập tức thấy được lần lượt từng gương mặt quen thuộc.

Cùng với Linh Tháp chân nhân và Võ lão dẫn đầu, các Tử Kim Cảnh cường nhân trong các đại môn phái không ngờ đều ở đây không thiếu một ai.

Lúc này, trên mặt bọn họ là hưng phấn khó che giấu. Hai vị chức vị cao thủ thì không sao nhưng các cường nhân Tử Kim Cảnh thì trở nên có phần gấp gáp.

Cái này cũng khó trách bọn họ. Bởi vì linh hạch đối với bọn họ quá mức trọng yếu.

- Sư tổ…

- Tổ gia…

- Sư phụ…

Một mảnh ân cần thăm hỏi liên tiếp vang lên.

Doanh Thừa Phong quay đầu lại nhìn, không khỏi nao nao.

Lúc tiến vào trọn mười hai người. Nhưng hiện tại thuận lợi trở về chỉ vẻn vẹn có tám người, trừ sáu người bọn họ ra, chỉ còn Từ Tiêu và Lương Vĩ Ba. Về phần bốn người còn lại cũng đều là không rõ tung tích.

Sắc mặt các vị trưởng lão của tứ đại môn phái kia đã trở nên cực kì khó coi, trong đó có một vị đã thở dài nghẹn ngào, trong mắt lão không ngờ lại nổi lên tia nước mắt mơ hồ.

Doanh Thừa Phong mơ hồ nhớ được, vị nam tử trẻ tuổi tiến vào Linh Trì dường như là máu mủ của hắn. Bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tự nhiên là đau đớn trong lòng.

- Ai
Linh Tháp chân nhân than nhẹ một tiếng, nói:
- Có được tất có mất, nếu đã có ý định đi vào, cũng đừng oán trời trách đất, tất cả đều do thiên ý, không nên thương tâm.

- Vâng

Vị lão nhân kia cung kính lên tiếng nhưng thống khổ bực này thì như thế nào có thể dễ dàng tiêu tan.

Trong lòng Doanh Thừa Phong âm thầm cảnh giác, nếu có một ngày, chính mình bỏ mình, như vậy thân nhân của mình cũng sẽ có vẻ mặt giống như vậy. Mà hắn, tuyệt đối không hy vọng vẻ mặt như vậy sẽ xuất hiện trên mặt thân nhân.

Cho nên, hắn phải biến cường, trở nên càng mạnh hơn.

- Các ngươi nếu đã trở lại, đem linh hạch đã thu được lấy ra.
Linh Tháp chân nhân nhẹ nhàng vung tay lên nói:
- Cơ hội đi vào là chúng ta ban cho, tất cả không được giấu diếm.
Hắn khẽ vuốt râu dài, nói:
- Các ngươi cũng không thể gạt được bổn tọa.

Mọi người nhất tề khom người, nói:
- Vâng.

Ở trước mặt Linh Tháp chân nhân, ngay cả có người muốn giấu diếm số lượng cũng không có lá gan.

Từ Tiêu tiến lên một bước, đem túi không gian lấy ra, có chút đắc ý nói:
- Tại hạ vận khí lúc này không tệ, chẳng những gặp được mươi hai con tinh linh thú, hơn nữa ở phút cuối còn gặp được một cường nhân nước khác lạc đàn, song phương chém giết một hồi, may mắn thắng lợi, từ trên người hắn tìm được mười lăm viên linh hạch. Đây có tổng cộng là hai mươi bảy viên.

Phần đông các Tử Kim Cảnh cường giả đều gật đầu, trong mắt đều có một tia tham lam.

Hai mươi bảy viên, đây là một số lượng phi thường lớn.

Hơn nữa, một mình hắn đi trong Động Thiên Phúc Địa còn có thể đạt được nhiều như vậy, khẳng định là đã trải qua rất nhiều khó khăn người thường không thể tưởng tượng được.

Chỉ cần nhìn hắn giờ phút này như thay da đổi thịt, bộ dáng linh lợi, đã biết hắn thu hoạch được rất nhiều. Đối với tu hành sau này có rất nhiều chỗ tốt.

Linh Tháp chân nhân chậm rãi gật đầu nói:
- Không tệ, đã nhớ.

Hiển nhiên có người tiến lên đem túi không gian lấy đi, cẩn thận kiểm kê, và ghi lại chi tiết số lượng linh hạch hắn đã lấy được.

Ánh mắt Linh Tháp chân nhân rơi trên người Lương Vĩ Ba, đột nhiên nói:
- Còn ngươi.

Lương Vĩ Ba hơi giật mình, hắn không ngờ chân nhân nhanh như vậy liền đến trên người mình, hắn vội vàng nói:
- Đệ tử cũng đi một mình, vận khí không tốt, gặp năm tinh linh thú. Nhưng ở nửa tháng cuối cùng lại may mắn chém giết ba vị cường giả nước khác, từ trên người bọn họ lấy được bốn mươi hai viên linh hạch. Hiện giờ cũng sở hữu bốn mươi bảy viên. Xin dâng lên chân nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.