Tạo Thần

Chương 704: Vật cưỡi



Một luồng khí tức mênh mông, cường đại tràn ngập trong hư không. Một khi Bá Vương mặc toàn thân thánh giáo, khí thế của nó lập tức tăng vọt lên mất lần. Tuy vẫn không thể khủng bố bằng Kỵ Sĩ Vương, nhưng nghiền ép cường giả cùng cấp cũng đã không thành vấn đề gì rồi.

- Người nào, không nên động thủ.

Bốn vị Kỵ Sĩ Trưởng vội vã chạy tới, lớn tiếng quát. Qua tiếng nói của bọn họ, ai cũng cảm thấy những người này chỉ là miệng hùm gan sứa mà thôi.

Sau khi cảm nhận được hơi thở hùng mạnh do Bá Vương phóng ra, năm tên Kỵ Sĩ Trưởng này biết rõ, cho dù cùng liên kết chống đỡ địch thì cũng không nắm chắc phần thắng.

Hơn nữa, nguồn hơi thở này được truyền đến từ trong thánh điện, càng khiến cho đám bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi.

Mấy bóng người khẽ nhoáng lên, trong tích tắc đã đứng trước mặt đám người Doanh Thừa Phong.

Vừa nhìn thấy Doanh Thừa Phong, sắc mặt mấy người này đồng thời biến đổi. Tuy hầu hết bọn họ đều không xảy ra xung đột trực tiếp gì với Doanh Thừa Phong, nhưng nếu đã gặp Doanh Thừa Phong, dĩ nhiên là sẽ không quên tên hắn đấy.

- Ha ha, hóa ra là Doanh đại sư.

Vị Kỵ Sĩ Trưởng lớn tuổi nhất cười khan hai tiếng, ánh mắt dừng lại ở trên người Bá Vương, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc.

Vị Kỵ Sĩ Trưởng lúc trước kia vội vàng nói:

- Vị này chính là Bá Vương, là vật cưỡi của Doanh đại sư.

Tuy Doanh Thừa Phong vẫn chưa được Giáo Tông Bệ Hạ chính thức sắc phong, nhưng nhóm Kỵ Sĩ Trưởng này cũng đã sớm biết kết quả. Lúc này y nói ra lời như vậy cũng không sợ bị ai chỉ trích.

Sắc mặt của bốn Kỵ Sĩ Trưởng hơi biến đổi. Bọn họ nhớ rõ lúc Doanh Thừa Phong và Bá Vương từ trong kỵ sĩ luyện ngục, phá vỡ không gian tiến vào Thánh giáo, trên người Bá Vương còn không có nổi một kiện linh khí.

Nhưng lúc này, nhìn nó được trang bị đến tận răng, mấy Kỵ Sĩ Trưởng kia cảm thấy cực kỳ hâm mộ.

Có chủ nhân là một vị rèn đại sư, thật sự là may mắn ba đời của nó.

- A, đây là…

Một vị Kỵ Sĩ Trưởng có chút hiểu biết về việc rèn, vừa thoáng cảm ứng liền kinh hãi kêu lên:

- Thánh khí, đây là nguyên bộ thánh khí.

Sắc mặt của vài Kỵ Sĩ Trưởng còn lại biến đổi kịch liệt, cảnh giác nhìn về phía Bá Vương.

Nếu như vừa rồi nói là hâm mộ, vậy giờ phút này bọn họ chính là đố kỵ cùng thù hận.

Bá Vương cười dài một tiếng, không có chút cảm giác nào đối với những kẻ này. Người khác càng hâm mộ, đố kỵ thì nó lại càng hưng phấn.

- Tốt lắm.

Doanh Thừa Phong nhướn mày nói:

- Bá Vương, làm chính sự quan trọng hơn.


Bá Vương nghe xong liền lùi về phía sau một bước.

Lúc vừa mới rời khỏi kỵ sĩ luyện ngục, bá vương không hề ngoan ngoãn như thế này. Nhưng sau khi có được trọn bộ thánh khí, địa vị của Doanh Thừa Phong trong suy nghĩ nó đã tăng vọt, có lẽ đã như Kim Cương Vương rồi. Dĩ nhiên nó sẽ không vì một chút việc nhỏ này mà làm trái ý của hắn.

Doanh Thừa Phong tiến lên một bước, nói:

- Các hạ, chúng ta có thể tiến vào đúng không?

Vị Kỵ Sĩ Trưởng đứng đầu không hiểu ra sao cả, liền nhìn về phía một người. Vị Kỵ Sĩ Trưởng kia vội vàng thấp giọng nói ra chuyện Doanh Thừa Phong cùng người khác quyết đấu.

Năm vị Kỵ Sĩ Trưởng ngơ ngác nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống này.

Không ngờ rèn đại sư lại quyết đấu với Kỵ Sĩ Trưởng. Quả thật, bọn họ đều không thể tin loại chuyện này đang xảy ra trước mặt mình.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy bộ dáng nóng nẩy của Bá Vương, bọn họ liền liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng có chung quyết định.

Nếu cái tên Kỵ Sĩ Trưởng chết tiệt ngu ngốc kia đã tiếp nhận khiêu chiến, bọn họ cần gì phải làm kẻ ác đâu.

Với luồng khí thế Bá Vương vừa thi triển ra, chắc chắn có thể dễ dàng nghiền ép hai tên cùng cấp đấy.

Nhưng bọn họ vẫn quá coi thường Bá Vương rồi. Thật ra, với nội tình tu luyện hơn một ngàn năm của Bá Vương, một khi thăng tiến tước vị, thực lực của nó lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cho dù nó không mặc bất kỳ thánh khí gì thì cũng có thể chống lại một, hai vị cường giả cùng cấp.

Sau khi mặc nguyên bộ thánh khí giáp trụ ra trận, ngay cả là năm vị Kỵ Sĩ Trưởng liên kết thì cũng chưa chắc đã chống lại được Bá Vương.

Còn nếu Bá Vương lấy rìu lớn Thiên Kỵ Thánh Binh ra, sức chiến đấu sẽ lại tăng vọt lần nữa.

Chính vì Bá Vương đã có được quân át chủ bài dũng mãnh như thế, cho nên Doanh Thừa Phong mới mang theo nó đi khiêu chiến Thượng Kiệt. Mà đám người Khấu đại sư cũng hoàn toàn yên tâm, không lo lắng chút nào.

- Khụ khụ.

Kỵ Sĩ Trưởng dẫn đầu ho nhẹ một tiếng rồi nói:

- Nếu là quyết đấu công bằng thì dĩ nhiên chúng ta sẽ không quấy nhiễu. Nhưng Doanh đại sư này, sao vị Kỵ Sĩ Trưởng kia vẫn chưa đi vào?

Quả thật, vừa nãy trong lúc bọn họ giằng co, Bá Vương đã phóng ra hơi thở khủng bố đủ để nghiền ép cường giả cùng cấp. Nếu Thượng Kiệt ở gần đây thì tuyệt đối không thể không có cảm giác.

Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày, nói:

- Đồ huynh, có phải tên kia đã không đánh mà chạy rồi không?

Đồ Kiến Vĩ lập tức lắc đầu, nói:

- Tuyệt đối không có khả năng này.

Y giải thích:

- Thượng Kiệt đã tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, vậy nhất định sẽ tới đúng hẹn.

Y cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu hắn ta không tới, cho dù chúng ta không đi tìm hắn, Quang Minh thần nhất định cũng sẽ vứt bỏ hắn hoàn toàn.

Nơi này là Quang Minh thánh giáo, nếu bị Quang Minh thần vứt bỏ, vậy sẽ không còn nơi sống yên ổn trong Thánh giáo nữa rồi.

Cho dù đồng bạn nhớ lại tình cũ không giết y thì cũng sẽ trục xuất y đi đấy.

Bá Vương dữ tợn cười một tiếng, bộ thánh khí trên người lại được ẩn vào dưới làn da. Đôi mắt nó lóe lên một tia hung ác, nói:

- Không sao, chờ hắn đến đây, ta sẽ từ từ chơi đùa. Ha ha, hắn tới càng muộn thì ta sẽ chơi đùa càng lâu.

Trong lòng mọi người đều dâng lên một tia hàn ý. Nhìn khuôn mặt dữ tợn của Bá Vương, bọn họ đều yên lặng mặc niệm cho vị Kỵ Sĩ Trưởng chưa tới kia.

Tuy hai bên chưa giao thủ nhưng tất cả mọi người đều coi trọng Bá Vương.

Đừng nói nó có thực lực vượt xa cường giả cùng cấp, chỉ với một thân thánh khí được rèn riêng cho nó kia cũng đã thấy được hết thảy sức mạnh nghiền ép.

- Đến rồi.

Đột nhiên hai mắt của Đồ Kiến Vĩ sáng ngời, nhẹ giọng nói ra.

Từ phương xa, một con vật cưỡi đang bay nhanh đến. Tốc độ của nó cực nhanh, lúc đầu chỉ vẻn vẹn là một chấm đen nhỏ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã làm cho người ta có thể thấy được rõ ràng rồi.

Đây là một kỵ sĩ toàn thân mặc giáp trụ. Hắn cưỡi trên một con tuấn mã đen tuyền, ở trên lựng con tuấn mã còn có thêm một đôi cánh chim xinh đẹp.

Đôi cánh Quang Minh là thánh khí vốn có của Kỵ Sĩ Trưởng, nhưng lúc này lực lượng quang cánh lại được dùng ở trên người tuấn mã. Tuy nó không thể làm cho con ngựa bay lượn, nhưng có thể làm cho nó bước đi như bay, tốc độ vượt xa cực hạn bản thân nó.

Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi nhếch lên, chắc chắn người đang tiến đến đây chính là Thượng Kiệt.

Chỉ là sau khi nhìn con ngựa tốt của y, trong lòng mọi người đều thầm than, trận quyết đấu này không cần đánh cũng đã biết kết quả.

- Xuyyyyyy…

Đột nhiên kỵ sĩ kia ghìm cương ngựa. Con tuấn mã giơ cao móng trước lên, một đôi chân sau lại kề sát mặt đất như được đóng đinh.

Lực lượng vọt tới trước mạnh mẽ kia bị con tuấn mã dễ dàng hóa giải.

Đám người Doanh Thừa Phong đều âm thầm gật đầu. Con tuấn mã này cũng không phải là sinh vật bình thường mà là một linh thú, vốn có lực lượng không tầm thường. Từ nguồn hơi thở lay động trên người nó, có thể khẳng định nó là một linh thú Tử Kim Cảnh cường đại.

Bình thường, Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân phối hợp với vật cưỡi là linh thú Tử Kim Cảnh, không thể nghi ngờ đây là tổ hợp tốt nhất, sẽ không tạo thành bố cục chủ yếu người hầu mạnh.

Linh thú tuấn mã này tuyệt đối là ước mơ tha thiết của tất cả các kỵ sĩ. Nhưng thật đáng tiếc, vận mệnh của nó không tốt, không ngờ lại gặp phải mãnh thú tuyệt đại, Bá Vương.

Tên kỵ sĩ nhẹ nhàng giơ tay lên đầu báo mặt nạ bảo hộ. Khuôn mặt của Thượng Kiệt lập tức hiện ra.

Vẻ mặt y nghiêm túc gật đầu một cái về phía Doanh Thừa Phong, nói:

- Tại hạ Thượng Kiệt, theo như ước hẹn mà đến.

- Thượng Kiệt.

Một người trong năm vị Kỵ Sĩ Trưởng kia đột nhiên mở miệng kêu lên:

- Sao lại là ngươi?

Thượng Kiệt quay đầu nhìn, cười khổ nói:

- Hà huynh, vì sao không thể là ta?

Kỵ Sĩ Trưởng kia tức giận nói:

- Làm sao ngươi lại tiếp nhận Doanh Thừa Phong đại sư khiêu chiến? Chẳng lẽ là không muốn sống nữa sao?

Khuôn mặt Thượng Kiệt hơi co quắp một chút. Thật ra y rất muốn nói cho đồng bạn của mình rằng, lúc tiếp nhận khiêu chiến, y không hề biết Doanh Thừa Phong chính là một vị đại sư.

Nếu như có thể thì lúc trước y tuyệt đối sẽ không giễu cợt Doanh Thừa Phong đấy.

Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà kia ngẩn ra, lập tức hiểu được trong đó tất có ẩn tình, vội vàng nói:

- Ngươi mau đi cầu khẩn điện hạ, mời ngài giúp ngươi tránh khỏi việc khó này.

Nếu y quyết đấu cùng với rèn đại sư Doanh Thừa Phong, đó là một chuyện tốn sức mà không có lợi ích gì. Hơn nữa, theo như lời Bá Vương thì nhất định người bạn này của ông ta nhất định sẽ không chịu nổi.

Thượng Kiệt cười khổ một tiếng rồi trầm giọng nói:

- Điện hạ đã hạ chỉ để cho ta đi làm dịu lửa giận của đại sư.

Đám Kỵ Sĩ Trưởng ngẩn ra, ánh mắt không khỏi thõng xuống.

Đối với một vị nắm trong tay ít nhất mấy vạn Kỵ Sĩ Vương mà nói, giá trị của một vị rèn đại sư nhất định là vượt xa một gã Kỵ Sĩ Trưởng dưới trướng mình.

Cho nên hắn thà hy sinh tính mạng của Kỵ Sĩ Trưởng này để có thể dập tắt lửa giận của Doanh Thừa Phong.

Lui về phía sau một bước, vị Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà kia nói:

- Thôi được, nếu đã đủ người thì xin mời hai bên đi theo lão phu tiến vào quyết đấu tràng đi.

Đột nhiên Văn Tinh giơ tay, nhéo thật mạnh vào người Doanh Thừa Phong. Doanh Thừa Phong khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói:

- Ngươi yên tâm.

Bá Vương lại cười lớn, nói:

- Đúng vậy, ngươi yên tâm, đã có ta ở đây.




Hai mắt Thượng Kiệt sáng ngời nhìn Bá Vương, trầm giọng nói:

- Các hạ là ai?

Bá Vương ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nói:

- Lão tử gọi Bá Vương, ngươi nhớ kỹ đấy.

- Bá Vương?

Thượng Kiệt nhăn mặt, nói:

- Đây là ta và Doanh đại sư quyết đấu, có liên quan gì tới các hạ?

Bá Vương ngẩn ra, miệng nó nói lắp vài cái, đảo mắt một vòng, rốt cuộc vẫn luyến tiếc nguyên bộ thánh khí này, nói:

- Ai nói không liên quan. Lão tử là vật cưỡi của hắn. Hừ, trong lúc kỵ sĩ quyết đấu, chẳng lẽ không cần vật cưỡi sao?

Đây là lần đầu tiên nó thừa nhận thân phận của mình ở trước mặt người khác. Bởi vì vào lúc này, trong lòng của nó cũng đã không còn có lựa chọn nào khác.

- Vật cưỡi.

Thượng Kiệt cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu các hạ không hiện nguyên hình, làm sao biết thật giả?

Bá Vương ngừng cười, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thượng Kiệt, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.

Sau đó, hắn mở lớn miệng, nói:

- Tốt, lão tử biến hóa cho ngươi xem.

Thân thể của nó bỗng run lên, đột nhiên bành trướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.