Mắt Doanh Thừa Phong tức thì sáng rực lên. Vừa nghe được giọng nói này hắn lập tức nhận ra, người mà mình mong chờ nhất, cũng là người mình muốn gặp nhất cuối cùng cũng đã tới.
Vừa xoay người lại hắn liền thấy Văn Tinh dẫn theo hai vị lão già đi từ ngoài cửa điện vào. Nàng nở một nụ cười ngọt ngào với Doanh Thừa Phong, khuôn mặt lạnh như băng lúc thường rốt cuộc cũng tan chảy rồi.
Kim Đào khẽ thở phào một hơi, thế trung gian khó xử của y cuối cùng cũng đã được hóa giải.
Tuy là một thành viên của Hộ Giáo Đoàn, nhưng y không muốn vì một người không can hệ mà đắc tội với Kị Sĩ Vương điện hạ của Ngao Tông. Nếu bây giờ đã có người ra mặt vậy y càng không cần lo lắng gì nữa rồi.
Kị Sĩ Trưởng họ Chương biến sắc, lạnh lùng nói: - Văn sứ giả, đây chính là ý chỉ của Ngao Tông Kỵ Sĩ Vương điện hạ.
Văn Tinh mỉm cười, nói: - Kị Sĩ Trưởng đại nhân, vãn bối hôm nay đến đây là phụng mệnh ý chỉ của Thánh Nữ điện hạ.
Cơ mặt Kị Sĩ Trưởng họ Chương khẽ co giật, ánh mắt đột nhiên chuyển đến hai vị lão già đằng sau lưng nàng. Lúc nhìn thấy họ, ánh mắt mấy tên Kị Sĩ Trưởng này đều toát lên vẻ kính sợ.
Một lát sau, Kị Sĩ Trưởng họ Chương hằn học phẩy tay một cái, nói: - Nếu đã vậy rồi thì các ngươi đi đi.
Văn Tinh gật gật đầu, nói với Doanh Thừa Phong: - Doanh đại sư, mời theo ta.
Kị Sĩ Trưởng họ Chương ánh mắt chăm chú, lãnh đạm nói: - Văn sứ giả, hắn có thể đạt được danh hiệu Thiên Chi Đoán Tạo Sư hay không vẫn còn là chuyện phải suy xét, ngươi vừa rồi gọi hắn là Đại sư e rằng không thỏa đáng lắm.
Văn Tinh xoay nửa người, ánh mắt lạnh lẽo dần: - Ta đã chiêm ngưỡng qua thuật rèn của hắn, tin chắc rằng hắn nhất định có thể đạt được danh hiệu này.
Ánh mắt hai người thoáng đối chọi giữa chừng không, mặc dù tu vi của Văn Tinh mới chỉ Tử Kim Cảnh, còn kém xa đối phương, nhưng tên Kị Sĩ Trưởng họ Chương này dường như cực kì kiêng dè, không dám cậy sức chèn ép người khác, cũng không dám làm mất mặt Văn Tinh.
Hừ nhẹ một tiếng, hắn nói: - Được, nếu đã thế thì cứ chờ xem. Tay áo hắn thoắt vung, thân hình khẽ động đã đi khỏi.
Văn Tinh cười nhạt một tiếng, trên mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng rồi quay sang Kim Đào nói: - Kim Kị Sĩ Trưởng đại nhân, Thánh Nữ Điện hạ muốn triệu kiến Doanh đại sư, không biết ta có thể đưa hắn đến Thánh Nữ Điện được không?
Kim Đào vội vàng nói: - Văn sử giả xin cứ tự nhiên.
Dù là Ngao Tông Kị Sĩ Điện hạ hay là Thánh Nữ Điện hạ thì cũng đều là những đại nhân vật to lớn không thể tưởng tượng được, tuyệt đối không phải là kẻ y có thể trêu chọc được.
Đương nhiên, người đứng đầu Hộ Giáo Đoàn cũng có thể sánh ngang với họ, nhưng một tên Kị Sĩ Trưởng nhỏ nhoi như y thì tuyệt đối không thể.
Thấy Doanh Thừa Phong rời đi cùng Văn Tinh, Kim Đào và bốn tên Kị Sĩ Trưởng kia không hẹn mà cùng thở phào đánh thuột một hơi. Năm người sau đó đều nhìn nhau cười khổ.
Một lát sau, một người khẽ cất tiếng: - Haiz, Doanh Thừa Phong lần này quay về tuyệt đối sẽ dấy lên một cơn phong ba; đối với chúng ta mà nói e rằng chỉ là họa mà không phải phúc.
Một người khác thấp giọng hỏi: - Kim huynh, Doanh Thừa Phong có phải thật sự có được năng lực rèn Thiên Kị Linh Khí không?
Kim Đào do dự một lát, thận trọng gật đầu: - Chính mắt ta nhìn thấy, không thể là giả được.
Ánh mắt mấy người kia tức thì thoáng lên vẻ kinh ngạc và kích động, trong lòng đều ngầm suy tính. Nếu như Đoán Tạo Thánh Điện có thêm một vị Đại Sư, chúng ta có phải sẽ có thể đổi được một chút trang thiết bị tốt hơn hay không?
※※※※
Sau khi Doanh Thừa Phong cùng Văn Tinh rời xa Truyền Tống Trận, Văn Tinh bước chân chậm dần, ánh mắt chuyển qua người Bá Vương.
- Ha ha, Văn hộ pháp, đây là tọa kị tên Bá Vương của tại hạ. Doanh Thừa Phong cười ha hả nói: - Bá Vương huynh, mau chào Văn hộ pháp đi.
Bá Vương tức đến ứa máu, hận không thể một tát vả chết Doanh Thừa Phong. Nhưng mà nghĩ đến hậu quả sau đó lập tức liền nhẫn nhịn sự bất mãn trong lòng. Gã gật gật đầu với Văn Tinh, hừ hừ vài câu, rõ ràng không chịu thi lễ.
Văn Tinh lại dừng hẳn cước bộ, hành một lễ thật sâu với gã, nói: - Đa tạ tiền bối đã viện thủ.
Bá Vương khẽ giật mình: - Cái gì cơ? Gã tự nhủ trong lòng, mình và tiểu cô nương trước mặt này lần đầu gặp mặt, có viện thủ qua cô ta lúc nào đâu? Nếu như là ở Động Thiên Phúc Địa, một cô nương với tu vi như thế nếu để hắn nhìn thấy rất có thể hắn sẽ lập tức nuốt luôn, hấp thu linh lực, đề thăng bản thân rồi.
Văn Tinh nghiêm túc nói: - Tiền bối cứu được Doanh Đại Sư ra khỏi luyện ngục khiến tiểu nữ cảm kích vô cùng. Xin đa tạ.
- Ha ha Bá Vương lúc này mới hiểu ra. Gã cười to vài tiếng, trong lòng thì lại chửi thầm, có quỷ mới cứu hắn ra ngoài ấy. Nếu như không phải vì Kim Cương Vương, lão tử sớm đã ăn hắn rồi.
Đoàn người di chuyển cực nhanh, đặc biệt là Văn Tinh, mặc dù không thi triển bí pháp Phi Thăng Thiên Không, nhưng tốc độ bay cũng không hề kém loài phi cầm là bao.
Nửa canh giờ sau, bọn họ dừng trước một tòa cung điện to lớn.
Sừng sững phía trên tòa cung điện là một cột trụ màu trắng cực lớn, bên trong tràn ngập quang minh lực không gì sánh nổi. Mặc dù còn cách rất xa nhưng cỗ lực lượng này đã tỏa ra một loại uy năng áp chế hết thảy.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương lặng đi, không ngờ đứng trước cung điện này bọn họ lại có một cảm giác nhỏ bé như con sâu cái kiến vô cùng quái dị.
Văn Tinh quay đầu lại, khẽ gật với hai vị lão già sau lưng nói: - Đa ta hai vị tiền bối.
Hai vị lão già đó trầm mặc suốt cả chặng đường, từ đầu đến cuối không nói lời nào, lúc này mới gật gật đầu, dẫn đầu tiến nhập bên trong cung điện.
Doanh Thừa Phong đột ngột thấp giọng hỏi: - Bá Vương, tu vi của họ thế nào?
Hắn vừa rồi phát động lực lượng của đồ trang sức, muốn xem thử lực lượng của hai người này. Nhưng mà khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi chính là kể cả đồ trang sức cũng không thể dò ra được chút thông tin nào.
Điều duy nhất có thể cảm giác được chính là khí tức của hai người này thâm trầm như biển cả, dường như Kị Sĩ Trưởng cũng không thể sánh được.
Bá Vương vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu: - Ta nhìn không ra.
Lúc nãy khi Doanh Thừa Phong nói gã là tọa kị, mặc dù tức giận trong lòng nhưng gã vẫn chưa thật sự động thủ và phản bác.
Điều này đương nhiên là vì gã sợ Kim Cương Vương, nhưng một lí do khác cũng là vì sự kiêng dè với hai vị lão già nhìn không thấu thâm sâu này.
Văn Tinh mỉm cười, nói: - Hai người không phải đoán thân phận của bọn họ đâu, ha ha, họ phụng mệnh của Thánh Nữ Điện hạ nên mới hộ tống cả chặng đường như vậy. Nếu như chỉ có một mình ta thì vốn không thể mời được hai người bọn họ.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương liếc nhìn lẫn nhau, trong lòng càng thêm sợ hãi, hai vị lão già này quả không phải người tầm thường.
Dưới sự dẫn dắt của Văn Tinh, bọn họ cuối cùng cũng tiến nhập vào bên trong cung điện.
Sau khi đặt được chân vào bên trong, Văn Tinh thở phào một hơi dài, nói: - Chúng ta cuối cùng cũng vào trong Thánh Nữ Điện rồi, lúc này mới thật sự là an toàn.
Doanh Thừa Phong sắc mặt khẽ biến, nói: - Trong địa bàn Thánh Giáo mà Ngao Tông Giáo đó cũng dám ra tay đối phó với đệ sao?
Hắn thông minh như nào chứ? Vừa nghĩ đến lời của Văn Tinh cùng với hai vị lão già hộ tống sâu không lường được kia, thần tình trên mặt hắn không khỏi trở nên khó coi.
Văn Tinh cười khổ một tiếng, nói: - Mỗi một vị Kị Sĩ Vương Điện hạ đều là một tồn tại cường đại nhất, tâm ý của bọn họ không ai có thể nhìn thấu, hơn nữa… Nàng khẽ nhếch môi, bất lực nói: - Người có tư cách kế thừa Linh Vực Sơn Hà Đồ không phải chỉ có mỗi một Kị Sĩ Vương Điện hạ của Ngao Tông Giáo.
Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng: - Ngao Tông bệ hạ lẽ nào sẽ tha thứ cho bọn họ làm vậy sao?
Văn Tinh nghiêm túc nhìn hắn, nói: - Vì thực lực và thân phận của mình nên mỗi người bọn họ đều có quyền được miễn trừ không giống nhau. Các Kị Sĩ Vương điện hạ dù có làm ra chuyện gì không thể tha thứ được, Giáo Tông bệ hạ cũng sẽ luôn phải cân nhắc, không dễ dàng ra phán quyết đâu.
Doanh Thừa Phong chầm chậm gật đầu, trong mắt lại lóe lên sát cơ!
Trong mắt của loại cường nhân cấp độ Kị Sĩ Vương này, hắn bất quá chỉ là con kiến hôi. Chẳng qua con kiến hôi là hắn này vẫn còn có chút hữu dụng, cho nên họ mới không thèm nhấc đôi chân cao quý mà giẫm chết mình.
Nhưng, nếu những kẻ này thật sự không từ tất cả làm đến cùng, vậy thì kể cả Giáo Tông bệ hạ cũng chưa chắc sẽ vì mình mà xuất thủ.
Thời khắc này, Doanh Thừa Phong thật sự rất cảm kích Văn Tinh.
Nếu như không có sự che chở của nàng, bản thân mình đừng nói là vọng tưởng muốn bảo lưu Linh Vực Sơn Hà Đồ, e rằng ngay cả tính mệnh cũng đã bị mấy Kị Sĩ Tử Kim Cảnh kia cướp đi rồi.
Văn Tinh thấy Doanh Thừa Phong sắc mặt không tốt, vội vàng khuyên nhủ nói: - Thừa Phong, đệ yên tâm, bước vào thánh Nữ Điện rồi, cũng có nghĩa là đệ đã có được sự che chở của Thánh Nữ Điện hạ. Những kẻ đó dù cho có to gan gấp mười lần cũng không dám gây bất lợi cho đệ ở đây đâu.
Nơi đây đã chẳng còn người ngoài, duy nhất có Bá Vương lại là tọa kị của Doanh Thừa Phong, cho nên nàng không còn quá cố kị.
Doanh Thừa Phong gật đầu, nói: - Đa tạ Thánh Nữ điện hạ.
Văn Tinh khẽ mỉm cười, nói: - Còn nữa, nếu như đệ có thể đạt được danh hiệu Đại Sư tại Đoán Tạo Thánh Điện, vậy thì đồng nghĩa sẽ có được Miễn Tử Kim Bài, dù cho là Kị Sĩ Vương điện hạ cũng không dám gây bất lợi cho đệ nữa.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói: - Danh hiệu này thật sự hữu dụng như vậy sao?
Văn Tinh nghiêm túc gật đầu nói: - Số lượng của Đoán Tạo Sư cực kì ít ỏi, hơn nữa một vài thánh vật trong Quang Minh Thánh Giáo của chúng ta cần phải là Đoán Tạo Linh Sư cấp bậc Đại Sư mới có thể bảo dưỡng và sửa chữa. Cho nên mỗi vị Đoán Tạo Đại Sư đều là bảo vật quý giá nhất của Thánh Giáo, là ân sủng của Quang Minh Thần. Nàng dịu dàng cười nói: - Kì thật, Kị Sĩ Vương điện hạ mặc dù đã giăng ra đủ loại chướng ngại ngăn cản đệ tiến nhập Thánh Giáo, song vẫn luôn không dám thật sự làm nguy hại đến tính mệnh đệ, nguyên do chính là bởi đệ rất có khả năng trở thành Đoán Tạo Sư.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong lóe sáng, lúc này mới thoáng có được một chút an tâm.
Tâm niệm thoáng động, hắn hỏi: - Văn tỉ, Thánh Nữ Điện hạ vì sao nâng đỡ tiểu đệ như vậy?
Văn Tinh do dự một chút rồi nói: - Trong Thánh Nữ Giáo cũng có hộ điện thánh khí. Điện hạ muốn bồi dưỡng một vị Đoán Tạo Đại Sư thân cận với Thánh Nữ Điện. Nhìn Doanh Thừa Phong một cách sâu lắng, nàng tiếp: - Cơ hội này, đệ nhất định phải nắm chắc.
Trên thế gian này vốn không có tình yêu thương vô duyên vô cớ, Thánh Nữ Điện Hạ không tiếc đối nghịch với mấy vị Kị Sĩ Vương Điện hạ để bảo toàn cho hắn, đương nhiên là có yêu cầu khác.
Những lời Văn Tinh nói, có lẽ chỉ là một trong nhiều nguyên nhân trong đó, nhưng mà Doanh Thừa Phong tuyệt đối không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, vì vậy sẽ có một ngày Thánh Nữ Điện hạ phát hiện ra, khoản đầu tư hôm nay của người đã mang lại một khoản lãi lớn không tưởng tượng được.
Văn Tinh chờ một lúc, mãi đến khi Doanh Thừa Phong tiếp nhận hoàn toàn số thông tin này xong mới nói: - Thánh Nữ điện hạ muốn gặp đệ, đệ theo ta đi thôi.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong rực sáng, nói: - Chúng ta cứ thế này đi yết kiến Thánh Nữ Điện hạ sao?
- Đương nhiên là không rồi.
- Hớ?
- Đệ trước tiên phải tắm rửa rồi tĩnh tọa. Nội trong ba ngày tùy lúc mà điện hạ sẽ triệu kiến.