Thân hình lay động, bất chợt lóe lên ánh chớp, trường kiếm Hàn Băng đã hóa thành một tia sáng, bọc lấy hắn rồi bay nhanh về phía xa.
Sau nửa canh giờ, rốt cục Doanh Thừa Phong cũng ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt thất kinh khó có thể che dấu.
Lúc này, hắn vừa mới đột phá Tử Kim Cảnh, chính là lúc hăng hái nhất, trên người còn có rất nghiều con át chủ bài, cho dù gặp phải cường giả đỉnh phong Tử Kim Cảnh, cũng sẽ không hề sợ hãi.
Nhưng, nếu như đối mặt với ngàn vạn quái thú, hơn nữa mỗi một quái thú đều có khí tức Tử Kim Cảnh khủng bố, thì bất kể là ai nhìn thấy, e là cũng chỉ có nước chạy bạt mạng.
Quái thú đột nhiên xuất hiện từ nơi âm u phía xa là một đàn trâu, thân thể ngựa, mà càng kinh khủng hơn là, đầu của bọn nó lại giống tê giác, sừng nhọn trên đầu đen thui tỏa sáng. Doanh Thừa Phong có thể xác định, nếu bị sừng nhọn đâm vào, nhất định trên người sẽ lưu lại một lỗ thủng khổng lồ vĩnh viễn không thể quên được.
Chính vì đối phương khủng bố như thế, cho nên hắn mới không nói lời nào liền xoay người bỏ chạy.
Cũng may là sau khi thăng tiến Tử Kim Cảnh, Bí Pháp Đoạn Tầng Điệp Gia của hắn lại tăng vượt bậc, hiện giờ cho dù không mượn sức mạnh linh khí, cũng có thể đạt tới Bát Đoạn Điệp Gia của tầng thứ bảy. Tốc độ đã vượt xa trước đây, mới có thể dễ dàng thoát khỏi sự truy sát của những quái vật này.
Lắc lắc đầu, trong lòng Doanh Thừa Phong thầm than.
Nơi này quả nhiên không hổ danh là tử địa luyện ngục kỵ sĩ, cho dù là cường giả đỉnh cao Tử Kim Cảnh bị bầy quái vật này bao vây, cũng chỉ có kết cục chiến đấu mà chết.
Cũng không biết kỵ sĩ tóc đỏ kia thế nào rồi, nếu như gã vừa mới gia nhập nơi đây liền gặp phải bầy quái vật điên cuồng này, thì cũng quá xui xẻo rồi.
Nghiêng tai lắng nghe, tuy tiếng gầm rú vẫn to như tiếng sấm, nhưng đã xa dần.
Phương hướng của bầy quái vật này không giống tuyến đường hắn chạy trốn.
Thở phào nhẹ nhõm, Doanh Thừa Phong lẳng lặng chờ đợi, hắn không muốn trêu chọc những tên khủng bố này.
Sau một canh giờ, âm thanh như tiếng sấm từ từ yên lặng trở lại, nhóm quái vật đầu tiên mà Doanh Thừa Phong gặp phải sau khi tiến vào luyện ngục đã biến mất như vậy.
Hắn xác định phương hướng một chút, bước nhanh về một hướng khác và đi thẳng tới.
Nếu kỵ sĩ tóc đỏ đã nói tới nơi này để tiến hành thí luyện, chắc chắn sẽ có những sinh vật tà ác để gã luyện tập. Đương nhiên, những sinh vật đó không thể khủng bố giống như đàn trâu, nếu không thì không phải kỵ sĩ tóc đỏ tới nơi này thí luyện, mà là tới chịu chết.
Sức mạnh tinh thần truyền vào đồ trang sức cuồn cuộn không dứt, sau khi thăng tiến Tử Kim Cảnh, phạm vi hắn có thể thăm dò đã đạt khoảng 350 trượng, ở một số nơi đặc biệt, thậm chí còn hữu hiệu hơn ánh mắt rất nhiều.
Nơi này. Là một thế giới màu đỏ.
Bất kể là đất dưới chân, hay là nham thạch có thể tùy ý nhìn thấy, đều là một màu đỏ ảm đạm. Như thể là ngâm trong máu nhiều năm, đã bị dây bẩn không thể tẩy nổi.
Từng trận gió âm thổi tới, có một loại cảm giác khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Tuy Doanh Thừa Phong đã tấn thăng đến Tử Kim Cảnh. Nhưng một thân một mình ở trong hoàn cảnh này cũng thấy ghê rợn.
Thực hiện phép so sánh, những thú Tinh Linh ẩn núp trong Động Tiên còn đáng yêu gấp vạn lần so với nơi đây.
"Oanh..."
Đột nhiên, phía trước bên trái vang lên một tiếng nổ.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, lập tức hắn nghe được, đây là tiếng nổ được sinh ra do có người đang chiến đấu, và phóng ra đại chiêu.
Nhưng xét từ dao động khí tức mà tiếng nổ này truyền tới, đại chiêu này cũng không đơn giản.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là. Khoảng cách lại ở ngoài 350 trượng, cho nên đồ trang sức không thể tìm được tin tức có ích gì.
Tâm niệm vừa chuyển, hai chân hơi dùng sức, chạy ra ngoài nhanh như tên bắn.
Tiếng rống giận dữ, tiếng quyền chưởng giao phong càng lúc càng lớn, rốt cuộc Doanh Thừa Phong đã được thỏa nguyện chứng kiến cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc và rung động.
Một nam tử người nhuộm đầy máu, hai tay đang vũ động cự kiếm, thanh kiếm dày nặng trong tay gã linh hoạt giống như cây kim thêu.
Trên cự kiếm phóng thích ra từng lỗ ánh sáng cường đại. Tầng tầng lớp lớp bao quanh sinh vật to lớn màu đen trước mặt.
Sinh vật này là một con nhện mười sáu chân to như cái cối xay, nhưng điều khiến người ta cảm thấy sợ hãi, là hai cái chân to lớn giống như gọng kìm ở phía trước.
Quái vật kỳ lạ như vậy, chắc chắn Doanh Thừa Phong mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Nam tử cả người đẫm máu hết sức kiêng kỵ hai gọng kìm phía trước của con nhện, một khi con quái vật này vươn hai gọng kìm ra, gã liền vung đại kiếm chém mạnh vào đùi.
Sức mạnh cường đại lại được linh khí tăng cường. Doanh Thừa Phong vô cùng hoài nghi mỗi một kiếm đều có uy năng khai sơn phá thạch.
Nhưng, hai gọng kìm của con quái vật vô cùng kiên cố. Tuy bị đập rất đau, nhưng không hề có vết rách nào.
Chiến đấu hồi lâu, dường như quái vật biết rằng sinh vật trước mặt không dễ trêu ghẹo, muốn nuốt sống gã vô cùng khó khăn, không cẩn thận còn có thể nguy hiểm đến tính mạng bản thân. Cho nên, nó rất thức thời lùi về phía sau.
Nhưng mà, kỵ sĩ đẫm máu đã xuất ra chân hỏa, hoặc là gã muốn tiến hành đột phá từ trong cuộc chiến sinh tử, nếu đã gặp được đối thủ tốt như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Thân hình gã lắc lư, những bước chân huyền diệu khó lường, lại bao vây phía trước quái vật, đại kiếm trong tay múa may, vạch ra từng vòng kiếm, ngăn cản quái vật chạy trốn.
Con nhện vượt qua được rất nhiều vòng tròn, nhưng bất kể nó trốn tới đâu, đều không thể thoát khỏi sự phong tỏa kiếm quang của nam tử kia. Rốt cục, con nhện điên cuồng hét lên một tiếng, cả người nó đứng thẳn lên, và lộ ra phần bụng mềm mại.
Phía dưới phần bụng của nó, có một cái động lớn mà đen, khi thân thể nó đứng thẳng hoàn toàn, cửa động này liền hiện ra.
Ngay sau đó, vô số tơ nhện màu đen như cánh tay trẻ con từ trong đó bắn ra, những tơ nhện như thể có linh tính, quấn quanh về phía đại hán.
Đại hán đẫm máu hết sức kiêng kị tơ nhện, bước tiến của gã càng nhẹ nhàng và linh hoạt, tốc độ càng mau lẹ. Chỉ có điều, gã vẫn không chịu rời xa, đôi mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của con quái vật.
Tơ nhện càng ngày càng nhiều, trên mặt đất phủ đầy những sợi tơ khủng bố.
Tuy Doanh Thừa Phong không biết rốt cuộc quái vật này là vật gì, nhưng hắn lại biết, những sợi tơ đó tuyệt không đơn giản. Nếu sơ sẩy bị nó cuốn lấy, chỉ sợ sẽ rất khó thoát thân.
Lại qua một lát, cửa động phía dưới bụng con nhện hơi giật giật, tơ nhện cuồn cuộn không dứt cuối cùng cũng ngừng lại.
Tuy nhiên, nó không hạ thân thể xuống. Cửa động giật giật mà mắt thường có thể nhìn thấy, giống như hút khí thật sâu sau khi thở ra một hơi thật dài.
Nhưng đúng lúc này, nam tử trước giờ tránh né tơ nhện lại xuất thủ.
Gã giương tay lên, phóng ra một luồng sáng, nhanh như chớp bắn vào trong cửa động.
Vì một kích này, gã vận sức chờ phát động rất lâu, mạo hiểm tránh né tơ nhện đầy trời, rốt cục đã đợi được bình minh.
"Oanh..."
Sau khi luồng ánh sáng chui vào trong cơ thể con nhện. Lập tức phát nổ. Toàn bộ thân thể con nhện dường như cũng rực rỡ lên.
"Tê tê tê..."
Con nhện phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể nó lăn lộn trên mặt đất, sức mạnh khổng lồ khiến xung quanh biến thành bụi đất tung bay.
Tuy nhiên. Đây chỉ là biểu hiện hồi quang phản chiếu, một khắc sau, động tác của nó càng ngày càng chậm. Và cuối cùng yên lặng hoàn toàn.
Vị đại hán đã sớm thối lui về phía xa, bình tĩnh quan sát hành động của con nhện.
Sau khi con nhện nằm im hoàn toàn, gã mới cười lạnh một tiếng, đi tới.
Quơ cự đao khủng bố trong tay, gã chém mạnh vào hai gọng kìm lớn của con quái vật.
Một cái, hai cái... sau hơn mười cái, mỗi một kiếm đều chém vào một chỗ, cuối cùng gỡ được hai gọng kìm xuống.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, hắn đã có nhận thức trực tiếp đối với độ cứng lớp vỏ của con nhện này.
Nếu như con nhện này chưa chết. Chắc chắn đại hán kia không thể làm được việc này.
Do dự một chút, Doanh Thừa Phong bước dài về trước, không hề che dấu hành tung của mình.
Vẻ mặt đại hán ngưng tụ, gã liền quay người lại, cho đến khi nhìn thấy bóng người Doanh Thừa Phong, xác định cũng là con người. Mới thoáng thả lỏng xuống.
Doanh Thừa Phong ôm quyền thi lễ về phía gã, nói: - Tại hạ Doanh Thừa Phong, không biết các hạ xưng hô như thế nào?
Hắn muốn làm quen với người ta, tất nhiên phải nói lời hay.
Trúc Khang Đức lạnh lùng nhìn hắn. Ánh mắt chợt hiện lên hàn quang, hai con ngươi phát sáng lên.
Doanh Thừa Phong sừng sững bất động, hắn đã biết, đây là thủ đoạn tra xét nào đó, thuộc về kỹ năng thông dụng giữa các kỵ sĩ Quang Minh.
Sau một lát, Trúc Khang Đức chau mày, nói: - Ngươi trẻ tuổi như vậy, vừa mới tiến cấp Tử Kim Cảnh, sao lại tới nơi này. Không thể nào...
Trong lòng Doanh Thừa Phong vừa động, có chút hâm mộ thủ đoạn tra xét này.
Gã chỉ mới nhìn qua đã biết tu vi của mình, thậm chí cả tuổi tác cũng có thể đoán được đại khái.
Cười ha hả, Doanh Thừa Phong nói: - Sao lại không thể?
Trúc Khang Đức lạnh lùng nói: - Dựa theo quy tắc của Thánh giáo, khi thăng tiến đến đỉnh cao Tử Kim Cảnh, những người quan sát biến đổi không gian từ ba mươi năm trở lên mà không thể đột phá, mới có tư cách xin tiến vào luyện ngục kỵ sĩ. Hừ, ta thấy thậm chí ngươi còn chưa đến ba mươi tuổi, cho dù từ trong bụng mẹ chui ra đã có tu vi Tử Kim Cảnh, cũng không có tư cách tiến vào nơi đây.
Doanh Thừa Phong ngắc ngứ, thở dài, nói: - Thực không dám dấu diếm, không phải tại hạ tự nguyện đi vào.
Trúc Khang Đức hơi giật mình, nói: - Chẳng lẽ có người bắt buộc ngươi tiến vào? Không thể nào. Gã lắc đầu, nói: - Với thiên phú của ngươi, chưa đến ba mươi tuổi đã có thể thăng tiến Tử Kim Cảnh, chăc chắn là nhân tài hiếm có, ngày sau đột phá Tước Vị, gần như là việc tất yếu, tuyệt đối không thể có người dám bức bách ngươi tiến vào luyện ngục kỵ sĩ.
Doanh Thừa Phong thầm nhủ trong lòng, nếu như hắn là người trong Thánh giáo Quang Minh, có lẽ không ai dám làm như vậy, nhưng vấn đề là, hiện giờ hắn vẫn chưa gia nhập thánh giáo.
Đương nhiên, trước khi rời đi, chắc chắn hắn sẽ không nói ra việc này.
Khẽ lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm, nói: - Khi ta tiến hành vận chuyển giao giới, gặp phải rủi ro, cho nên mới tiến vào nơi đây.